Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu Tử Trần ngồi ở xe bảo mẫu minh tinh trắng, chống một tay dựa vào ngoài cửa sổ, cầm một phong túi giấy văn kiện trong tay , tay khác nâng một bó hoa hồng đỏ tươi , nội tâm vô cùng thấp thỏm.

không biết tiền bối có tức giận hay không ? một bó hoa có thể hòa giải được sao?

Lâu Tử Trần ngẫm lại vẫn là lấy điện thoại di động ra tra baidu một chút.

'Chọc người mình thích sinh khí làm sao bây giờ?'

Vấn đề tương quan phía trên còn có rất nhiều.

Lâu Tử Trần chọn lựa mấy cái mở ra xem.

"Là bạn gái đi? Đều là nam nhân tôi hiểu, cho cậu một cái lời khuyên, không cần cùng nữ sinh tranh đúng sai, ngược lại sai đều là cậu mới đúng , hảo hảo xin lỗi cầu tha thứ."

"Ván quần áo, bàn phím, sầu riêng, chọn đại một cái quỳ đi, quỳ một hai giờ liền mềm lòng thôi."

"Nữ hài tử sinh khí đều là không lý trí, thời điểm như thế chỉ cần đem cô ấy khiêng lên giường mà làm, làm đến cô ấy tha thứ cho cậu mới thôi."

Thời điểm vừa nhìn thấy cmt này, lỗ tai Lâu Tử Trần đỏ bừng một mảng, phế liệu vàng trong đầu không nhịn được nhô ra.

Y kỳ thực vẫn còn chút tỉnh táo, nhanh chóng vỗ vỗ mặt hồng có chút nóng của mình, tiếp tục nhìn một chút các cmt khác, câu trả lời lại vô cùng đa dạng, bất quá đại thể đều là nói nếu như chọc bạn gái sinh khí, nam nhân càng sớm xin lỗi càng tốt, không nên trì hoãn.

Lâu Tử Trần suy nghĩ một chút, Nguyễn Môn tiền bối là nam, hơn nữa hai người bọn họ cũng còn chưa tới loại quan hệ đó . Bất quá chiêu số giữa nam nữ chắc hẳn cũng có thể áp dụng đi.

Xe chạy được nửa đường, Lâu Tử Trần bèn bảoTrần Tuấn Kiệt giúp y xuống mua vài món đồ, vừa nghe y báo ra những cái tên này, khoé mắt Trần Tuấn Kiệt không khỏi múa may quay cuồng.

Vẫn là dừng xe giúp y mua, trở lại cư nhiên không thấy Lâu Tử Trần đâu.

Đợi một hồi mới nhìn thấy y thần thần bí bí trở về, lồng ngực còn ôm một vật.

"Cậu ôm gì trong ngực vậy ?" Trần Tuấn Kiệt thân thủ muốn lấy ra nhìn.

"Đừng động em, lên xe lên xe." Lâu Tử Trần chính mình trước tiên bò lên xe, sau đó dựa vào cạnh cửa ôm bụng, một bộ dáng kinh nguyệt đang đến.

Trần Tuấn Kiệt lên xe đem đồ Lâu Tử Trần dặn mua đặt ở chỗ ngồi kế bên tài xế, nổ máy rời đi, từ gương chiếu hậu liếc nhìn người ngồi sau , không khỏi nói: "Sốt sắng vậy sao? Cậu quay đầu lại đổ hết lên đầu anh cậu là ổn rồi, vốn dĩ đây cũng không phải là chủ ý của cậu."

Lâu Tử Trần ngẩng đầu, dường như đang cân nhắc tính khả thi của phương án này, "Làm vậy cũng được sao? Có quá vô tình hay không ?"

Trần Tuấn Kiệt không nhịn được cười ra tiếng, cái tên này còn thật định đổ hoàn toàn lỗi lên người Trạch Khải ca. vì tình yêu đâm huynh đệ mình một đao, không biết Trạch Khải ca sau khi biết có khóc hay không? ngẫm lại anh ấy sủng đệ thế kia, đại khái còn có thể cảm thán may mắn được đệ đệ đem ra làm bia đỡ đạn đi.

Xe đến nhà trọ thuỷ tạ, dừng ở trên bãi đỗ , Trần Tuấn Kiệt đem đồ vật kế bên chỗ ngồi tài xế lấy ra hỏi: "Thật sự không cần tôi đi lên với cậu sao?"

Lâu Tử Trần gật gật đầu: "Em cảm thấy em cần phải tự ra quyết định."

Trần Tuấn Kiệt cười nói: "Vậy tôi ở dưới lầu chờ cậu một hồi đi, vạn nhất cậu bị đánh tới, tôi còn có thể đón cậu trở lại."

Lâu Tử Trần suy nghĩ một chút gật đầu: "Được."

Tiếp nhận đồ vật trong tay Trần Tuấn Kiệt liền thề sống thề chết hướng về dường tòa nhà.

Trần Tuấn Kiệt nhìn Lâu Tử Trần tiến vào thang máy , quay người liền trở về xe, nổ máy ly khai.

Chờ hắn? Đó là không có khả năng.

Cũng chỉ Lâu Tử Trần tên ngốc bạch ngọt kia không thấy rõ , nếu Nguyễn Môn đã nói y lấy văn kiện đến nhà ký, rõ ràng là sẽ không tức giận, lại còn kinh sợ thành như vậy, nếu là mình không đi, một hồi lấy lý do gì cho Lâu Tử Trần lưu lại qua đêm....

Nguyễn Môn đứng ở nhà bếp, nhìn một nồi cải xanh khét nghẹt kia rất là bất đắc dĩ.

Xem Lâu Tử Trần ở trong phòng bếp luộc rất đơn giản, sao đến mình liền trở nên khó như vậy cơ chứ?

Chẳng lẽ là cậu trời sinh không có cái kỹ năng này?

Chuông cửa vang lên, Nguyễn Môn bỏ tạp dề trên người xuống đặt ở kệ bếp , đi ra mở cửa.

Lâu Tử Trần đứng ở cửa, tay trái cầm hoa, tay phải mang theo một túi đại đồ vật, trên bụng còn phình ra đồ vật đang giấu. Ánh mắt đáng thương trông mong nhìn hắn hỏi: "Tiền bối, tôi có thể vào không?"

Nguyễn Môn tránh ra một lối, nói: "Vào đi."

Vừa vào nhà, Nguyễn Môn liền bị nhét một bó hoa hồng, mặt trên còn là một bỏ hoa hồng đỏ tươi, hỏi: "Sao tự nhiên lại đưa hoa cho tôi?"

Một nam nhân đưa một nam nhân khác hoa hồng, cảm giác này cứ thấy quái quái.

"Làm anh vui vẻ, muốn cho anh không tức giận." Lâu Tử Trần thành thật nói.

"Lấy hoa hồng làm tôi vui vẻ? Cậu đây là mạch não gì vậy?"

Đây không phải là chiêu số bạn trai hống bạn gái sao?

"Không được sao?" Lâu Tử Trần lại đưa tay bày ra từng đồ vật bên trong

Bàn phím, ván vò quần áo, sầu riêng.

"Cậu đây là?" Nguyễn Môn nhìn ba món đồ này, cái tên này là dự định chịu đòn nhận tội?

"Tiền bối, tôi sai rồi. Anh phạt tôi đi, không quản anh bắt tôi quỳ cái nào, tôi đều nguyện ý."

Lâu Tử Trần trương một gương mặt đẹp đẽ như thiên sứ, mang theo biểu tình thề sống thề chết.

"Không quản tôi bắt cậu quỳ cái nào cậu đều sẽ quỳ?"

Nguyễn Môn kỳ thực không có sinh Lâu Tử Trần khí. Có người có thể vì cùng mình đóng phim, để cậu tiếp một kịch bản tốt như thế, phí lớn tâm tư làm những chuyện này, Nguyễn Môn tâm lý còn có chút cảm động, huống chi cuối cùng diễn hay không diễn, quyền lựa chọn vẫn là trên tay mình.

"Tôi thấy sầu riêng này cũng thật không tệ, không bằng..."

Mặc dù không có giận y, bất quá nhìn dáng dấp khả ái kia, Nguyễn Môn cũng muốn chọc tim y một chút.

"... Sầu... Sầu riêng... ?"

Lâu Tử Trần nghe thế sợ đến âm thanh run run, bàn phím cùng ván giặt đồ vẫn là có thể chấp nhận được , sợ nhất chính là trái sầu riêng này , nhìn thôi cũng đã rất đau.

"Được."

Lâu Tử Trần gương mặt tuấn dật lại lần nữa trương ra một bộ thề sống thề chết. Cắn răng giậm chân một cái liền bước đến , nếu không phải Nguyễn Môn cản nhanh , Lâu Tử Trần cặp chân dài to kia cũng đã thực sự quỳ trên sầu riêng.

"Cậu là khờ thật sao , còn thật muốn quỳ." Đôi chân dài thẳng tắp này không muốn nữa đi.

"Không phải tiền bối muốn tôi quỳ sao?" Lâu Tử Trần mím môi, có chút oan ức nói.

Nguyễn Môn bất đắc dĩ nói: "Tôi kêu cậu quỳ cậu liền quỳ, cậu cứ như vậy nghe lời của tôi, cũng không biết yêu quý chính mình à?"

Lâu Tử Trần có chút hoang mang, tiền bối bây giờ không biết có còn tức giận hay không?

Xem ra là phải dùng một chiêu cuối cùng rồi.

Nguyễn Môn thấy Lâu Tử Trần quay lưng lại, hình như từ trong quần áo móc ra một thứ gì đó .

Lại ở trên đầu xoa xoa một chút, quay người một cái trên đầu Lâu Tử Trần cư nhiên lòi ra một cái mũ thỏ bên ngoài . Mũ màu trắng, phía trước thêu hai con mắt cùng cái miệng chúm chím, hai lỗ tai thật dài thòng xuống dọc đến tận ngực Lâu Tử Trần.

Nuốt nước miếng một cái, y bắt đầu biểu diễn.

"Tiểu thỏ tử ai ya, giữ cửa lái một chút, nhanh lên lái một chút, ta muốn tiến vào..."

Lâu Tử Trần mỗi xướng một câu, còn phối hợp nắm lỗ tai một cái, hai lỗ tai trắng theo Lâu Tử Trần nắm tay nhếch nhếch lên.

Nguyễn Môn vừa bắt đầu vẻ mặt còn muốn chấn trụ một lát , mặt sau liền không nhịn được ôm bụng cười, vai run run lợi hại. Lâu Tử Trần đây là cái nam hài bảo tàng gì ? Loại chiêu hống người này mà y cũng dám nghĩ ra được, mạch não thực sự là kỳ quái.

"Tiền bối, anh cười, có phải là không tức giận nữa không ? Không phải tôi lại đổi một bài ca củ cải khác?" Lâu Tử Trần đứng ở phía sau nhỏ giọng hỏi.

"Tôi không nổi giận, cũng không sinh khí, cậu đừng lại chọc cười tôi nữa."

Nguyễn Môn cảm giác rãnh máu mình đều sắp vỡ hết rồi. Lâu Tử Trần căn bản cũng không biết mình mang vật này có bao nhiêu manh, quả thực chính là cùng thỏ bản không phân thắng bại, Nguyễn Môn cười đến thân thể có chút đứng không vững, bộ dáng không biết phải làm sao.

Cuối cùng Nguyễn Môn lấy điện thoại di động ra, đối dáng dấp lúc này của Lâu Tử Trần chụp xuống mấy tấm hình.

Lâu Tử Trần: "Tiền bối, anh muốn chụp hình sao ? Có muốn tôi bày tư thế khác hay không?"

Nguyễn Môn cố nín ý cười : "Không cần."

Không được rồi, cứ nhìn đến y nhất định liền phải cười, chỉ có thể nói tránh đi:

"Tử Trần, tôi đói."

Mắt Lâu Tử Trần nháy mắt sáng lên, "Được , tôi đi nấu ăn cho tiền bối, làm năm món, không, làm mười món ăn ngon."

"Không cần làm mười món đâu , làm ba món mặn một canh đủ hai chúng ta ăn là được rồi. Trong phòng bếp tôi đã mua xong đồ ăn rồi."

"Được."

Lâu Tử Trần lập tức vọt vào nhà bếp .

Nguyễn Môn nhìn bóng lưng y, cười cười. Sau đó đột nhiên nghĩ đến thất bại phẩm của mình trong phòng bếp kia liền nhanh đi vào.

Lâu Tử Trần đã thấy trong nồi kia nấu một mớ cải xanh cháy khét, Nguyễn Môn sờ sờ mũi có chút lúng túng nói: "Cái kia, cái này cải xanh thật không dễ dàng nấu , tôi xào hai lần đều như vậy."

"Ừm , tôi cũng cảm thấy cải xanh rất là khó nấu."

Lâu Tử Trần gật đầu đáp lời, tiền bối đã nói khó nấu chính là khó nấu.

Lâu Tử Trần ở trong phòng bếp làm cơm tối, Nguyễn Môn lấy điện thoại di động ngồi trên ghế sa lon đăng weibo: 【 người nào đó manh quá mức quy định rồi! .】 không có cụ thể nói chuyện gì, chỉ là phát ra một câu nói như vậy , bên dưới là 3 tấm ảnh Lâu Tử Trần mang mũ thỏ.

"Oa oa oa oa oa nhìn tôi thấy gì? Nguyễn ca blog phát hình Lâu ca, cửa thành CP chính chủ rốt cục chính thức phát kẹo."

"A a a a a a máu mũi của tôi muốn phun ra ngoài, rãnh máu đã trống không, mau cho tôi chuẩn bị túi máu cấp cứu."

"Này bọn thổi phồng đáng thẹn kia , các ngươi đang làm cái gì? Nhanh buông ảnh lão công tôi ra."

"Không được không được, Lâu ca thực là quá manh, các thím ai cũng đừng cấp cứu tôi, liền để tôi phun máu mà chết đi."

"Tôi đỡ tường, hai chân đã sớm mềm nhũn, Nguyễn ca nói đúng, xác thực quá phạm quy."

"Đúng thật Không có chỗ nào không hợp, Lâu ca mang cái này vốn chính là bản thể thỏ."

Nguyễn Môn nhìn bài post kia mắt trần có thể thấy lượng like, share và comment kia tăng đến chóng mặt , quả nhiên không phải một mình hắn cảm thấy Lâu Tử Trần này hoá trang quá mức phạm quy.

Lâu Tử Trần trong phòng bếp nấu ăn đột nhiên nhận được Trần Tuấn Kiệt điện thoại.

"Sách sách sách, Lâu Tử Trần cậu thật hết thuốc chữa , ngay cả chuyện như vậy đều làm ra được , quá vô sỉ."

Lâu Tử Trần: "... Chuyện gì vậy ?"

Trần Tuấn Kiệt: "Bán manh đáng thẹn."

Lâu Tử Trần: "..."

Sau đó Trần Tuấn Kiệt cúp điện thoại.

Lâu Tử Trần liền đặc biệt để ý thông tin weibo, trước do chăm chú làm cơm tối quá không thấy.

Vừa mở ra nhìn liền thấy Nguyễn Môn weibo phát hình mình.

Thời điểm nhìn thấy câu nói phía trên lỗ tai Lâu Tử Trần lập tức ửng hồng, tiền bối nói hắn manh đó.

Ngón tay thon dài tại chỗ bấm like nhấn một cái.

Rất nhanh đã có người phát hiện Lâu Tử Trần ở blog kia của Nguyễn Môn thả like , nhất thời weibo lại nổ ra một trận náo nhiệt .

"Nguyễn ca phát ảnh Lâu ca, Lâu ca thả like weibo Nguyễn ca ? Đây là cái nhịp điệu gì ."

"Lầu trên không phải người mù đi? Này rõ ràng chính là nhịp điệu luyến ái."

"Đây nên là tử chua mùi thối, tại sao tôi lại nghe đến hăng thế này."

Cố Trạch Khải đang ở công ty tăng ca cũng chú ý đến weibo đệ đệ , đương nhiên cũng phát hiện hành động y thả like kia , từ thông báo mò tới weibo Nguyễn Môn phía dưới nhìn 3 tấm ảnh mang mũ thỏ kia của đệ đệ nhà mình. Yên lặng bảo tồn lại, còn chọn một tấm trong đó làm ảnh chân dung cuộc gọi đến.

Đệ đệ nhà mình sắc đẹp thật là khuynh thành a ~~~~~.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro