chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đến tiểu khu này rất vắng vẻ, không một bóng người đi qua. Ôn Nguyên đi theo Diêm Thụy, cậu luôn nhìn chăm chú về phía trước, khi đến cuối con đường là một dãy biệt thự, họ dừng lại trước một căn nhà lớn.

"Chính là nơi này, cậu đợi tôi mở cửa đã." Diêm Thụy nói xong, xoay người lục lọi trong túi mất nửa ngày, mãi mới móc ra một chiếc chìa khóa, chiếc chìa khoá dù có hơi rỉ sét nhưng vẫn mở cửa ra vô cùng dễ dàng.

Diêm Thụy lớn tiếng nói tiếp: "Khụ khụ, ổ khóa này có hơi đểu, nhưng không sao đâu, chờ khi chúng ta kiếm được tiền rồi sẽ lập tức đổi một ổ khóa vân tay cao cấp! Chính là loại có giá năm sáu chữ số!"

Ôn Nguyên không có khái niệm gì về loại ổ khóa năm sáu chữ số.

"Ta đi nấu cơm cho cậu ngay đây!"

Diêm Thụy lấy ra một hộp thịt lợn xé từ tủ lạnh, biến cơm chiều từ da hổ ớt cay thành thịt lợn xé ớt, cùng với một đĩa sườn heo chua ngọt, quả thực không quá hoàn mỹ.

Diêm Thụy chỉ huy Ôn Nguyên mang đồ ăn lên bàn, còn mình thì đi lấy hai chén cơm.

"Tới đây, mau nếm thử tay nghề của tôi đi, tuyệt đối sẽ ngon."

Diêm Thụy rất tự tin.

Ôn Nguyên dùng đũa có chút không quen.

Thật ra cậu cũng đã từng dùng đũa ăn cơm, trong núi thỉnh thoảng sẽ có những tiểu yêu quái đi ra ngoài làm việc, khi trở về sẽ mang theo một ít thức ăn của con người để cậu cùng nhóm tiểu yêu quái chưa bao giờ ra khỏi núi nếm thử.

Chỉ là việc sử dụng đũa chỉ xảy ra một hoặc hai lần mỗi năm, nên việc cầm đũa của cậu cũng không quá thành thạo.

Diêm Thụy mở TV lên, cả hai cùng nhau vừa xem tin tức vừa ăn cơm.

"soái ca, suýt nữa quên hỏi cậu, cậu tên là gì."

Ôn Nguyên đã thành công dùng đũa gắp một miếng sườn chua ngọt đưa vào miệng, hương vị chua chua ngọt ngọt nháy mắt tập kích toàn bộ vị giác, ngon đến mức cậu phải nheo mắt lại.

Cậu cắn miếng sườn trong miệng, mơ hồ trả lời: "Ôn Nguyên."

"Là chữ Nguyên nào?"

"Nguyên trong đơn vị tiền tệ"

(Tên ẻm là 温元, mà 元 là đơn vị tính tiền bên trung quốc á, nên ẻm mới nói là từ 元 trong đơn vị tiền tệ)

"Được, Ôn Nguyên." Diêm Thụy tiếp tục hỏi, "Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Có mang theo chứng minh thư đi không?"

Ôn Nguyên một hơi ăn hết miếng sườn, sau đó với tay lấy thứ gì đó đặt lên bàn.

Là giấy tờ chứng minh nhân dân.

Giấy tờ này được đổi mới mỗi năm, với sự trợ giúp của nhân viên chuyên nghiệp từ trong núi, mỗi yêu quái có thể biến thành hình dạng người đều có loại giấy tờ này.

Nếu không có giấy chứng minh thân phận thì sẽ không được coi là yêu quái.

Diêm Thụy nhìn thấy ngày sinh trên đó, lông mày chợt giãn ra: "Mới vừa thành niên sao, vậy chúng ta có thể ký hợp đồng rồi."

Ôn Nguyên nhẹ nhàng đặt đũa xuống, lắng nghe Diêm Thụy giải thích về điều khoản của hợp đồng.

"Phòng làm việc của chúng ta tuy mới thành lập, nhưng tuyệt đối sẽ không lừa dối cậu, chia hoa hồng 50-50, đây là điều mà các công ty lớn không có nha..." Diêm Thụy miệng nói không ngừng, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào Ôn Nguyên đang ăn cơm.

Chưa kể, đồ ăn có hương vị thơm ngon, động tác cậu tuy nhanh nhưng không thô thiển, thậm chí làm cho khuôn mặt cậu trở nên cực kỳ dễ thương khi đang nhai cơm.

Diêm Thụy nhìn một cái, cảm thấy cơm còn ngon hơn sườn chua ngọt.

Diêm Thụy giải thích vài câu, lại thấy Ôn Nguyên không hề nghe mình nói, hắn liền dứt khoát cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

TV ở bên cạnh đang phát truyền tin tức.

"Tập đoàn Hoắc thị chính thức chuyển trụ sở chính đến Hải Thị......"

Diêm Thụy nghe được lời này, có chút kinh ngạc.

"Nhanh như vậy a, không phải việc xây dựng trụ sở đó mới bắt đầu được vài tháng đây sao?"

Ôn Nguyên ngước mắt nhìn món sườn chua ngọt và cơm một lúc, mới ngẩng đầu lên nhìn vào TV, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt.

Hình như là tên đại yêu quái ngày đó đã tới tìm thụ gia gia xem bói.

Ôn Nguyên cắn chiếc đũa, đang định nhìn kỹ bức ảnh thì TV đột nhiên chuyển sang một tin tức khác.

... Chậm một bước.

Ôn Nguyên quay người hỏi Diêm Thụy.

"này anh, bức ảnh trên bản tin vừa rồi là ai vậy."

"Đó là tổng tài đương nhiệm của tập đoàn Hoắc thị, con trai của Hoắc Đàm - người sáng lập ra tập đoàn Hoắc thị - Hoắc Quân Mạch."

Hoắc Đàm, Ôn Nguyên đã từng nghe qua cái tên này

Là Chu Tước duy nhất trong Tứ đại thần thú, hắn được coi như phượng hoàng độc nhất vô nhị trong thiên địa, hai vợ chồng bọn họ đã đánh bay không biết bao nhiêu tên yêu quái xấu xa chỉ biết bắt nạt các tiểu yêu quái.

Đây chính là thần tượng của đám tiểu yêu quái chim như Ôn Nguyên!

Mà lúc này, cặp đôi thần tượng của Ôn Nguyên, đang ở trên núi Nguyệt Ẩn, nơi mà ngày thường cậu sống cùng thụ gia gia.

Mặc dù đã già, nhưng Hoắc Đàm vẫn có thể chuyển vận linh lực thông qua cây hòe già, khiến những cành cây trở nên rực rỡ và đầy sức sống chỉ trong vài giây.

Những cành khô héo và úa vàng nháy mắt toả sáng sức sống, ngay lập tức trẻ hóa và hoàn thành quá trình chuyển đổi từ đông sang xuân chỉ trong vài giây, cành cây vươn dài ra, hoa hòe nở rộ khắp cây đại thụ.

Hoắc Đàm thấy cây hòe già hoãn lại, mới thu hồi tay, đi đến bên vợ.

Cây hòe già rung rung cành mấy cái, hoa rơi xuống đầy đất.

Những hao tổn trước đó do bói toán đã được Hoắc Đàm lấp đầy hoàn toàn, toàn bộ cây đã trẻ ra vài tuổi.

"Hoắc tiên sinh, nội dung bói toán lần trước ngài muốn, ta đã giao cho con cả của ngài." Cây hòe già cung kính nói.

"Tôi biết rồi" Hoắc Đàm lần này đến đây chỉ để dẫn vợ đi giải sầu, tđồng thời giải quyết luôn cây hòe già do bói toán mà dẫn tới nguyên khí bị tổn thương.

"Đúng rồi." Cây hòe già ngập ngừng nói: "Trong núi một ấu tể yêu quái, vài ngày trước không cẩn thận bị con người bắt đi. Hiện tại núi Nguyệt Ẩn đã đóng cửa, có lẽ nó không thể quay lại được."

( Ấu tể là kiểu con non, ý chỉ tiểu yêu quái này còn rất nhỏ)

"Nếu Hoắc tiên sinh nhìn thấy, hi vọng ngài có thể giúp đỡ nó một chút."

Hoắc Đàm nhìn về phía vợ, sau đó gật đầu một cách nhẹ nhàng.

......

Cơm nước xong xuôi, hai người nằm liệt trên sô pha, bất động.

Hôm nay, Diêm Thụy thật sự no căng, đã lâu rồi hắn không ăn nhiều như vậy, dưới ảnh hưởng của Ôn Nguyên, cư nhiên liền ăn ba chén cơm.

Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Ôn Nguyên, rồi đỡ sô pha đứng lên, không hề quay đầu mà đi lên lầu.

Nhận thấy hành động của Diêm Thụy, Ôn Nguyên chậm rãi quay đầu nhìn lại, không theo kịp động tác của hắn.

Không lâu sau, Diêm Thụy cầm theo hai bản hợp đồng đi xuống dưới.

"Chúng ta xem hợp đồng một chút, nếu có điều gì không phù hợp, chúng ta có thể thương lượng lại và sửa đổi."

Nói xong, Diêm Thụy đặt hai bản hợp đồng lên bàn

Ôn Nguyên từ trên sô pha nhanh chóng bò dậy, tò mò cầm một bản hợp đồng lật vài tờ.

"Cái này để làm gì?" Ôn Nguyên - một người "mù chữ" chưa từng xuống núi, sau lật qua vài trang, phát hiện các chữ mình biết hết, nhưng phải đọc rất lâu mới hiểu được ý nghĩa là gì..

"Cậu chưa từng đến trường à?" Diêm Thụy chậm rãi đặt một dấu chấm hỏi, chợt nhận ra có gì đó không ổn.

Ôn Nguyên thành thành thật thật mà lắc đầu.

"Trên núi không có trường tư thục, nhưng thụ gia gia đã dạy bọn ta, nhưng không giống như thế này."

Trường tư thục là gì?

Diêm Thụy ngơ ngẩn, suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được ý của Ôn Nguyên.

Hắn cầm lấy chén trà, chuẩn bị uống một ngụm để bình tĩnh lại: "Vậy ông ấy đã dạy cậu cái gì?"

" Lễ nghi, Chu ký, Kinh Thi, nhưng tôi không thích mấy thứ đó lắm." Ôn Nguyên đếm ngón tay kể tên hàng loạt cuốn sách.

Diêm Thụy mới vừa uống được ngụm trà, liền phun thẳng lên người Ôn Nguyên.

Ôn Nguyên lắc đầu tránh né, vẻ mặt đầy ghét bỏ: "Sao anh mất vệ sinh vậy."

"Xin lỗi, xin lỗi." Diêm Thụy vội vàng lấy khăn ướt lau lau ghế sô pha.

Sau khi dọn dẹp xong, hắn ném chiếc khăn vào thùng rác, lúc này trong đầu Diêm Thụy đã tưởng tượng ra vô vàn tình tiết câu chuyện.

"Vậy cậu nói người 'thụ gia gia' kia, đã rất già rồi sao?" Diêm Thụy hỏi.

Tộc cây thường có tuổi tác rất lớn .

Ôn Nguyên cũng không biết thụ gia gia đã bao nhiêu tuổi, chỉ biết từ thời kỳ Chiến Quốc, thụ gia gia đã có ý thức, vậy thì tuổi cũng đã già lắm rồi.

Vì vậy cậu gật gật đầu về phía Diêm Thụy.

Diêm Thụy nháy mắt đã hiểu ra.

Xem ra "thụ gia gia" trong miệng Ôn Nguyên là một vị học giả trước khi thành lập Trung Quốc mới, bởi vì chiến loạn mà đến núi Nguyệt Ẩn trú thân, và đã nhiều năm trôi qua như vậy.

Nghĩ tới đây, Diêm Thụy bỗng nhiên cảm thấy Ôn Nguyên có chút đáng thương.

"Không cần lo, về sau anh sẽ dạy cho cậu, chờ ngươi thành công rồi, chúng ta có thể bao hạ toàn bộ núi Nguyệt Ẩn!"

Ánh mắt Ôn Nguyên sáng lên: "Vậy bao lâu nữa chúng ta mới có thể trở về núi Nguyệt Ẩn?"

"Sẽ sớm thôi!" Diêm Thụy khẳng định gật đầu.

Ôn Nguyên lập tức cười rạng rỡ.

"Nhưng để làm điều đó, chúng ta cần phải nỗ lực rèn luyện ca vũ, tốt hơn, ngày mai, ta sẽ tìm một giáo sư giỏi để dạy cho cậu!"

"Được!" Ôn Nguyên trả lời vui vẻ.

Một người một chim, từng người đều mặc sức tưởng tượng về một tương lai tươi sáng.

Diêm Thụy đã tưởng tượng rằng mình có thể dùng chính thành công mà mình đã đạt được để tranh luận với cha mình.

Mà Ôn Nguyên chỉ nghĩ sau khi trở lại núi mình nhất định phải nỗ lực giảm béo, học bay!

Chính bởi vì quá béo nên cậu mới không kịp thời bay lên, dẫn tới tới sự tình như ngày hôm nay, tuyệt đối! tuyệt đối! không thể để chuyện này xảy một lần nào nữa!

Ôn Nguyên lặng lẽ nắm tay, bắt đầu hạ quyết tâm giảm béo.

Nhưng vì cái gì mà bây giờ không giảm béo?

Hiện tại cậu không thể biến về nguyên hình được, nên béo hay không cũng không quan trọng!

Quan trọng nhất chính là đồ ăn của con người thật sự là ăn quá ngon, căn bản bây giờ không thể tự mình giảm béo !!!

Đặc biệt là gạo, sao trên đời lại tồn tại thứ thơm ngon đến như vậy chứ.

Cậu có thể ăn đến cả trăm năm, không! Một vạn năm đều không chán!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro