Chương 2: Trạm xăng dầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn cứ Ánh Rạng Đông là căn cứ do thiếu tướng Vương Đào dẫn theo một đội binh lính nhân quân tập trung ở trong kho vũ khí quân sự thành lập sau khi mạt thế bùng nổ trên diện rộng. Nơi này vũ khí xung túc, đại đa số người ở đây đều vũ trang đầy đủ, năng lực chiến đấu mạnh mẽ.

Đặt tên Ánh Rạng Đông với ngụ ý là tia hy vọng cho những ngày cuối cùng, nơi đây thường gửi tín hiệu đến thế giới bên ngoài để những nhân loại còn lang bạt ngoài kia hãy tụ tập về đây, họ có thể cung cấp thức ăn, nơi cư trú và sự che chở.

"Chỉ có một căn cứ này thôi sao??" Trì Phàm lên tiếng hỏi.

Lý Diệp cười khẽ, nói: "Cũng không đến mức đó, nhưng chúng tôi cũng chỉ biết thêm mười mấy cái nữa thôi, nhưng cái này là an toàn nhất."

Trì Phàm bừng tỉnh gật đầu, kỳ thật nói đến căn cứ, y tựa hồ lại nhớ đến vài thứ, chỉ là hình ảnh rất mơ hồ, nhất thời không thể xác định rõ ràng được.

"Phía trước chính là trạm, nhớ chuẩn bị tốt vũ khí." Trình Cơ nhắc nhở mọi người.

Âm Mục lên tiếng: "Thanh Thu lát nữa hãy lưu lại trong xe, không cần đi xuống, Trình Cơ cũng lưu lại, bảo vệ tốt cô ấy, Lý Diệp theo tôi đi xuống, còn anh . . ."

Nói đến, cô có chút do dự, thực lực người này, cô cũng không rõ lắm, cũng không biết để lại là tốt hay đem đi cùng sẽ tốt hơn.

"Để tôi đi cùng mấy người đi, tôi cũng vừa mới đi qua nơi này, cũng khá quen thuộc với nó."

Kỳ thật, y cũng không mong phải quay lại nơi này sớm như vậy, vậy rốt cục lúc trước hắn lặn lội xa như vậy là vì cái gì??

Mới vừa xuống xe, Trì Phàm đã cảm thấy có gì đó không ổn, có mùi kì lạ trong không khí, nhưng không ổn ở chỗ nào, y nhất thời cũng không thể nói ra được.

Tóm lại, nơi này có gì đó thay đổi so với lần trước y còn ở đây.

Trì Phàm xoa xoa bụng, cảm thấy càng đói bụng, sớm biết như vậy, lúc nãy ở trên xe, y liền hướng bọn họ xin chút đồ ăn.

Mục Âm có chút kinh hãi mà đánh giá bốn phía, trên mặt đất nằm một đống tang thi đã biến thành thịt nát, còn có một số chiếc xe hỏng hóc nằm linh tinh rải rác, đều nhìn không ra vốn có hình dạng, căn bản không có biện pháp sử dụng.

Tình trạng của mấy tang thi này rất giống nhau, tất cả đều có dấu vết bị đốt cháy, không khó nhìn ra, giết chết đám tang thi, là cùng một người.

"Là anh làm??" Mục Âm nhìn về phía Trì Phàm.

Trì Phàm lắc lắc đầu, "Hẳn là không phải, cho tới bây giờ tôi còn không có nhìn thấy . . . Cẩn thận!"

Lời nói vừa mới nói một nửa, Trì Phàm liền nhìn thấy một con tang thi nhào về hướng Mục Âm, tốc độ thực nhanh, cơ hồ không thấy rõ thân ảnh của nó.

Ngay khi tang thi sắp cắn được Mục Âm, một tiếng "Răng rắc" vang lên, nửa cái thân mình tang thi đều bị kết băng, không thể nhúc nhích.

Lúc này Mục Âm mới quay người lại, rút ra loan đao, một đao chém xuống, đem từ đầu đến chân tang thi chém thành hai nửa.

Trì Phàm ngẩn người, y hiện tại có chút minh bạch vì sao Lý Diệp lại hình dung Mục Âm là nữ nhân có "sức chiến đấu mạnh mẽ."

Lý Diệp ở một bên giơ lên ngón tay cái, tán thưởng: "Âm tỷ làm tốt lắm!"

Mục Âm cũng không có đáp lời, chỉ có chính bản thân cô rõ ràng vừa mới rồi có bao nhiêu nguy hiểm, cô đầu tiên liền phát động năng lực, chính là tang thi kia, tốc độ quá mau, vượt qua cả tưởng tượng của cô, so với mấy tang thi mà cô gặp trước đây, mạnh hơn quá nhiều.

Nếu nhiều hơn mấy con tang thi như vậy nữa cùng xông lên, quả thực không dám tưởng tượng.

"Chúng ta phải di chuyển nhanh hơn."

Nói xong, Mục Âm nhìn thoáng qua Trì Phàm đang nhìn chằm chằm đống hài cốt của lũ thây ma, bổ sung một câu "Đừng phát ngốc, phải mau lên."

Trì Phàm giống như là không nghe thấy, ánh mắt không thể dịch chuyển ra khỏi đống hài cốt tang thi kia.

Đầu của đám tang thi này đã nhìn không ra hình dạng vốn có, đỏ đỏ trắng trắng, máu óc hỗn loạn, nhìn vào, thực sự làm người buồn nôn.

Cố tình Trì Phàm giống như là không có cảm giác như vậy, còn vươn tay đi vào, đảo lên.

Mục Âm đem quay đầu đi, cảm thấy có chút không nỡ nhìn thẳng.
Lý Diệp cũng xem đến sửng sốt, hắn thật sự trăm triệu không nghĩ tới, tiểu ca xinh đẹp như vậy mà lại có khẩu vị nặng a!

Trì Phàm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhìn trong tay máu me nhầy nhụa một đống, có chút ghét bỏ mà nhíu mày, nhưng y lại không ném xuống, mà là hướng bọn họ lấy một bình nước khoáng, đem đống bầy nhầy trong tay cọ rửa một lần, lộ ra một khối tinh thể màu đỏ máu.

Lúc nãy, nhìn vào đống hài cốt tang thi này, y tựa hồ nhớ tới cái gì, thân thể liền tự động làm theo những ký ức mà y mới nhìn thấy, rất quen thuộc, giống như là đã làm hàng ngàn lần hàng trăm lần.

Chỉ là . . . thực sự có chút ghê tởm, thật là quá không ưu nhã!

"Đây là thứ gì?" Mục Âm hỏi.

Trì Phàm đem tinh thể đưa cho Mục Âm, giải thích: "Cụ thể có ích lợi gì ta không nhớ rõ, nhưng là tuyệt đối hữu dụng, cô trước hãy thu đi đã."

Mục Âm hồ nghi mà nhìn y một cái, cuối cùng vẫn là đem tinh thể thu vào, nói "Chúng ta nhanh lên, đừng chậm trễ nữa thời gian."

"Hảo . . ."

Thời điểm đi đến chỗ bình xăng, Trì Phàm không khỏi hai mắt ngưng lại, bên cạnh bình xăng có một chiếc xe bị tàn phá, nằm bên cạnh là mấy cổ thi thể đã bị gặm nát đến không còn hình dạng, thi thể còn mới, máu chưa đọng lại, y lúc trước ngửi được mùi vị kỳ quái, chính là do mấy thi thể này tản mát ra mùi máu tươi.

Thật là kỳ quái, hắn thế nhưng đều không cảm thấy khó chịu chút nào.

Mục Âm sắc mặt trầm xuống, trực tiếp đi lên chính là mấy đao, đem đầu cùng thân của mấy khối thi thể chia lìa, phòng ngừa bọn họ lát nữa hoá thành tang thi mà tấn công bọn họ.

Chỉ là, dựa theo tình trạng mấy thi thể này, chỉ sợ quanh đây không chỉ có một con.

"Lý Diệp, anh đi lên phía trước, tôi cùng Trì Phàm phụ trách yểm hộ." Mục Âm phân phó nói.

Trình cơ lái xe chạy đến bên cạnh bình xăng, mở nắp bình xăng bên phải xe, Lý Diệp phụ trách mở cửa khẩn cấp của bể ngầm rồi sử dụng ống xả để bơm xăng.

Toàn bộ trạm xăng đã cắt nguồn điện, đình chỉ vận hành, chỉ có thể dùng nguồn nhân lực ít ỏi mà cố gắng, chỉ là tốc độ này, có chút chậm.

Trì Phàm đi đến một bên cạnh đống gạch, muốn một cái vũ khí dùng thuận tay, nếu gặp phải tang thi có tốc độ kinh người như vừa nãy, dùng súng, còn không bằng lấy hòn đá trực tiếp đập mới thực dụng chút.

Lý Diệp một bên trông giữ ống xả, một bên khẩn trương mà đánh giá bốn phía, lúc này nếu có tang thi xông lên, hắn là người bị nguy hiểm đầu tiên.

Sau đó hắn liền thấy một cái bóng đen, di chuyển nhanh chóng, tốc độ cực mau, thậm chí còn sinh ra vài tầng bóng chồng.

Không đúng . . . kia không phải bóng chồng, mà là một con tang thi khác . . .

Một cái bóng đen xông thẳng về phía hắn đánh tới, hắn không khỏi kinh hô một tiếng, ổng xả từ trong tay rớt đi xuống, trong nháy mắt, hắn liền thấy tang thi ở ngay trước mặt bị Mục Âm đánh nát đầu, phun ra máu bắn lên khuôn mặt hắn.

"Tập trung một chút, có tôi bảo hộ anh." Mục Âm lạnh lùng nói.

Tang thi không có trí tuệ, càng không hiểu đến cái gì gọi là đoàn kết, chỉ cần chúng nó không phải là một đám cùng nhau nhào tới, cô liền không chỗ nào sợ hãi.

Ngày sau đó,đồng tử Mục Âm liền co rút lại, bởi vì cô phát hiện ra, đám tang thi kia đang tụ tập ở cùng nhau, gầm rú với nhau, tựa như đang nói chuyện.

Cô liền cảm thấy da đầu một trận tê dại, hướng về phía Lý Diệp quát: "Không cần bỏ thêm! Mau lên xe!"

Lời còn chưa dứt, mấy con tang thi kia liền cùng nhau vọt lên, phía trước phía sau đều là tang thi, hình thành một vòng vây, có hai con tang thi còn trực tiếp phong kín cửa xe, phủ phục ở trước cửa, tùy thời mà xông lên.

Mục Âm nghiêm mặt, tay chân xiết chặt, hai thanh loan đao đặt trước người, sẵn sàng lấy mạng của bất kỳ con tang thi nào dám xông lên.

"Lý Diệp, đi theo tôi, tìm cơ hội chạy lên trên xe đi."

Tiếp theo cô liền lập tức vọt tới cửa xe phía trước, phát động dị năng, đem hai chân tang thi đông lạnh trụ lại, hai thanh loan đao thuận thế mà vung lên, đem hai tang thi chém thành hai nửa.

Mà Lý Diệp lợi dụng khoảng khắc này, bằng tốc độ nhanh nhất chạy lên xe.

Tang thi từ phía sau hắn chạy theo, Mục Âm dậm mạnh hai chân, lấy hai thanh loan đao làm khiên chắn, gồng mình, đánh lui đám tang thi ra mấy thước.

Tang thi là đánh lui, chính là cô muốn lên xe, liền không có khả thi.

Con ngươi lóe lóe, trốn không thoát đúng không? Liền đem mấy con tang thi này diệt sạch đi!

Nhìn về phía đám tang thi, Mục Âm âm thầm thúc giục năng lực hệ băng, chỉ là . . . đàn tang thi này di động tốc độ cao, một phút cũng chưa giảm xuống, đồng tử Mục Âm rụt rụt, không có khả năng . . . năng lực của cô, vậy mà lại không có tác dụng?

Một phiến đá bây đến, trực tiếp vỗ vào đầu con tang thi lao lên đầu tiên, đám tang thi đằng sau động tác rõ ràng dừng một chút, một bên lui về phía sau một bên hướng về phía Trì Phàm gào thét.

Trong đó có một cái tang thi trực tiếp sững sờ ở nơi đó, có chút không rõ nguyên do mà nhìn Trì Phàm, Trì Phàm thậm chí có thể từ trên mặt nó nhìn ra vẻ mặt ngây ngốc ký lạ.

"Lúc này còn phát ngốc, cô không muốn sống nữa?" Trì Phàm liếc mắt Mục Âm một cái.

"Tôi . . . tóm lại, đa tạ." Mục Âm có ý nghĩ giải thích, lại vẫn đem lời nói nuốt trở về, lúc này hết thảy lý do đều có vẻ thực vô dụng, bởi vì nếu không phải Trì Phàm đúng lúc giúp cô một phen, cô chỉ sợ cũng đã mất mạng.

Trì Phàm nửa đỡ đá phiến đứng ở nơi đó, ai dám xông tới, hắn liền vung lên đá phiến đập kẻ đó.

Hai người cứ như vậy cùng một đám tang thi giằng co, ai cũng không có động thủ trước, nhưng thật ra hành động của Trì Phàm lúc trước là đám tang thi hoảng hốt, thấy tình huống không đúng, liền xoay người lần lượt chạy trốn, tốc độ cực nhanh, làm người líu lưỡi.

Tầm mắt Mục Âm theo sát đằng sau lũ tang thi, tựa hồ ở suy tư đám tang thi kia đang đi nơi nào.

Chỉ là hành động này, xem trong mắt đám tang thi, trở thành thời cơ tuyệt vời để tấn công.

Một con tiếp một con tang thi chen nhau xông lên, tất cả đều nhằm về phía Mục Âm, nhưng Trì Phàm bên này, lại không có một con tang thi chạy đến.

Vừa nãy, đàn tang thi này lựa chọn vây công Mục Âm cùng Lý Diệp, lại chỉ bỏ qua Trì Phàm.

Uy uy uy, đây là xem thường y sao??

Trì Phàm lên cảm thấy tức giận vô cùng, vung lên phiến đá vọt lên, chủ động gia nhập chiến trường.

Mục Âm cười lạnh một tiếng, cô thừa biết đàn tang thi này sẽ xông lên, chẳng qua, dị năng của cô đã phát huy tác dụng.

Bất quá, đàn tang thi này, tốc độ di chuyển quá nhanh, số lượng quá nhiều, rất khó xác định vị trí của chúng.

Tuy nhiên, mặt đất này, bất động.

Chỉ thấy bốn phía trên mặt đất, khí trắng lan toả, bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được kết ra thật dày một tầng băng, lòng bàn chân của đám tang thi trượt dài, một đám tự quăng ngã mà bốn vó hướng lên trời.

Trì Phàm có chút xấu hổ mà dừng bước chân, còn hảo mình chạy chậm một chút, bằng không chỉ sợ cũng sẽ giống đàn tang thi trước mắt này, bị quăng ngã mà mắt đầy sao xẹt.

Mục Âm lại lần nữa phát động dị năng, muốn đông trụ đám tang thi này, chính là lại phát hiện, năng lực lại lần nữa mất đi hiệu lực.

Bất quá lần này, Mục Âm không có sững sờ như trước nữa, mà là trực tiếp vọt lên, dùng hai thanh loan đao trong tay thu hoạch sinh mệnh.

Máu tươi tung toé, văng lên băng trắng trên mặt đất, một sự đối lập vi mĩ.

Trì Phàm sờ sờ mũi, nhìn đầy đất thi thể tang thi, nghĩ thầm, hoá ra chính y căn bản là vô dụng?? Mục Âm một người liền đem đám tang thi này sấy khô a!

Mục Âm lạnh lùng thi thể đầy đất, chỉ tiếc, đã chạy thoát mất một con, bất quá, chỉ là một con tang thi, nghĩ đến cũng không quá sợ hãi.

Ít nhất trong thời gian ngắn, nơi này không có gì nguy hiểm . . .

End Chương 2.
Mau vote đi các bấy bê ~~ ٩(๑òωó๑)۶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro