CHƯƠNG 6: Tra miêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bảo bối à cầu ngươi đừng vỗ nữa mà."

Lạc Khinh đã hoàn toàn sụp đổ, cậu chưa muốn bị vùi mặt vào đất đâu (TAT).

Nếu như biết rõ sẽ có cái kết cục như vậy, cậu nhất định sẽ không lắm mồm bép xép cái gì cả, "Miêu huynh" này xưng hô không phải rất được ưa chuộng sao?

Mà móng vuốt của mèo ở trên đỉnh đầu Lạc Khinh khó khăn lắm mới dừng lại, nó dựng thẳng cái đuôi lên ánh mắt vô cùng tĩnh lặng, đây là bộ dạng bị dọa sợ quá mức sao.

Lạc Khinh vốn định tiếp tục kế hoạch cầu xin tha thứ, thấy con hắc miêu này đột nhiên phúc khí tâm linh*, con mèo này sẽ không phải là muốn cậu gọi là bảo bối đi?

* Phúc khí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.

Cậu ngay lập tức nói: "Bảo bối? Sweetheart? Thân ái ơi? Là ta không tốt, vừa rồi gọi ngươi như vậy nghe rất xa cách a, ta về sau sẽ gọi ngươi là bảo bối có được không?"

Đuôi con mèo giật giật một cái, tựa hồ rất vừa lòng cũng tựa hồ là đang bất mãn, Lạc Khinh cảm thấy được chính mình sắp điên đến nơi rồi thế nhưng lại ở trước mặt một con mèo bày ra bộ dạng quấn quýt như vậy.

"Vậy thì kêu là thân ái đi?"

Đuôi mèo lại dao động một cái, cũng không giống như bộ dạng đnag phản đối. Lạc Khinh tiến hành tự hỏi, cuối cùng vỗ tay một cái: "Bảo bối thân ái Sweetheart tất cả đều là ngươii a!"

Cuối cùng như vậy đã được chưa?

Hắc miêu trông rất vừa lòng, nhìn thấy hòn đá đang bị chôn dưới đất phe phẩy cái đuôi trông rất sung sướng. Nó đưa móng vuốt làm một động tác rất nhẹ nhàng đem hòn đá móc ra từ trong lòng đất, bộ dạng hung dữ vô tình mới vừa rồi điên cuồng đập cậu xuống giống như hai con miêu khác nhau hoàn toàn.

Lạc Khinh lại bị ném vào trong nước, con mèo khiết phích nào đó còn đưa cả móng vuốt vào trong nước rửa sạch sẽ mới chịu được. Lạc Khinh một bên chìm xuống một bên vừa nghĩ mèo chính là loại sinh vật khó lý giải nhất trên thế giới này, thế nhưng lại muốn người khác gọi là Sweatheart, này đâu phải là một con miêu cao lãnh đâu mà giống như một tiểu yêu tinh hơn chứ?

Cậu đã nhìn thấu được ý niệm của con miêu này rồi!

Sau khi xác định Lạc Khinh đã được rửa sạch sẽ, con mèo lại một lần nữa đem hòn đá mò lên. Lạc Khinh vốn tưởng rằng sẽ phải ăn cái con xà kia, nhưng con miêu nào đó lại trực tiếp dẫn cậu rời đi. Lạc Khinh có chút không muốn, trái cây nhiều như vậy vẫn còn đang nổi trên mặt nước, tốt xấu gì cũng phải cho cậu ngặm thêm vài quả chứ.

Lạc Khinh được mèo đưa lên trên đỉnh đầu rồi thong dong tản bộ, mà Lạc Khinh nghẹn một hồi vẫn không nhịn được mà nói: "Ta còn chưa có ăn no."

Lời vừa ra thì mới cảm thấy được mình thật là không có thể diện, Lạc Khinh hận không thể tìm một cái lỗ mà chui xuống, nhưng cậu thật sự là còn đói. Một khối đá có thể có cảm giác đói đã rất kỳ quái rồi, mà tần suất cậu thấy đói ngay cả chính mình cũng sợ.

Cậu nghĩ thử, có một ngày nếu như không tìm thấy đồ này đồ kia để ăn, cậu có lẽ sẽ phải đem chính mình ra ăn. Nói về bản thân thì làm sao có thể tự ăn mình được, có thể cắn xuống được không?

Lạc Khinh lâm vào trầm tư, mà con miêu vừa nghe hòn đá trên đỉnh đầu mình than còn chưa được ăn no liền quay đầu trở lại. Vì thế con xà kia vốn chưa vào được miệng của mèo nhưng đã ở trong bụng của tảng đá, con xà này có cái đầu rất lớn, hòn đá nhỏ sau khi ăn xong chống đỡ cơn no đến mức xoay người đều không thể làm được.

Cậu thật sự có một cái dạ dày thật thật tốt cũng thật quái dị.

Lúc xác địng được Lạc Khinh đã ăn no, hắc miêu tiếp tục đưa Lạc Khinh tiến về phía trước, dọc theo con dường này đi tâm tình con hắc miêu rất tốt, bởi vì người kia lúc nào cũng gọi hắn là bảo bối.

(U mê đến mức này luôn rồi sao, không còn một cọng giá nào luôn:)) )

"Bảo bối chúng là đây là đang đi đâu? Ách!"

Đương nhiên là đưa ngươi về nhà a.

"Bảo bối ngươi thật sự là một con mèo sao?"

Ta đây là một con mèo thông minh cao quý như vậy đó thì sao?

"Bảo bối ta hình như lại đói bụng rồi."

Mau hét thật to ~ lão công đi ta liền cho ngươi ăn thật ngon.

Hắc miêu tìm một cái cây rất cao rồi đưa hòn đá lên trên đó, nó đưa đầu lưỡi liếm hòn đá nhỏ một cái rồi mới xoay người nhảy xuống.

Lạc Khinh thoải mái nằm trên cái cây chờ được ăn cơm, ngày ngày trôi qua rất thư thái cậu cũng cảm thấy được mình đang béo lên a. Lạc Khinh âm thầm cầu nguyện hôm nay đừng có cho cậu ăn mật rắn hay thứ gì đại loại như vậy nữa, vừa tanh vừa khó nuốt khiến người ta sinh ra ác mộng luôn.

"May mắn đã đem Chiếu Trần kiếm tìm được trở về."

"Kẻ gian kia không biết dùng bí pháp gì thế nhưng lại tránh thoát được khỏi sự truy lùng của chúng ta."

"Hừ! Nhất định là sợ chúng ta cho nên bỏ lại kiếm của nhị sư huynh, sau đó bỏ chạy rồi!"

Âm thanh vài người đang trò chuyện vang đến, vả lại nghe rất quen tai a. Hiển nhiên đây là mấy vị ở Cửu Huyền môn phái kia, hôm qua linh sủng của tiểu sư đệ đưa mọi người đuổi theo Chiếu Trần kiếm, tìm được Chiếu Trần kiếm nhưng lại không tìm đưuọc kẻ gian kia.

Kẻ gian Lạc Khinh đang híp mắt từ trên cây nhìn xuống mấy người ở dưới, thế giới này quả thực rất nhỏ a.

Nhớ tới con chuột kia cả người cậu liền thấy không thoải mái, bị một con chuột đuổi theo khiến Lạc Khinh đời này cũng không muốn trải nghiệm lại nữa. Lạc Khinh có chút lo lắng nghĩ, nếu như chính mình bị phát hiện thì làm sao, có phải sẽ lại bị bắt được rồi đem đi bán hay không?

Làm đá cũng thật là không phải dễ dàng a, trước kia thời điểm ở thế giới bình thường chỉ cần lo lắng sống ấm no là được, hiện tại ngay cả là đá cũng không thể cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì. Tu tiên giới thật là quá nguy hiểm, cậu nghĩ thật sự muốn quay về trái đất tươi đẹp a.

"Xèo xèo chi chi."

Lạc Khinh một cái không ổn định thiếu chút nữa rơi xuống, cậu lại nghe được tiếng kêu của con chuột kia.

"Nhị sư huynh, gần đây có phải lại có bảo vật đúng không?" Tiểu sư đệ mắt sáng lên hỏi, hòn đá tới tay rồi còn đánh mất làm cho tâm tình hắn rất nặng nề, nếu như có thể tìm được bảo vật thì tốt rồi.

Khóe miệng Triêu Thanh cong lên một cái, nghĩ thầm chỗ này làm sao lại có nhiều bảo vật như vậy: "Tầm bảo nói phụ cận này có một con miêu."

Tiểu sư đệ vừa nghe thì không nói được gì nữa, được rồi con chuột sợ mèo chính là thiên tính. Mấy người ở ngay phía dưới cái cây mà Lạc Khinh đang ở ngồi xuống, hiển nhiên quyết định sẽ nghỉ ngơi một chút. Bởi vì rượu trong túi trữ vật của Triêu Thanh đã bị mất, mà sau khi tìm lại được Chiếu Trần kiếm các vị sư đệ liền muốn ướng rượu.

"Sư huynh ngươi không cần uống rượu để bổ sung một chút linh lực sao?

"Không cần."

"Sư huynh quả nhiên là lợi hại."

Triêu Thanh có gắng lộ ra bộ dạng tươi cười, nội tâm lại đang không ngừng sôi máu. Hắn đã làm mất hơn phân nửa số gia tài của mình, có thể không đau lòng sao?

Triêu Thanh thử hướng về phía Chiêu Trần kiếm ở giữa không trung vận chuyển một chút linh khí, Chiếu Trần kiếm không hề có phản ứng lại. Hắn có chút uể oải, mọi người đều nghĩ rằng hắn không muốn dùng Chiến Trần kiếm, mà sự thật lại chính là hắn không thể khống chế được Chiếu Trần kiếm.

Sư phụ nói tu vi của hắn còn chưa cao, như vậy thì sẽ có lúc hắn có thể sử dụng được thanh kiếm này sao?

Trời mới biết khi hắn chứng kiến Chiếu Trần kiếm bay ở trên trời có cảm giác như thế nào, cái tên lén trộm hòn đá kia thế nhưng có thể đem Chiếu Trần kiếm của hắn không chế được.

Trong lòng Triêu Thanh rất không thoải mái nhưng mà hiểu được chắc chắn tên trộm đá kia có tu vi cao hơn hắn, cho nên bọn họ không có tiếp tục truy đuổi nữa. Không chỉ vì con dơi không tìm được dấu vết nào của tên trộm mà còn bởi bọn họ có lẽ sẽ không thể đánh thắng được đối phương.

Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định mà vận chuyển linh khí cho Chiếu Trần kiếm, nhưng toàn bộ linh khí đều bị Chiếu Trần kiếm từ chối hết thảy.

Lúc này một con mèo xuất hiện ở trước mặt bọn họ, nó cảnh giác nhìn về phía bọn họ. Mấy ngươi Triêu Thanh cũng nâng cao cảnh giác nhìn về con miêu, phát hiện đây chỉ là một con mèo bình thường không phải yêu thú thì thở ra một hơi.

Hắc miêu khó hiểu nhìn thoáng qua cây đại thụ ở phía sau bọn họ, những người đó còn tưởng rằng bản thân đã dọa con miêu này sợ rồi.

"Ta đã lâu không có gặp được một con miêu nào như vậy nữa."

Tiểu sư đệ cảm thán, nếu không phải do con mèo này chạy quá nhanh hắn đã bắt nó về nuôi rồi, cho dù chỉ là một con mèo bình thường cũng không sao.

"Thì làm sao, con miêu này cũng không phải là yêu thú, qua vài ba năm sẽ chết thôi."

Tiểu sư đệ sau khi nghe tam sư huynh nói liền thở dài một hơi, cũng không còn muốn bắt con miêu lúc nãy nữa. Mà trên cây Lạc Khinh cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu thật là sợ những người này sẽ bắt lấy miêu huynh, bán đến Đa Bảo Các.

Về việc hắc miêu theo lời của bọn họ chỉ có thể sống vài ba năm, Lạc Khinh nghe xong trong lòng có chút không dễ chịu. Mèo bình thường có thể sống nhất cũng chỉ khỏang mười bốn đến mười năm năm thôi, con mèo nhìn vẫn còn rất trẻ tuổi...... Hẳn là vẫn có thể sống thật lâu đi?

Lạc Khinh đột nhiên có chút áy náy, con mèo này luôn đối xử với cậu rất tốt, cậu cũng phải đối với nó thật tốt mới được, dù sao thế giới này chỉ có hai người bọn họ có thể sống nương tựa vào nhau thôi.

Dưới tàng cây, mấy người nghỉ ngơi một lát xong cũng liền ly khai khỏi nơi này, mà hắc miêu cũng đã trở lại trên cây. Lạc Khinh sau khi thấy hắc miêu đã trở về liền lao đến trao cho nó một cái ôm thất chặt, hơn nữa còn tặng kèm một câu nói: "Bảo bối ta rất nhớ ngươi."

Hắc miêu nghe xong câu nói suýt chút nữa trực tiếp ngã từ đây xuống đất, nhìn Lạc Khinh đang còn hoảng sợ.

"Thân ái ngươi không có bị thương chứ?"

Hắc miêu quay đầu lại nhìn tảng đá, đem cậu vùi đầu vào giữa móng vuốt của nó. BỊ dọa sợ thì phải làm sao mới tốt bây giờ, hắn có hay không nên đem đoạn ký ức vừa rồi trong đầu Lạc Khinh xóa sạch sẽ?

Lạc Khinh hô nên vài tiếng hắc miêu cũng không có phản ứng lại, nhìn qua nhìn lại trên người hắc miêu cũng không có phát hiện bất cứ vết thương nào, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra Miêu Miêu chính là bị trượt chân một cái mà thôi. Lạc Khinh thấy con mèo nào đó vẫn không nhúc nhích giống như đang ngủ lại nghĩ tới bây giờ là ban ngày, nghĩ thầm miêu mễ có thể là đã mệt quá rồi.

Cậu thấy có chút cảm động, miêu mễ vượt qua sự vây bắt đi tìm đồ ăn cho cậu, chờ sau này cậu cường đại rồi nhất định sẽ sủng con mèo lên tận trời luôn. Lạc Khinh nhìn thấy một lá cây ngân hạnh khóe miệng kéo lên, quả này nhìn dường như có chút thơm mát, cậu có nên nếm thử một quả không?

Đến lúc lấy lại được tinh thần, quả đó chỉ còn lại một cái hột.

"......."

Cậu thật sự chính là muốn nếm thử một quả, không thể nào trách cậu a là do nó quá mê người thôi. Sau khi Lạc Khinh ăn xong thì cũng là lúc hắc miêu đã mở một bên mắt sau đó lại nhắm lại, nó đem cái đuôi đung đưa hai bên thể hiện tâm tình đang rất vui vẻ.

Lạc Khinh vốn tưởng rằng cậu đời này cậu sẽ cùng với miêu huynh như vậy mà sống với nhau, ai biết con mèo này thế nhưng đang có ý nghĩ muốn bỏ lại cậu?

Hắc miêu mỗi ngày đều mang theo Lạc Khinh đi đường rất xa, cậu cũng không biết đây là đang muốn dẫn cậu đi chỗ nào, nhưng không bao giờ nghĩ tới mèo lại muốn bỏ cậu lại một mình.

Mấy ngày gần đây cảnh tượng xung quanh đã có biến hóa không nhỏ, cây cối càng ngày càng cao, động vật cũng càng lúc càng lớn hơn, rất có cảm giác đang đi vào khu rừng nguyên sơ.

Ngày hôm đó Lạc Khinh mơ mơ màng màng cảm giác con miêu đang ngậm cậu đi, cậu trợn mắt nhìn, ánh mặt trời chói mắt khiến mèo không ngủ được nhưng nó đang định làm gì?

Lạc Khinh bị ngậm đi hồi lâu mới được bỏ xuống, nó rất nhanh ngậm một trái màu đỏ trở lại, chụp Lạc Khinh một cái gọi cậu dậy ăn cơm.

Lạc Khinh nhu thuận tiếp nhận, hơn nữa còn lấy lòng nói: "Thân ái chờ người già rồi, ta cũng đi tìm trái cây cho ngươi ăn, cam đoan không để ngươi bị đói a."

Trong khoảng thời gian này Lạc Khinh đã ăn không ít đồ tốt, cũng ăn một ít mấy thứ kỳ quái không biết là gì đó, tỷ như cái có màu sắc lạ lùng lại có mùi tanh hình hạt châu, tỷ như mật xà khó nuốt gần chết.

Lạc Khinh đã ăn no mà hắc miêu lại đem cậu lên, sau đó ngậm tới vách núi đen sâu và dốc ở bên cạnh. Nơi này phong cảnh thật lớn, thật đẹp Lạc Khinh bị gió thổi có chút buồn ngủ. Bọn họ giống như đang ở nới cao nhất của ngọn núi a, cảnh vật xung quanh hết thảy đều được thu vào mắt.

Đây là đang dẫn cậu đi ngắm cảnh sao, con mèo này thật biết cách hưởng thụ, sau đó cậu bị hắc miêu ném đi....... Bắt đầu rơi tự do.

"?????"

Lạc Khinh mờ mịt luôn, mà mặt của con mèo kia cũng càng ngày càng cách cậu xa hơn. Cảm nhận được mình đang rơi tự do, Lạc Khinh cảm thấy làm hòn đá cũng không tốt lắm, hẳn đây là bị ném đi sao?

"AAAAAAAAAAAA"

Lạc Khinh rất nhanh đã rơi xuống, nếu như có bàng quang cậu nhất định đã bị dọa đến tiểu luôn rồi. Con miêu kia thế nhưng lại ném cậu xuống dưới này, đây tuyệt đối chính là đang mưu sát! Đây là cảm thấy không nuôi nổi cậu nữa, nên tìm một vách núi ném cậu đi cho rảnh nợ sao?

"AAAAAAA, uổng công ta gọi ngươi là Sweetheart lâu như vậy, ngươi lại nỡ lòng đối xử với ta như này!

Lạc Khinh hét muốn bể giọng, hận bản thân không có hai cái cánh để bay lên đi tìm con miêu kia lý luận một phen.

_________

Tác giả quay xe nhanh quá tui không kịp đội mũ luôn, vỡ đầu rồi, bắt đền tác giả đó.......

Đúng là tên chương nói lên tất cả

#070322

Edit: alvalamvu_7_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro