Chương 1 - Trùng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Yeon
-
“Nhịp tim của bệnh nhân giảm xuống còn 59, nhiệt độ cơ thể giảm mạnh, kèm theo mất quá nhiều máu, hình hình rất nguy kịch…”

Cho đến giờ phút này, Khương Thanh Nguyên mới nhận ra rằng con người không thể cảm nhận được đau đớn sau khi chịu va chạm kịch liệt.

Nhưng lại có thể cảm nhận được sinh mệnh của chính mình đang dần bị rút đi từng chút.

Khương Thanh Nguyên dùng hết sức lực, mới miễn cưỡng mở mắt ra được một chút, cách đó không xa lại là một người đàn ông khác đang nằm trong vũng máu.

Đó là cha anh, Khương Hành.

Cha con hai người cãi nhau ở cổng trường, sau đó bị tai nạn ô tô.

Xung quanh một đám hỗn loạn, xe tải bị lật nghiêng, nhân viên y tế đang chạy, đám đông người xem, còn có cảnh sát sơ tán quần chúng và tiếng hô ùn tắc giao thông.

Đây là cổng trường Nhất Trung, may mắn vẫn chưa đến giờ tan học, nếu không hậu quả càng thêm khó lường.

Ý thức Khương Thanh Nguyên lúc có lúc không, nhân viên y tế không ngừng theo dõi tình trạng của anh, nhưng cuối cùng lại vang lên một loạt tiếng kêu của y tá và tiếng “bíp—” chói tai khiến da đầu tê dại từ dụng cụ y tế.

Cảm giác choáng váng dữ dội và bóng tối bất ngờ bao trùm lấy Khương Thanh Nguyên, ngay sau đó anh đột nhiên rơi vào một vòng tay ấm áp tràn ngập mùi cam bưởi tươi mát.

Nhiệt độ cơ thể giảm xuống rất nhanh, Khương Thanh Nguyên cảm thấy lạnh buốt, vì thế không nhịn được mà lao vào cái ôm có mùi cam bưởi này.

Cảm giác này thoải mái hơn nhiều so với chiếc cáng cứng lạnh như băng kia, cũng không biết là cô y tá nào đang ôm.

…Chỉ là hơi hoảng sợ một chút, phật nhảy tường ăn ở trường học vào buổi trưa gần như sắp nôn ra.

Nhưng giây tiếp theo, người đang ôm Khương Thanh Nguyên ngừng chạy.

“Chẩn đoán chính xác.” Trong tầm mắt mơ hồ của Khương Thanh Nguyên, người mặc áo blouse trắng đang ngồi trên ghế nói, “Nôn mửa, tiêu chảy, tinh thần suy nhược, hơn nữa với kết quả kiểm tra này, hẳn là suy thận cấp — cậu đã cho nó ăn qua cái gì?”

Ý thức suýt nữa rơi vào vực sâu hiếm khi được kéo trở về, Khương Thanh Nguyên tỉnh táo lại vài phần.

Suy thận cấp?

Chẳng phải tôi bị tai nạn xe sao, vết thương bên ngoài rõ ràng như vậy cũng không thể kiểm tra ra, vậy mà lại chẩn đoán ra cho tôi một cái vết thương bên trong? Cái quỷ lang băm gì đây?

Tôi biết lão già Khương Hành đó từ lâu đã nhìn tôi không vừa mắt, tên lang băm này nhất định là do hắn phái tới để giết tôi.

Lão già tốt nhất là ông nên quyên góp ba ngôi chùa cầu nguyện cho tôi có thể chết đi, nếu không chuyện đầu tiên tôi làm khi tỉnh lại là đồng quy vu tận* với ông.
*Đồng quy vu tận (同归于尽) cùng chết chung.

“Nó đã ăn cái gì…”

Khương Thanh Nguyên có chút do dự cho kế hoạch trả thù đầy tâm huyết của mình, âm thanh này rất dễ nghe.

Hóa ra người ôm anh không phải y tá, mà là một chàng trai trẻ tuổi, có lẽ là một omega, cái ôm này rất mềm mại.

Có vẻ như nằm xuống thêm một chút trước khi giết chết lão già cũng không muộn.

Phương châm sống của anh, tiểu thiếu gia Khương Thanh Nguyên là không có gì quan trọng bằng hạnh phúc.

“Cậu đừng lo lắng, bình tĩnh nghĩ lại một chút, chúng ta phải loại trừ hết mọi khả năng mới có thể kê đơn thuốc phù hợp.” Sau khi xảy ra chuyện đã thấy nhiều phụ huynh mất bình tĩnh*, bác sĩ kiên nhẫn nói.
*gốc là 六神无主, trong Đạo giáo có nghĩa đen là “sáu vị thần bị mất trí.” Trên thực tế, nó được sử dụng để mô tả một người nào đó “đang ở trong trạng thái sững sờ (vì sốc).”

Ngô Đồng hít một hơi thật sâu, giữ bàn tay đầy lông của Khương Thanh Nguyên trong lòng, sau khi đi vào nhà tìm kiếm manh mối để lại từ hiện trường vụ án bị phá hỗn độn.

Đột nhiên ánh mắt cậu sáng lên: “Tôi nhớ ra rồi, nó nhân lúc tôi không có ở nhà đã mở cửa phòng ngủ tôi ra, ăn nho và socola tôi đặt trên tủ đầu giường!”

Khương Thanh Nguyên muốn nói các người thật sự mù sao, thật sự không nhìn ra tôi sắp phải bị chiếc xe tải chết tiệt đó lật nghiêng nghiền thành thịt nát sao? Tại sao lại ở đây nghiêm túc thảo luận việc sáng nay tôi ăn cái gì, tôi đường đường là đại thiếu gia giải trí Mục Đồng, con trai duy nhất của cựu đỉnh lưu Khương Hành, chuyện gì đã xảy ra với bảo mẫu sáng nay khi cô ấy ăn một chùm nho cùng thanh socola mà chạy đi tìm chứ, đó vẫn là thứ tôi mua cho bảo mẫu!

Nhưng anh chưa kịp biện minh cho bản thân là không ăn vụng và tại sao không ai quan tâm đến thương thế của mình sau khi bị xe tông, ngược lại còn nói đông nói tây nói những điều không liên quan thì anh đã hoàn toàn bất tỉnh.

Ngô Đồng cẩn thận đặt quả cầu lông trước kia từng tung tăng nhảy nhót giờ lại hơi thở thoi thóp nằm trong lòng mình lên giường bệnh, nhìn theo bác sĩ đẩy nó vào phòng giải phẫu, trái tim bị treo lơ lửng từ lâu không thể rơi xuống, khiến cậu cảm thấy choáng váng khó thể bỏ qua.

Trước khi tiến vào phòng giải phẫu, bác sĩ đưa hóa đơn cho cậu, Ngô Đồng đi đến máy tự động trả tiền trước, nhìn phần lớn số dư trong thẻ lại một lần nữa bị xóa sạch, cũng không biết chút số dư còn lại này có thể để cậu miễn cưỡng sống qua được một tuần hay không, lại không thể tránh khỏi một trận đau đầu khác.

Ngô Đồng nhìn lời nhắc nhở số dư ngân hàng gửi tới mà phiền não, điện thoại lại hiện lên một tin nhắc nhở khác, ánh mắt cậu trốn tránh, tâm phiền ý loạn* muốn đóng cửa pop-up, nhưng lại trượt tay bấm vào.
*Tâm phiền ý loạn (心烦意乱) lòng dạ rối bời

“Diễn biến sự việc thức ăn cho chó có độc của blogger thú cưng Ngô Đồng bị vạch trần: Blogger thú cưng nổi tiếng Ngô Đồng bán thức ăn cho chó khiến chó cưng của fans suy thận mà chết, phóng viên đã liên hệ riêng với đương sự @đòi lại công đạo cho chó cưng Heo Heo, click mở video để cùng xem đương sự nói gì nào.”

Trong nháy mắt đã lướt xong văn bản, bên dưới bài đăng trên blog là video phỏng vấn, bìa video là chó nhỏ của nạn nhân, một chú chó Akita xinh đẹp trước khi chết, đôi mắt đen bóng mở to, lè lưỡi cười tủm tỉm nhìn vào camera.

Ngô Đồng rũ mắt chăm chú nhìn chú chó Akita có phần ngốc nghếch.

Cậu là một omega nam, ngũ quan sáng sủa khiến người ta không thể rời mắt, mặt dù lúc này vì để che giấu tai mắt người khác mà đeo khẩu trang y tế, nhưng nhìn từ mặt mày tinh xảo của cậu cũng không khó để nhìn ra cậu sinh ra đã rất thanh tú và xinh đẹp.

Lúc này dường như đang nhớ tới quá khứ, trong mắt hạnh ngấn nước của cậu hiện lên chút buồn bã, đứng trước khung cửa sổ bằng kính sát đất bị tuyết của mùa đông và nắng ấm làm cho trắng xóa, ngoài cửa sổ cây thường xanh câu lấy hình dáng của cậu, như bước ra từ một bức tranh.

Ngô Đồng trầm ngâm một lúc, ma xui quỷ khiến click mở video.

Fans nữ trong ảnh đeo khẩu trang và được làm mờ, chỉ có thể nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi mảnh khảnh, ngồi giữa màn hình đang được phỏng vấn.

“Sau khi ngài vạch trần chuyện này, đoàn đội Ngô Đồng và nhãn hiệu đã làm gì?”

“Bên phía Ngô Đồng và nhãn hiệu đều từng tiếp cận tôi, bọn họ ngầm muốn dàn xếp ổn thỏa, bỏ tiền ra để bịt miệng tôi lại, nhưng bị tôi từ chối.”

“Bên phía Ngô Đồng và nhãn hiệu đã nhận trách nhiệm rõ ràng chưa?

“Bọn họ nói rất nhiều, chủ yếu là xin lỗi, cả hai bên đều tranh cãi với nhau và trốn tránh trách nhiệm.”

Ngô Đồng năm nay hai mươi hai tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, là người nổi tiếng trên mạng, ký hợp đồng với một công ty quản lý, từng đóng qua phim truyền hình, đồng thời cũng làm nhân viên văn thư, kiêm blogger thú cưng bán thời gian.

Trong nhà có một con mèo sư tử dị đồng năm tuổi và một chú chó husky sáu tuổi.

Khi Ngô Đồng mười sáu tuổi lần đầu tiên đăng cuộc sống hằng ngày của mình với chó mèo trên app video ngắn yunduo, nửa năm sau bạo hồng trên internet bằng đoạn video con mèo sư tử lùn đánh tơi bời chú chó husky.

Năm mười bảy tuổi khi đang phát sóng trực tiếp chó mèo, Ngô Đồng ngoài ý muốn vào gương, khuôn mặt còn đẹp hơn cả minh tinh lưu lượng, khiến phòng phát sóng trực tiếp của cậu đêm đó đứng đầu danh sách phát sóng trực tiếp video ngắn Yunduo, fans nhan sắc tăng vọt, bất ngờ trở nên nổi tiếng trở lại nhờ vào vẻ ngoài xinh đẹp.

Cuộc sống luôn là lên xuống xuống xuống xuống xuống, Ngô Đồng ở mặt này là người may mắn nhất trong số những kẻ xui xẻo.

Nhiều công ty quản lý lần lược tìm đến cậu, muốn ký hợp đồng với cậu, Ngô Đồng nghe theo lời khuyên của bạn bè, chọn một công ty có quy mô và danh tiếng trung bình nhưng cũng sản sinh ra hai minh tinh hạng A.

Sau đó liên tục đóng vai trò làm nền trong hai ba bộ phim truyền hình xuyên qua tâm trái đất.

Khuôn mặt thậm chí còn không thể nhìn rõ,

Sau khi làm minh tinh được ba bốn năm, tài khoản blogger thú cưng hiện giờ có năm trăm vạn fans cũng vướng sâu vào trong bê bối thức ăn cho chó có độc.

Cuộc phỏng vấn về thức ăn cho chó có độc trong video đã kết thúc.

Ngô Đồng trầm ngâm một lúc, không để ý tới phóng viên hỏi vấn đề gì, chỉ nghe được cô gái nói: “Trong quá trình liên hệ với phía Ngô Đồng và nhãn hiệu, điều tôi cảm thấy buồn cười nhất là vài ngày trước, có một người đã gửi tin nhắn cho tôi trên weibo, hắn nói hắn chính là Ngô Đồng, tài khoản của hắn từ lâu đã bị công ty lấy đi giao cho những người khác hoạt động…”

Cô gái hít sâu một hơi, cảm thấy vừa buồn cười vừa tức giận: “Hắn nói rất nhiều, tôi có thể tóm tắt ra ba câu nói: ‘tài khoản bây giờ không liên quan đến tôi, thức ăn cho chó có độc cũng không liên quan đến tôi, tôi Ngô Đồng vô tội’.”

“Tôi không biết hắn có phải là Ngô Đồng hay không, tôi hy vọng là không phải, nếu vậy, tôi thật sự thất vọng về Ngô Đồng, tôi đã thích Ngô Đồng từ khi hắn chưa lộ mặt trên phát sóng trực tiếp, sau đó tôi đã mua về tất cả những gì hắn mang theo, dùng cho Heo Heo của tôi.”

“Tôi làm những điều này vì tin tưởng hắn, nhưng hắn đã đối xử với tôi như thế nào, đối với fans chúng tôi bị tổn thất do ăn phải thức ăn cho chó có độc?”

“Chỉ sau khi xảy ra chuyện này mới phát hiện đây là thức ăn cho chó ba không, đoàn đội các người đúng là cơm nhão, không trải qua bất kỳ lựa chọn sản phẩm nào, chỉ cần đưa tiền là có thể bán hàng cho bọn họ, các người có xứng đáng với bất kỳ fans nào trong chúng tôi không?

“Heo Heo của tôi mới ba tuổi, lúc này đáng lẽ nó phải đang nằm trong tổ nhỏ vui vẻ gặm món đồ chơi nhỏ yêu thích của mình, nhưng bây giờ chỉ có thể lẻ loi nằm trong quan tài băng chờ tôi đòi lại công đạo cho nó, chuyện này những fans nạn nhân như chúng tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua, công ty lòng dạ thâm độc và blogger vô lương tâm cần phải bị đóng lên trên thánh giá…”

Cô gái được phỏng vấn dần trở nên kích động, mắt thấy phỏng vấn đang diễn biến theo chiều hướng khó kiểm soát, phóng viên nhanh chóng dừng ghi hình, video phỏng vấn đột ngột kết thúc.

Hệ thống sưởi trong bệnh viện thú cưng dường như hỏng rồi, đầu ngón tay Ngô Đồng bị đông lạnh đến cứng đờ và tái nhợt, cậu đóng cửa giao diện video lại, kéo thấp khẩu trang xuống run rẩy thở ra một hơi sương trắng, trong tích tắc tan biến trong không khí.

Sợ bị người khác nhận ra, cậu rất nhanh đã đeo lại chiếc khẩu trang nặng nề và kín gió, mở liên lạc ra tìm thấy một người liên hệ tên “Vương Lị”,  gọi điện.

Điện thoại đang bận.

Từ sau khi xảy ra chuyện, điện thoại người đại diện Vương Lị vẫn luôn không thể liên lạc được, Ngô Đồng ban đầu từ phẫn nộ và nôn nóng việc bị vi ước bây giờ trở thành tập mãi thành quen.

Chỉ là ngoài mặt tập mãi thành thói quen.

Đại khái chỉ có bản thân cậu biết, cậu muốn dùng gậy đánh chết công ty quản lý này nhiều đến mức nào.

Cậu hít sâu một hơi kìm nén cơn giận, ngẩng đầu nhìn thời gian trên màn hình led phía trên đầu, quay người đi về phía phòng giải phẫu.

“Giải phẫu rất thành công.” Bác sĩ đúng lúc đẩy giường bệnh nhỏ ra khỏi phòng giải phẫu, nhìn thấy Ngô Đồng đi tới nói, “May mắn phát hiện sớm, socola và nho đều chưa tiêu hóa, lại truyền dịch và quan sát, nếu không có vấn đề gì là có thể mang về nhà.”

Ngô Đồng vội vàng nói cảm ơn.

Khi bác sĩ alpha đẩy giường bệnh nhỏ đi ngang qua cậu, Ngô Đồng không dấu vết lùi về phía sau nửa bước.
--
Khương Thanh Nguyên bị đánh thức.

Bất kỳ ai có chút hiểu biết về anh đều biết, điều cấm kỵ lớn nhất đối với đại thiếu gia Khương Thanh Nguyên là làm phiền anh trong giấc ngủ.

Thiếu gia rời giường, đang định nổi giận thì bên tai lại truyền đến ba tiếng chó sủa, Khương Thanh Nguyên đôi mày cau lại thả lỏng.

Hóa ra là tiếng gọi của người bên chăn nuôi.

Khương Thanh Nguyên trở mình tiếp tục ngủ.

Hôm nay sao giường lại cứng như vậy.

Còn cộm đến hoảng.

— Không đúng?!

Khương Thanh Nguyên đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

Không phải tôi bị xe tông sao, không phải tôi đang làm phẫu thuật sao, không phải tôi nên nằm trong bệnh viện sao?

Tại sao bên trong bệnh viện lại có chó?!

Cho dù cha tôi có là Khương Hành, bệnh viện cũng không thể phá vỡ nguyên tắc này?

Khương Thanh Nguyên đột nhiên mở mắt ra.

Sau đó anh liền trở nên đần độn.

Đập vào mắt là những thanh sắt thẳng đứng.

Không chỉ như vậy, anh còn đang ngủ trên một chiếc kệ được làm bằng những thanh sắt.

Khương Thanh Nguyên:...

Tôi bị chiếc xe tải lật nghiêng ném lên không trung bay tự do như một con chim, tôi là người bị hại, dựa vào đâu tôi lại là người thức dậy khóc sau song sắt?

Nhưng khi nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài song sắt, đôi mắt chó màu xanh thẳm của Khương Thanh Nguyên suýt nữa lồi ra.

Đậu má?

Toàn bộ đều là chó?

Còn có mấy con mèo?

Khương Thanh Nguyên cúi đầu, nhìn rõ tay mình.

Khương Thanh Nguyên:...

Đệch.

Một chân chó màu trắng.
—------------
@ttradaosatac

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro