Chương 8 + 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Rửa tay làm canh thang

Lâu Tử Trần mặc tạp dề màu xanh lam, cầm trong tay một cái rổ vo gạo đi ra ngoài, những ngừời fans hâm mộ đứng ở cửa tiệm liền kích động gào thét ầm ĩ. Hận không thể lấy camera ra đối với bộ dáng của  Lâu Tử Trần lúc này kèn kẹt chụp một đống cất kỹ, hình ảnh Lâu ca mặc tạp dề chuẩn bị nấu ăn quả thực soái đến tay chân bủn rủn .

"Bộ dáng Lâu ca mang tạp dề thật là đẹp trai a! Liền nhìn tư thế này, dù cho làm ra đồ khó nuốt cỡ nào tôi cũng phải ăn"

"Chân của tôi mềm nhũn rồi , ai dìu tôi đi , đứng không nổi nữa a a a a a! !"

Đều nói nam nhân lúc nấu ăn là đẹp trai nhất, dù cho có không nhìn thấy tận mắt Lâu Tử Trần làm đồ ăn, chỉ nhìn động tác này cũng đã đủ méo mó rồi.

Lâu Tử Trần cầm võng vớt cá mò một phần tôm bên trong vại tôm hùm kia lên,  quăng vào cái rổ vo gạo màu xanh lục.

Lần nữa đi vào nhà bếp, việc đầu tiên chính là rửa tay! Sau đó cầm lấy cái kéo treo bên cạnh, nắm một con tôm lên bắt đầu cắt móng tôm, đem móng tôm đã  cắt để qua một bên tô.

Ngón tay Lâu Tử Trần vừa dài vừa nhỏ, mỗi một đầu móng tay đều được cắt sửa gọn gàng.

Nhìn bộ dáng cắt móng tôm của y vẫn rất ra dáng, Nguyễn Môn nghĩ đôi tay này mà đặt trên giá đánh của dương cầm hẳn là vô cùng hoàn mỹ.

"Để tôi giúp một tay!" Nguyễn Môn cũng không thể đứng không như vậy, bằng không sau khi hậu kỳ phát hình ra,hắn sẽ bị không ít người trên mạng mắng lười biếng, cầm một cây kéo lại gần, hỏi: "Có phải đem móng tôm cắt giống như vậy là được rồi không?."

"Đừng, tiền bối, anh đừng nhúc nhích. Móng tôm tuy nhỏ nhưng cũng sẽ đâm tay chảy máu, để tôi cắt là được rồi." Vạn nhất đâm vào tay, Lâu Tử Trần sẽ đau lòng thật lâu.

Nguyễn Môn liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.

Nội tâm cũng không biết cử chỉ này của Lâu Tử Trần là thật tâm thay mình cân nhắc hay chỉ là muốn cướp đất diễn?

"Được rồi." Nguyễn Môn không biểu hiện gì trên mặt, trái lại cười híp mắt hỏi:

"Vậy còn việc gì tôi có thể giúp một tay không ?"

"Tiền bối, anh cứ ngồi ở bên cạnh chờ một lát, để tôi chuẩn bị được rồi." Trong lòng Lâu Tử Trần thật ra là muốn biểu hiện một phen trước mặt Nguyễn Môn.

Sau đó rất nhanh liền cắt xong đầu tôm, tiếp theo cầm dao xẻ lưng tôm, từng nhát từng nhát đem tuyến tôm lấy hết ra.

Tẩy rửa một lần sau đó thả vào trong nước.

Bây giờ đến việc cắt vỏ khoai tây!

Giơ tay chém xuống, từng sợi từng sợi khoai tây nhỏ như diêm mảnh theo tiếng va chạm của dao cùng thớt  ba ba rớt xuống.

Nguyễn Môn đứng ở một bên xem cũng có chút sững sờ, chỉ nhìn kỹ thuật dao liền biết Lâu Tử Trần thật sự không hề khoác lác.

Ngón tay y nhỏ nhỏ dài dài, động tác thái rau cũng là dạng nước chảy mây trôi , giống như một tác phẩm nghệ thuật.

Hai củ khoai tây trong tay y rất nhanh liền được cắt thành từng sợi từng sợi tơ nhỏ.

Bưng đĩa khoai tây đặt lên bàn.

Liền cầm lấy gừng nhanh chóng cắt thành sợi !

"Không tồi không tồi, thủ pháp dao không tệ." Hà lão bản ở bên cạnh khen không dứt miệng.

"Thủ pháp này của tôi còn chưa được hoàn hảo,sợi khoai tây cắt ra vẫn không thể xỏ kim tuyến." Đầu bếp nhà hắn cắt sợi khoai tây đều xỏ được.

Hà lão bản: "..."

Ngươi chừa cho những đầu bếp khác một chút đường sống đi, còn muốn sợi khoai tây xỏ kim tuyến, kỹ thuật dùng dao phải là đỉnh cấp a ,đầu bếp ông cắt sợi khoai tây còn không có bằng một góc của Lâu Tử Trần đâu.

"Rất lợi hại, thủ pháp dùng dao không tồi." Nguyễn Môn cũng cùng khen một câu.

Lâu Tử Trần bị câu này khen thiếu chút nữa cắt luôn vào tay, trong nháy mắt khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười như ánh nắng ngày đông, quay đầu bắt đầu chuẩn bị nấu ăn.

Cửa hàng lớn loại này chắc sẽ không dùng dụng cụ châm lửa , trước tiên cứ để cho ông Hà lão bản đốt đuốc lên.

Xem nhiệt độ nồi không sai biệt lắm, đổ dầu vào trám, đợi nhiệt độ dầu đủ tám phần mười thì bỏ  sợi gừng vào chiên xào sơ, hương toả ra lại bỏ tôm hùm vào tiếp tục chiên sơ .

Đầu bếp nào khi đang nấu ăn bị khói dầu huân một hồi đều sẽ có một cảm giác dầu mỡ khắp người, Lâu Tử Trần nấu ăn lại làm cho người ta nhìn đến vui tai vui mắt, khói toát ra trong lúc nấu càng lêm ngũ quan mơ hồ ẩn hiện của y thêm nổi bật.

Chờ tôm biến đỏ xong thì bỏ thêm muối, đường, rượu gia vị các loại tiếp tục chiên sơ, đậy nắp xoong hầm một chút, mỗi một bước đi đều phải theo trình tự, cuối cùng đổ vào số lượng vừa phải tương cà đảo đều, bỏ tôm vào trong bát, rắc chút hành ngò lên bên trên.

Một bàn tôm hùm chiên đại công cáo thành!

Hà lão bản còn chưa được lấy đũa nếm thử, Lâu Tử Trần đã lấy trước một bộ bát đũa gắp một con tôm lớn đưa đên trước mặt Nguyễn Môn, "Tiền bối, anh nếm thử xem?"

Chỉ nhìn màu sắc thôi đã rất dụ người ,đã vậy mùi hương tôm hùm còn xộc thẳng vào mũi.

Lâu Tử Trần hoàn toàn không hề biết động tác lúc này của mình thân mật cỡ nào, Nguyễn Môn cũng không tiện trước mặt nhiều camera như vậy phật ý tốt của đối phương.

Hơi cúi đầu, đem con tôm ngậm trong miệng khẽ cắn, Lâu Tử Trần trước đó đã rạch một đường trên lưng tôm, vì vậy lúc ăn có thể dễ dàng đem vỏ lột ra, đem thịt cuốn vào.

Mùi vị ngọt mặn vừa phải,thịt  tôm hùm cũng là tươi mới màu mỡ, nước thịt vô cùng vừa vặn.

"Ăn ngon không?" Lâu Tử Trần trơ mắt nhìn, trong mắt lóe ngôi sao nhỏ.

"Ăn ngon! Ăn rất ngon." Nguyễn Môn khen thật lòng, tay nghề này dư sức đi làm đầu bếp, lúc trước y nói mình biết nấu ăn hắn cũng chỉ là nghe cho có lệ mà thôi, đâu có nghĩ là tay nghề của Lâu Tử Trần lại tốt đến vậy.

Đoán chừng sau khi hậu kỳ chương trình này phát sóng, Lâu Tử Trần có thể thu hoạch một nhóm lớn fans lão bà, thời đại này lớn lên đẹp trai lại còn biết nấu, thực sự có thể so với gấu mèo được rồi.

"Ăn ngon thật không ? Vậy tôi cũng phải nếm thử."

Hà lão bản cầm lên một đôi đũa, chuẩn bị gắp một thử một miếng.

"Chờ một chút." Lâu Tử Trần gọi lại động tác của ông.

Trước ánh nhìn hoài nghi của Hà lão bản, Lâu Tử Trần lấy một cái bát ra, thay Hà lão bản gắp một cái bỏ vào bát, nói: "Cái này cho ông ăn thử."

Hà lão bản cười nói: "Khách khí như vậy làm cái gì?"

Còn tưởng rằng đãi ngộ của ông với Nguyễn Môn đều như nhau .

Kết quả y vừa mói nói xong liền đem một bàn tôm hùm chiên kia toàn bộ bưng đến trước mặt Nguyễn Môn, cười nói: "Tiền bối, anh ăn trước đi, tôi rất mau sẽ làm xong khoai tây tơ chua ngọt."

Hà lão bản: "..."

Nhìn Nguyễn Môn trong tay kia một nồi tôm hùm lớn, lại nhìn một chút một con tôm lẻ loi nằm trong bát của mình, ông làm sao đột nhiên cảm thấy mình ở chỗ này thật dư thừa.

Lâu Tử Trần nhanh tay nhanh chân đem nồi rửa sạch sẽ , bật lửa đổ dầu, đem luôn một nồi khoai tây tơ chua cay dứt khoát hoàn thành.

Liền keo kiệt gắp một đũa cho Hà lão bản nếm thử,thực sự không có chút dấu hiệu nào chịu  gắp nhiều hơn.

Lại đem cả nồi khoai tây tơ còn lại đều bưng hết cho Nguyễn Môn.

Nguyễn Môn cười đáp lại: "Tôi không ăn được nhiều như vậy đâu.'" Tôm hùm hầm hồi nảy vẫn còn chưa ăn xong, lại tới một bàn khoai tây tơ chua cay. Lúc này mới có mười giờ thôi, không có đói tới vậy a.

"Vậy chúng ta cùng ăn đi!" Nói xong liền vô cùng tự nhiên cầm đôi đũa Nguyễn Môn vừa dùng qua, gắp một đũa sợi khoai tây thả trong miệng.

Lâu Tử Trần lúc thường có chút khiết phích, chưa bao giờ có thói quen dùng chung đũa với người khác, nhưng là lúc này cùng Nguyễn Môn tiền bối cùng dùng một đôi đũa lại mang cảm giác tràn đầy hạnh phúc.

Hà lão bản đều có cảm giác bọn họ đến quán mình làm chính là muốn quỵt cơm !

Bất kể nói thế nào đi nữa , với trình độ trù nghệ này của Lâu Tử Trần cũng là 100 phần trăm qua ải, hơn nữa còn tốt hơn tay nghề của đầu bếp trong quán.

"Tốt, vậy tôi chính thức tuyển các cậu vào làm công nhân viên của quán, lương tính theo ngày." Trong miệng Hà lão bản vẫn còn dư lại mùi vị khoai tây tơ mới nảy, tâm lý đã có chút mong đợi khách hôm này sẽ đến đông nườm nượp.

Có Lâu Tử Trần hiệu ứng của đại minh tinh ở đây, tay nghề lại không phải chỉ là nói suông bình thường , quán hôm nay nhất định sẽ khấm khá.

Nguyễn Môn vừa nhìn bộ dáng của Hà lão bản,liền đoán được hắn đang nghĩ gì, mấu chốt là biểu tình trên mặt nhân gia quá rõ ràng.

Trừ Lâu Tử Trần hai mắt chỉ có Nguyễn Môn ra, còn ai không nhìn ra.

Bất quá vừa nãy trong lúc Lâu Tử Trần làm khoai tây sợi, Nguyễn Môn ngược lại đang cân nhắc tới một phương pháp kiếm tiền khác.

Làm bộ hờ hững hỏi: "Lão bản, các ông nơi này lúc thường nếu như du khách đi cạnh biển bắt được cá, hoặc là câu cua đồng đem đến chỗ ông gia công, các ông sẽ thu bao nhiêu tiền một phần?"

"Phải xem muốn nấu món gì đã. Nếu như là ít dùng đến công cụ vậy thì năm đồng, nếu như là dùng công cụ nhiều vậy thì mười đồng."

"Vậy nếu là món tôm siêu cay thì sao?"

"Cái này sử dụng công cụ tương đối nhiều, loại này thu mười đồng tiền gia công phí, làm sao vậy?" Lão bản có chút do dự hỏi.

"Không có gì, liền tùy tiện hỏi một chút." Sợ lão bản đoán ra được chút gì, Nguyễn Môn đứng dậy nháy mắt ra hiệu cho Lâu Tử Trần rời đi, "Lão bản, vậy chúng tôi đi trước."

Lâu Tử Trần nhanh chóng để đũa xuống, đứng dậy đuổi theo.

"Ai, các cậu không làm việc ở chỗ ta à?" Hà lão bản mau đuổi theo đi ra ngoài hỏi.

"Chúng ta phải suy nghĩ trước đã." Nguyễn Môn cười nói, mang theo Lâu Tử Trần rời.

"Tiền bối, chúng ta đi chỗ nào ? Không kiếm tiền sao?" Đi ra hồng tinh quán, phía sau một đám fans cùng VJ đương nhiên cũng đi theo ra ngoài.

"Cậu biết nấu tôm siêu cay không?" Nguyễn Môn quay người hỏi.

"Biết! Món ăn này tôi đặc biệt am hiểu." Đây là món Nguyễn Môn tiền bối rất thích ăn, Lâu Tử Trần thường luyện nhiều nhất là cái này.

"Vậy thì tốt, chúng ta tự nấu tự bán."

Lâu Tử Trần thoáng tự hỏi một chút liền hiểu ý tứ của Nguyễn Môn, nhất thời cười lớn: "Tiền bối anh thật thông minh."

Sau đó hai người lại nghĩ tới một vấn đề hiện thực, tiền trên người bọn họ cũng không nhiều, coi như muốn tự nhập hàng bán cũng không nhập được mấy cân.

"Chúng ta cứ đi chợ hải sản xem trước một chút , xem xem một chút giá thị trường, xe tới trước núi tất có đường." Liền coi như bọn họ hai người ở đây làm một ngày cũng chỉ có bốn trăm đồng,  lương thế này kỳ thực không tính rất thấp, nhưng là đối với mục tiêu của bọn họ gần một ngàn sáu du lịch tiền  phí mà nói, vẫn là kém rất nhiều.

Muốn hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn cũng phải nghĩ cách khác.

Chương 9: Cửa thành CP

Hai người cùng ngồi xe buýt đi chợ hải sản tươi sống.

Người vẫn chưa đi gần, liền bị một luồng nồng đậm mùi tanh hải sản xộc vào mũi, không phải  người bán đồ quanh năm ở đây thật sự khó mà quen được.

Càng hướng bên trong đi, mùi vị đó lại càng lớn.

Nguyễn Môn cũng không thể chịu nổi loại mùi này, chớ nói chi là Lâu Tử Trần cái loại công tử đươc nuông chiều từ bé.

Nhưng vẫn là nhẫn nhịn không hề nói gì.

Mục tiêu của bọn họ chính là tiểu tôm hùm, hỏi mấy nhà lão bản,liền biết một chút giá trị trường của loại tiểu tôm hùm này.

Nơi này tiểu tôm hùm có phần nuôi trồng thủy sản nước ngọt cùng tôm biển.

To nhỏ không đều dạng, giá cả cũng không giống nhau.

Nguyễn Môn vừa ý là loại tiểu tôm hùm cỡ vừa , một cân đại khái được 20 con đến 23 con.

Muốn làm tôm hùm khiến người yêu thích, không phải cứ loại lớn là tốt , mắc còn không nói, rất nhiều chất thịt đều bị nhão , vẫn là loại này cỡ vừa là tốt nhất .

Loại tôm hùm cỡ vừa này, nuôi trồng thủy sản nước ngọt 10 đồng một cân, muốn tôm biển thì 12 đồng một cân, 20 cân mới bán, lấy nhiều sẽ được giảm giá.

"Tiền bối, tôi vừa nãy lên mạng tra xét một chút, nói bên này tôm siêu cay giống nhau đều bán  58 đến 128 đồng một cân, chúng ta coi như bán 58 đồng một cân, trừ thành phẩm cùng phí vật liệu nấu ăn , cũng có thể kiếm lời hơn 30 đồng tiền một cân." Xác thực so với đi làm đầu bếp kiếm nhiều tiền hơn nhiều, nhưng vấn đề là trong tay bọn họ không có tiền nhập hàng.

Ăn sung mặc sướng từ nhỏ Lâu Tử Trần căn bản không hề biết còn có thể mua trả sau.

Cho nên khi Nguyễn Môn mở miệng với ông chủ đề nghị nhập hàng trả sau , Lâu Tử Trần liền trưng ra một bộ xem thần tượng, đáy mắt sùng bái chứa đầy ngôi sao nhỏ sắp bật ra ngoài.

Tổ tiết mục chỉ nói không thể xoát mặt vay tiền, bọn họ đây cũng không tính là xoát mặt, chỉ là nhập hàng trả sau bình thường mà thôi. Tuy rằng vị bán tiểu tôm hùm Dư lão bản kia đúng là sau khi nhìn thấy thân phận Nguyễn Môn mới đồng ý.

Lôi kéo tay Nguyễn Môn, hung hăng kích động nói: "Nguyễn Môn a, tôi là fans hâm mộ từ nhỏ của cậu , không nghĩ tới hôm nay được nhìn tận mắt chân nhân."

Nguyễn Môn xem bề ngoài Dư lão bản phải có gần 50 tuổi rồi , cười đáp lại: "Dư lão bản, ông đừng đùa nữa , lúc tôi debut ông khẳng định đã trên vị thành niên." =))

Dư lão bản nghe ha ha ha cười lớn.

Nguyễn Môn trước đây đã nghĩ sẵn lợi tức phải trả nếu trả sau , dự định 12 nguyên một cân tôm biển sẽ tính thành 15 đồng , bất quá Dư lão bản nói không cần, tính theo giá gốc là được.

"Các cậu dự định lấy bao nhiêu cân? " Dư lão bản cầm trong tay một cái võng vớt cá màu xanh lục , hỏi.

"100 cân." Lâu Tử Trần đầu nhỏ xoay chuyển vẫn rất mau , nhanh chóng tính ra bọn họ nếu bán được 100 cân sẽ lời được không ít lợi nhuận ròng

"50 cân đi." Nguyễn Môn lắc lắc đầu nói: "Ta không biết nấu ăn, 100 cân một người làm sẽ rất  mệt mỏi. Mục đích của chúng ta cũng không phải kiếm lời bao nhiêu tiền, chủ yếu là chỉ vì kiếm đủ chi phí cho hạng mục du lịch của tổ tiết mục thôi."

Nguyễn Môn dự định sẽ bán 68 đồng 1 cân , 50 cân bán xong đã đủ tiền cho bọn họ dùng.

Điều kiện tiên quyết là nếu có thể toàn bộ bán xong.

"Được." Tiền bối quan tâm hắn sợ hắn quá cực khổ, Lâu Tử Trần nội tâm bị ý nghĩ này của mình ngọt một chút, hắn quay đầu lại, phải hảo hảo biểu hiện mới được.

Nhập tiểu tôm hùm xong , Nguyễn Môn mới phát hiện, chân chính làm khó bọn họ chính là rửa tôm.

Tuy nói Dư lão bản đồng ý sẽ cung cấp nguồn nước và công cụ để bọn họ ở đây tẩy rửa , bất quá 50 cân cũng cần rất nhiều thời gian .

Rửa được vài con, Nguyễn Môn liền bị tiểu tôm hùm làm cho xước tay , ngón tay trỏ trên còn có vệt máu.

"Tiền bối, anh đừa rửa nửa , để tôi rửa được rồi ." Lâu Tử Trần nhìn đến vết thương nhỏ trên ngón tay trỏ của Nguyễn Môn, đau lòng vô cùng.

"Không phải cậu cũng bị xước hai ngón tay à? " Nguyễn Môn cười đáp lại.

Lúc này Dư lão bản nói: "Được rồi , xem các cậu đều là không am hiểu loại chuyện này, chuyện như vậy vẫn là giao cho người chuyên nghiệp chúng tôi làm đi. Chúng tôi nơi này có dịch vụ tẩy rửa tôm hùm , nhưng mà mỗi cân phải trả thêm 2 đồng tiền."

"Không thành vấn đề!" Lần này hiếm thấy Nguyễn Môn còn chưa mở lời, Lâu Tử Trần liền đáp ứng trước.

Nguyễn Môn cũng cảm thấy chính bọn hắn tự rửa , 50 cân muốn này chắc phải rửa đến tối, trái lại giao cho bọn họ tốc độ sẽ nhanh hơn một ít.

Cùng lão bản giao ước thời gian lấy tôm cụ thể , hai người liền rời đi trước.

Bọn họ còn chưa nấu ăn , fans đi theo sau đã không ngừng kích động , đây chính là tôm hùm Lâu ca nấu đó nha , bọn họ nhất định phải mua cho bằng được.

Ra khỏi chợ hải sản tươi sống xem thời gian đã sắp mười một giờ rưỡi, Lâu Tử Trần đề nghị đi tiệm thuốc trước.

Nguyễn Môn nghĩ trên tay của đối phương còn có hai vết thương đang mở miệng , xác thực cần phải mua vài miếng băng cá nhân.

Đến tiệm thuốc, Lâu Tử Trần đối nhân viên tiệm thuốc hỏi: "Ở đây có thuốc tiêu độc không?"

"A a a a là Lâu Tử Trần!" Nhân viên tiệm thuốc là một cô gái trẻ 20 tuổi , vừa vặn cũng là fans Lâu Tử Trần, trước nghe người ta từng nói Lâu ca sẽ đến bên này quay chương trình, vừa nhìn thấy Lâu Tử Trần liền kích động thiếu chút nữa mất đi lời nói.

"Có thuốc tiêu độc không ?" Lâu Tử Trần hỏi lại lần thứ hai , đánh gãy tiếng gít rào hưng phấn của nhân viên tiệm thuốc.

"Có có có, tôi đi lấy liền." Nhân viên tiệm thuốc kích động mặt đỏ rần,nhanh chân cầm một bình nước khử trùng , lại lấy thêm một ít tăm bông sạch đi tới ."

Lâu Tử Trần mở bình thuốc ra , kéo tay Nguyễn Môn, đem nước khử trùng chấm vào tăm bông rồi nhẹ nhàng thoa lên ngón tay trỏ Nguyễn Môn .

Cúi đầu một cách nghiêm túc , mùi nước khử trùng nhàn nhạt, lau trên vết thương Nguyễn Môn có chút đau.

Nguyễn Môn nhìn mái tóc che đi ngũ quan của Lâu Tử Trần , có chút đoán không được y bây giờ đang nghĩ gì , tay bị y lôi kéo cũng có chút ngứa.

Nhanh chóng rút tay về , nói: "Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không cần tiêu độc, lấy băng cá nhân dán lên là được rồi."

Lâu Tử Trần rất là nói nghiêm túc : "Không được, phải tiêu độc, vạn nhất nếu lây nhiễm vi khuẩn dẫn đến bệnh uốn ván thì phải làm sao? Bệnh uốn ván ủ lâu ngày ,sau đó đột nhiên bùng phát........"

Lâu Tử Trần chính mình càng nói càng cảm thấy đáng sợ, sau đó ngẩng đầu rất nghiêm túc nói: "Tiền bối, hay là chúng ta đến bệnh viện tiêm một mũi vắc xin phòng ngừa uốn ván đi."

Nguyễn Môn nhìn một chút vết thương hơn nửa centi mét của mình ,lại nhìn thiếu niên đối diện kia bộ dáng nghiêm túc, không khỏi bật cười.

"Tiền bối?" Lâu Tử Trần không rõ nhìn đối phương.

Không quản hắn là vì hiệu quả chương trình hay vẫn là thật lòng thay mình cân nhắc, Nguyễn Môn là thật bị bộ dáng nghiêm túc của Lâu Tử Trần vừa nãy kia làm cho tức cười.

"Vết thương này của tôi đến bệnh viện làm gì . Thật sự không cần phiền toái như vậy." Trước kia cảm thấy loại vết thương nhỏ mà đem tiêu độc cũng đã rất khoa trương, bây giờ đem so sánh với đến bệnh viện tiêm vắc xin thật chẳng đáng là gì..

"Vậy được rồi." Lâu Tử Trần nghe lời Nguyễn Môn, cúi đầu tiếp tục thay đối phương xử lý vết thương.

Nhân viên tiệm thuốc nhìn hai người tay cầm tay, bộ dạng lo lắng thay đối phương bôi thuốc, phảng phất phát hiện chuyện gì lớn lao lắm.

Lâu Tử Trần vừa hỏi băng cá nhân,cô liền nhanh chóng lấy ra một hộp.

Vỏ ngoài của hộp băng cá nhân khá màu mè , mặt trên còn có hai trái tim , Lâu Tử Trần một lòng đều đặt ở trên vết thương Nguyễn Môn , cũng không chú ý gì nhiều .

Từ bên trong lấy ra hai tấm băng cá nhân đưa cho Lâu Tử Trần, nói: "Cái này cái này, cái này đẹp nè."

"Cảm ơn." Lâu Tử Trần nở nụ cười, đem một cái băng cá nhân trong đó xé ra, đặt sát vào ngón tay Nguyễn Môn.

Nguyễn Môn nhìn một đôi mắt chỉ có vết thương của chính mình bên trong, không khỏi trở tay kéo tay Lâu Tử Trần qua, nói: "Vết thương này của tôi nếu cần đến bệnh viện tiêm vắc xin ngừa uốn vậy vậy hai vết thương này của cậu phải tiêm loại vắc xin gì?

Nói rồi liền đem miếng băng còn lại dán vào đầu ngón tay y.

Lâu Tử Trần mặt ửng đỏ: "Tôi, tôi không cần tiêm."

Lời này Lâu Tử Trần tự nói ra có chút đuối lý , một cái vết thương nhỏ ở trên người Nguyễn Môn tiền bối liền cảm thấy rất nghiêm trọng, đặt tới trên người mình liền cảm thấy không có gì to tát.

Đợi đến lúc Nguyễn Môn lần thứ hai lấy một cái băng cá nhân khác dán vào ngón tay Lâu Tử Trần , rốt cục phát hiện có chút không đúng.

Băng cá nhân trên tay hai người bọn họ đều in hình nửa bên trái tim , này hình như băng cá nhân của tình nhân a ~ , trên ngón tay của hắn và Lâu Tử Trần vừa lúc là một đôi, ghép lại là thành một hình trái tim hoàn chỉnh.

Cái này có chút lúng túng! !

Nhân viên bán thuốc đứng xem bên cạnh hai mắt sáng lấo lánh , hẳn là một hủ nữ trong mắt chỉ toàn gay đi.!

"Đến, dán vết thương còn lại luôn đi ." Hiện giờ đang quay chương trình nên hắn cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Trực tiếp thay Lâu Tử Trần dán lên một vết thương khác.

Thanh toán tiền thuốc sau hai người liền rời khỏi tiệm .

Nhân viên tiệm thuốc đưa mắt nhìn bóng lưng của hai người, muốn lấy điện thoại di động chụp một cái bóng phản chiếu cũng không được, người tổ đạo diễn quá là đông, cô căn bản là chụp không tới.

Đã vậy còn có một đám fans !

Nhanh chóng lấy điện thoại di động ra đổ bộ QQ, bản thân cô cũng là một fans hâm mộ kỳ cựu của Lâu Tử Trần , là một thành viên trong hậu viện của hắn.

"Vừa nãy Lâu ca quay chương trình có đến chỗ tôi mua một ít băng cá nhân ,nhìn ở khoảng cách gần phát hiện so với trên ti vi đẹp trai hơn nhiều, soái đến chân tôi đều mềm nhũn."

Một đoạn văn phát ra ngoài, nhất thời nổi lên không ít tàu ngầm.

"Cầu bức ảnh!"

"Cầu bức ảnh +1."

"Cầu bức ảnh +2."

Mới chỉ trong chốc thôi mà đội ngũ cầu bức ảnh đã chiếm hết cả một trang tường.

Nhân viên tiệm thuốc: "Post không được, tổ tiết mục không cho chụp ảnh. Bất quá cái vị ca ca cùng Lâu ca đồng thời quay chương trình, bọn họ hỗ trợ nhau quả thực ngọt ngọt ngọt ngọt, cảm giác CP quá mạnh mẻ."

"Cùng Lâu ca đồng thời ghi hình phải là Nguyễn Môn đi, trước đã có người post hình hai người bọn họ ngồi xe bus chung ."

"A a a a rốt cục có người nói cái này, tôi sợ bị người phun vẫn luôn không dám nói.Thời điểm Lâu ca cùng Nguyễn Môn cưỡi ngựa tôi cũng có mặt tại hiện trường, tình cảnh đó quả thực ngọt đến tôi muốn đánh in-su-lin."

"Lầu trên không nên nói bậy, Nguyễn Môn này tôi cũng biết, chỉ là một ngôi sao nhí đã quá thời thôi , chắc là muốn dựa hơi Lâu Ca để nổi lại đi ?"

"Phải rồi ! Lâu ca debut lâu như vậy, hắn từ trước đến giờ đều là đối với người khách khí, phỏng chừng người nọ thấy Lâu ca dễ nói chuyện liền tới cọ nhiệt độ."

"Phiền nhất người như thế, trước đối với hình tượng Nguyễn Môn cũng không tệ lắm, hiện tại quả thực chính là người qua đường bại hoại."

Fans hâm mộ che chở minh tinh, phiền nhất có người bám vào người idol nhà mình mà lấy tiếng, Lâu Tử Trần phất lên nhanh , dĩ vãng cũng không phải là không có những minh tinh muốn mượn hắn xào một cái.

Bọn họ đều trực tiếp làm cho đối phương không dám suy tâm vọng tưởng! .

Mắt thấy có người muốn đem chiến hỏa dẫn đến trên người Nguyễn Môn,một vài người có mặt tại hiện trường nhanh chóng lên tiếng nói: "Tôi cũng là fans Lâu ca , thế nhưng nói thật Nguyễn Môn thật sự không có dựa Lâu ca, thuần túy chính là quay chương trình mà thôi." Còn có một câu nói cô không dám mở miệng , từ hiện trường xem ra, ngược lại là Lâu ca đối với Nguyễn Môn tương đối chủ động.

"Mọi người cũng đừng quá xúc động , chương trình đều chưa có phát sóng , ai đúng ai sai còn chưa có rõ ràng, các người hiện tại nháo lên như vậy chẳng lẽ là muốn để người ta nói Fans Lâu ca toàn Fans não tàn à ?"

"Đúng, mọi người trước tiên bình tĩnh, chúng ta đợi chương trình phát sóng rồi mới xem tình huống. "

"Tốt , tôi sẽ chờ xem thờ điểm đám người nói Lâu Ca cùng Nguyễn Môn có cảm giác CP kia tự vả mặt, với sắc đẹp nghịch thiên như Lâu Ca , tôi ngược lại không tin bất kỳ người nào đứng chung với hắn lại có cảm giác CP."

"Chờ mong vả mặt !"

Một hồi nội chiến giữa fans cứ như vậy vô thanh vô tức tự giải quyết , không ít người căn bản cũng không tin Lâu Tử Trần sẽ có cảm giác CP với ai , đều mong đợi sau khi chương trình phát sóng sẽ tự vả mặt.

Kết quả chờ chương trình thật sự phát sóng, mỗi một người đều đi vào 'Cửa thành CP' hố không leo lên được.

......................

1 cân của TQ sẽ bằng 596,8 g bên mình, theo gu gồ cưa cưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro