Chương 246: Ấm áp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Áo Lai quay lại nói: "Anh Khôn, chuyện này cứ thế bỏ qua sao? Hắn cam đoan nhiều việc ở Afghanistan như vậy nhưng vẫn chưa làm xong, hắn chắc chắn sẽ bỏ trốn ra nước ngoài. Chỉ cần tên Guzman đó trong đầu không bị úng nước, hắn sẽ biết vụ ám sát đã thất bại, có lẽ hắn cũng đã trốn ra nước ngoài rồi."

Theo tính khí của Chu Dần Khôn, không thể không đánh trả. Thế mà bây giờ anh thực sự ra lệnh thả hắn đi?

"Đưa thông tin của hắn và Guzman lên web đen, yêu cầu là cả gia đình phải bị giết, không còn chừa lại ai." Chu Dần Khôn kiên nhẫn suy nghĩ: "Chào giá phải thành thật, người nào hoàn thành trước sẽ được nhận mười triệu đô la."

Mười triệu đô la Mỹ. Hoa hồng cao như vậy đủ để thu hút sự truy đuổi điên cuồng của những kẻ giết người từ khắp nơi trên thế giới. Áo Lai biết mà, anh Khôn có bao giờ làm việc tốt đâu.

*Mười triệu đô: 253.450.000.000 (253 tỷ)

"Vâng." A Diệu bên cạnh vô thức trả lời.

Cùng lúc đó, ngoài cửa cũng phát ra một tiếng "Vâng" tương tự.

Sau khi A Diệu trả lời, anh ta mới chợt nhận ra có gì đó không ổn, vốn dĩ là anh ta phải chịu trách nhiệm về mọi chỉ dẫn như vậy của Chu Dần Khôn. Nhưng mà bây giờ Á La, người đi bên cạnh Chu Dần Khôn sẽ phải chịu trách nhiệm.

A Diệu trả lời hoàn toàn là một phản xạ có điều kiện.

Áo Lai đứng giữa hai người, nghe thấy tiếng "Vâng" tận hai lần, quay sang trái nhìn Á La rồi lại quay sang bên phải nhìn A Diệu, cuối cùng nhìn Chu Dần Khôn.

Loại chuyện này phải do chính anh Khôn quyết định, người khác không dám tùy tiện xen vào.

"A Diệu và Kevin sẽ làm." Chu Dần Khôn nói rồi bước ra ngoài.

Á La nghe xong lời này sửng sốt một lát, cuối cùng rũ mắt xuống, lặng lẽ đứng sang một bên. Khoảng thời gian của A Diệu với anh Khôn là thứ không ai sánh bằng. Chỉ cần A Diệu ở đây, anh ta sẽ luôn là sự lựa chọn hàng đầu của anh Khôn.

Ngay khi trong lòng cậu ta hơi chùng xuống, trên đầu chợt có một sức nặng đè lên, một bàn tay to lớn xoa đầu cậu ta như một con chó.

Bàn tay khô nóng và hơi nặng dường như là sự đáp trả cho hành động trước đó, đồng thời cũng là phần thưởng cho hành động lần này ở Mexico.

Thiếu niên ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông đã bước ra ngoài.

Mặc dù Chu Dần Khôn không nói gì, nhưng sự thất vọng trong đôi mắt xanh nâu của Á La lập tức biến mất, cậu ta không khỏi hưng phấn.

Trên đường về, Kevin gọi điện báo cáo: "Anh Khôn, được biết sau khi Guzman rời khỏi Yangon, hắn đã bay tới Afghanistan và ở lại Helmand một thời khá gian lâu, cuối cùng thì bay đến Mexico cùng ngày với anh, chỉ khác là cách nhau vài bước chân."

Như này hoàn toàn giống với những gì Paulino giải thích.

"Vụ ám sát này có liên quan trực tiếp đến người trồng cây thuốc phiện ban đầu ở Helmand."

A Diệu tiếp lời: "Nhưng Paulino không biết đó là ai, mà Guzman liên lạc với hắn ta có lẽ đã bỏ trốn. Em biết một chút về những người này khi chúng em đang xây dựng nhà máy ở Helmand, em sẽ đưa cho anh một bản danh sách, anh có thể liên lạc với Tra Sai điều tra xem ai có liên quan."

"Được rồi."

"Không cần phải phiền phức như vậy." Người đàn ông ngồi ở phía sau đang nhắm mắt tập trung, nói: "Bắt được người, phục vụ thật tốt rồi giết đi."

Kevin do dự: "Anh Khôn nói đến..."

Chu Dần Khôn mở mắt: "Tất cả."

Nghĩa là, bất kể có tham gia kế hoạch ám sát hay không, miễn là có tham gia kinh doanh ma túy ở Helmand thì không được để sót.

"Đã hiểu, bây giờ em đi làm luôn." Kevin trả lời.    

"Còn có," Chu Dần Khôn nói: "Tìm hiểu quy tắc hoạt động của web đen, Áo Lai sẽ liên hệ với các băng đảng châu Á, mượn chúng trước một lô hàng."    

"Vâng, anh Khôn, em sẽ báo cáo kết quả ngay khi có."

*

Lúc trở lại làng Penis thì đã là bốn giờ chiều.    

Khắp nơi xe đi qua bụi bay mù bịt, trẻ con trong làng không những không tránh đi mà thậm chí còn chạy chân trần xuống bãi cát vàng nhô cao, vừa nô đùa vừa cười.    

Chu Dần Khôn xuống xe, cau mày nhìn lại. Thoạt nhìn thì đều là trẻ con, chẳng đáng yêu chút nào.    

Ba người ngồi trên xe bán tải phía sau nhận nhiệm vụ của mình rồi có ý thức chạy đi làm việc.    

Chu Dần Khôn nhìn phía trước nhà nhưng không thấy ai.

Anh bước thẳng vào nhà, vừa tới cửa, đột nhiên nghe thấy tiếng cười nho nhỏ. Anh dừng lại, rồi đổi hướng đi về phía sau ngôi nhà.    

Phía sau nhà là một khoảng sân, các góc dùng để chất đống một số đồ lặt vặt, quang cảnh nhìn ra sân vẫn là sa mạc, ánh nắng lúc này không gay gắt như buổi trưa, có một vài cây xương rồng cực cao mọc thẳng đứng cách đó không xa. Giữa sân còn có một chiếc ghế sofa cũ bị bỏ, trông giống như nơi để trẻ con chơi đùa.    

Lúc này trên đó có ba bóng người đang ngồi, một người lớn ở giữa, hai người nhỏ ở hai bên.    

Cô bé bên phải đưa tay chỉ vào cây xương rồng đằng xa nói gì đó, cô bé lớn ở giữa kiên nhẫn nghiêng đầu lắng nghe, tay vẫn trìu mến ôm chặt cậu bé bên trái. 

Vừa nói chuyện, ba người vừa cười khúc khích.    

Ánh sáng mặt trời dịu dàng chiếu xuống, khung cảnh trước mắt ấm áp yên bình, mang lại một chút dấu vết bình yên hiếm có cho vùng biên giới đen tối nguy hiểm của Mexico Mỹ.    

Đáng tiếc, ghế sofa không lớn, chỉ có thể chứa đủ ba người bọn họ.    

Người đàn ông bước tới đá vào bên trái ghế sofa, cậu bé ngồi bên trái lập tức quay lại.    

"Tránh ra."    

Bên cạnh cậu bé, hai đôi mắt ngạc nhiên sửng sốt nhìn.    

Chu Dần Khôn cảm thấy không có gì là không ổn cho đến khi nhìn thấy miệng Cái Tỉ mím lại như sắp khóc, anh cau mày, Cái Tỉ ngay lập tức kìm nén những giọt nước mắt đang sắp trào ra trong mắt.    

Một khắc sau, thân hình nhỏ bé đứng dậy, đáng thương nhìn hai người Hạ Hạ.    

Vẻ mặt rất đáng thương, nhưng Chu Dần Khôn lại cau mày, Hạ Hạ cũng không dám chọc anh giận, đành phải nắm tay Cái Tỉ, chuẩn bị ôm cậu bé vào lòng.

Mạch Sa ở một bên ngẩng đầu nhìn Chu Dần Khôn, lại nhìn Hạ Hạ, cuối cùng đứng dậy nắm lấy tay Cái Tỉ: "Em dẫn em trai đi tìm mẹ."    

"Ồ, được." Hạ Hạ đáp lại, hai người họ không nên ở lại đây, tránh cho bị dọa sợ.    

Khi hai đứa trẻ rời đi, nơi này trở nên rộng rãi hơn rất nhiều. Người đàn ông ngồi xuống, một cỗ áp lực không giải thích được bao trùm lấy, có thể cảm nhận được sức nóng trên eo xuyên qua quần áo.    

Hạ Hạ vô thức muốn tránh sang một bên, nhưng vừa mới di chuyển, một bàn tay to lớn đã tóm lấy cánh tay cô, kéo cô vào một cái ôm thật chặt.    

"Đi đâu."    

Hạ Hạ bị cái kéo này kéo đi, tay cô vô tình đặt lên đùi anh, cô vội vàng bỏ ra: "Chỉ dịch sang một bên thôi..."    

Cô nhỏ giọng giải thích: "Có chút chật."    

Chật cái gì mà chật, Chu Dần Khôn ôm người vào lòng: "Thành thật ngồi im chút."    

Cả người Hạ Hạ gần như bị vây lại, cô đang cảm thấy nóng nực thì một giọng nói từ trên đầu vang lên cô: "Vừa rồi mọi người đang nói cái gì vậy?"    

Nghe thấy "mọi người", Hạ Hạ phản ứng một chút, sau đó anh ấy ngẩng đầu lên hỏi: "Chú nói Mạch Sa với Cái Tỉ ấy hả?"    

"..." Chu Dần Khôn cúi đầu, bắt gặp đôi mắt ngấn nước của cô: "Nếu không thì sao."    

Nhìn từ góc độ này, làn da của cô tinh tế trắng nõn, cô đến sa mạc Mexico, ở bên ngoài với hai đứa trẻ kia suốt mà cũng không bị rám nắng. Ở khoảng cách gần như vậy còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng tỏa ra từ quần áo.    

Bàn tay người đàn ông đặt trên eo cô vô thức siết chặt.

Hạ Hạ không biết tại sao anh lại đột nhiên có hứng thú với cuộc trò chuyện của cô với bọn trẻ, nhưng cũng không có gì phải che giấu, cô thành thật nói: "Bọn trẻ hỏi cháu tại sao xương rồng ở sa mạc khác rất thấp, nhưng xương rồng ở đây lại rất cao, cháu đã nói với hai đứa là nó có liên quan đến khí hậu ở đây, chẳng hạn như—"

"Chu Hạ Hạ, hôn tôi đi."

"...Cái gì?" Hạ Hạ bị mệnh lệnh đột ngột cắt ngang, cô ngạc nhiên quay đầu lại, cô nghĩ mình nghe nhầm rồi.

"Tôi muốn cháu hôn tôi, còn phải nói lại bao nhiêu lần nữa đây?" Anh vuốt tóc cô, véo vành tai nhỏ nhắn của cô: "Tai của cháu bị sao vậy, tại sao luôn không nghe được?"

Đầu ngón tay thô ráp nóng bỏng véo vào dái tai mềm mại nhạy cảm khiến cô gái bất giác run lên.

Người đàn ông nhạy cảm cảm nhận được, anh nhướng mày, cố ý đến gần hơn: "Cho vào miệng nó run rẩy thì không nói, nhưng mà chạm vào nó cũng run?"

Hai tai Hạ Hạ đỏ bừng, cô muốn quay đầu tránh đi, càng muốn đứng dậy né xa anh. Nhưng mà, Chu Dần Khôn ôm cô quá chặt, Hạ Hạ không cử động được, anh véo má cô nói: "Hôn nhanh lên."

Nhắc mới nhớ, Chu Hạ Hạ chưa bao giờ thực sự chủ động, phải dỗ dành dọa nạt, không được còn phải uy hiếp, lần nào cũng khóc rất đáng thương, anh chưa bao giờ nhìn thấy cô cười lúc thân mật.

Bằng cách nào đó, không hiểu sao anh lại muốn nhìn thử một chút.

Đáng tiếc sự kiên nhẫn của người đàn ông có hạn, chờ đợi khoảng ba giây, Chu Hạ Hạ vẫn không có ý định tiến tới.

Anh trực tiếp bóp lấy má người đó hôn lên.

Môi chạm nhau vài ngày, khoảnh khắc môi lưỡi đan vào nhau, sắc dục giống như ngọn lửa có thể thiêu rụi cả thảo nguyên.

Mặt trời chầm chậm lên cao, ánh nắng soi rõ hình bóng hai người, thân hình cô gái gắn chặt chẽ với thân hình cao lớn của người đàn ông. Anh hơi nghiêng đầu, mũi hai người chạm vào nhau, tinh tế sâu sắc hôn môi.

Cách đó không xa, hai chị em lặng lẽ trốn ở bên hông nhà thò đầu ra ngoài lập tức mở to mắt. Mạch Sa che mắt Cái Tỉ lại, trong lòng dấy lên sự tò mò.

Ba nói con gái không được phép hôn lên môi bất cứ ai, kể cả em trai và ba.

Cô bé còn tò mò hỏi thế thì ai mới có thể? Khi đó, ba cô bé vẻ mặt dữ tợn nói với cô bé là chỉ có người đàn ông đeo nhẫn cưới cho cô bé mới được làm điều đó.

Người đó được gọi là "chồng".

Mạch Sa ngạc nhiên nhìn hai bóng người trong sân, nhưng... chữ kia rõ ràng là "chú" mà.

Nụ hôn dài kết thúc, Chu Dần Khôn hỏi cô muốn ở đây hay quay về phòng. Hạ Hạ kinh hãi lắc đầu: "Không... không được."

Nhưng nói chung, đa phần bình thường anh sẽ không nghe.

Đúng như dự đoán, Chu Dần Khôn hiểu cô không muốn hai đứa nhỏ nghe được điều gì, hào phóng nói: "Vậy khách sạn nhé."

Nói xong liền kéo người lên, Hạ Hạ biết anh nghiêm túc, lo lắng nói: "Cháu có chuyện muốn nói với chú!"

Người đàn ông trực tiếp nắm lấy gáy cô, để cô cúi đầu nhìn xuống: "Cần phải ngay bây giờ luôn?"

Hạ Hạ kinh hoàng nhìn nơi nào đó phồng lên, nhưng cô vẫn kiên trì nói: "Đó là một chuyện rất quan trọng, cháu muốn nói ngay bây giờ."

A Diệu đề nghị cô nên nói chuyện thẳng thắn với Chu Dần Khôn, bày tỏ mọi suy nghĩ của mình. Mặc dù bí mật rời đi bị bóp chết nhưng Hạ Hạ thực sự không muốn từ bỏ đấu tranh vì tự do.

Dù chỉ còn một tia hy vọng, cô vẫn muốn thử lại lần nữa.

Chu Dần Khôn nhìn vẻ mặt nghiêm túc kiên trì của cô. Con thỏ nhỏ này thường ngày mềm mại nhưng thỉnh thoảng lại cứng rắn được một hai lần gì đó, cũng khá đáng yêu.

Vì đó là "chuyện rất quan trọng" nên người đàn ông miễn cưỡng tỏ ra kiên nhẫn: "Nói đi."

Muốn gì anh cũng đồng ý, năm phút là đủ.

Sau một thời gian khá dài ở bên anh, Hạ Hạ biết lúc này không phải lúc thích hợp để nói chuyện. Trong tình trạng hiện tại, anh sẽ không cẩn thận lắng nghe chút nào. Cô không khỏi liếc nhìn chỗ nào đó của anh một lần nữa, vẫn còn... trước tiên cô phải bình tĩnh lại trước.

Vì vậy cô gái mím môi mạnh dạn đề xuất: "Cháu nghe nói ở đây có một thị trấn nhỏ rất xinh đẹp tên là Yaqi, cách đây không xa lắm, chúng ta đến đó rồi nói được không?"

"Cháu nói xem."

Hạ Hạ hít một hơi thật sâu, liều mạng trả lời: "Có thể."

Nói xong, cô cúi đầu nhắm mắt lại chờ "cơn bão" trong sa mạc ập đến.

Cô đứng đó, những ngón tay đan vào nhau đầy lo lắng, ngay cả lông mi cũng khẽ run lên, người không biết còn cho rằng cô đang đối mặt với một con thú ăn thịt người nào đó.

Chỉ là muốn đi đến một thị trấn nhỏ thôi mà.

Chu Dần Khôn cúi đầu nhìn mình, sau đó ngước mắt nhìn cô.

Chắc là sẽ không lâu nữa đâu.

"Chu Hạ Hạ." Anh cố ý tới gần.

Khi luồng khí nguy hiểm đến gần, Hạ Hạ vô thức nắm chặt ngón tay. Nhưng cô không ngờ người đàn ông lại nói: "Vậy dẫn đường đi."

Cô gái đột nhiên mở mắt ra, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, trong sự kinh ngạc dường như có chút kinh hỉ.

Chu Dần Khôn rất hài lòng với phản ứng này của cô, anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, bước quay lại: "Tự chọn địa điểm tự lái xe."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro