Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phụ trách?

Lần này Nguyễn Môn rất hứng thú, sâu ngủ cũng toàn bộ chạy đi, hai chân khoanh lại, ngồi ở trên giường, tuỳ tay bắt lây một cái gối ôm vào lòng, nhìn người quỳ ở trên giường, hỏi: "Cậu dự định phụ trách thế nào?"

Đầu óc Lâu Tử Trần hiện tại có chút mộng, tâm tư vẫn chưa thể phản ứng lại sự thực đã phát sinh quan hệ với tiền bối.

Vẫn đabf trong trạng thái ly hồn.

Theo bản năng trả lời : "Tôi nguyện ý tam sách lục lễ, 3 người làm mai 6 chứng minh, tứ kim ngũ màu, tám người nhấc đại kiệu mặt mày rạng rỡ thú anh xuất giá."

Nguyễn Môn: "..."

Sau một phút, Lâu Tử Trần bị đuổi ra khỏi phòng Nguyễn Môn.

Lâu Tử Trần đứng ngoài cửa sốt ruột vuốt cửa phòng: "Tiền bối, tôi sai rồi, anh đừng nóng giận ..."

Thời gian này đã có rất nhiều người rời giường, động tác gõ cửa Lâu Tử Trần lớn như vậy, khó tránh khỏi khiến một ít gian phòng cách vách hiếu kỳ.

Kỳ Hạo Lâm thăm dò đưa đầu ra, "Tử Trần, mới sáng sớm đã bị đuổi ra ngoài, cậu tối hôm qua không phải cũng cắn Nguyễn Môn tiền bối rồi đi."

Nói xong còn cố ý quơ quơ vết thương trên mu bàn tay mình, muốn nhắc nhở người nào đó tình tiết trong thời gian ngắn ngủi biến thân thành chó con tối hôm qua .

Tuy nói bộ dáng Lâu Tử Trần này vừa nhìn đã biết là tối hôm qua qua đêm ở phòng Nguyễn Môn , bất quá Lâu Tử Trần tối hôm qua uống say, mọi người cũng không nghĩ nhiều.

Hàn Chí hạo cũng dò đầu ra, "Tôi cảm thấy có thể là chơi game nhiều quá bị đuổi ra ngoài."

Nữ diễn viên chi nhất trong đoàn kịch Hà Vận Thanh góp vui thò đầu ra, nửa đùa nửa thật nói: "Lẽ nào không ai đoán là Lâu Tử Trần say rượu mất lý trí, bị Nguyễn Môn tiền bối đuổi ra ngoài sao?"

Kỳ Hạo Lâm cười ha ha : "Lâu Tử Trần say rượu mất lý trí? Cậu ta có can đảm đó sao? Lúc thường ngoan đến không khác gì con cừu nhỏ ."

Hàn Chí hạo: "Một newbie chơi du hí còn cần nhờ bắp ngô pháo qua ải, tuyệt đối không thể."

Kỳ Hạo Lâm nhìn về phía đối phương, hàng này là mặt mũi từ đâu tới nói newbie khác.

Đối diện cửa phòng Nguyễn Môn mở ra, Trần Tuấn Kiệt thân thủ đem người lôi vào trong phòng, "Nhanh tiến vào, thật mất mặt xấu hổ."

Cửa phòng cấp tốc đóng lại.

Mọi người không còn náo nhiệt để xem, từng người cũng đều lũ lượt khép cửa phòng lại.

"Cậu có phải điên rồi hay không? Cậu rất sợ đại gia không biết cậu lòng lang dạ thú đúng không?" Hắn cũng có đặt gian phòng trong quán rượu này, may là hắn tối hôm qua ở đây canh chừng.

Cũng may sáng nay Nguyễn Môn gọi điện thoại cho hắn, hắn mới có thể đúng lúc đem người tha trở về phòng.

Nguyên bản còn muốn răn dạy vài câu, nhìn đến dáng vẻ Lâu Tử Trần thất hồn lạc phách, lại có chút không đành lòng.

Thiết nghĩ đã qua đêm ở phòng anh ta, đã vậy còn say rượu, chắc hẳn cũng có một ít tin tức tốt đi.

Đều nói rượu vào gan lớn mà.

Nhìn y như vậy, Trần Tuấn Kiệt đoán không ra, đây là thành hay vẫn là không thành đây?

"Tối hôm qua tiến triển thế nào?" Trần Tuấn Kiệt rất là sốt ruột hỏi.

Lâu Tử Trần dẹt dẹt miệng, nhào lên trên giường, đem đầu của mình chôn ở dưới đáy gối.

Dáng dấp kia xem ra là không có gì tiến triển rồi.

Trần Tuấn Kiệt tiến lên vỗ vỗ lưng đối phương an ủi: "Không có chuyện gì, lần sau cố thêm chút nữa là được rồi."

Đã túng nhiều năm như vậy, nhất thời cũng không thể nóng lòng.

"Tôi ngủ cùng tiền bối."Dưới đáy gối truyền tới một đạo thanh âm buồn buồn.

Trần Tuấn Kiệt tay dừng lại, "Ngủ?"

"Ừm." Lâu Tử Trần lần thứ hai rầu rĩ đáp lời.

"Xuất sắc nha." Trần Tuấn Kiệt còn tưởng tiến triển cùng lắm là mượn rượu đánh bạo thừa cơ thông báo hoặc là hôn nhẹ một chút mà thôi.

Không nghĩ tới tên này bình thường rầu rĩ kinh sợ như bị đòi mạng.

Kết quả bạo phát một bước liền trúng phóc.

Trần Tuấn Kiệt: "Sau buổi sáng cậu không có nhân cơ hội biểu lộ sao? Hai ngươi đều đã ngủ qua, thế nào cũng phải đối người phụ trách đi?"

Vừa nói đến cái này, Lâu Tử Trần càng ủy khuất, "Tôi có nói."

Trần Tuấn Kiệt đột nhiên có một loại linh cảm không lành, "Cậu nói thế nào?"

Chờ Lâu Tử Trần đem một phen tam sách lục lễ kia thuật lại, Trần Tuấn Kiệt không nói được gì, khóe miệng không ngừng co rút.

"... Ha ha, tam sách lục lễ? Kiệu tám người khiêng? Có muốn tôii thuận tiện chuẩn bị cho cậu một chút 128 kiệu sính lễ hay không?"

"Tôi... Tôi lúc đó sốt ruột, liền liền..." Y xuất đạo tới nay cũng chỉ quay qua một bộ phim liên quan đếnn tình cảm, còn là cổ trang, lúc đó toàn bộ tình tiết cao trào chính là nam chủ thập lý hồng trang, nhấc 128 kiệu sính lễ thú nữ chủ.

Đầu óc y lúc đó có chút mộng, vẫn chưa có từ chuyện cùng tiền bối phát sinh quan hệ hưng phấn phản ứng lại, đầu có chút loạn.

Sau đó liền... bật thốt lên lời này.

Trần Tuấn Kiệt: "..."

Thật sự là nhân tài!

Chiêu bài tốt đều có thể bị y đập nát.

Đồng thau này là khẳng định không di chuyển được.

"Buổi tối ngày mai chính là lễ Thất Tịch." Thật lâu sau, Trần Tuấn Kiệt mới phun ra một câu.

Lâu Tử Trần từ dưới đáy gối chui ra, ngóng ngóng ánh mắt nhìn Trần Tuấn Kiệt, "Anh là muốn tôi cùng tiền bối thành hôn vào lễ Thất Tịch ?"

Thời gian có phải quá gấp hay không?

Hơn nữa tiền bối còn chưa có đáp ứng với mình.

Trần Tuấn Kiệt cầm lấy gối bên cạnh dùng sức nện lên người đối phương, giận dữ nói: "Tôi là bảo cậu lễ Thất Tịch hẹn anh ta, nhân cơ hội biểu lộ. Tôi đã xem qua các lịch trình đóng phim ngày mai của cậu, buổi tối ngày mai đừng đùa."

Người còn chưa có truy được còn muốn thành hôn, nghĩ đến thực sự rất đẹp.

"Ồ."

Trần Tuấn Kiệt: "Nhanh chóng thu thập, xe đoàn phim một hồi liền tới, trưa nay phải chụp ảnh định trang, buổi chiều còn phải tham gia nghi thức khởi động máy."

Quay đầu lại, Trần Tuấn Kiệt liền đem việc Lâu Tử Trần và Nguyễn Môn say rượu sau đó phát sinh quan hệ nói cho Cố Trạch Khải.

Cố Trạch Khải tâm tình đặc biệt tốt.

Đệ đệ nhiều năm rốt cục khổ tận cam lai đem người bắt lại.

Nguyễn Môn sinh khí không quan trọng, còn có thể hống trở về, mấu chốt là việc phát sinh quan hệ này, mũi tên liền sẽ không sai biệt lắm mà định ra, đây là một cái tiến bộ vượt thế giới đó nha.

Này còn phải nói Cố Trạch Khải đệ đệ anh lợi hại, lúc thường im im không lên tiếng rúc một chỗ bất động, vừa ra tay chính là một đòn tất sát.

Tâm tình Cố tổng cả ngày vô cùng tốt, liền tăng tiền thưởng tháng này cho mọi người trong công ty lên gấp đôi, khiến người trong công ty không khỏi suy đoán, gần nhất ký được đại đan gì sao? Cố tổng cư nhiên tâm tình tốt như vậy.

Sau đó anh lại nghĩ tới một vấn đề trọng yếu.

"Tử Trần cùng Nguyễn Môn phát sinh quan hệ? Vậy bọn họ là ai ở phía trên?"

Trần Tuấn Kiệt: "... Cái này tôi còn thực sự không hỏi qua."

Nhìn bộ dáng chán chường kia của Lâu Tử Trần còn hỏi thế nào được a.

Bất quá xem Lâu Tử Trần kia mềm mại manh manh, hẳn là bị áp đi.

......

Bên trong phòng chụp ảnh định trang.

Nguyễn Môn mặc trên người đồ thí nghiệm trắng, trên mặt là một cái kính mắt không độ.

Hai tay cắm trong túi hướng nơi đó vừa đứng, một luồng gió cấm dục đã đập thẳng vào mặt.

Hắn trang dung tương đối đơn giản, là người hoá trang xong đầu tiên , cũng là người thứ nhất chụp ảnh định trang, hắn đã nghiên cứu kịch bản này mấy tháng, rất nhanh liền có thể bắt được cảm giác, biểu hiện ra trạng thái tốt nhất.

Thợ chụp ảnh ở nơi đó kèn kẹt nháy không ngừng.

Một lúc nữa Lâu Tử Trần đi ra, mặc trên người bộ đồng phục tác chiến đen, mang mũ đen, phối hợp da thịt mật ong đã phơi nắng nửa tháng trời, quả thực soái đến làm hai chân người nhũn ra.

Nữ sinh trong phòng chụp ảnh hận không thể đem con ngươi đều chồng lên trên người Lâu Tử Trần.

Vừa nãy hoá trang ,chuyên gia trang điểm còn kích động đến tay run một hồi lâu.

Nguyễn Môn đang quay chụp nhìn thấy thân trang phục kia mặt mày hơi nhíu lại, thật đẹp trai.

Mới vừa cùng hắn ánh mắt ánh mắt tiếp xúc, lỗ tai Lâu Tử Trần liền đỏ, đôi tay lôi kéo góc áo hiện ra nhất thanh nhị sở.

Nguyễn Môn hơi cong khoé miệng.

Sáng sớm sau khi đem y đuổi ra ngoài, lúc hai người ngồi trong xe đoàn kịch tới phòng chụp ảnh, Lâu Tử Trần cư nhiên lựa chọn ngồi cùng Hàn Chí hạo.

Y cũng thật dễ dàng thẹn thùng.

Lần này chụp ảnh định trang tất cả đều là hình thức một người, bằng không Nguyễn Môn còn lo lắng Lâu Tử Trần cùng hắn đồng thời quay sẽ không lập tức tước vũ khí đầu hàng đi.

Ảnh định trang chụp tương đối thuận lợi, ngoại trừ Hồ Phẩm Hiên.

Trước thời điểm xuất phát, tất cả mọi người rất sớm đã trình diện, chỉ có Hồ Phẩm Hiên đến muộn.

Ngày hôm qua uống say, sáng sớm vẫn còn men rượu, bên người không có trợ lý nhắc nhở gã dậy sớm, gã không hỏa, người đại diện không có khả năng chỉ mang một mình gã .

Dẫn đến hậu quả chính là mọi người vì chờ gã mà xuất phát muộn hơn nửa giờ.

Đây là do Lý đạo phát hiện gã không có ở trên xe đoàn phim mới bảo người đi gọi, bằng không còn không biết phải ngủ tới khi nào.

Lúc chụp ảnh định trang đầu óc gã còn hơi đau, trạng thái tự nhiên là theo không kịp, toàn trường chỉ có ảnh định trang của gã là chụp chậm nhất.

Cuối cùng còn bị thợ chụp ảnh và Lý đạo dạy dỗ, hiện trường không ai thèm nói đỡ.

May là không có sai lầm bỏ lỡ nghi thức khởi động máy, bằng không Lý đạo có thể tức giận đến lột da Hồ Phẩm Hiên.

Nghi thức khởi động máy kết thúc đã đến bữa trưa.

Bộ phim này Nguyễn Môn là ngôi sao điện ảnh, có một phòng nghỉ đơn độc riêng , đây là chuyện cách mấy năm đã không có phát sinh.

Nguyễn Môn nâng hộp cơm ở nơi đó ăn trưa, Phương Huỳnh Huỳnh nghi hoặc Lâu Tử Trần hôm nay ăn cơm cư nhiên không có chạy tới.

"Đại khái là vẫn đang nghĩ làm sao cùng em xin lỗi đi?" Nguyễn Môn gắp lên một khối măng đặt vào miệng.

Phương Huỳnh Huỳnh kinh ngạc: "Cậu ấy nói xin lỗi? Tử Trần đã làmchuyện gì có lỗi với cậu sao? Cái này không thể nào, Tử Trần ngoan như vậy sao có khả năng làm ra chuyện gì có lỗi với cậu nha."

Nguyễn Môn: "Có nha, cậu ấy có thể làm ra chuyện chị không thể nghĩ ra đó."

Đoàn phim không phát cơm cho người đại diện, hàn huyên một lúc Phương Huỳnh Huỳnh liền ra ngoài ăn cơm.

Nguyễn Môn kẹp măng tấy trong hộp cơm thả vào miệng, thực sự là quá nhạt, ăn không ngon.

Nghĩ lại, hắn dường như thật sự bị Lâu Tử Trần đem miệng dưỡng quá tốt rồi, trước đây ăn cơm đoàn phim cũng sẽ không lưu ý này đó như vậy , hiện tại lại có chút bắt đầu ghét bỏ rồi.

Tuy vậy vẫn cầm đũa bới cơm ăn.

Không lâu sau, cửa một lần nữa lại mở ra, Nguyễn Môn ban đầu còn tưởng là Phương Huỳnh Huỳnh quên đồ vật trở về lấy.

Ngẩng đầu lại thấy Hồ Phẩm Hiên đứng ở đó.

"Có lời muốn cùng tôi nói?" Nguyễn Môn cầm giấy ăn bên cạnh lau lau khoé miệng hỏi.

"Anh hôm qua cố ý chuốc rượu tôi ?" Hồ Phẩm Hiên đi tới, thuận tiện đóng cửa lại.

"Hiện tại mới phản ứng được?" Hoàn toàn không phủ nhận.

"Thật vô sỉ? Cố ý rót rượu cho tôi, hại tôi ăn nói linh tinh, sáng sớm đến muộn bị đạo diễn mắng, anh đến cùng rắp tâm gì?"

Người uống rượu say sau khi tỉnh lại phân hai loại.

Một loại là hoàn toàn không nhớ rõ chuyện sau khi say rượu, tham chiếu Lâu Tử Trần.

Một loại khác là sau khi say rượu hành vi gì cũng nhớ tới rõ rõ ràng ràng, Hồ Phẩm Hiên chính là thuộc về loại thứ hai.

Chính vì thế , gã nhớ đến mình hôm qua say rượu nói những câu nói kia mới càng tức giận hành vi hôm qua của Nguyễn Môn hơn.

Hôm qua lúc mời rượu gã bị thổi phồng đến mức lâng lâng, không có nghĩ xa như vậy.

Vừa vào tổ ngày thứ nhất đã bị đạo diễn mắng, hình ảnh đầu của gã sẽ không được tốt.

"Tôi rót rượu, cậu cũng có thể không uống, chính mình uống đến cao hứng, hiện tại liền đến đòi tôi công đạo ?" 4 ly rượu đỏ ban đầu đúng là Nguyễn Môn dụ dỗ cậu ta uống, bất quá Hồ Phẩm Hiên có chút men say liền trực tiếp bay lên, đem người trên bàn toàn bộ đều quở trách một trận, cả Lý đạo cũng không buông tha.

Tự mình một bên uống một bên quở trách, tự mình rót không ít rượu xuống cho mình.

Nếu không chỉ bằng vào 4 ly rượu đỏ sao có khả năng sẽ say thành như vậy.

"Đây còn không phải là anh gạt tôi uống vào." Hồ Phẩm Hiên tức giận chỉ trích Nguyễn Môn, nói: "tôi biết anh giận tôi vừa bắt đầu đã ở trên bàn rượu nói anh. Nhưng không có nghĩ đến anh nham hiểm đến thế, gạt tôi uống rượu, hại tôi ở trên bàn rượu khóc lóc om sòm đắc tội đạo diễn bọn họ. Hôm nay ngày thứ nhất chụp ảnh định trang tôi liền bị đạo diễn mắng, anh rất vui vẻ đi."

Nguyễn Môn cầm giấy ăn trong tay vò thành đoàn, dùng sức hướng thùng rác mà ném, sau đó đứng dậy.

Hắn và Hồ Phẩm Hiên chiều cao không sai biệt lắm, đứng lên vừa vặn có thể cùng gã nhìn thẳng.

Đại khái là bởi vì việc say rượu, trạng thái Hồ Phẩm Hiên lúc này thoạt nhìn vẫn chưa tốt lắm, ánh mắt còn chứa tơ máu.

Nguyễn Môn nhìn gã từng chữ từng câu nói: "Rượu không phải tôi buộc cậu uống, lời nói cũng không phải tôi buộc vậu nói, huống hồ những câu nói kia là chính cậu say rượu ăn nói linh tinh hay là thật lòng, trong lòng cậu lẽ nào không rõ sao?"

"Ngày hôm qua cậu theo tôi nói, Lâu Tử Trần quy củ không tốt, không biết nghe lời tiền bối. Nếu cậu đã hiểu quy củ như thế, không bằng chúng ta đồng thời đối chất đi. Bàn luận địa vị, hiện tại tôi là nhân vật chính cậu là vai phụ. Bàn luận nhân khí, coi như tôi hiện tại nhân khí không ra sao,dù sao cũng hơn cậu xuất đạo mười năm không diễn qua một bộ vai chính cường. Bàn luận xuất đạo thời gian tôi càng là so với cậu sớm hơn mười năm, cũng là tiền bối của cậu, cậu có tư cách gì ở đây hướng tôi hô to gọi nhỏ."

"Cậu nói Tử Trần không hiểu quy củ, tôi xem người chân chính không hiểu quy củ là cậu đi? Tôi với cậu cũng không có loại quan hệ có thể không gõ cửa tùy ý xông vào phòng nghỉ đối phương."

Nguyễn Môn bình thường nói chuyện đều tương đối ôn hòa, lúc này sắc mặt lại âm trầm, âm thanh lạnh lẽo, chỉ vào ngoài cửa nói: "Hiện tại, đi ra ngoài cho tôi."

Hồ Phẩm Hiên sắc mặt lúc trắng lúc xanh, trước gã dám ở trên bàn rượu châm trích Nguyễn Môn chủ yếu là vì biết hắn đi cửa sau vào nên khó chịu, cũng biết Nguyễn Môn tính khí tương đối ôn hòa, sẽ không so đo chuyện như vậy, liền ỷ vào lúc đó đạo diễn không ở, mới dám làm thế.

Nhưng không nghĩ trước đây Nguyễn Môn ôn hòa đều là giả, gã bất quá là trào phúng hắn một câu, hắn ngay lập tức liền trả thù lại.

Làm gã trước mặt đạo diễn mất hình ảnh.

Hiện tại Nguyễn Môn là nhân vật chính, mình chỉ là vai phụ, cùng hắn liều là không được.

Hồ Phẩm Hiên sắc mặt khó coi quay người đi ra ngoài.

Nhìn cửa phòng một lần nữa đóng lại, Nguyễn Môn ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

Đối với cái nhìn người khác Nguyễn Môn là thật không để ý, những năm này khinh thường ra sao hắn còn chưa chịu qua, cũng đã quen rồi.

Hôm qua nếu không phải Lâu Tử Trần bảo vệ hắn mới bị Hồ Phẩm Hiên chỉ trích mà nói, Nguyễn Môn còn thật tính sẽ bỏ qua không tính đến.

Bất quá gã đem lời nói chỉ trích đến trên người Lâu Tử Trần liền không được.

Đứa bé kia vừa ngoan lại khả ái như vậy, uống rượu say chỉ biết là đếm bắp ngô, sao có thể bị bắt nạt được chứ.

Ừm, hắn rất sủng phấn!

(Phấn = fan)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro