Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hà Vận Thanh té lăn trên sàn đất, đau không quá 2 giây liền ngất đi.

Đại mỹ nữ cứ như thế bị quăng thành bốn cẳng tám hướng, Nguyễn Môn thật có chút đồng tình.

Lúc Hà Vận Thanh tới Nguyễn Môn kỳ thực vừa vặn muốn đứng dậy đi nhà cầu.

Nửa đêm nghe tiếng gõ cửa, cậu ra mở cửa không thích hợp lắm, huống chi hơn nửa đêm đến gõ cửa, Nguyễn Môn cơ bản cũng có thể đoán được hơn phân nữa chuyện sẽ diễn ra.

Đối với Lâu Tử Trần, cậu vẫn luôn yên tâm, dựa vào EQ kia của y có thể bị câu dẫn mới là lạ, sự thực chứng minh chính là như vậy.

Nhân gia nữ hài tử muốn nói với y đề tài nhạy cảm, y còn có thể kéo tới thế cuộc đài loan. Câu dẫn là không có biện pháp.

Nghe đến Lâu Tử Trần rít gào, cậu vẫn là lo lắng chạy ra xem thử, vạn nhất đối phương thấy Tử Trần đáng yêu dễ ức hiếp, thật sự bá vương ngạnh thượng cung thì chết toi.

Sau đó lại thấy một màn kinh ngạc đến ngây người này.

Lâu Tử Trần nhìn người bị quăng đến ngất, lại nhìn tới Nguyễn Môn đứng ở cửa nhà vệ sinh, nói chuyện lắp ba lắp bắp : "Trước, tiền bối, tôi, tôi tôi có phải là đã gây họa?"

Nguyễn Môn đi lên trước, lướt qua, vỗ vỗ vai Lâu Tử Trần nói: "Cậu không có gây họa, làm rất khá."

Ít nhất bảo vệ được mình thuần khiết.

Cứ tưởng con cừu nhỏ, không nghĩ tới vẫn là một con mèo nhỏ nanh vuốt không phải sắc bén bình thường.

"Kia, vậy làm sao bây giờ?" Lâu Tử Trần thật sự có chút bị giật mình, y từ nhỏ đều được người trong nhà bảo vệ sít sao, đến vòng giải trí cũng không gặp qua phiền toái gì, cho dù là có người câu dẫn, cũng đều sẽ được Trần Tuấn Kiệt ngăn chặn kịp thời.

Nữ nhân vồ vập hung mãnh như vậy, y vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

"Tôi đến xử lý đi." Nguyễn Môn lấy điện thoại di động ra, đầu tiên là gọi điện cho Trần Tuấn Kiệt.

Bên kia đang ngủ, hơn nửa đêm bị đánh thức còn mang theo cơn say, sau khi được Nguyễn Môn kể rõ sự tình, Trần Tuấn Kiệt sợ đến con sâu ngủ đang rục rịch đều bị doạ cho chạy sạch.

"Thao, không nhìn ra Hà Vận Thanh tiểu hồ ly tinh kia còn rất có thủ đoạn, ép đến Tử Trần phải ra tay phản kích, lúc thường trong đoàn phim sao không nhìn ra ả rắp tâm hại người như thế, ngày mai tôi sẽ để ả lui khỏi đoàn phim." Nếu là lúc thường Hà Vận Thanh thật sự có biểu hiện muốn câu dẫn Tử Trần, Trần Tuấn Kiệt đã sớm thanh lý.

Nguyễn Môn ngăn cản nói: "Đợi lát đã, việc này không đơn giản như vậy."

Trần Tuấn Kiệt: "Có ý gì?"

Nguyễn Môn: "Cậu nếu tin tôi, việc này cứ giao cho tôi xử lý."

"..." Trần Tuấn Kiệt suy nghĩ một chút sau đáp: "Được, anh tới làm đi, vừa vặn tôi còn buồn ngủ , vậy tôi ngủ tiếp đây."

Dùng hiểu biết Trần Tuấn Kiệt đối Nguyễn Môn, cái tên này cũng không như bộ dáng phật tử bên ngoài dễ nói chuyện như vậy, thực ra nếu nói anh ta là một phúc hắc tặc tinh cũng không ngoa.

Anh ta đã nói có thể xử lý, vậy liền sẽ không có vấn đề.

Lại nói, coi như xử lý không tốt thì đã sao? Chẳng lẽ còn có thể tuôn ra tin tức không tốt gì.

Đừng nói giỡn, có Cố Trạch Khải luyến đệ cuồng ma ở đó, chỉ cần anh ta đưa ám chỉ xuống, ai dám phát tin bất lợi về Lâu Tử Trần.

Cứ tính là thượng weibo hot search, vậy liền thượng mấy cái rút mấy cái.

Tập đoàn Tư Thuỵ cũng không thiếu chút đĩnh tiền này.

Trần Tuấn Kiệt nói về đi ngủ liền thật sự không tim không phổi đi về ngủ.

Cúp điện thoại xong, Nguyễn Môn nhìn về phía Lâu Tử Trần.

Lâu Tử Trần rụt cổ, rụt rè giải thích: "Tiền bối, tôi, tôi không có làm ra thứ gì với cô ta cả."

Nguyễn Môn không nhịn được cười ra tiếng, cậu đương nhiên biết y không có làm gì, lúc đó cậu cũng đang trong nhà vệ sinh, sao có thể không biết đây.

"Ừm." Nguyễn Môn nhìn một vòng, sau đó hỏi: "Có dây thừng không?"

"Dây thừng?" Lâu Tử Trần suy nghĩ một chút hỏi: "Dây giày được không?"

"Thôi, tôi tự nghĩ biện pháp." Nguyễn Môn cầm băng keo bên cạnh, bắt đầu đem hai tay hai chân Hà Vận Thanh một vòng lại một vòng quấn lên.

"Tiền bối, tôi thật không có cùng với cô ta phát sinh quan hệ, anh phải tin tưởng tôi."

"Ừm." Vẫn là nhàn nhạt đáp lời, lại nhìn đến đối phương ngạo nhân sự nghiệp tuyến, Tử Trần còn nhỏ, không nên để y bị đầu độc. Cậu từ trong tủ lấy ra chăn dự bị trong khách sạn, đem cặp chân dài cùng bộ ngực Hà Vận Thanh toàn bộ đều che lại, như vậy mới yên tâm.

"Tiền bối, tôi thật không có cùng cô ta phát sinh chuyện gì." Lâu Tử Trần lần thứ ba nhấn mạnh.

Bận bịu xong hết, Nguyễn Môn mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc trả lời vấn đề này, "Tôi không phải nói tin tưởng cậu rồi sao?"

Lâu Tử Trần: "Anh không có nói tin tưởng tôi, anh chỉ là 'Ừm'."

Nguyễn Môn: "... Được, tôi hiện tại nói cho cậu, tôi tin hai người không phát sinh chuyện gì."

"Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi, mai còn phải đóng phim." Nguyễn Môn sờ sờ đầu Lâu Tử Trần, an ủi. Cao như vậy, ngẩng đầu sờ còn rất mệt.

Sau đó cậu trực tiếp bò lên giường Lâu Tử Trần.

Một màn tự nhiên này doạ Lâu Tử Trần sợ hãi.

Nguyên lai mình và tiền bối có thể tự do cùng giường cùng gối như vậy sao?

Lần trước cùng tiền bối ngủ chung một giường là uống say, Lâu Tử Trần hoàn toàn không hề nhớ, lần này y nhất định phải hảo hảo nắm bắt.

"Cậu còn chưa ngủ sao?" Nguyễn Môn hỏi.

"Một lát nữa, tiền bối anh ngủ trước đi." Lâu Tử Trần bước xa vọt vào nhà vệ sinh, ngửi ngửi một cái mùi vị trên người, tuy nói không nghe ra được mùi gì khác thường, y vẫn là quyết định tắm rửa lại một lần.

Lần đầu tiên trong tình huống tỉnh táo được cùng tiền bối đồng sàng cộng chẩm, nhất định phải lưu lại ấn tượng tốt mới được.

Nguyễn Môn nghe đến tiếng nước truyền từ trong nhà tắm, "..."

3 giờ sáng hừng đông đi tắm , đây lại là cái tật xấu gì .

Lâu Tử Trần tắm xong, thơm ngát đi ra, thấy người trên giường đã ngủ. Y cẩn thận bò vào chăn, nằm cùng một ổ chăn vẫn có cảm giác không chân thực. Y cũng không dám với tay qua ôm, chỉ có thể đem thân thể mình cẩn thận hướng về bên cạnh anh xê dịch, như con sâu lông không ngừng nhích tới nhích lui.

Chỉ còn kém mười cm là có thể dựa vào trong lồng ngực tiền bối liền bị người đang ngủ say kia vói tay ôm đồm qua tới, bang thẳng vào lồng ngực.

Toàn thân Lâu Tử Trần lập tức nổ mạnh, không dám chuyển động, hô hấp tất cả đều là hương vị tiền bối.

Qua một hồi lâu, y mới lén lút ngẩng đầu nhìn, thấy Nguyễn Môn vẫn còn ngủ say mới an tâm xuống.

Mình hiện tại nằm trong ngực tiền bối, cùng anh ngủ một ổ chăn.

Thật hạnh phúc, thật hạnh phúc, thật hạnh phúc.

Khoé miệng Nguyễn Môn từ chỗ Lâu Tử Trần không nhìn thấy hơi cong cong.

Đứa nhỏ này cũng quá nhốn nháo đi, cả người cứ ở trên giường ngọ tới nguậy lui, chỉnh cậu không cách nào ngủ được.

Vì có thể để mọi người ngủ ngon, cậu chỉ có thể ôm lấy y.

Đúng, chỉ có thể ôm lấy y.

Hai người ôm nhau rất nhanh liền ngủ, khí tức quấn lấy hoà quyện vào nhau, tiếng hít thở truyền đi đều đều.

Nguyễn Môn đã thiết lập chuông báo, mới ngủ hơn một giờ, bốn giờ rưỡi liền phải tỉnh.

Người nằm trên đất  vẫn còn hôn mê, thậm chí Nguyễn Môn còn nghe được tiếng ngáy ngủ.

Cậu phát hiện Lâu Tử Trần nơi nào đó đang đỉnh mình, người trẻ tuổi chính là quá dễ dàng kích động, sau đó lại phát hiện nơi đó của mình cũng đang chi lên.

Ân, cậu cũng còn trẻ, bình thường.

Cậu đứng dậy đi đánh răng rửa mặt, đương nhiên Lâu Tử Trần không có chuẩn bị sẵn đồ dư, Nguyễn Môn đành dùng đồ rửa mặt của khách sạn.

Rửa sạch đi ra đã thấy Lâu Tử Trần rời giường.

Đỉnh đầu ổ gà, biểu tình lơ mở, thấy Nguyễn Môn đứng đó mới chậm rãi nhớ lại sự tình hôm qua.

Y hình như hôm qua có nói muốn cùng tiền bối cả đời làm huynh đệ.

Thật muốn bóp chết chính mình, chuyện ngày hôm qua có thể quay lại từ đầu không? Y hoàn toàn không nhớ rõ sự tình sau khi say rượu.

Ký ức khôi phục chỉ bắt đầu từ chỗ có người gõ cửa, sau đó nhìn lại trên đất, quả nhiên có một người đang nằm, chuyện tối hôm qua không phải mơ.

"Có vấn đề gì một hồi hỏi lại đi, trước đánh răng rửa mặt, chúng ta còn có chuyện phải làm." Nguyễn Môn dặn dò.

Lâu Tử Trần lập tức bé ngoan vào nhà vệ sinh.

Nguyễn Môn ngồi xổm trước mặt Hà Vận Thanh, một ngón tay đâm đâm đầu ả, "Tỉnh lại đi, đã bốn giờ rưỡi rồi."

Hà Vận Thanh tỉnh lại, thấy Nguyễn Môn cũng không rít gào, nháy mắt mấy cái hỏi: "Nguyễn Môn, anh làm sao lại ở phòng tôi?"

Nguyễn Môn: "Tự hồi ức lại đi."

Hà Vận Thanh từ từ suy nghĩ, sau đó nhớ lại chuyện hôm qua mình muốn câu dẫn Lâu Tử Trần, lại nhìn hoàn cảnh chung quanh, không phải phòng mình, tay chân cũng bị trói.

"Tôi đây là bị bắt?"

Nguyễn Môn gật đầu: "Chính là như vậy."

Hà Vận Thanh giật giật tay chân, phát hiện giãy dụa không ra, bắt đầu bán thảm: "Tôi chỉ là nhất thời hồ đồ, có thể thả tôi ra không?"

Tuy rằng không biết tại sao Nguyễn Môn sẽ xuất hiện ở phòng Lâu Tử Trần, bất quá hai người đó hiện tại hiển nhiên là một nhóm.

Hà Vận Thanh liên tục nhích tới nhích lui, chăn che ở người ả liền trượt tới eo. Bộ ngực đầy đặn liền lộ ra. Ả ta nguyên bản còn dự định lấy một chút sự nghiệp tuyến câu dẫn Nguyễn Môn thử, xem anh ta có thể nhẹ dạ hay không.

Ai ngờ chỉ thấy Nguyễn Môn dùng ánh mắt phi thường ghét bỏ đem chăn kéo lên cao, cặp ngực ngạo nhân kia lập tức bị che lại.

Có một chuyện còn quá đáng hơn,

Lâu Tử Trần rửa mặt xong ra thấy chăn lướt xuống, từ trong rương hành lý móc ra một cái tạp dề, trực tiếp thắt lên cổ cô ta, đem toàn bộ vị trí dưới cổ trở xuống bịt đến kín mít.

Thao, lão nương lớn lên rất xin lỗi người xem sao? Hai nam nhân này coi như không thích cung thôi đi, một người so với một người ánh mắt còn ghét bỏ hơn , thẩm mỹ xác định không có vấn đề đi?

Mắt thấy câu dẫn không có hy vọng, chỉ có thể tiếp tục bán thảm: "Nguyễn Môn lão sư, tốt xấu chúng ta cũng chung một đoàn, thả tôi ra có được không?"

Nguyễn Môn: "Nếu thật thả cô ra, tất cả tin tức xế chiều hôm nay đều là cô và Lâu Tử Trần qua đêm đi?"

Hà Vận Thanh: "Sẽ không, đều đã bị tóm, tôi sao có khả năng còn làm như thế, kia cũng quá khó nhìn."

Lâu Tử Trần ngồi ở bên cạnh Nguyễn Môn, không nói lời nào, nghe anh làm sao thẩm tra Hà Vận Thanh.

Nguyễn Môn nói: "Nếu thức thời, vậy thì sảng khoái khai là ai xúi giục cô tới câu dẫn Lâu Tử Trần ?"

Hà Vận Thanh ánh mắt lấp loé: "Tôi không biết anh đang nói gì."

Nguyễn Môn: "Nếu tôi hỏi như vậy, nhất định là đã có căn cứ, thật muốn tung ra cho mọi người xem cô sẽ rất khó coi."

"Tôi sẽ không thừa nhận, tôi còn có thể trả đũa, nói là các người đang bắt nạt tôi."

Nguyễn Môn lấy điện thoại di động của mình ra, ở ngay trước mặt ả nhấn vào nút ghi âm, "Tốt, đoạn đối thoại vừa nãy của chúng ta đều đã lưu lại rồi."

Hà Vận Thanh: "..." Quá âm hiểm.

Nguyễn Môn: "Cô cũng không cần quá không cam lòng, đoạn ghi âm hôm qua cô câu dẫn Lâu Tử Trần tôi cũng đã lưu xuống, tội danh khẳng định tẩy không thoát đâu. Tôi tuỳ thời đều có thể đem những đoạn ghi âm này loan ra phá huỷ cô ."

Hà Vận Thanh thương lượng: "Tôi có thể biểu hiện nghĩa khí một ít được không?"

Nguyễn Môn lắc lắc đầu.

Hà Vận Thanh tha thiết mong chờ lần thứ hai hỏi: "Ngay cả giãy dụa một chút thà chết chứ không khuất phục cũng không được sao?"

"Tôi còn phải đóng phim, không có thời gian nhìn cô biểu diễn thà chết chứ không chịu khuất phục." Nguyễn Môn nói chuyện như trước đều cười híp mắt, chỉ như là đang nói chuyện việc nhà , còn thuần thuần thiện đạo khuyên lơn: "Người sống một đời, vẫn là nên vì lợi ích của mình mà cân nhắc , cô câu dẫn Lâu Tử Trần là vì hồng, bây giờ lại muốn bảo đảm người khác mà ngược lại huỷ đi tiền đồ chính mình, đây không phải rất lẫn lộn đầu đuôi sao?"

"Huống chi người kia xúi giục cô tới câu dẫn Lâu Tử Trần cũng không có hảo tâm gì, chuyện như vậy vạn nhất bị bại lộ, có nghĩ qua hậu quả của cô chưa? Đây là định đem cô hướng cào hố lửa, cô còn muốn che chở người khác."

Tại sao biết rõ người nọ là muốn để mình nhận tội, lại vẫn cảm thấy nói thật hay, rất có đạo lý đây.

Cuối cùng Hà Vận Thanh vẫn là nói ra xúi người giục ả là ai.

Không ngoài Nguyễn Môn dự đoán, quả nhiên là Hồ Phẩm Hiên.

Người này còn thật biết cách dằn vặt, nhảy nhót không chịu yên.

Hà Vận Thanh giật giật tay chân, tiếp tục bán thảm : "Anh xem, tôi cũng đã khai, lần này có thể thả tôi ra được chưa?"

Nói xong còn cố ý hướng về phía Lâu Tử Trần nháy mắt một cái, lần thứ hai nỗ lực một chút xem có thể thành công hay không.

Lâu Tử Trần thấy thế nhanh chóng che mắt, trốn phía sau Nguyễn Môn tố cáo: "Tiền bối, cô ta lại muốn câu dẫn tôi."

Hà Vận Thanh: "..." Cục gỗ này, nguyền rủa anh ta cả đời không tìm được bạn gái.

Nguyễn Môn cười nói: "Cô cũng đừng phóng điện, chỉ cần cô đáp ứng tôi một yêu cầu, tôi sẽ tha cho cô. Xem như là cho cô lấy công chuộc tội."

Hà Vận Thanh cũng biết hiện tại giãy dụa cũng vô ích, nhận mệnh hỏi: "Yêu cầu gì."

Nguyễn Môn tiến đến bên tai Hà Vận Thanh nhỏ giọng nói, chuyện như vậy không cần nói ra làm hư Lâu Tử Trần.

Hà Vận Thanh sau khi nghe xong nhíu mày : "Này, không hay lắm đi?"

Nguyễn Môn cười híp mắt nhìn cô ta không nói lời nào, nhìn đến Hà Vận Thanh trong lòng sợ hãi.

Cuối cùng vẫn là đầu hàng : "Tôi đáp ứng, đáp ứng anh là được chứ gì."

Sau đó Nguyễn Môn thân thủ thay ả tháo băng keo quấn ở hai tay hai chân.

"Ai nha, tay của tôi hình như bị gảy xương, đau quá , đau chết mất."

Nguyễn Môn: "..."

Thời gian dài như vậy mới phát hiện? Phản ứng thần kinh cũng quá chậm đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro