Chương 93: Chia sẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Nhà hàng sân vườn, Kháchsạn Anantara Siam

Phòng trên lầu, cửa bị khóa hai lần từ bên trong.

Hạ Hạ quấn chăn, thấp giọng nghe điện thoại, trong tay vẫn cầm cây bút, dùng đèn trong phòng xuyên qua chăn để viết gì đó vào sổ.

"Vâng vâng, chú Suchela cháu đã viết lại hết rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Hạ Hạ nhìn những điểm ghi trong sổ tay, từ từ bình tĩnh lại. Dù vẫn chưa xem di chúc nhưng qua hỏi thăm của Suchela, được biết tài sản thừa kế của ba chỉ có một người thừa kế. Nếu là mẹ thì sau khi mẹ mất, tài sản thừa kế sẽ được phân chia theo thứ tự. Xét theo tình hình hiện tại thì không phải mẹ.

Tất nhiên không thể là Chu Dần Khôn, cuối cùng chỉ có thể là cô. Kết quả này phù hợp với phỏng đoán trước đây của cô.

Suchela cho biết, theo luật thừa kế của Thái Lan, việc trao tặng tài sản thừa kế sẽ đơn giản hơn nhiều so với việc chuyển nhượng. Để chuyển nhượng quyền thừa kế, cần phải kế thừa nó trước rồi mới chuyển nó cho người khác, giữa đó còn phải làm một số thủ tục. Nhưng nếu trao tặng, vậy thì chỉ cần luật sư xác nhận danh tính người thừa kế theo tên trong di chúc, sau đó có thể liên hệ trực tiếp với tổ chức từ thiện, nếu là tổ chức từ thiện của chính phủ thì thủ tục có thể hoàn thành nhanh hơn.

Việc cần làm bây giờ là tìm luật sư đang giữ di chúc, luật sư phải xử lý di chúc một cách công bằng, thông báo bằng văn bản cho công ty luật, tổ chức luật bên kia để khởi kiện về hành vi che giấu di chúc, yêu cầu bên kia nhân danh công ty luật thực hiện nghĩa vụ hỗ trợ người thừa kế trong việc quyên góp tài sản.

Sau khi Suchela xử lý xong việc này, ông sẽ thông báo cho Hạ Hạ mang theo giấy tờ tùy thân của mình để xác nhận và ký tên.

Biết mọi việc đang diễn ra suôn sẻ, Hạ Hạ cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Cô cũng mơ hồ hiểu được tại sao ba lại để lại thông tin liên lạc của chú Suchela cho cô.

Ông ấy chỉ là một người bình thường, sẽ không ai để ý đến, nhưng đồng thời lại là một người bình thường có năng lực.

*

Cuối tháng 10, cuộc trấn áp kéo dài một tháng cuối cùng cũng kết thúc.

Chu Dần Khôn cũng thu được kha khá lợi ích, ít nhất là mười năm nữa, sẽ không tìm được người thành công buôn bán thuốc ở Thái Lan, hiện giờ đã tạo nên một thế lực độc quyền thực sự không có cạnh tranh. Một lượng lớn khách hàng chờ đợi rất lâu, gần như là đổ xô đến gửi tiền.

Tối thứ bảy, Hạ Hạ đang cắt trái cây, cô nhìn về phía phòng khách.

Gần đây tôi không gặp A Diệu nhiều, nhưng hai tuần nay Chu Dần Khôn đều ở trong biệt thự. Ưu điểm là có nhiều hơn một người, ban đêm không có cảm giác quá đáng sợ nữa.

Có điều, cũng có nhược điểm.

Hạ Hạ bưng trái cây đã cắt tới, Chu Dần Khôn đang nghe điện thoại: "Sao thế, hắn ta biến trại trẻ mồ côi thành hang ổ tình dục, còn tôi, một công dân tốt của Thái Lan, sao mà trơ mắt nhìn được? Nói nhảm, thủ tục nhất định phải chính thức, không cần phải thông qua các phương pháp khác."

Một mùi thơm dễ chịu từ bên cạnh truyền đến, một chiếc đĩa sứ trắng được đặt trên bàn, đựng trái cây đã rửa sạch và cắt sẵn.

Người đàn ông liếc nhìn cô gái đang cúi xuống dọn những chai rượu rỗng trên bàn, mái tóc buông xõa vén ra sau tai, đuôi tóc xõa xuống ngực, chuyển động theo động tác của cô.

Chỉ là trông không được vui cho lắm.

Trong điện thoại còn nói gì đó, Chu Dần Khôn cười khẩy: "Có thể để hắn vui vẻ nghỉ hưu được không? Chỉ hai ngày này thôi, càng sớm càng tốt."

Dù Chu Dần Khôn ở nhà nhưng điện thoại gọi đến rất nhiều, Hạ Hạ không hiểu anh đang nói gì, nhưng mỗi lần nghe giọng điệu của anh đều có thể cảm nhận được cái gì đó, nói chung chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì.

Cô một tay cầm chai rượu rỗng, tay kia cầm ly rượu anh uống, đứng thẳng người chuẩn bị đi vào bếp. Chu Dần Khôn cúp điện thoại, nói: "Chu Hạ Hạ."

Hạ Hạ dừng một chút, nhìn sang.

"Sao lại không biết xấu hổ vậy?"

Anh đoán trên thế giới này không ai có thể hiểu được những gì đang diễn ra trong đầu một học sinh cấp hai ngày nay. Chẳng hạn, cái người đang ở nhà anh này nói con bé sợ phải ở nhà một mình, bây giờ không còn ở một mình nữa, trên mặt vẫn cứ nhăn nhó, chẳng hiểu sao trông cứ khó chịu suốt.

Chẳng trách người xưa có câu ba ngày không đánh thì cũng vào nhò dỡ ngói*, loại kẻ nhu nhược này được bỏ qua quá nhiều liền thành thói quen.

*Câu này Việt Nam mình hỏng cóa, phải chạy qua tít Trung của tìm hiểu, đại loại là ông Bảo có hai thằng con trai rất nghịch, cho nên ngày nào cũng đập bọn nó, bị đập nhiều thì cũng đỡ hơn. Vân vân mây mây, cuối cùng sau này đến vụ lúa, mà bà vợ té gãy chân nên mình ông Bảo làm tất, ông mệt bở hơi tai nên không có thời gian dạy con nữa. Thành ra đêm đó mưa xuống, nước nhỏ từ mái nhà xuống người ông bảo, thắp đèn lên mới biết là mái nhà bị hai thằng con trai dỡ cha rồi, đấy nghe phức tạp vậy chớ ý chỉ mấy đứa trẻ không ngoan, mắc gì không nói thẳng mà toàn dùng thành ngữ chi vậy.

Hạ Hạ chuyên tâm làm việc, cũng không quấy rầy đến anh, không hiểu sao lại bị nhắc đến, cô khẽ nhíu mày, trong lòng cảm thấy khó chịu. Thấy anh chủ động bắt chuyện, cô nói thẳng vào vấn đề.

"Chú, rượu uống rồi, trái cây cũng đem tới rồi, bây giờ cháu có thể làm bài tập về nhà chưa." Giọng nói rõ ràng không vui, thậm chí còn có chút bất đắc dĩ cùng ấm ức.

Chu Dần Khôn ở nhà, anh gọi cô mọi lúc mọi nơi, làm gián đoạn kế hoạch học tập của Chu Hạ Hạ. Vốn dĩ cuối tuần cô có nhiều thời gian làm bài tập về nhà hơn bình thường, thế mà cả buổi sáng và cả buổi chiều đều trôi qua rồi, cô đây thậm chí còn chưa nói lời nào.

Tốt nhất là đừng có về.

Suy cho cùng, điều đáng sợ hơn việc ở một mình trong căn nhà rộng lớn, trống trải là không thể hoàn thành bài tập về nhà ngay cả khi cô cố gắng thức khuya.

Cô vừa nói xong, người đàn ông cuối cùng cũng hiểu. Sai cô nhiều quá, cho nên làm tốn thời gian cô làm bài tập về nhà, cho nên cô mới khó chịu như vậy.

Chu Dần Khôn đứng dậy tiến lại gần.

Hạ Hạ vô thức lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm vào cô, trên môi nở nụ cười, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cảm thấy lời mình vừa nói... có vẻ hơi bốc đồng.

"Nhưng, nhưng không sao đâu" môi cô khô khốc: "Vẫn còn có một ngày mai nữa."

Nói xong, cô căng thẳng nhắm mắt lại, chuẩn bị chờ anh bóp cổ.

Chu Dần Khôn nhìn cái đầu tròn trước mặt, sau đó do dự hai giây trước khi lùi lại. Cô nhắm mắt, hàng mi dài khẽ run lên, hơi thở nóng hổi lại thơm ngát.

Anh dùng một tay véo má cô, tay còn lại giữ lấy cằm.

"Chu Hạ Hạ." Anh gọi.

Hạ Hạ mở mắt ra, thấy được sự vui vẻ trong mắt anh.

"Sao không đổi tên đi."

"Sao cơ?" Cô bị bóp đến không nói được.

Chu Dần Khôn quay đầu cô sang trái sang phải, giống như đang chọn thú cưng trong cửa hàng thú cưng.

"Hay gọi là Chu Thỏ đi, một con thỏ thì được, hai con thỏ thì nghe không hay."

Từ khi con chó kia chết đi, anh cũng không nuôi thêm con gì nữa. Bây giờ không có việc gì làm, nuôi thêm một con nữa cũng tốt, con này còn có thể làm bữa sáng, cắt trái cây, quan trọng nhất là thỉnh thoảng nó có thể làm một vài việc ngu ngốc khiến người ta vui vẻ.

Hạ Hạ đương nhiên không đồng ý sự trêu chọc trần trụi này của anh: "Vẫn là không nên đổi tên, cứ gọi Hạ Hạ là tốt nhất."

Thế mà thật sự lại coi trọng câu nói đùa của anh, Chu Dần Khôn cũng không buồn trêu chọc cô nữa, buông khuôn mặt trắng nõn dịu dàng của cô ra: "Hôm nay làm xong bài tập về nhà, ngày mai chú sẽ dẫn cháu ra ngoài ăn đồ ngon ha."

Giọng điệu của anh giống như đang dỗ một con chó nhỏ, mà Hạ Hạ thì căn bản lại không muốn đi.

Nhưng nhìn vẻ mặt của Chu Dần Khôn, lại nhớ ra vừa mới hai phút trước thôi cô mới bốc đồng chọc giận anh. Hạ Hạ mím môi, đành nuốt lại những lời định nói.

Suy nghĩ một chút thì anh bảo cô làm bài tập đi, cho nên ít nhất là tối nay anh sẽ không quấy rầy cô học.

*

Chủ nhật, 11 giờ 30 trưa, quận Pathumwan, Bangkok.

Hạ Hạ theo Chu Dần Khôn đến nhà hàng sân vườn - Khách sạn Anantara Siam. Từ khi khai trương vào năm 1983, thứ nổi tiếng nhất ở khách sạn này là Nhà hàng Garden, nơi chỉ tiếp nhận một bàn khách ở tầng một.

Hạ Hạ vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thực vật tươi mát. Khu vườn không nằm trên sân thượng mà ở tầng 19. Bước vào bên trong, còn có thể ngắm nhìn khu mua sắm sang trọng sôi động nhất Bangkok từ cửa sổ làm bằng kính trong suốt kéo dài từ trần nhà đến sàn.

Bên dưới là dòng người tấp nập, các tòa nhà trung tâm thương mại trong khu mua sắm có hình dáng kỳ lạ, ở một nơi đông đúc và ồn ào như này, khu vườn yên tĩnh phần nào mang đến một cảm giác an toàn và thoải mái khó tả.

Bóng dáng mảnh khảnh đứng trước cửa sổ kính trong suốt, trông còn khá nghiêm túc. Chu Dần Khôn đi tới, thân hình cao lớn lập che khuất bóng lưng Chu Hạ Hạ.

Khi người phục vụ đến hỏi gọi món, anh ta thấy người đàn ông thản nhiên đặt tay lên lan can trước cửa sổ, vây giữ cô gái vào khoảng không trước người. Người phục vụ thấy vậy lại lặng lẽ rời đi.

Hạ Hạ đang ngơ ngác nhìn thì đột nhiên bị bao vây lại, cơ thể lập tức cứng đờ. Rõ ràng anh không hề chạm vào cô, nhưng xuyên qua lớp quần áo, Hạ Hạ vẫn cảm thấy lưng cô nóng rát. Loại nhiệt này chính là nhiệt độ thiêu đốt của cơ thể con người, cho dù có mở điều hòa cũng không giảm đi bao nhiêu. Chỉ cần cô cử động một chút, lưng cô có thể chạm vào lồng ngực anh.

Hạ Hạ cảm thấy khoảng cách này làm cô vô cùng khó chịu. Cô cẩn thận không chạm vào anh: "Chú út, cháu đi bên đó ngắm hoa ..."

"Không."

Chu Dần Khôn nói thẳng, đặt tay lên đầu cô, xoay đầu lại: "Để tôi cho cháu xem một thứ thú vị. Có thấy chiếc xe công vụ* màu đen ở ngã tư không?

*Xe công vụ là xe phục vụ nhà nước.

Dưới sự chỉ dẫn của anh, Hạ Hạ còn chưa nghĩ gì đã theo bản năng nhìn qua. Theo lời anh nói, cô nhìn thấy một chiếc xe công vụ màu đen rẽ vào ngã tư rồi dừng lại, cửa mở ra, một người đàn ông bước xuống xe.

"Trông quen không." Một giọng nói khác từ phía trên vang lên.

Nhìn từ chỗ xa như vậy, Hạ Hạ không thể nhìn rõ lắm. Nhưng cách người đàn ông sửa soạn lại trang phục và cách người đó đứng có vẻ hơi quen.

"Anh ta tên là Barlow."

Được nhắc nhở, Hạ Hạ cuối cùng cũng nhớ ra người đàn ông này chính là cảnh sát trưởng mới mà cô thường thấy trên tin tức truyền hình trước đây. Gặp ông ta ở đây cũng thật trùng hợp. Hạ Hạ nhìn thấy Barlow chỉnh sửa lại trang phục trước, sau đó quay người đi về phía xe, tiếp đó đó có một người phụ nữ nắm tay ông ta bước ra. Hai người vừa trò chuyện vừa cười đùa, xét theo tuổi tác của người phụ nữ kia thì có lẽ là vợ của Barlow.

Chu Dần Khôn bảo cô xem cảnh thú vị, thì ra cuối tuần vợ chồng cục trưởng ra ngoài mua sắm. Hạ Hạ không hiểu chuyện này thì có gì thú vị.

Đang định quay đầu lại hỏi anh thì phía trên vang lên tiếng đếm ngược.

"Ba."

Hạ Hạ lại nhìn sang, Barlow vừa đóng cửa xe lại.

"Hai."

Ông ta nắm tay vợ đi về phía quảng trường.

"Một."

Hạ Hạ nhìn thấy bọn họ vừa cười vừa đi ngang qua chiếc xe công vụ màu đen đậu bên đường, cùng lúc đó một chiếc xe màu trắng dừng lại bên cạnh.

Lúc này, Chu Dần Khôn cúi đầu xuống thấp giọng nói vào tai cô: "Bang!"

Một tiếng bang lớn vang lên, bên ngoài thật sự có một tiếng nổ.

Toàn bộ trung tâm thương mại rung chuyển dữ dội, chỉ trong vài giây, mọi người trong quảng trường đều hoảng sợ hét lên bỏ chạy. Khung cảnh hỗn loạn, Hạ Hạ đang đứng trên cao cũng hoảng sợ trước vụ nổ bất ngờ này, hai chân cô nhũn ra, cô vô thức níu lấy lan can. Ngón tay vô tình chạm vào ngón tay của người đàn ông, đang muốn rút tay ra, nhưng không ngờ lại bị anh giữ lại.

"Chu Hạ Hạ, vui không?"

Ngón tay người đàn ông gõ lên mu bàn tay cô, giọng điệu hưng phấn vang lên.

Nơi xảy ra vụ nổ là chiếc ô tô màu trắng mà vợ chồng cục trưởng mới vừa đi qua. Hạ Hạ nhìn thấy chiếc xe bốc cháy, vợ chồng Barlow và những người đứng gần hai người họ nhất là những người đầu tiên bị nổ tung thành từng mảnh. Thậm chí, có vài nhân chứng cách đó không xa cũng bị thương, cảnh tượng ghê tởm đến mức vài người phải nôn mửa, la hét vì sốc, quảng trường chật kín người, cảnh tượng giẫm đạp lên nhau ngày càng nghiêm trọng.

Ngay khi một số người từ bên kia đường chạy tới giúp đỡ thì lại có một tiếng nổ khác vang lên, vẫn là xảy ra trong ô tô.

Ngọn lửa bốc lên không trung càng dữ dội, sóng nhiệt hất văng những người đó ra xa hơn mười mét rồi mới nặng nề rơi xuống. Chỉ trong vài phút, giao thông trên đường trở nên ùn tắc, quảng trường đông đúc, hỗn loạn.

Hạ Hạ càng nhìn càng cảm thấy khó thở.

"Chao ôi." Người đàn ông vuốt tóc cô, đôi mắt lại ngắm nhìn cảnh tượng bên dưới: "Ai có thể tưởng tượng được một viên cảnh sát trưởng ngoài mặt thì đàng hoàng chính trực, ra tay săn lùng những kẻ buôn bán ma túy, truy lùng sát nhân, nhưng lại lén lút lợi dụng những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi, biến chúng trở thành công cụ tình dục thúc đẩy mối quan hệ làm ăn chứ? Quả báo đến thì cũng không tránh được. "

Dù Hạ Hạ có ngốc đến đâu, cô cũng không tin đây chỉ đơn giản là đem đến quả báo cho ông ta.

"Mặc dù trước đó ông ta cũng có giúp đỡ tôi một chút, mặc dù có thể cảnh báo ông ta. Nhưng tôi lo lắng một ngày nào đó ông ta sẽ quay lại cắn lại tôi, cuối cùng vẫn là quyết định để ông ta chịu quả báo trước, cũng coi như là loại bỏ thành phần không tốt cho mọi người, cháu có nghĩ vậy không?"

Cô gái không nói lời nào.

Chu Dần Khôn cũng không để ý, tâm tình vui vẻ tiếp tục chia sẻ với cô: "Sau này sẽ không còn những thứ cản đường nữa, toàn bộ khu chợ Thái Lan đều mang họ Chu."

Nói xong, anh lại cúi đầu trêu chọc cô: "Cháu thật may mắn vì mang họ Chu đấy. Cho nên sau này cháu có thể là bất cứ thứ gì cháu muôn."

Thấy cô vẫn ngơ ngác nhìn ra ngoài, nghe xong lời anh nói cũng không có phản ứng, Chu Dần Khôn chán nản nhéo nhéo gáy cô: "Được rồi, đi ăn thôi."

Anh xoay người đi về phía bàn ăn, người phục vụ đang bị tiếng nổ bên ngoài làm cho hoảng sợ, nhanh chóng lau mồ hôi lạnh trên mặt, nở nụ cười chuyên nghiệp bước về phía người đàn ông.

Không ai nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và sợ hãi của Hạ Hạ phản chiếu trên tấm kính trong suốt.

Cô không ngờ đi ăn một bữa cũng có thể chứng kiến một cảnh như vậy. Cô đã đánh giá quá cao điểm mấu chốt của Chu Dần Khôn với tư cách là một con người. Anh khoa trương giết người, làm liên lụy rất nhiều người vô tội nhưng lại nhắm mắt làm ngơ. Anh thậm chí có thể thờ ơ ngồi xuống, dưới chân đầy máu và xác chết nhưng vẫn nhàn nhã thưởng thức đồ ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro