Phiên ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Ân? Tới rồi sao...” Bị Lạc Băng Hà đánh thức từ trong giấc ngủ say, Thẩm Thanh Thu theo bản năng vén lên bức màn trên xe ngựa. “Rõ ràng còn sớm, ngươi gọi ta tỉnh làm gì?” Ngữ khí có chút không tốt, nói xong còn không quên trừng mắt nhìn Lạc Băng Hà một cái.

“Đem ngươi đánh thức, đương nhiên là vì muốn ‘yêu thương’ ngươi.” Ngôn ngữ ngả ngớn, hành vi càng ngả ngớn hơn. “Thật vất vả tiểu gia hỏa mới không quấn lấy ngươi, ta cũng không thể lãng phí thời gian a.”

Thẩm Thanh Thu muốn quay về Thương Khung Sơn một chút, Lạc Băng Hà liền cố ý chọn xe ngựa mà đi, đương nhiên cũng không phải cái tâm tư tốt gì.

“Tiểu súc sinh, đây chính là ở bên ngoài.” Đẩy ra bàn tay đang đặt ở trên eo mình của Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu thuận tiện trừng hắn một cái.

“Ta biết a, cho nên đành nhờ sư tôn đợi lát nữa kêu nhỏ chút thôi a.” Lạc Băng Hà đem Thẩm Thanh Thu đè ở dưới thân, duỗi tay kéo đai lưng của hắn. “Chỉ một lần, trở về tùy sư tôn xử trí.”

“Ngươi...” Thẩm Thanh Thu căn bản giãy giụa không thoát, chỉ có thể từ chối Lạc Băng Hà động tác. “Xa phu* còn đang ở bên ngoài...” Đè thấp thanh âm, Thẩm Thanh Thu dường như muốn lấy lòng mà ôm cổ Lạc Băng Hà. “Chúng ta trở về rồi làm có được không?”

*Xa phu: người đánh xe ngựa.

“Trở về thì tiểu gia hỏa kia lại đoạt ngươi, không được.”

Đắm chìm ở trong tin tức tố của Lạc Băng Hà, Thẩm Thanh Thu thừa nhận, chính mình muốn. “Nếu ngươi dám làm đau ta, ta nhất định trả lại gấp bội.”

Lạc Băng Hà cười cười, đem Thẩm Thanh Thu ôm ngồi ở trên người mình. “Được, đều nghe sư tôn.”

Xiêm y khó khăn lắm mới treo ở trên cánh tay, đai lưng bị cởi ra, Thẩm Thanh Thu bất mãn vô cùng. “Chỉ cởi đồ của ta, tiểu súc sinh ngươi dựa vào cái gì mà một thứ cũng không cởi?”

“Đệ tử không dễ nhìn bằng sư tôn, cởi cũng không có gì để xem.”

“Đừng...” Cảm nhận được ngón tay xâm nhập, Thẩm Thanh Thu nhẹ thở hổn hển một tiếng.

“Đều, rất muốn?” Tin tức tố là thứ tốt nhất để tán tỉnh, Lạc Băng Hà biết rõ đạo lý này.

“Không muốn...” Thẩm Thanh Thu nói, cúi đầu ở bên tai Lạc Băng Hà thổi một ngụm khí. “Ngươi nếu còn không tiến vào, ta tự mình đem quần áo mặc lại đó.”

“Sư tôn đừng nóng vội, bằng không đợi lát nữa lại khóc lóc cầu ta xin dừng.” Lạc Băng Hà đẩy nhanh hơn tốc độ khuếch trương, ngữ khí cũng ôn nhu hơn rất nhiều.

“Chậm một chút...” Eo bị chế trụ bên dưới lại một chút đỉnh vào, Thẩm Thanh Thu trừ việc ôm lấy vai Lạc Băng Hà, đều không làm được chuyện gì khác.

“Nhưng sao ta lại cảm thấy sư tôn không đau đâu?” Nhiều năm quen thuộc, Lạc Băng Hà đối với Thẩm Thanh Thu đã sớm đủ hiểu biết.

“Nhưng ta cũng không thoải mái... Tiểu súc sinh... Thật không biết hầu hạ cho tốt... A ha...” Bị đỉnh đến chỗ sâu bên trong, Thẩm Thanh Thu lập tức kêu thành tiếng.

“Ta đây liền hầu hạ thật tốt, sư tôn cũng nên  nhớ rõ đây là ở bên ngoài, đừng kêu quá câu nhân.”

Một cái xóc nảy, Thẩm Thanh Thu trực tiếp ngã vào trong lòng ngực Lạc Băng Hà. “Trước tiên đừng nhúc nhích...”

Quá sâu...

“Ta không nhúc nhích, là xe ngựa động.” Lạc Băng Hà nói, cố tình đỉnh đỉnh Thẩm Thanh Thu chỗ mẫn cảm.

“Súc sinh...” Thẩm Thanh Thu trong mắt hàm ánh nước, một ngụm cắn lên vai Lạc Băng Hà, đem tiếng rên rỉ khóa trong cổ họng.

“Sư tôn, thích máu của đệ tử như vậy sao?” Nói xong, liền điều động Thiên Ma máu trong cơ thể Thẩm Thanh Thu.

Dục vọng đột nhiên bị gợi lên, Thẩm Thanh Thu mềm đến eo đều không nhích nổi. “Đem ta biến thành như vậy... Tiểu súc sinh nếu như không thỏa mãn được ta... Ta có thể đi ra ngoài tìm người khác...” Cố tình đè thấp âm lượng, Thẩm Thanh Thu cười nói.

“Nhất định sẽ thỏa mãn sư tôn.”

Bị lăn lộn một hồi lâu, thẳng đến khi xe ngựa ngừng lại, Lạc Băng Hà vẫn còn đang lăn lộn.

“Thánh tôn, đã đến nơi.” Nghe thanh âm trong xe ngựa, đã sớm biết bên trong đang phát sinh chuyện gì, nhưng đã đến nơi, cũng không dám không nhắc nhở, xa phu thật sự khó xử.

“Đừng vén rèm, ngươi trước tiên xuống xe nghỉ ngơi là được.” Lạc Băng Hà ôm lấy người còn đang run rẩy trong lòng ngực, đem bạch trọc uy vào chỗ sâu nhất.

Nhẹ nhàng vẽn lên mái tóc Thẩm Thanh Thu, thưởng thức bộ dáng còn đang hãm trong dư vị của hắn. “Sư tôn, ngươi có tóc bạc.”

“Ân.” Nhắm mắt, Thẩm Thanh Thu mất sức đi lực, dựa ở trong lòng ngực Lạc Băng Hà.

“Sư tôn, có nguyện ý bồi đệ tử một đời?” Rõ ràng là có phương pháp trường thọ, nhưng Thẩm Thanh Thu không đồng ý, Lạc Băng Hà thật sự không dám dùng.

Qua một hồi lâu, Thẩm Thanh Thu mới mở miệng. “Nghe ngươi.”

“Khả năng sẽ có chút đau, sợ sao?”

“Không sợ, cùng lắm thì làm ngươi đau cùng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro