Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyễn Môn trong ( Song song không gian )diễn là một nhà nghiên cứu khoa học đại tài, hình tượng cũng là làn da trắng nõn, thân hình gầy gò đến trơ xương.

Hắn quyết định trong vòng nửa tháng muốn giảm mười cân.

Quyết định này có chút điên cuồng, Phương Huỳnh Huỳnh không ngăn được, chỉ có thể thay hắn tìm một huấn luyện viên thể hình, ăn uống vận động điều độ có quy luật , không để thân thể gặp sự cố.

Từ ngày quyết định giảm béo , Nguyễn Môn mỗi ngày chỉ ăn hai bữa sáng trưa, không ăn cơm tối.

Đồ ăn nạp vào đều thiếu dầu thiếu muối, tận lực ăn đồ luộc, chủ yếu là tôm và thịt gà.

Hơn nữa mỗi ngày dưới huấn luyện viên chỉ đạo, phối hợp vận động một canh giờ.

Trong vòng nửa tháng, hắn cân nặng thật sự chà xát đi xuống, có thể nói là vô cùng nhẫn tâm.

Ngày mai sẽ tuyên bố khởi động máy, đoàn kịch lần này không cần đi máy bay đến Hoành Điếm, A thị vốn cũng là một phố thương mại.

Xách hòm hành lý đến cửa, Phương Huỳnh Huỳnh đã lái xe tới đón hắn.

Ngồi lên xe đi đến địa điểm chỉ định.

Tuy nói là quay ở bản địa, lái xe vẫn phải mất hơn hai giờ mới đến.

Sau khi thu thập hết hành lý vào khách sạn liền ra cửa.

Cửa thang máy mở ra, người đang đứng ở trong cư nhiên là hai người Lâu Tử Trần và Trần Tuấn Kiệt.

Trần Tuấn Kiệt tay vẫn đang xách một rương hành lý, hướng về phía Nguyễn Môn chào hỏi : "Nguyễn Môn, thật đúng dịp, anh cũng đến à."

Nguyễn Môn gật đầu: "Ừm, đói bụng xuống kiếm chút gì ăn."

Trần Tuấn Kiệt vội vàng nói: "Kia vừa vặn, chúng tôi cũng chưa ăn, cùng đi ăn đi. Anh mang theo Tử Trần xuống trước đi, tôi giúp cậu ấy đem hành lý để tốt trước, lát sẽ đến sau."

Nguyễn Môn thấy Lâu Tử Trần thân thủ lôi kéo góc áo Trần Tuấn Kiệt , động tác nhỏ kia quả thực không cần quá rõ ràng như vậy đi.

Dương môi nở nụ cười: "Vậy được."

Nói xong đi vào thang máy.

Trần Tuấn Kiệt trong ánh mắt tha thiết của Lâu Tử Trần hờ hững tiêu sái ra thang máy, còn hướng về phía hai người phất phất tay.

Hai người không có đi xa, chỉ ở trong khách sạn ăn chút đồ.

Lâu Tử Trần không nói lời nào, đôi đũa ngược lại rất chịu khó, một lần lại một lần hướng bát hắn mà gấp.

Nguyễn Môn nhìn trong bát bát mình đồ ăn xếp cao như núi , nói: "Tôi gần đây vẫn đang giảm béo đó ? Không thể ăn nhiều đồ như vậy đâu."

"Còn giảm? Tiền bối anh đều gầy cả vòng rồi." Lâu Tử Trần rất là đau lòng nói.

"Cậu biết chuyện tôi giảm béo?"

"Huỳnh Huỳnh tỷ có nói qua."

Nguyễn Môn khều một khối thịt gà trước mặt nói: "Há, cho nên nửa tháng này cậu vẫn cùng Huỳnh Huỳnh tỷ liên hệ, chỉ là không liên lạc với tôi? Đây là dự định bò tường đi?"

Lâu Tử Trần lập tức ngẩng đầu: "Sao có khả năng, tôi không bò tường, độc nhất, đời này chỉ phấn một mình anh."

Nguyễn Môn cười cười gắp khối thịt gà trong bát lên ăn.

Lâu Tử Trần sau liền thấp thỏm nói: "Tôi, tôi không liên hệ tiền bối, chủ yếu là sợ quấy rối đến tiền bối. Kỳ thực tôi gần đây cũng đang tập thể hình." Đương nhiên nguyên nhân lớn nhất là không dám liên hệ, mỗi ngày đi ngủ đều sẽ nhớ tới cái hôn ngày đó kia.

Nguyễn Môn ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát một chút, "Đưa tay qua đây tôi xem một chút."

Lâu Tử Trần bé ngoan đưa tay, Nguyễn Môn thân thủ ở cơ nhị đầu* sờ sờ, "Thật có chút cơ thịt, nhìn màu da cậu hình như cũng vàng hơn so với trước đây một chút."

(*Cơ nhị đầu là khối cơ u lên ở phía trước cánh tay trên. Khi bạn gập cánh tay lại thì đó là cơ phồng lên nổi bật nhất. Aka chuột đó mấy bạn)

"Tôi mỗi ngày đều tắm nắng và vận động, lần này vai diễn tôi là một bộ đội đặc chủng, là một thiên tài đánh lộn, thiết nghĩ cũng cần phải có chút cơ nhục mới được."

"Thật không tệ, biết vì nhân vật thay đổi ngoại hình của mình, tôi rất chờ mong cùng cậu hợp tác."

Lâu Tử Trần vùi đầu, nhỏ giọng nói: "Tôi, tôi cũng rất chờ mong."

Y sợ chính mình diễn không tốt, sẽ làm tiền bối thất vọng.

"Tiểu lâu, Nguyễn Môn ca." Lúc này có người sau lưng kêu, Nguyễn Môn quay đầu lại liền thấy Kỳ Hạo Lâm cùng Hàn Chí hạo đi tới.

Kỳ Hạo Lâm trước đã từng ghi hình ( cảm xúc mãnh liệt 3+6 ), có hợp tác qua, Lâu Tử Trần cũng có nhận thức.

Một người khác là Hàn Chí hạo, trưởng đến vẫn rất soái.

Cũng phải thôi, ban đầu hắn vốn xuất thân từ đoàn đội thần tượng , tướng mạo sao có khả năng không dễ nhìn, sau đó bay một mình hai năm liền phát triển sang hướng truyền hình .

Mặc dù không quen biết, nhưng cũng có nghe qua.

Mọi người đều là người trong cùng một đoàn, nếu là muốn thuận lợi hợp tác, cũng nên cùng nhau ngồi ăn bữa cơm.

Sau đó mọi người tự giới thiệu một phen, đồng thời hợp bàn gọi một chút đồ ăn.

Lần này liền biến thành Nguyễn Môn và Lâu Tử Trần ngồi cùng một bên, Kỳ Hạo Lâm và Hàn Chí hạo ngồi cùng một bên.

Kỳ Hạo Lâm là người hoà đồng dễ thân cận , Nguyễn Môn cũng là người có EQ rất cao , sống ở vòng giải trí lâu như vậy, cho dù là lần đầu tiên gặp mặt tán gẫu cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy lúng túng.

Lâu Tử Trần EQ tuy thấp, giáo dưỡng lại rất tốt, lúc nói chuyện với người khác đều sẽ nhìn đối phương, không để người ta cảm thấy mình không được tôn trọng.

Hàn Chí hạo theo chính là hướng khốc soái , trên đầu vẫn luôn mang mũ lưỡi trai, lời nói cực kỳ ít ỏi.

Sau khi ăn no, mọi người an vị ở vị trí cũ nghỉ ngơi một chút.

Hàn Chí hạo lấy điện thoại di động ra, chọc một chút vào Kỳ Hạo Lâm nói: "Cùng nhau lập tổ đi."

Kỳ Hạo Lâm sợ đến điện thoại di động thiếu chút nữa rơi xuống, nói: "Không không không, tôi gần nhất đều bận rộn luyện lời kịch, không chơi du hí."

Hàn Chí hạo ghét bỏ: "Thời gian dài như vậy vẫn chưa học thuộc lòng lời kịch?"

Kỳ Hạo Lâm: "..."

Lâu Tử Trần trước kia là tốt bảo bảo, chưa bao giờ chơi du hí, bị Nguyễn Môn mang cũng đã học chơi 'Thực vật đại chiến cương thi', bây giờ đối với du hí cũng có một chút hứng thú.

Nhìn thấy Hàn Chí hạo mở vương giả nông dược ra, bối cảnh âm nhạc bên trong vang ra, hiếu kỳ tiến lên hỏi: "Đây là game gì vậy?"

"Vương giả vinh quang cậu cũng không biết?" Hàn Chí hạo rất kinh ngạc, người không chơi du hí cũng sẽ biết game này đó nha.

"Không biết."

Hàn Chí hạo đồng tình liếc mắt nhìn y, sau đó hỏi: "Có muốn hay không vui đùa một chút?"

Lâu Tử Trần gật đầu: "Được."

Hàn Chí Hạo Hưng phấn : "Vậy cậu nhanh chóng dơn load về điện thoại di động đi, trò chơi này tôi đã chơi hơn hai năm, là một lão tài xế."

Lâu Tử Trần rất nhanh trong sự dẫn dắt Hàn Chí hạo download trò này về.

Sau đó Nguyễn Môn ở hiện trường ngó xem một vương giả lão tài xế chơi hơn hai năm như thế nào dẫn theo một người mới, mang theo ba người chơi tổ hợp khác, hoàn mỹ diễn dịch đa dạng các loại chịu chết hầm đồng đội.

Cho dù Nguyễn Môn không chơi vương giả đều không nhìn nổi.

Đồng đội xuất trận, Hàn Chí hạo còn ở trên vạch an toàn, đồng đội đến chi viện, hắn lại không nhìn thấy, ném đồng đội tự mình chạy,thật sự là trong truyền thuyết hố hàng bản hầm.

Chơi mấy cuộc vẫn luôn thua, Lâu Tử Trần cảm thấy bắt đầu phát chán.

Vẫn là 'Thực vật đại chiến cương thi' chơi vui một chút, ít nhất y vẫn thường thường thắng.

Không cùng Hàn Chí hạo tổ đội nữa, tự mình chơi thực vật đại chiến cương thi đi.

Hàn Chí hạo nghiêng đầu qua nơi đó xem, "Cái này thoạt nhìn chơi rất vui? Chơi sao vậy? Dạy tôi đi."

Lâu Tử Trần tức khắc lên tinh thần, không nghĩ tới cũng có một ngày y dạy đồ đệ.

Sau đó bắt đầu cường liệt hướng dẫn hắn chơi trò này, đem kinh nghiệm chơi hơn hai tháng toàn bộ chia sẻ, "Cái trò chơi này đặc biệt đơn giản, chính là nuôi cương thi =))... Không phải, là thu mặt trời làm vũ khí giết cương thi, kỹ xảo qua ải chính là mua nhiều một chút bắp ngô pháo dự trù, thỉnh thoảng ném một khỏa..."

Nguyễn Môn ngồi ở bên cạnh nhìn hai người bọn họ thảo luận nhiệt liệt, không khỏi vô ngữ cười.

Nguyên bản Lâu Tử Trần là muốn đem phương hướng khắc người chơi bồi dưỡng Hàn Chí hạo , kết quả Hàn Chí Hạo còn rất có cốt khí, biểu thị muốn dùng thực lực.

Sau đó thực lực của hắn liền đi tìm đường chết.

Tinh hệ thứ nhất, cửa ải đơn giản như vậy, hắn cư nhiên phải chết hết tam làn mới qua được, còn không ngừng tìm Lâu Tử Trần tìm kế công lược.

"Huynh đệ tốt, cậu phải giúp tôi, cương thi này sao còn biết chơi đu quay, nó vừa qua đến liền đem thực vật của tôi ăn sạch hết, dựa vào, con điểu kia sao lại rút đi một vầng mặt trời của tôi rồi........"

Nguyễn Môn ở bên cạnh nhìn chỉ muốn cười, Lâu Tử Trần nào có kế công lược qua cửa ải gì, y chính là một tên khắc người chơi, vừa nhìn tang thi nhiều một tí, liền đập một pháo bắp ngô vào, cứ dựa vào như vậy mà qua ải.

Chỉ là hắn không nghĩ tới lúc Hàn Chí hạo chơi game lại là một tên nhị thiếu như thế.

Kỳ Hạo Lâm trộm cùng Nguyễn Môn hưng tai nhạc hoạ , "Lâu Tử Trần lần này thảm rồi, Hàn Chí hạo không quản chơi cái trò gì đều là cái đồ ăn bức, cố tình thức ăn này còn bức đến nghiện, rảnh rỗi liền chơi. Nếu cậu ta biết bên cạnh có người chơi du hí, nhất định sẽ bắt lấy đối phương tổ đội hoặc là công lược, tôi là mạnh mẽ bị cậu ta buộc đến game cũng không dám chơi."

Nguyễn Môn gật đầu, hắn thấy Lâu Tử Trần bên kia cũng sắp chống không nổi, mở miệng giải cứu: "Hay là tôi đến dạy cậu chơi đi, tôi chơi trò chơi này so với Tử Trần lâu hơn."

Hàn Chí hạo vừa nghe, đôi mắt nháy mắt sáng lên, "Nguyễn Môn tiền bối, anh thật đúng là người tốt, quả thực đó là phật sống tái thế đến cứu vớt đời tôi ..."

Kỳ Hạo Lâm không khỏi trợn trắng mắt, đây chính là bản tính Hàn Chí hạo.

Lúc thường khốc đòi mạng, một khi chơi game lên là sẽ thành nhị thiếu ngay, hắn ngồi bên cạnh nghe cậu ta nói lời nói này đều cảm thấy mất mặt.

"Không cần anh ấy giáo, tôi đến dạy cậu là đủ rồi." Vừa nghĩ tới Nguyễn Môn tiền bối muốn tay dắt tay chỉ Hàn Chí hạo chơi game, hai người áng chừng còn có thể ngốc ở trong phòng cùng nhau chơi đến tối muộn, nói không chắc chơi chơi tình cảm lại tới, vốn dĩ không muốn cùng Hàn Chí hạo chơi nữa lập tức tiệt hồ.

Rất sợ Hàn Chí hạo không chọn mình,y còn cố ý lấy thực vật giớ trong game của mình cho cậu ta xem, "Tiền bối chơi một năm mới giải khoá hơn 100 loại thực vật, hơn nữa phần lớn đều vẫn là cấp 4, của tôi toàn bộ đều đã cấp 5, một bộ phận là cấp sáu."

Nguyễn Môn: "..."

Thời gian một bữa cơm trưa bởi vì cùng nhau chơi du hí lập tức tăng lên.

Xem xem thời gian không sai biệt lắm, mọi người quyết định về khách sạn sửa sang quần áo, chuẩn bị cho tuyên bố khởi động máy .

Thời điểm ra thang máy gặp được một người khác trong đoàn phim - Hồ Phẩm Hiên.

Cùng một đoàn phim, tuy nói vẫn không có chính thức giới thiệu, nhưng cũng đã từng nghe nói qua tên nhau, gặp mặt chào hỏi là lẽ đương nhiên.

Nguyễn Môn tay vừa mới nâng lên, chỉ thấy Hồ Phẩm Hiên trừng mắt mọi người, sau đó thẳng đi vào trong thang máy, đóng luôn cửa thang.

Kỳ Hạo Lâm lúc này lại đây nói: "Anh đừng phản ứng anh ta, trước đây tôi cùng anh ta có hợp tác qua, lão là một bộ xem thường người đi cửa sau, người này chính là giả thanh cao, nha, tự mình cảm thấy xuất đạo mười năm kỹ năng diễn xuất không tệ, xem thường nhất chính là người đi cửa sau vào."

Hàn Chí Hạo cầm điện thoại di động vẫn còn nghiên cứu thực vật đại chiến cương thi, bớt thời giờ duỗi tay: "Tôi cũng là đi cửa sau vào."

"Tôi cũng là đi cửa sau" Kỳ Hạo Lâm sau đó nhìn về phía Nguyễn Môn hỏi: "Tôi biết Lâu Tử Trần là Á tinh nhét vào, Hồ Phẩm Hiên trừng ba người chúng tôi còn chưa tính, tại sao còn muốn trừng Nguyễn ca ?"

Nguyễn Môn ngượng ngùng sờ sờ mũi nói: "Đại khái là bởi vì tôi cũng là người đi cửa sau đi."

Một nhóm bốn người đi cửa sau, có thể thu thập một cái bàn mạt chược.

Bất quá ở Nguyễn Môn nhận thấy, cái vị Hồ Phẩm Hiên này EQ cũng không cao cho mấy.

Tuy nói bộ phim này mấy ngôi sao điện ảnh tất cả đều là người sản xuất phim phía đầu tư nhét vào, bất quá cũng đã qua ải Lý Quốc Khôn đạo diễn.

Nếu không qua ải dùng quyền lợi Lý đạo vẫn có thể từ chối, nếu Lý đạo đều quyết định lưu bọn họ lại, cậu ta cần gì phải canh cánh trong lòng đây.

Buổi chiều tuyên bố khởi động máy cử hành luôn ở khách sạn.

Bọn họ sớm đã biết đạo diễn Lý Quốc Khôn, ông ấy là đạo diễn duy nhất cầm qua giải đạo diễn xuất sắc nhất của Oscar.

Phân lượng tại toàn bộ vòng giải trí không cần phải nói , đạo diễn như vậy chỉ dùng lợi ích là không thể điều khiển ông ấy.

Nếu không phải kịch bản ( Song song không gian ) tốt, coi như là tập đoàn Tư Thụy cũng không mời nổi ông ta.

Đại khái cũng là bởi vì nghệ thuật hiến thân, mới 56 tuổi Lý Quốc Khôn đã là một đầu hoa râm.

Buổi chiều tuyên bố khởi động máy tuyên xong , buổi tối mọi người sẽ cùng nhau ăn liên hoan chúc mừng.

Nguyễn Môn Lâu Tử Trần là ngôi sao điện ảnh đương nhiên ngồi cùng một bàn, người trong bàn khác còn có người sản xuất phim phó đạo diễn các loại.

Tổng đạo diễn Lý Quốc Khôn bởi vì có việc, muộn một chút mới tới.

Hồ Phẩm Hiên vai diễn xem như là nam số ba, cũng cùng bọn họ một bàn.

Chỗ ngồi, Hồ Phẩm Hiên cầm chén rượu lên hướng Nguyễn Môn chúc rượu: "Nguyễn Môn tiền bối, tôi từ nhỏ đã nhìn anh diễn lớn lên, mấy năm qua vẫn luôn tìm trên màn ảnh nhưng vẫn không sao thấy được anh, thiếu chút nữa còn tưởng rằng anh rút khỏi vòng giải trí rồi đó, hôm nay rốt cục có cơ hội cùng anh đồng thời hợp tác rồi, tôi mời anh một chén."

Nguyễn Môn cầm chén rượu lên cười đáp lại: "Không dám, hi vọng mấy tháng tới chúng ta có thể thuận lợi hợp tác quay chụp điện ảnh."

Hồ Phẩm Hiên là cố ý trào phúng hắn mấy năm qua không hồng không có tác phẩm, đối với loại rõ ràng đang chỉ Đông mắng Tây này, Nguyễn Môn từ trước đến giờ không quá để ý.

Những năm này hắn nghe lời khó nghe không ít, Hồ Phẩm Hiên vẫn còn tính là uyển chuyển chán.

Kết quả hắn không thèm để ý, có người lại ngồi không yên.

Lâu Tử Trần: "Tôi xem là anh mới là người không hỗn được ở vòng giải trí đi, tiền bối quãng thời gian trước vẫn còn lên hot search mấy lần đây. Anh nói anh tên gì, tôi nghe đều chưa từng nghe qua tên của anh nha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro