Chương 6 : Cùng nhau cưỡi ngựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người mới đi ra chưa được vài bước, Lâu Tử Trần đã bị fans nhận ra.

Trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, Nguyễn Môn liền bị đám fans điên cuồng đẩy qua một bên.

Chuyện này làm hắn thực kinh ngạc. Thời của hắn theo đuổi đại minh tinh cũng không có khoa trương như vậy đi?

Nguyễn Môn bị đẩy thành như vậy, làm sao quay tiếp tiết mục đây?

Cũng may tổ tiết mục đã phái ba bảo vệ đi theo, đem đám fans nhiệt tình này ngăn lại, nếu không nói không chừng đám fans này còn gây không thêm không biết bao rắc rối.

Lâu Tử Trần ban đầu còn nói chuyện cùng fans rất tốt, kết quả nhìn thấy Nguyễn Môn bị đẩy qua một bên như vậy liền không vui.

Cũng là lần đầu tiên ở trước màn ảnh lộ ra biểu tình không vui này, nhìn mọi người nhíu đôi mày xinh đẹp

"Mọi người như vậy sẽ làm ảnh hưởng đến tiến độ công việc của tôi."

Này tuy rằng chỉ là câu nói đơn giản, đối với người từ trước đến nay đều luôn gắn biểu tình ôn hoà trên mặt như Lâu Tử Tần mà nói, chuyện này thực sự nghiêm trọng rồi.

Biểu tình nghiêm túc của y lần này cũng không phải là nói giỡn, là lời nói vô cùng nghiêm túc.

Liền làm cho đám fans đang cầm điện thoại trên tay sửng sốt một hồi.

Nguyễn Môn tưởng đợi sau khi bảo vệ ổn định fans mới có thể tiếp tục ghi hình,kết quả lại thấy Lâu Tử Trần đẩy phóng viên ra, đi thẳng đến trước mặt hắn, trực tiếp kéo tay hắn nói : " Tiền bối, chúng ta đi."

Biểu tình tức giận kia còn rất đáng yêu.

Fans đi theo sau phát hiện sự tình dường như có chút không đúng, một đám thét chói tai, di động trong tay giơ lên chụp không ngừng.

Ngón tay của Lâu Tử Trần phi thường nhỏ dài, đặt trong lòng bàn tay hắn vô cùng mềm mại, đi đến chỗ Nguyễn Môn kéo hắn đi.

Không hiểu sao trong lúc vô thức liền nắm lấy tay Nguyễn Môn tiền bối,khi phát hiện sợ tới mức lập tức buông ra.

"Trước tiền bối, tôi, tôi,..."

"Cậu vẫn là cùng fans nói một tiếng đi. Chương trình vẫn còn phải quay, bảo bọn họ đừng có bạo động."

Nguyễn Môn thật ra cũng không có quá nhiều mâu thuẫn tâm lý như y, chỉ biết tình hình cứ kéo dài như vậy mãi thì chương trình cũng không cần quay nữa.

"Được."

Lâu Tử Trần xoay người, đối với một đám cô gái nhỏ phía sau nói:

"Các người muốn đi theo chụp cũng được, nhưng là không thể đến quá gần sẽ ảnh hưởng việc ghi hình,ít nhất phải cách 2 mét, 3 mét, không đúng không đúng, phải là 5 mét."

Vì bảo hộ tiền bối Nguyễn Môn, vẫn là cách càng xa càng tốt.

"Có thể đồng ý không?"

Lâu Tử Trần ngẩng đầu nhìn về phía mọi người, hỏi một cách nghiêm túc.

Thiếu niên khoé miệng mang ý cười, ấm áp mà sạch sẽ, ánh mặt trời chiếu rọi vào hình bóng của y, phảng phất như một tiểu tinh linh rơi xuống trần gian.

"Có thể." Tất cả mọi người đều đồng thanh đáp, còn hướng hắn nở một nụ cười. Đương nhiên người này nói gì thì sẽ là cái đó.

Lâu Tử Trần còn sợ bọn họ lùi không đủ xa, dùng đôi chân dài của chính mình mà ước lượng, một bước chân dài tầm một mét, đi thẳng 5 bước rồi nói một cách nghiêm túc : "Bảo trì khoảng cách như vậy là được."

Đại gia tự giác rời khỏi vòng vây, cũng không thể đem idol của nhà mình đuổi đi a.

Xem tất cả mọi người đều rất tự giác, Lâu Tử Trần vừa lòng cười, nụ cười làm tâm thần con người nhộn nhạo.

Cuối cùng rốt cục cũng có thể tiếp tục tiến độ của chương trình, so với lúc nãy còn lộn xộn, bây giờ đã trật tự hơn nhiều.

Bên cạnh có ít người bắt đầu nhận ra Nguyễn Môn " Người này có phải Nguyễn Môn không?"

"Không sai, chính là hắn. Không ngờ lần này hắn lại quay chương trình chung với Lâu ca."

Có chút fans cách Nguyễn Môn không xa hét : " Nguyễn Môn ca, Lâu ca lần đầu tiên tham gia show thực tế, rất nhiều quy tắc không hiểu, phiền toái anh chiếu cố anh ấy nhiều hơn,"

"Có cái gì anh ấy làm không tốt, xin anh hãy giúp đỡ nhiều hơn."

Nguyễn Môn "........"

Hắn cũng là lần đầu tiên tham gia show thực tế,  sao không ai đau lòng cho hắn vậy?

Không thể không cảm thán thế giới nhan khống chết tiệt này, thật khiến tâm con người chết lặng.

"Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc y thật tốt."

Nguyễn Môn đáp lời, cười nhàn nhạt.

Vì tiết kiệm tiền, hai người không có kêu taxi, vốn là muốn thuê xe đạp ven đường, lại phát hiện di động cũng là do tổ tiết mục cấp, một cái công năng cũng đều không có.

Chỉ có thể song song ngồi xe buýt.

Xe buýt không thể chứa nhiều fans như vậy, cuối cùng tài xế dứt khoát dùng phương thức chặn cửa xe, mấy người VJ đi theo quay hình cũng xém chút không lên xe được =)))

Trong xe buýt, một đám cô gái cầm di động chụp ảnh , quay video Lâu Tử Trần liên tục, nhưng thật ra vẫn tương đối nghe lời , không có la to.

Bất quá không gian xe buýt cũng chỉ có như vậy, khoảng cách 5 mét linh tinh là không có biện pháp thực hiện.

"Tiền bối, anh ngồi ở đây đi."

LÂu Tử Trần tìm được một chỗ trống, muốn duỗi tay kéo Nguyễn Môn, lại lúng túng có chút không dám, lúc nảy nắm tay Nguyễn Môn, đến bây giờ ngón tay vẫn còn cảm giác tê tê, chỉ có thể giúp hắn bảo vệ chỗ trống đó.

Chỗ này nhiều người như vậy, Nguyễn Môn cũng không muốn chen lấn, liền dứt khoát ngồi xuống. Vốn tưởng rằng Lâu Tử Trần cũng sẽ tìm một chỗ trống tự mình ngồi  xuống, ai dè lại thấy hắn bắt một tay trên thanh vịn, một tay khác đặt ở trên đầu ghế của hắn.

Như vậy có thể đem hắn vây thành một vòng, không để những bạn fans phía sau va vào người.

Nguyễn Môn có chút nghi hoặc, Lâu Tử Trần đây là đang muốn diễn trò ?

Xe loạng choạng khởi động, y vẫn trước sau bảo trì tư thế đứng, khoé miệng còn hàm chứa ôn nhu tươi cười lễ độ.

Đám fans bên cạnh đều hận không thể phóng tới trước mặt Lâu Tử Trần mà chụp.

Kỳ thật Nguyễn Môn không có thói quen ngồi xe buýt, xe buýt người đông ,đủ loại mùi trộn lẫn vào nhau, đặc biệt thời tiết Hương Sơn còn rất nóng, mùi cơ thể cũng đặc biệt nhiều

Nghiễng đầu nhìn người bên cạnh vẫn đứng vững ở đó, y không khó chịu sao?

Nghe nói điều kiện trong nhà Lâu Tử Trần rất tốt, người lại luôn toả ra khí chất minh tinh như hắn hẳn là phải kén chọn mới đúng.

Xe quẹo tới quẹo lui, chân của Nguyễn Môn và Lâu Tử Trần ngẫu nhiên cũng sẽ đụng vào nhau, Nguyễn Môn chính mình không hề có cảm giác gì. Bất quá mặt Lâu Tử Trần lại hồng một mảng.

Nguyễn Môn cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng do trời nóng.

Ngồi xe nửa giờ rốt cục cũng đến trạm.

Hai người khó khăn xuống xe trong tình trạng bị fans bọc xung quanh, đi tới bờ biển.

Ánh mặt trời, bờ cát, cây dừa cùng mỹ nữ.

Đây là một địa điểm nhàn nhã vô cùng thích hợp để du lịch.

Buổi sáng người tham quan tương đối ít, trên bờ cát có người bán đồ thủ công, cũng có người cho thuê motor, thuyền linh tinh, đương nhiên cũng có cưỡi ngựa.

Hỏi giá cả, một con ngựa đi một vòng bờ biển 100 đồng.

1 vòng này qua lại trái phải cũng chỉ có 1000 mét.

"Ông chủ, giảm giá một chút đi ?"

Nguyễn Môn nháy mắt một mí, muốn dùng khuôn mặt nhuyễn manh của mình để xoát độ hảo cảm, Người có tuổi như hắn còn sử dụng chiêu này, thật mất mặt !

"Không được, không có giảm được."

Ông chủ là một người ý chí sắt đá, buôn bán ở nơi này mỗi ngày đều sẽ gặp một ít soái ca mỹ nữ Âu Mỹ, ai cũng như hắn thì ông làm sao mà làm ăn a.

Nguyễn Môn lui ra sau hai bước, đem Lâu Tử Trần ở phía sau đẩy ra, nhỏ giọng nói : "Cậu tới, trả giá, bán manh."

"Ông chủ, giảm giá chút đi."

Lâu Tử Trần đứng ở một bên, học Nguyễn Môn nháy mắt, khoé miệng mỉm cười.

"Tốt."

Lão bản nhìn bộ dáng tuấn tú của Lâu Tử Trần, khoé miệng tươi cười ấm áp mà sạch sẽ, thân người len lỏi dưới ánh nắng vàng rực rỡ, để lại một cái bóng hoàn mỹ trải dài nơi mặt đất.

Thật là một tiểu tử thanh tú tuấn dật a !

Nguyễn Môn : ".............."

Ông chủ, ông có quy tắc  chút được không?

Dưới bóng dáng mị hoặc (?) của Lâu Tử Trần, vốn là phí cưỡi ngựa tốn 100 đồng, bị chém xuống còn 50 đồng.

Nếu không phải ông chủ còn sót lại tia lý trí cuối cùng , không chừng còn muốn miễn phí.

"Các cậu có muốn thuê người dẫn ngựa không? 10 đồng 1 vòng nha !"

Ông chủ buôn ngựa vì muốn kéo lại chút tiền vốn sau sự kiện bị sắc đẹp mê hoặc, liền tính toán muốn thu thêm một ít phí thu nhập.

"Không cần, chúng tôi có thể dắt cho nhau." Nguyễn Môn lập tức cự tuyệt.

Lâu Tử Trần nhìn thấy bên kia có hai người đang cưỡi ngựa chung, trong đầu chưa kịp suy nghĩ đã bật thốt thành tiếng : "Tiền bối, hay là chúng ta cùng nhau cưỡi chung một con ngựa đi?"

Nguyễn Môn ngẩng đầu sửng sốt.

Bất quá hắn lại có suy nghĩ bất đồng với Lâu Tử Trần.

Cùng nhau cưỡi một con ngựa không phải là sẽ rẻ được 50 đồng sao?

Tổ tiết mục chỉ nói bọn họ phải hoàn thành hạng mục cưỡi ngựa, nhưng cũng không nói không thể cưỡi ngựa chung a?

"Tôi không muốn cưỡi ngựa, tôi rất sợ."

Lâu Tử Trần sợ Nguyễn Môn không đồng ý, còn cố y bồi thêm một câu. (Tiết tháo anh ơi =))))

"Được, vậy tôi mang cậu."

Từ nhỏ Nguyễn Môn đã đóng phim, cũng quay không ít cảnh diễn võ thuật, cưỡi ngựa là cảnh phim cổ trang phải quay thường xuyên nhất. Vì thế hắn trước kia cũng đã từng học một khoá chuyên môn về cưỡi ngựa. Sau lại thấy thích thú với bộ môn này , ngày thường không có gì làm đều chạy đến trại nuôi ngựa cưỡi vài vòng, thuật cưỡi ngựa cũng không tính là tệ.

Cưỡi ngựa trên bờ biển giống nhau đều không cần quá nhiều dụng cụ, chỉ cần có người dắt đi một vòng là được. Ngựa được chọn cũng là dạng tính tình dịu ngoan, do đó không cần lo xảy ra vấn đề gì liên quan đến án mạng.

Mã chủ nhân (Người buôn ngựa) có hai con ngựa, một con đầu cao màu nâu , còn một con tương đối lùn màu đen, thân cao chỉ hơn một mét, loại ngựa này trước chuyên môn dùng để đà hoá (?).

Muốn hai người cùng cưỡi chỉ có thể chọn con ngựa cao đầu màu nâu.

Nguyễn Môn duỗi tay xoa xoa cổ trên bờm của con ngựa, mỉm cười

"Một chút còn phải nhờ mày giúp đỡ đó."

Túc sắc đại mã đáp lời hí vang một tiếng, liệp mao run lên.

"Cậu đã không muốn cưỡi ngựa vậy ngồi ở phiá trước đi."

Nguyễn Môn tay dắt dây cương, giúp Lâu Tử Trần leo lên trước.

Lâu Tử Trần đạp chân lên bàn đạp, động tác hiện lên sự vụng về, ngồi trên lưng ngựa mặt vẫn mang vẻ choáng váng, có chút khẩn trương nhìn Nguyễn Môn

"Tiền bối, trước...."

"Cậu không cần hoảng, đừng kẹp bụng ngựa."

Nguyễn Môn an ủi, tự mình đạp chân lên bàn đạp, xoay người một cái vượt qua lưng ngựa, vững vàng ngồi lên yên, động tác liền mạch lưu loát.

Động tác tiêu sái soái khí mười phần liền khiến đoàn fans của Lâu Tử Trần đứng một bên nhịn không được hét toáng.

Nguyễn Môn nắm khuyên sắt, nhìn đến người trong ngực tai đã đỏ toàn bộ, cho rằng hắn sợ hãi, khẩn trương nên ghé vào tai hắn an ủi

"Bắt lấy khuyên sắt của ngựa Amoni là tốt rồi (?), không cần khẩn trương, cưỡi ngựa không đáng sợ, cậu cứ thả lỏng, mọi chuyện đều giao cho tôi.( <3 <3 <3 Thật ôn nhu, thật dịu dàng)

Hai người ngồi chung một con ngựa, gần gũi một chút nói chuyện liền như ở bên tai nhau thổi gió, ngực Lâu Tử Trần phanh phanh phanh nảy lên một cách lợi hại.

Lưng phía sau kề sát vào ngực người ấy, nóng rát.

"Ân."

Ngoan ngoãn gật đầu, lỗ tai Lâu Tử Trần hồng không khác gì tôm chín bị bóc vỏ, trái tim bang bang muốn nhảy ra ngoài.

Nguyễn Môn kéo khuyên sắt trong tay, thúc chân vào bụng ngựa , ngựa hí vang một tiếng liền bắt đầu chạy.

"Giá!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro