Chương 3 : Tòng quân chữa bệnh cho bà bà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại tướng quân mấy ngày gần đây như tìm được việc tiêu khiển , mặt mày hiện ra mấy phần ý cười .

Mấy cái bộ lạc nhỏ Nam Việt đúng như dự liệu mà dồn dập phát tới tín hiệu cầu hòa, Cơ Chiêu chiếu theo quân tình, sai người gấp rút cưỡi ngựa về kinh thành, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Đại tướng quân giỏi đánh trận, không phải người yêu đánh trận.

Tự mười sáu tuổi chinh chiến nam bắc, từ ban đầu lảo đảo đến cơ hồ sau đó đều trăm trận trăm thắng. Phương diện hành quân đánh trận của Cơ Chiêu có thể nói tiến độ tiến bộ nhịp nhàng ăn khớp với sự an ổn của quốc gia hắn. Không nói khoa trương chút nào, giang sơn hiện nay an ổn, ít nhất một nửa công lao đều phải tính trên đầu hắn.

Có lẽ công lao càng lớn, đứng càng cao, ánh mắt hướng vào hắn cũng càng nhiều. Những ánh mắt này phần lớn đều có ý đồ khó lường, cứ nhìn hắn không một đêm nào ngủ yên giấc liền biết.

"Sao lại mất ngủ thành ra thế này ?" Ngô Tiểu Tráng tại tảng đá lớn một bên trợn tròn cặp mắt: "Mỗi ngày thao luyện mệt mỏi lắm à ? Ngươi có phải là lo lắng quân địch nửa đêm đánh tới không ?"

Cơ Chiêu trực tiếp nhảy một cái ngồi lên cục đá, cúi người xuống đưa tay ra: "Có muốn lên đây không ?"

Ngô Tiểu Tráng vui vẻ vươn tay . Cục đá rất lớn, phía trên lại có chút đột ngột, Ngô Tiểu Tráng thiếu chút nữa tuột xuống.

Cơ Chiêu thân thủ nhanh chụp lại vai Ngô Tiểu Tráng , đem hắn quắp vào bên cạnh người , phòng ngừa hắn ngã xuống. Hắn một bên nắm chặt tay một bên nghĩ thầm, người này quá gầy yếu đi, ban đầu là làm sao được tuyển vào ? Trên người cũng không có mùi mồ hôi thường có trong quân doanh, thậm chí loáng thoáng còn có một cổ mùi sữa ngào ngạt.

Người nọ là không phải trộm uống sữa tươi Nam Việt mới cống nạp vào mấy hôm trước đấy chứ ?

"Ngươi không cần lo lắng quân địch nửa đêm đánh lén đâu, " Ngô Tiểu Tráng mạch lạc rõ ràng mà phân tích: "Lúc trước ta nghe những người khác tán gẫu nói, lần này xuất binh căn bản không có gì nguy hiểm , chẳng qua là góp mặt cho đủ số mà thôi. Hình như là bởi vì trong triều đình xảy ra chuyện gì đó, ta cũng không rõ lắm. Ân... Mà cho dù có hiểu đi chăng nữa ta cũng thực không dám nói bừa ."

Ngay sau đó liền nắm lấy tay Cơ Chiêu: "Tay ngươi thoạt nhìn đẹp đẽ như vậy, nhưng sao lại có nhiều vết chai vậy nha ? Lúc trước ta mỗi ngày đều đốn củi châm lửa cũng không có vết chai dày thế này."

Cơ Chiêu đã quen tư duy nhảy loạn của Ngô Tiểu Tráng, trả lời: "Thường xuyên cầm binh khí, đương nhiên sẽ hình thành vết chai ."

Ngay sau đó liền thừa dịp Ngô Tiểu Tráng không chú ý đổi đề tài , nghi vấn hỏi: "Ngươi người này gầy gò nho nhỏ, ban đầu là làm sao bị chọn trúng?"

Ngô Tiểu Tráng có Cơ Chiêu bên cạnh, thập phần không yên tâm mà ngồi trên tảng đá buông thõng hai chân  , vừa đung đưa vừa nói: "Ta a, ta là thấy quan phủ chiêu binh liền đi tham gia trò vui. Rõ ràng có rất nhiều tráng hán để lựa chọn , cố tình cái người quan chức chiêu binh kia thấy ta liền như thấy bảo bối , từ trên xuống dưới nhìn ta vài lần, cùng ta giảng nữa ngày chỗ tốt khi tòng quân . Ta vừa nghe quân lương không ít, liền vô cùng phấn chấn báo tên , ai biết thật sự bị tuyển chọn đâu."

Cơ Chiêu như là nghĩ tới điều gì, rũ mắt không nói lời nào, tay nắm vai Ngô Tiểu Tráng thật chặt.

Có Ngô Tiểu Tráng ở đó, vĩnh viễn sẽ không cần lo sân khấu vắng lặng, Ngô Tiểu Tráng tiếp tục nói: "Nhắc tới cũng kỳ quái, mấy người được chọn chung một nhóm với ta cũng quá là tầm thường đi . Ai nha, đương nhiên ta là yếu nhất rồi, cho nên mới bị phân đi làm bếp núc, thế nhưng ta luôn cảm thấy..." Ngô Tiểu Tráng cau mày suy nghĩ một hồi tìm từ: "Ta luôn cảm thấy kỳ thực... người được chọn lẽ ra phải tốt hơn cơ .... ý tứ đại khái là vậy"

Cơ Chiêu gật gật đầu: "Ân, ta biết."

Ngô Tiểu Tráng tự nhiên phân tích: "Ta hiểu. Bởi vì đến đây cũng chỉ là góp mặt cho đủ số thôi , cho nên mới không cần tuyển tráng hán chân chính đến tham quân làm gì ? Ta mới vừa không phải đã nói với ngươi, là bởi vì trong triều đình đang xảy ra chuyện ..."

"Không nói cái này " Cơ Chiêu đánh gãy Ngô Tiểu Tráng: "Ngươi nói một chút chính mình đi."

"A?" Ngô Tiểu Tráng ngốc trệ một phút: "Ta a... Ta có cái gì để nói ?"

"Ừm..." Cơ Chiêu suy nghĩ một chút: "Ngươi nói một chút chính mình, mười chín tuổi, tình huống gia đình thế nào , đã cưới vợ sinh con chưa? "

Ngô Tiểu Tráng cười nói: "Nói cái gì đó! Cưới lão bà rồi ta còn đến tham quân làm gì a . Gia đình của ta à ..." Ngô Tiểu Tráng nói đến đây, ngữ điệu vui vẻ đến xuân quang vô hạn lại đột ngột trầm lắng.

Cơ Chiêu mẫn cảm mà nhận ra được, liền vội vàng nói: "Ngươi muốn nói hay không đều được , chúng ta có thể tâm sự chuyện khác."

"Không có chuyện gì. " Ngô Tiểu Tráng đưa tay phải ra, nhẹ nhàng dùng ngón tay trỏ quét một vòng gò má của chính mình. Cơ Chiêu phát hiện thời điểm tâm tình hắn không tốt hay căng thẳng không tự chủ được đều sẽ làm ra một ít động tác nhỏ này.

Ngô Tiểu Tráng nói: "Ta khi còn bé đã bị vứt ở bên ngoài không ai lo, được bà bà nhặt nuôi... Nàng đem ta giằng co đến lớn, ta còn chưa kịp cho nàng tháng ngày sung túc , nàng liền bị bệnh. Đại phu nói  bệnh tình bị kéo dài quá lâu , còn nói bà bà đã có tuổi , sơ ý một chút, đều có thể xảy ra đại sự ."

Ngô Tiểu Tráng ngồi ở trên tảng đá lớn, đung nhẹ chân , rủ đầu xuống nói: "Đại phu là người tốt, còn phát một ít thuốc cho ta . Mà ta trong khoảng thời gian ngắn thực sự không kiếm được tiền, liền... Liền vừa vặn nhìn thấy tin tức chiêu binh."

Cơ Chiêu hiểu rõ. Cho nên hắn vừa nghe quân lương không ít liền đồng ý gia nhập đội quân , đại khái cũng vì chữa bệnh cho vị bà bà đã nuôi lớn hắn .

"Đại phu thật sự rất tốt, đã hứa ta đem bà bà tạm thời đón vào y quán hảo hảo điều dưỡng . Ta chỉ là nghĩ nếu là ta có thể sống sót trở về liền sẽ mang tiền trợ cấp đến trả tiền xem bệnh cho bà bà . Đại phu kia là người tốt, có chút tiền trợ cấp này , nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bà bà."

Cơ Chiêu nghiêng mặt sang bên, nhìn gò mặt chiếu dưới ánh sáng của vị thanh niên đáng cúi đầu ủ rũ nào đó "Bà bà nuôi dạy ngươi rất khá . Vừa có hiếu tâm, lại cũng vừa có quyết tâm không thèm đếm xỉa người đời."

Ngô Tiểu Tráng nhất thời có chút vui vẻ.
Cơ Chiêu lại nói vài câu êm tai dỗ hống hắn, Ngô Tiểu Tráng lập tức liền vô cùng phấn khởi.

Quả thật chính là người tâm tư đơn thuần . Người khác nói cái gì chính là cái đó ,cực kỳ dễ hống.

(Hống nghĩa như dỗ, dỗ dành)

Buổi tối, Cơ Chiêu tạm biệt Ngô Tiểu Tráng , đi một vòng vòng trở lại lều tướng quân , vừa nhìn đỉnh lều vừa đăm chiêu .

Đại khái là bởi vì đêm này cùng Ngô Tiểu Trách nói rất nhiều , giấc ngủ của Cơ Chiêu so với dĩ vãng vô cùng tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro