CHƯƠNG 1: Sống lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng tắm, hơi nước tựa sương mù, Lạc Khinh đang tắm thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng động rất lớn, khiến hai tai của cậu bị ù đi.

Trước mắt Lạc Khinh bỗng tối sầm lại, khi một nữa mở mắt ra thì xung quanh đã là một nơi khác. Cảnh vật ở đây rất u ám, đèn đuốc sáng chưng, phía trước cậu là một người có sắc mặt tái nhợt nhưng bộ dáng lớn lên lại rất đẹp.

"?"

Đây là chỗ nào a, đã chuyện gì đã xảy ra chuyện gì thế này? Lạc Khinh gãi tai rồi lại véo véo cánh tay, cúi đầu mới phát hiện bản thân đang không một mảnh vải che thân ngồi trên mặt đất.

"Oa tào?"

Lạc Khinh che lại bộ vị quan trọng, mặt mũi đỏ bừng lên.

Không đợi cậu kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, một hắc y đã ném lên đầu cậu một cái áo choàng. Lạc Khinh vội vã cầm y phục mặc vào trên người, lúc này mới phát hiện trên tay mình còn đang cầm một cái vòi hoa sen đã bị đứt một nửa, khi thả nó ra thì vẫn còn vài giọt nước chảy ra ngoài.

Đúng rồi, cậu vừa rồi đang tắm, sau đó thì có một tiếng nổ vang lên.

Cậu ôm lấy vòi hoa sen nhìn về phía nam nhân trước mắt thử hỏi thăm: "Xin hỏi đây là chỗ nào vậy?"

Đây là một nam nhân trông có vẻ rất lạnh lùng.

Nam nhân này thế nhưng cũng không che giấu, Lạc Khinh hỏi thì y trả lời:

"Địa phủ."

Hai chữ rất ngắn gọn, nhẹ nhàng nhưng lại có chút có một lực sát thương không hề nhỏ.

Địa phủ?

Da gà da vịt trên người Lạc Khinh dựng hết cả lên, cậu không nghĩ tới sẽ nhận được đáp án như thế này!

Cùng lúc đó đủ loại dự đoán hiện ra, đột nhiên có một tiếng vang truyền tới, cậu nhìn lại —— hai mắt mở lớn.

Rất nhiều người đang bay nhẹ nhàng trên mặt đất, cúi đầu xuống nhìn cậu....... Aaaa cậu cũng đang chân không chạm đất! Những người đó trông rất quen mắt, giống như những người cậu đã gặp qua ở tiểu khu mà cậu đang sống, Lạc Khinh vội chặn một người lớn tuổi mặt đầy bọt nước, cho nên nơi này là đại phủ?

Cậu đã chết rồi sao? Trong lòng Lạc Khinh đầy nghi ngờ, nam nhân trước mắt mở miệng nói chuyện:

"Ngươi vốn chưa chết nhưng quỷ xoa bắt nhầm hồn, ngươi muốn quay về hay đầu thai."

Câu sai hồn? Cho nên cậu còn chưa chết đúng không? Vậy cậu không thể đi đầu thai được, cậu mới mua một một căn nhà nhỏ đấy! Con mèo trong tiểu khu còn cần cậu đấy!

Vì thế Lạc Khinh không do dự nói ra: "Tôi muốn trở về."

Người kia nghe câu trả lời của Lạc Khinh thì cũng chẳng kinh ngạc, thật giống như đã dự đoán được Lạc Khinh sẽ nói như vậy, hắn nói:

"Cả tiểu khu của ngươi đã bị nổ chết hết rồi, thân thể ngươi bị bỏng cấp độ hai, nhất là trên gương mặt, hy vọng ngươi sau khi trở về có thể kiên cường sống sót."

Hả? Lạc Khinh nghe hắn nói thì thất điên bát đảo*.

*Bát đảo: Câu này có nghĩa bảy lần nghiêng tám lần ngã. Câu này có 2 ám chỉ. Một là tình trạng ai đó bị rối loạn, mất cân bằng vì điều gì đó. Hai là công việc của ai đó đang trọng giai đoạn rất rối ren, khó khăn.

Bỏng cấp độ hai? Cậu chưa từng nghĩ tới việc chết sẽ bị nổ chết? Bị bỏng đến thề còn có thể nhìn thấy mọi thứ không?

Lạc Khinh dùng sức nắm lấy cái vòi hoa sen, cậu vừa mới thanh toán tiền mua nhà thì chết? Bị bỏng cấp độ hai nhất là khuôn mặt?

Nam nhân nói xong thì dừng lại một lát, thấy Lạc Khinh không có phản ứng liền mở miệng:

"Ta đưa ngươi trở về."

Lạc Khinh trong nháy mắt hoàn hồn lại ——

"Đợi một chút! Tôi đi đầu thai thì có được bồi thường gì không?"

Trên mặt Lạc Khinh đỏ bừng, chỉ sợ hắn tự mình đưa cậu trở về.

Còn đưa cậu về làm chi, có nhận thức về bỏng cấp độ hai chưa? Làm sao mà chịu đựng được cơ chứ, sợ rằng không sống nổi hai ngày, đến lúc đó vẫn phải đi đầu thai.

Nam nhân nhìn Lạc Khinh: "Ngươi muốn bồi thường cái gì?"

Lạc Khinh thấy mình còn có thể nói ra yêu cầu, trong lòng cậu cũng dễ chịu một chút. Giờ đầu thai cũng không biết đến chỗ nào, hỏi vị đại ca này có thấy phiền hay không?

Sau khi tự hỏi Lạc Khinh cẩn thận nói ra: "Tốt nhất có thể làm một phú nhị đại."

Sau khi nói xong Lạc Khinh liền nín thở chờ đợi hắn đáp, trong lòng cũng âm thầm nghĩ cậu yêu cầu có quá đáng lắm không?

Nam nhân kia khóe miệng khe nhếch lên, đôi mắt hắn trùng xuống như đang cân nhắc sau đó trả lời: "Hảo, đi theo ta."

Lạc Khinh vui vẻ, không ngờ trở thành phú nhị đại lại có thể dễ dàng như vậy?

——

Địa phủ âm trầm kinh khủng, khắp nơi đều là tiếng kêu khóc thảm thiết, đằng sau nam nhân Lạc Khinh bị dọa sợ không nhẹ.

Một đường bay đi, rất nhiều người cũng hướng về nam nhân đi trước cậu hành lễ chào: "Diêm quân." Lạc Khinh lúc này mới hiểu ra, cho nên người dẫn đường cho cậu chính là Diêm La vương.

... Này cũng thật vinh hạnh a.

Lạc Khinh thụ sủng nhược kinh, chỉ dám cúi đầu, không dám mở miệng càng không dám nhìn xung quanh.

Phía sau cậu nghe được một giọng nói già nua vang lên:

"Uống canh trước rồi đi qua cầu, quên đi kiếp trước thì mới đầu thai tốt được."

Cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy một lão bà đang đứng ở bên, trên tay vẫn đang bưng một cái bát, bên cạnh có một hơi nóng bốc lên từ cái bát.

Đây là đến cầu Nại Hà sao? Lạc Khinh trong lòng cảm thán, không chờ hắn nhận cái bát thì đã bị nam nhân chặn lại tầm mắt.

"Hắn không cần uống."

Nụ cười của Mạnh Bà dần dần biến mất, nàng quay đầu nhìn về phía Diêm La vương:

"Không uống Mạnh Bà canh thì làm sao qua được cầu Nại Hà, mặc dù là Diêm Quân cũng không thể phá được luật lệ này của âm phủ."

Nam nhân trầm mặc, xung quanh không khí bỗng đình trệ.

Cái cổ của Lạc Khinh nghiêng qua nghiêng lại xem Mạnh Bà và nam nhân, không rõ vì cái gì hắn lại không cho cậu uống bát canh Mạnh Bà.

Không uống đương nhiên rất tốt, mang theo ký ức đầu thai mới là chính hắn nha, như vậy mới thích.

Lúc này, nam nhân có động tác, Lạc Khinh theo bản năng lui về phía sau, cho rằng nam nhân cùng Mạnh Bà sắp đánh nhau.

Mà người kia chẳng qua chỉ nâng tay, trước cái nhìn kinh ngạc của Mạnh Bà nhận lấy canh Mạnh Bà, sau đó ừng ực mấy cái uống hết bát canh.

Hắn xoa xoa khóe môi, đem bát tới trước ngực Mạnh Bà. Bà có chút bối rối tiếp nhận cái bát, trên mặt mang theo sự dồn ép, mà nam nhân đã bắt được cổ tay Lạc Khinh bước qua cầu Nại Hà.

"Diêm Quân! Diêm Quân! Việc này Không hợp phép tắc a!"

Mạnh Bà nôn nóng tiến lên, canh Mạnh Bà làm sao mà uống thay được! Nhưng naỳ làm sao mà ngăn được?

Nhìn hai người phía trước, Mạnh Bà lắc đầu liền xoay người.

Bỏ đi... Bỏ đi..

Lạc Khinh cứ vậy mà bị Diêm La vương kéo đi, cậu thấp thỏm hỏi:

"Tôi không uống canh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

Diêm La dừng lại cước bộ: "Ngươi không cần uống."

Lạc Khinh nghe xong trong lòng có chút mừng thầm, không uống sẽ không quên đi đời này, như vậy thật thích a.

Nghĩ tới đời tiếp theo của bản thân sẽ là một phú nhị đại, Lạc Khinh có chút đắc ý đồng thời trong lòng cũng nhịn không được tán thưởng: Diêm La vương này nhìn cũng không tệ, đánh giá năm sao!

Lạc Khinh cứ như vậy mà bị kéo đi, Diêm La vương dường như cũng quên việc buông tay cậu ra. Cũng không biết chính mình đi bao lâu, cuối cùng Diêm vương kéo cậu tới một chỗ sương mù lượn lờ thì dừng lại.

Lạc Khinh với đầu lên nhìn, xung quanh đều là sương trắng. Bên cạnh trái lại có một tấm bia đá, chỉ là do sương trắng che mờ mịt nên không thấy rõ chữ viết trên đó. Lạc Khinh đoán, đây chính là chỗ để đi đầu thai, thế nhưng nơi này sương mù thổi nhẹ nhàng tới, hòa cùng sự u ám của địa phủ có chút không ăn khớp.

Đây hẳn là nơi để đi đầu thai đi?

"Tôi phải từ nơi này nhảy xuống sao?"

Lạc Khinh thử trưng cầu ý kiến, mà phía sau đột nhiên có tiếng la quỷ dị vang lên.

"Diêm Quân chỗ đó không phải là đường luân hồi!"

Ân? Lạc Khinh muốn quay đầu lại nhìn xem ai là người nói. Thế mà đã trúng một cước.

"TMD!!!!"

Trọng tâm không ổn định khiến cậu ngã vào màn sương mất đi ý thức, âm giới như thế nào cậu liền không được biết hết rồi.

Tiểu quỷ sốt ruột vội vàng bay tới bên người Diêm Quân, trừng mắt nhìn vào sương trắng không biết phải làm sao. Mà nam nhân được gọi là Diêm Quân xoay người, trên mặt thoạt nhìn có vài phần vô tội.

Chỉ nghe hắn nói: "Hắn bị ngươi dọa đi vào rồi."

Tiểu quỷ không nói gì nhìn Diêm Quân nhà bọn họ, rõ ràng hắn nhìn Diêm Quân đem người kia đá xuống phía dưới, làm gì có "dọa" như hắn nói cơ chứ?

Mà lúc này gió thổi qua tấm bia đá tan đi chỗ sương trắng , trên mặt bia viết: thử đạo bất khả dụng.

"Diêm Quân ngài ngàn năm trước từng vào qua nơi này, sau đó ngài trở về lại bỏ hoang rất lâu rồi."

"A."

Diêm La vương lãnh đạm đáp lại một tiếng, sau đó nhấc chân đi phía trước từng bước một, xem bộ dạng này giống như đang muốn bước vào.

Tiểu quỷ vội vàng bước lên ngăn cản: "Diêm Quân ngài muốn làm gì?"

"Đi xuống phía dưới kéo hắn lên."

Diêm La nói xong câu đó liền nhảy xuống, chỉ chừa lại một tiểu quỷ đứng sừng sững tại chỗ.

Đi vào nơi này chính là đi đầu thai, làm sao có biện pháp kéo ra?

"Diêm... Diêm Quân, ngài..."

——

Khi Lạc Khinh có lại ý thức thì cảm nhận được xung quanh tối đen như mực, có khi nào cậu đang ở trong bụng mẹ? Bỗng phía sau có một giọng nam quỷ dị vang lên bên tai:

"Ngài đã đạt được sinh mạng mới, xin cho chúng tôi xem điểm đánh giá phụng sự."

Sinh mạng mới sao?

Lạc Khinh giật giật bờ vai không tồn tại, dù sao vẫn cảm nhận được không đúng chỗ nào a. Cậu do dự mở miệng:

"Chờ một tý, tôi cuối cùng có dũng khí không tự cá nhân tôi giác ngộ."

Bên kia yên lặng một lát sau mới có một thanh âm truyền ra, mà lại nghe thấy như vậy thì chột dạ:

"Cảm ta ngài đánh giá năm sao, chúc ngài đi đầu thai vui vẻ."

Giỡn sao?

Lạc Khinh bị bức bách, cậu còn không có đánh giá đâu! Như thế nào là đánh giá tốt nhất?

Còn có nơi này là chỗ nào, hắn là cái gì vậy a?

Lạc Khinh phát điên, đáng tiếc kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay. Cậu cảm thấy chính mình nhẹ nhàng ở giữa không trung, đá chân sau trầm mặc... Cậu không có chân. Trừng mắt nhìn con ngươi tan vỡ... Cậu không có con mắt.

"AAAAAAAAA!!! Đây là cái địa phương quỷ quái gì! Tôi là cái quái gì thế này a!!! AAAA!!!"

Lạc Khinh nhắm mắt lại, toàn bộ tinh lực đã kiệt quệ chậm rãi lâm vào mê mệt.

Chờ cậu có lại ý thức, xung quanh đã là những tiếng hô hoán ẩu đả không còn là một mảnh đen kịt, cậu thấy được huyết sắc trên bầu trời còn có huyết nhiệm hồng trên mặt đất.

Thật nhiều người đang quấn lấy cùng một chỗ, có một số người bạch y nhẹ nhàng có một số vẫn cosplay, kia là sừng trâu gió xoáy đuôi cáo không giấu nổi và v.v... nhìn rất chân thật.

Đây là đang đóng phim sao? Lúc này cảnh trí làm như thế nào xuất hiện ra? Nhìn giống y như thật a!

Rất nhiều người đi theo cậu làm cho Lạc Khinh rất không vừa lòng, nhìn một chút, nơi này còn có người khác!

Lạc Khinh quan sát hết thẩy xung quanh, đối với những cảnh đánh nhau thực vừa lòng, rất chân thực a, những tiếng kêu thảm thiết thật là tuyệt!

Cậu rất nhanh đã bị một người toàn thân bạch y tiên khí mười phần hút mắt người nhìn đi tới, mà những người kia đang hướng chỗ này tới gần.

Lạc Khinh cảm thất tướng mạo người này trông rất quen mắt, đã từng gặp ở đâu chứ? Lạc Khinh suy nghĩ một hồi bỗng nhớ ra, nam nhân mặc bạch y này, cùng với Diêm La vương có vài phần tương tự.

Lúc này một thanh kiếm chặn ngang trước ngực nam nhân bạch y, hắn cứng đờ Lạc Khinh cũng choáng váng.

Việc này nhìn cũng không giống diễn trò a, đao đỏ vào đao trắng tới! Điều quan trọng hơn là, ánh đỏ chiếu vào trên mặt người kia, nóng hầm hập.

"Sư huynh?"

Nam nhân quay đầu lại mắt lộ ra tia kinh ngạc, phía sau người đã xuất hiện bạt kiếm. Máu chảy ra trên mặt đất ngày càng đỏ hơn, nam nhân gắng gượng không ngã xuống.

"Xin lỗi sư đệ, nếu biết có ngươi ở đây ta sẽ vĩnh viễn không xuất đầu lộ diện."

Sau khi nói xong thì hắn cũng rút kiếm gia nhập cuộc chiến, bóng dáng rất nhanh lẫn lộn trong đám người.

Nam nhân vừa vặn ngã xuống Lạc Khinh tới bên cạnh người, môi thiếu chút nữa đụng tới hắn.

Lạc Khinh bị nam nhân người đầy máu dọa, cậu chớp mắt cũng không được đôi mắt bỗng cảm nhận được có chút thơm mát. Người nam nhân chảy máu liên tục, Lạc Khinh ý thức được việc đóng phim này có chỗ không đúng, cũng biết việc nam nhân này sắp chết.

——

Xung quanh tiếng chém giết vang lên không ngừng, bạch y giờ đây đã nhiễm đỏ màu máu khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ. Hắn loáng thoáng nghe được một hòn đá đang khóc, nam nhân mắt có hơi trùng xuống, miệng hắn chưa kịp lộ ra ý cười đã mất nhận thức.

Quả nhiên có một hòn đá a!

Lạc Khinh biết nam nhân này đã chết, cậu cũng không biết mình vì cái gì mà khóc, dù sao thì cũng khóc đến ngủ mê.

Người của hắn máu chảy ra rất kỳ lạ chảy ra tới tận chỗ hòn đá, bị đá hấp thụ hoàn toàn, sau đó hòn đá chìm dần xuống dưới lòng đất.

——

"Sư phụ vì cái gì không đem nó rửa sạch một chút rồi mới đem đi nấu, bùn đất thiệt nhiều a."

"Đồ đệ ngốc đây là đất thiêng, mỗi mẩu vụn bùn đất đều là trân bảo."

Ân?

Nấu cái gì?

Lạc Khinh tỉnh lại, cậu cảm nhận được xung quanh đang nóng lên, cậu nghe được một tiếng nói ghét bỏ của trẻ con, còn có một ông cụ âm thanh mang theo hưng phấn.

Cậu mở mắt ra thì sửng sốt, một người tóc hao râm, mũi hồng khuôn mặt nghiêm nghị đang nhìn cậu, mà bên cạnh còn có một em bé với ánh mắt ngây thơ với nụ cười tươi.

Nhìn bốn phía xung quanh, Lạc Khinh đột nhiên phát hiện chính mình ở trong nồi, liên hệ đến câu vừa rồi nghe được "Rửa một chút mới đem nấu", cậu lập tức quýnh lên.

"Xú lão đầu ngươi có dũng khí nói tổ phụ ngươi, muốn lên trời sao!!"

Hòn đá nhỏ trồi lên khỏi mặt đất rồi rơi vào trong nồi một cách quỷ dị, chỉ nghe một tiếng "răng rắc" tựa hồ là có cái gì đó nứt ra rồi, sau đó Lạc Khinh rơi xuống phía dưới.

Rơi?

Lạc Khinh nghi hoặc đánh giá lại bản thân, hiện ra sự nghi ngờ nhân sinh.

"AAAAAA!!!!"

Cậu đang làm cái quái gì thế này? Thân thể cậu thì... làm sao đây?

Ở trong mắt một già một trẻ, hòn đá ở giữa đột nhiên nhảy lên rơi xuống dưới, đập vào cái nồi dập tắt lửa, sau đó viên đá từ trong củi lửa bay tới bay lui, từ đó biến thành than đen như mực.

Tiểu đạo đồng phát ra âm thanh thán phục:

"Oa, sư phụ đã nấu chín chưa?"

"pia~"

Lão đạo sĩ đánh tiểu đạo đồng một cái vào đầu, "Ngươi im miệng, đó là sư phụ ngươi nấu chín sao? Đó là một hòn đá đã thành tinh rồi a! Còn không mau chạy!"

Lão đạo sĩ nói xong đem đứa nhỏ kẹp ở dưới, tốc độ đi cùng tuổi tác không tương xứng... Nhanh chân chạy như điên.

Lạc Khinh bị củi lửa hâm nhảy dựng, nhảy đến rồi lăn dưới đất một cái nhìn trời.

Không đúng... Đợi lát đã. Tôi là ai, đây là đâu?

__________

*Phỏng cấp độ hai: Lúc này, vùng da bị tổn thương do phỏng không chỉ dừng lại ở lớp da biểu bì trên cùng, mà bề mặt da sẽ trở nên phồng rộp, đau nhức và đỏ rát.

Những mụn nước được hình thành sẽ có cơ hội phát triển trên bề mặt da. Theo thời gian, những mô da này trở nên dày hơn, mềm, khi quan sát giống như vảy được gọi là tiết dịch dibrrinous.

Khi quan sát những mụn nước trên bề mặt da xuất hiện nhiều thì đồng nghĩa với việc vết bỏng đang phát triển với chiều hướng xấu, kéo dài thời gian hồi phục.

Trong trường hợp đặc biệt, có thể bác sĩ sẽ chỉ định bệnh nhân cần phải ghép da để điều trị. Còn lại, đa phần trường hợp đối với phỏng cấp độ 2 thời gian hồi phục thường kéo dài khoảng 2 – 3 tuần.

#062722

Edit: alvalamvu_7_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro