Chương 97: Cầu xin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong điện thoại, một giọng nữ tiếng Anh máy móc vang lên: Số bạn gọi không khả dụng.

Là số điện thoại nước ngoài, và không khả dụng. Chu Dần Khôn liếc nhìn Chu Hạ Hạ, trên mặt cô không hề có chút hoảng sợ nào.

Nhìn điện thoại đóng lại, anh cũng không hỏi thêm gì nữa, Hạ Hạ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Chỉ vài ngày trước, Tụng Ân đã nói với cô điện thoại và số điện thoại của bạn cùng phòng người Canada của cậu thay đổi rồi.

Lần này Hạ Hạ ghi nhớ số của Tụng Ân, không lưu vào danh bạ, chỉ là quên xóa số ban đầu mà thôi.

Một tiếng ho dồn dập đau đớn từ dưới đất truyền đến, Hạ Hạ vội vàng cúi đầu nhìn Suchela, người và mặt anh ta bê bết máu, Hạ Hạ nín thở, cẩn thận giúp anh ta tháo chiếc kính có tròng bị vỡ ra để mảnh vỡ của kính không rơi vào mắt.

"Cháu xin lỗi." Hạ Hạ thì thầm, giọng nói không giấu được áy náy cùng tự trách: "Chú, cháu xin lỗi."

Cô quỳ trên đất, hai tay bê bết máu vì giúp anh ta. Nhìn kỹ, khuôn mặt của Suchela biến dạng đến không thể nhận ra được nữa, nếu không phải anh ta còn thở trong đau đớn, lồng ngực phập phồng thì có lẽ bây giờ trông anh ta chẳng khác gì một người đã chết.

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi vào gần tai Suchela rồi nhỏ xuống đất, Suchela khó khăn mở mắt, cử động môi.

"Hạ Hạ... không sao đâu. Đừng lo---" Suchela chưa kịp nói xong, Hạ Hạ đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn ở phía sau. Cô chưa kịp quay người lại thì Chu Dần Khôn đã sải bước tới, đá vào đầu Suchela, trực tiếp đá người văng ra xa.

Hạ Hạ không ngờ anh lại đột nhiên phát điên, cô đứng dậy đuổi theo, chưa kịp đuổi tới đã thấy Chu Dần Khôn tùy tiện túm tóc Suchela, kéo anh ta ném lên sân thượng, Suchela đang nằm gục đầu ở mép sân thượng, phần lớn cơ thể treo lơ lửng bên ngoài, khoảnh khắc tiếp theo có thể sẽ rơi xuống.

Nói chung, đối với những người thậm chí còn chưa từng chạm vào súng như thế này, Chu Dần Khôn cũng lười động vào.

Nhưng vừa rồi nghe thấy hai chữ "Hạ Hạ", một ngọn lửa lập tức xông lên đỉnh đầu. Gần đây anh quá tốt rồi thì phải, còn để cho lão già vô liêm sỉ này mở miệng nói chuyện.

Anh bước tới đá vào bụng Suchela lần nữa, anh ta bị đá ngã ngửa ra sau.

đúng lúc này, một bóng người xông tới, ôm chặt lấy mắt cá chân của Suchela. Theo cách này, vùng phía sau đầu gối và mép sân thượng tạo thành một khu vực hình tam giác, người sắp sẽ bị kẹt lại như thế này.

*Không biết đúng không, nhưng kiểu từ đầu gối đến nửa người trên có lẽ là đều rơi ra ngoài, còn chỗ khuỷu đầu gối trở lại bàn chân là còn nằm bên trong, mà Suchela nằm ngửa mặt lên, nên ra vậy.

Hạ Hạ người đầy mồ hôi, cô dùng sức nặng của mình tỳ mạnh xuống, nhưng tình hình không khả quan lắm. Nếu cô buông tay, Suchela sẽ ngã xuống. Nhưng cho dù cô không buông tay đi nữa, cô cũng không thể kéo Suchela lên.

Có điều, sức nặng của một người đàn ông trưởng thành và lực rơi của anh ta vượt quá mức mà sức của Hạ Hạ có thể chịu được. Chẳng mấy chốc, cơ thể Suchela từng chút một tiếp tục rơi xuống.

Mồ hôi ướt đẫm mái tóc trên thái dương, chảy xuống cổ. Cô ngẩng đầu lên tìm kiếm giúp đỡ từ người đàn ông, nhưng trong mắt anh chỉ có ​​sự phấn khích.

Vừa ngẩng đầu lên, sức lực của cô đã yếu đi, cơ thể Suchela lập tức rơi xuống, Hạ Hạ hét lên, ôm chặt lấy mắt cá chân anh ta, theo quán tính bị cú rơi bất này kéo ra ngoài.

Nhìn thấy vậy, A Diệu vô thức tiến lên một bước, nhưng anh ta ở quá xa, không kịp chạy tới ôm lấy Hạ Hạ.

Đột nhiên, một lực mạnh kéo Suchela đang rơi khỏi sân thượng lại, cùng lúc đó, cô gái đang bám lấy chân anh ta cũng được kéo lại theo, hai người nặng nề ngã xuống đất.

Cú ngã khiến khuỷu tay và đầu gối cô đau đớn, Hạ Hạ đột nhiên bị nhéo vào mặt, Chu Dần Khôn gần như muốn bóp nát hàm dưới của cô: "Nếu nó rơi xuống, cháu có phải muốn đi cùng nó không?"

Hạ Hạ không bất lực mặc anh nhéo, sức tay của anh quá mạnh, cô không còn sức lực để né đi. Môi cô gái đỏ bừng, nói không nên lời.

Chú Suchela phải gánh chịu loại tra tấn này là vì đã giúp đỡ cô, nếu chú ấy vì điều này mà chết, Hạ Hạ cả đời này cũng không thể chấp nhận được. Cô không phải là người dũng cảm, cô sợ đau đớn và chết chóc, nhưng hơn thế nữa, cô càng sợ người khác vì mình chết.

Sự liều mạng vừa rồi và sự im lặng lúc này đều đập vào mắt Dần Khôn: Chu Hạ Hạ muốn nhảy khỏi tòa nhà cùng với một ông già.

Anh không tức giận mà mỉm cười: "Cháu muốn đi cùng nó, không thành vấn đề."

Người đàn ông tiến lại gần, gằn từng chữ với cô: "Tuy hắn không có vợ con, nhưng vẫn có người mẹ đã bảy mươi tuổi, bằng tuổi bà ngoại của cháu. Đúng là người bạn đồng hành tốt."

*Đúng là người bạn đồng hành tốt: 正好作伴, nó dị nè, trích ra cho mấy tình iu đọc chớ em bic là em dịch sai rồi.

Cô gái cuối cùng cũng phản ứng lại, cô giơ cánh tay lên từng chút một, nắm lấy tay người đàn ông đang nắm mặt cô: "Chú."

Giọng cô khàn khàn, đôi mắt đỏ hoe.

"Đừng giết chú ấy, đừng ném chú ấy ra khỏi đây. Chỉ cần chú không giết chú ấy, cháu có thể hứa với chú bất cứ điều gì. Thật sự, chú tin cháu..."

Nước mắt chảy xuống khóe mắt cô gái, từ từ trượt xuống xuống khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, bộ dáng thảm thương vô cùng.

Chu Dần Khôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang rất gần mình này.

A Diệu cũng nghiêm túc nhìn Chu Dần Khôn. Anh ta nghĩ Suchela chắc chắn phải chết. Bây giờ lại cảm thấy... Đang suy nghĩ nửa chừng, anh ta thấy Chu Dần Khôn không nói một lời buông Chu Hạ Hạ ra rời đi.

Lần này, Chu Hạ Hạ chỉ cầu xin như vậy mà đã kết thúc.

"A Diệu..." Một tiếng gọi làm A Diệu tỉnh lại.

Anh ta nhìn sang, Hạ Hạ lau nước mắt, chân thành nhìn anh ta: "Anh có thể giúp tôi đưa chú ấy đến bệnh viện được không?"

A Diệu lại nhìn về phương hướng Chu Dần Khôn rời đi. Anh Khôn không nói anh ta có thể giúp cô, nhưng anh cũng không nói anh ta không thể giúp.

Cho nên, anh ta bước tới kéo Suchela lên. Hạ Hạ không quên quay đầu lại nhìn khu vườn đằng kia, kêu anh ta giúp Tạp Na, người cũng đang bị thương ở tay, cùng đưa họ đến bệnh viện.

*

Ưu điểm của bệnh viện tư nhân là bác sĩ sẽ không hỏi bất kỳ câu hỏi nào ngoại trừ việc tiến hành điều trị.

Các vết thương của Suchela đều là chấn thương nghiêm trọng, anh ta sẽ phải nằm viện ít nhất ba tháng. Dù vậy, trước khi bước vào phòng mổ, Suchela chật vật nói với Hạ Hạ, mặc dù đã bị phát hiện nhưng theo thủ tục, công ty luật không có quyền từ chối yêu cầu của người thừa kế. Nói cách khác, chỉ cần Hạ Hạ kiên trì với quyết định ban đầu và ký tên lên văn bản, việc trao tặng tài sản thừa kế có thể hoàn thành trong vòng một tuần.

Trên thực tế, chỉ cần Chu Dần Khôn phát hiện muộn hơn một chút thì họ đã làm xong rồi, đến lúc đó Chu Dần Khôn muốn điều tra xem ai đã làm việc đó và làm như thế nào cũng đều vô ích.

Thật đáng tiếc là họ không có được may mắn như vậy.

Hạ Hạ nghe được lời của Suchela, cô cũng không vui vẻ gì, sẽ thế nào nếu tiếp tục làm thủ trao tặng tài sản thừa kế?

Việc cô chết sẽ không có gì đáng ngạc nhiên. Nhưng giờ Chu Dần Khôn đã biết Suchela nên anh ta và gia đình anh ta đều không thể trốn thoát. Chu Dần Khôn là một kẻ điên, nếu anh không đạt được thứ mình muốn, anh thà phá hủy những thứ đó, không những vậy mà còn giết chết người có được chúng.

Cuối cùng cô nói: "Cảm ơn chú Suchela, xin lỗi vì đã khiến chú bận rộn vô ích."

Nghe xong, Suchela cuối cùng cũng không nói gì.

Sau khi anh ta vào phòng, Hạ Hạ quay người đi sang một tầng khác. Tại khoa cấp cứu, Tạp Na đã được khâu lại vết thương, y tá đang giúp cô ta bôi thuốc điều trị vết bỏng.

Cô ta ngồi đó, dịu dàng và xinh đẹp. Có lẽ vì đã được gây mê nên cô ta thậm chí còn không cau mày lấy một cái.

"Chị Tạp Na."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tạp Na nhìn sang, thấy Hạ Hạ đang đi về phía mình.

Có máu trên tay và cơ thể cô. Đôi mắt vốn ngập tràn sống động bây giờ chỉ còn lại sự bình tĩnh vô hồn.

Hạ Hạ liếc nhìn bàn tay phải bị thương nặng của Tạp Na, cô im lặng hai giây, hỏi: "Chị Tạp Na, chị có muốn đi cùng em không?"

Nghe thấy cô vẫn muốn rời đi, Tạp Na khẽ thở dài: "Xin lỗi, Hạ Hạ. Chị đã hứa sẽ giúp em, nhưng cuối cùng lại không giúp được gì. Anh Khôn hiện đang rất tức giận, sao em không---"

"Em có cách khiến chú ấy đồng ý, chúng ta có thể công khai rời đi mà không bị cản lại."

Hạ Hạ nghiêm túc nhìn cô ta: "Chị Tạp Na, chị là người đã đồng hành cùng em trong những ngày ba mẹ em qua đời, nếu không có chị, có lẽ cơ thể em sẽ suy sụp trước tiên, nếu không phải, thì trái tim cũng không chịu nổi. Em có thể vực dậy và sống trở lại như hiện tại, tất cả là nhờ sự quan tâm của chị. Em thực sự rất biết ơn. Cho nên em mới hỏi chị, chị có muốn rời đi cùng em không? "

Nói một câu dài, tuy giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy kiên quyết.

Tạp Na nghe xong liền cụp mắt xuống nhìn bàn tay bị thương của mình.

Từ khi cô ta gặp Chu Dần Khôn cho đến nay, anh chưa bao giờ đối xử với cô ta như vậy. Khi những mảnh vỡ của tách trà đâm vào lòng bàn tay cô ta, cảm giác rất đau đớn, nhưng hơn tất cả, trái tim mới là đau nhất. Anh đối xử với cô ta như vậy là vì cô ta biết Hạ Hạ sắp rời đi nhưng không nói cho anh biết.

Anh tức giận đến mức như vậy, là bởi vì anh không muốn Chu Hạ Hạ rời đi.

Cô ta đã đi rất lâu rồi mới quay lại, tình cảm giữa chú và cháu bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng cô ta càng ngày càng phát hiện ra, chỉ cần Chu Dần Khôn ở nhà, chỉ cần Chu Hạ Hạ xuất hiện, ánh mắt của anh sẽ luôn luôn như vậy, luôn đặt trên người Hạ Hạ, dù là cố ý hay vô tình đi nữa.

Bây giờ Hạ Hạ nói cô có cách thuận lợi rời đi, cô quyết tâm muốn rời đi.

Có lẽ là sử dụng tài sản mà cô ta vừa nghe được, hoặc có thể là một cách nào đó khác. Hạ Hạ là một đứa trẻ thông minh, sau những gì cô đã trải qua ngày hôm nay, nếu cô không hoàn toàn chắc chắn, cô sẽ không ngu ngốc mà đánh rắn động cỏ lần nữa.

Hạ Hạ không biết Tạp Na đang nghĩ gì, cô chỉ ngồi bên cạnh và chờ đợi.

Cuối cùng, cũng đợi được câu trả lời của Tạp Na.

Tạp Na lắc đầu, mỉm cười với cô: "Hạ Hạ, cảm ơn em đã quan tâm chị."

Câu trả lời này tuy không hợp lý nhưng lại nằm trong dự đoán. Ngày cô trở về Tạp Na đã nói, cô ta tin Chu Dần Khôn sẽ không làm tổn thương cô ta, cho dù anh có làm gì đi chăng nữa thì cô ta cũng sẽ tha thứ cho anh.

Hạ Hạ không hiểu loại bao dung và tình yêu này, mà cô cũng không muốn hiểu. Cô không nói gì đứng dậy bước ra ngoài.

A Diệu ngồi trong xe, thấy Hạ Hạ một mình đi ra ngoài mà không đợi Tạp Na, anh ta xuống xe đi tới. Hạ Hạ nhìn thấy anh ta liền nói: "Anh đợi chị Tạp Na ở đây, em tự bắt xe về."

Nói xong, không đợi A Diệu trả lời, cô gái liền đi thẳng đến chiếc taxi đậu bên đường.

*

Trong phòng làm việc, Chu Dần Khôn châm một điếu thuốc.

Ánh lửa bùng lên từ chiếc bật lửa màu xanh đậm, trong làn khói trắng, ánh lửa phản chiếu lên một khuôn mặt. Cảnh tượng chiếc bật lửa lúc cô tặng cho anh vẫn in sâu mồn một.

Một chiếc bật lửa trị giá 3.000 baht, cùng với hai điều kiện được đưa ra, và anh thực sự đã đồng ý với một trong số đó.

Về chuyện này của Chu Hạ Hạ, anh tự hỏi mình đã đối xử rất tốt với cô rồi. Còn cô, cô giả vờ ngoan ngoãn trước mặt anh, sau lưng lại âm thầm nghĩ cách lén lút xử lý tài sản thừa kế của ba mình. Việc cô xử lý xong sẽ làm gì là điều hiển nhiên biết được, lần trước cô lẻn ra nước ngoài đi nghe giảng, lần này có thể cô sẽ rời đi và không bao giờ quay lại nữa.

Cô thực sự muốn đi?

Ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ nhàng. Dù chuyển động rất nhỏ nhưng anh vẫn có thể nghe rõ. Chu Dần Khôn cầm bật lửa đóng lại, cùng lúc bật lửa đóng, cửa phòng làm việc mở ra từ bên ngoài.

Người đàn ông liếc nhìn cô gái bước vào mà không gõ cửa, thậm chí còn không có thái độ nhận lỗi.

Hạ Hạ bắt gặp đôi mắt đen đó, đứng đó chờ một lát. Cô tưởng anh không thèm lãng phí thời gian với cô nữa mà sẽ trực tiếp yêu cầu cô giao lại tài sản thừa kế của ba cô cho anh.

Nhưng đợi vài giây, anh vẫn không lên tiếng. Anh chỉ hút thuốc, như thể đang đợi cô nói trước.

Hạ Hạ bước vào, đứng trước mặt anh, hít một hơi thật sâu: "Có một chuyện tôi đã muốn hỏi chú từ lâu rồi."

Chu Dần Khôn nhìn cô, lúc này trong mắt Chu Hạ Hạ không có sự lo lắng và sợ hãi như thường ngày, cũng không có sự chân thành và mềm mại như vừa rồi, mà chỉ có sự bình tĩnh, bình tĩnh đến khó chịu.

Người đàn ông dập tàn thuốc, ném bật lửa lên bàn: "Nói đi."

"Có phải chú đã giết ông nội và ba tôi không?"

Trưa nay đang áp lực học lắm, cái buồn ngang muốn khóc, tự nhiên donate đến, c-cũng cảm thấy vui vui, xong mọi người còn bình luận rất nhiều nữa, vừa trả lời vừa cười ấy. Lúc này mới cảm thấy, cũng không có gì phải buồn lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro