Chương 69: Đón

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những người bên ngoài phòng đang đều đang thì thầm, muốn hỏi xem liệu có cần đưa người đã mất đi không. Chu Dần Khôn không quay đầu lại gọi A Diệu, người sau lập tức hiểu ra, giải tán những người ngoài phòng.

Sau khi căn phòng yên tĩnh lại, còn có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt.

Nếu người nhìn thấy bên ngoài nhà xác bệnh viện ngày hôm đó là Chu Hạ Hạ tương đối mạnh mẽ, thì những gì nhìn thấy bây giờ lại chính là Chu Hạ Hạ đã thực sự suy sụp, không còn chút mạnh mẽ nào của ngày hôm đó nữa.

Cô đang ngồi trên sàn cạnh giường, tay Tát Mã buông thõng xuống giường, rất gần đầu cô gái.

Người đàn ông đi tới quỳ một gối xuống gọi: "Chu Hạ Hạ."

Cô vẫn bất động.

Khoảnh khắc tiếp theo, Chu Dần Khôn trực tiếp nắm lấy bàn tay đang bị thương của cô, kéo cô đứng dậy.

Thân thể mềm nhũn của cô gái dễ dàng bị kéo lên, mái tóc đang xoã trên mặt bị hất ra, lộ ra khuôn mặt tái nhợt tê dại. Ngay cả khi nhìn thấy anh, cô gái cũng không còn sợ hãi như trước.

Ngón tay cô lạnh cóng nhưng toàn thân lại nóng hổi mềm mại, như thể người này có thể chết đi trong giây lát.

Cảm giác này rất quen thuộc.

Lúc trước có một con chó sắp chết nằm dưới chân anh, tứ chi mềm nhũn như muốn gãy, chỉ có cái đầu đầy lông bẩn thỉu cọ vào người anh. Sau đó, anh đã nuôi con chó này suốt bảy năm. Con chó không nghe lời bất kì ai mà chỉ đi theo anh, bọn họ cùng nhau đi qua khu rừng nhiệt đới đầy côn trùng độc, cùng nhau ăn thịt người chết và cùng nhau bước ra khỏi khu rừng nhiệt đới.

Con chó kia cũng gây phiền phức cho anh không ít lần.

Nó không hung dữ và man rợ như những con chó khác, không máu me và hung tàn chút nào, nó hoàn toàn không giống với những con chó Chu Dần Khôn nuôi dưỡng trước đây. Lúc anh nóng nảy muốn vứt nó đi, lúc đó con chó như cảm nhận được, vụng về yếu ớt cọ vào người anh, nó nằm dưới chân anh, hành động cực kỳ ngoan ngoãn.

Nhưng sau đó, chính nó đã bỏ anh đi trước. Nó chết một cách vô ích. Khi chôn con chó, Chu Dần Khôn chỉ có một suy nghĩ: lẽ ra anh nên vứt nó đi trước khi nó chết.

Lúc này, cánh tay của anh đột nhiên nặng trĩu, Chu Hạ Hạ, người có tình trạng không khá hơn chút nào so với con chó anh nuôi trước đó, cả người nóng ran ngã vào vòng tay anh.

Vẫn vô dụng như vậy.

Vứt hay không vứt? Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt trong vòng tay mình.

Không do dự lâu, anh bế cô lên, bước ra khỏi phòng.

Luật sư nói hiện tại không thể để có chuyện gì xảy ra với Chu Hạ Hạ.

Nhìn thấy Chu Dần Khôn đích thân bế Chu Hạ Hạ ra ngoài, những người bên ngoài, bao gồm cả A Diệu đều sửng sốt trong giây lát, người đàn ông không để ý ôm cô lên xe, chỉ để lại ba chữ.

"Đến bệnh viện."

*

Truyền nước xong, cơn sốt cao cũng dần dần hạ xuống. Nhưng tay chân cô vẫn lạnh toát.

Trong phòng khách thông với phòng bệnh, Chu Dần Khôn cau mày: "Không được?"

Luật sư hôm nay đã thay bộ đồ màu xám gật đầu: "Nếu muốn nhận chuyển nhượng tài sản thừa kế và giao tặng thì phải có chữ ký của người giám hộ mới được. Nhưng anh không thể làm người giám hộ cho cô Chu Hạ Hạ, việc này không phù hợp với quy định tố tụng."

"Không thể làm người giám hộ, vậy còn cha mẹ nuôi thì sao?"

Luật sư ho nhẹ: "Anh Chu, luật nhận con nuôi của Thái Lan quy định rất nghiêm ngặt, phải được nhận nuôi bởi một cặp vợ chồng hoặc là một phụ nữ độc thân, điều kiện là người được nhận nuôi cũng phải chênh lệch tuổi tác với người nhận nuôi ít nhất là mười lăm tuổi, mà anh... thì không đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào. Cho nên, mối quan hệ nhận con nuôi không thể thiết lập."

Chu Dần Khôn ném tài liệu luật sư mới mang đến lên bàn.

"Cho nên?"

Luật sư mừng rỡ vì đã nghĩ ra trước biện giải pháp giải quyết: "Bất kể là có trở thành người giám hộ hay người nhận nuôi hay không, miễn là cô Chu Hạ Hạ sẵn sàng ký các thỏa thuận chuyển nhượng và giao quà tương ứng, cũng phải thông qua cuộc trò chuyện với cơ quan pháp luật Thái Lan và luật sư bên thứ ba, cộng với chữ ký của người giám hộ. Về phần chữ ký này... đối với anh hẳn là không khó."

Mục đích rất rõ ràng, mấu chốt nhất chính là không thể đụng vào Chu Hạ Hạ, cũng không thể uy hiếp cô, một khi có bất kỳ sai sót nào xảy ra trong cuộc trò chuyện giữa công tố viên và luật sư bên thứ ba, toàn bộ quá trình sẽ chấm dứt.

Về phần người giám hộ...

Chu Dần Khôn nói: "Chu Hạ Hạ có bà ngoại ở đây, đi tìm bà ấy, nói cho bà ấy biết Tát Mã đã chết."

Mãi cho đến khi truyền xong hai bình nước, sắc mặt của cô gái mới bình phục chút ít.

Lờ mờ, Hạ Hạ nghe thấy tiếng khóc.

Cô từ từ mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một người đàn ông mặc vest xám đứng đối diện giường bệnh. Sau đó cô hơi quay đầu lại thì thấy bà cụ đang ngồi bên giường.

"Bà ơi..." Giọng cô gái nhỏ nhẹ.

Bà cụ bất chợt nghe được tin dữ, đau khổ nắm lấy tay cháu gái, bà không kìm nén được mà bật khóc.

"Bà Tát Nhã, trên đường đến đây bà đã ngất xỉu, bác sĩ nói bà không nên quá buồn bã, cần phải nghỉ ngơi thật tốt."

Nói xong, luật sư lại nhìn Hạ Hạ trên giường: "Cô Chu Hạ Hạ, từ nay trở đi, bà ngoại của cô, bà Tát Nhã, sẽ là người giám hộ của cô."

Lúc này, trong phòng có tiếng bước chân truyền đến, bàn tay của người đàn ông kéo rèm ra, nhìn thấy người trên giường, anh nhướng mày: "Chu Hạ Hạ, đã thấy khỏe hơn chưa?"

Thái độ Chu Dần Khôn tốt hiếm thấy, nhưng trên mặt cô gái lại không thấy biểu cảm gì, cô nắm chặt tay bà ngoại, cúi đầu không nói một lời.

Nhìn thái độ của cô, người đàn ông cũng không khó chịu mà chỉ liếc nhìn luật sư đang đứng một bên.

Người sau lập tức hiểu ra: "Cô Hạ Hạ, vừa rồi trên đường đến đây bà cụ đã ngất xỉu một lần. Tôi đã chủ động nhờ bác sĩ làm thêm vài xét nghiệm cho bà ấy. Đây là kết quả xét nghiệm mới được lấy từ bác sĩ."

Bản báo trong bì giấy được đặt vào tay Chu Hạ Hạ, cô im lặng nhìn nó, vừa nhìn một lúc đã nắm chặt tay bà ngoại.

"Nhưng cô Hạ Hạ, cô đừng lo lắng. Anh Chu đã sắp xếp một loạt các cuộc kiểm tra tiếp theo cho người già và đã liên lạc với viện dưỡng lão. Tuy nhiên... cô vẫn đang đi học. Nếu bà cụ muốn chăm sóc cô, thì có thể sẽ trì hoãn việc chữa trị và chăm sóc sau này."

"Vậy thì đến chỗ chú ở một thời gian đi." Người đàn ông dùng tay xoa đầu cô gái.

Cô không nói gì, chỉ liếc nhìn bà ngoại, sau đó mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Bà ngoại, bà nên kiểm tra sức khỏe thật kỹ, sau đó làm các công việc hồi phục sức khỏe trước đã. Bà đừng lo lắng cho con."

Bà cụ liếc nhìn người đối diện, không dám lên tiếng, chỉ nắm lấy tay Hạ Hạ, lau nước mắt rồi gật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro