Ngoại truyện 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện 4: Những ngày thi tuyển sinh đại học 1

Hoắc Nhiên cảm thấy mình tỉnh dậy chắc chắn là do quá lạnh, lúc mở mắt ra phát hiện chăn bông của mình đã bị đá qua một bên, trong ký túc xá có mấy người đang tắm rửa.

Cơn giận lúc mới thức giấc nhanh chóng bị tiêu tan bởi thói quen đạp chăn này. Cậu thở dài, xoay người kéo chăn lại, mọi người vẫn chưa tắm giặt xong, chắc cậu sẽ ngủ được thêm một lát nữa...

Tấm chăn lại được vén lên.

Người vén chăn lên là Giang Lỗi, cu cậu đứng ở bên giường đánh răng, trừng mắt nhìn cậu.

"Này nhé..." Hoắc Nhiên dài giọng.

"Dậy mau lên," Giang Lỗi nói, "Ăn sáng xong rồi còn... Hôm nay mày phải học thuộc tiếng Anh đúng không?"

"Ừ." Hồ Dật ở bên cạnh gật đầu.

"Hoắc Nhiên, hai ngày nay mày đều không chịu dậy rồi." Giang Lỗi nghiêm túc nói.

"Được rồi, được rồi." Hoắc Nhiên ngồi dậy, xoa mặt, vuốt lại tóc rồi ra khỏi giường. "Dậy đây."

Sáng phải dậy sớm hơn nửa tiếng là quy tắc của nhóm bảy người, thức dậy không được phép tức giận, người đầu tiên thức dậy phải đánh thức những người khác, được phép dùng đến cả thủ đoạn như kéo chân kéo gối.

Sở dĩ phải làm căng như vậy không chỉ để được tuyên dương hay gì đó mà còn là vì áp lực vô hình mấy kẻ điên khác ở ký túc xá gây ra.

Không chỉ nhóm bảy người dậy sớm, cũng không phải nhóm bảy người là nhóm bắt đầu dậy sớm, mà thời gian biểu ở ký túc xá của cả khối 12 đã được đẩy lên sớm hơn. Lúc họ đứng dậy tắm rửa, đã có người mang sách ra sân ngồi.

Họ thậm chí còn không ăn sáng, chỉ kịp đến căng tin mua chút đồ sau khi đã học thuộc sách và ăn trong khi đi bộ lên lớp học. Nguyên nhân là do bị giáo viên canh giữ ở trên sân và trong lớp học, bắt họ ăn sáng, có khi lão Viên còn mua mấy phần bữa sáng đứng ở cửa, phát hiện có ai không ăn thì lập tức đưa một phần.

Trước năm lên lớp 12, Hoắc Nhiên thực ra không biết nhiều về cuộc sống của những người khối 12, nhưng bây giờ cậu đã thấy rằng những người bạn cấp hai của cậu mà giờ đang học cấp ba phổ thông cũng đã bị quản chặt hơn. Cậu học không tốt mà còn đang phải học ở trường trọng điểm, xung quanh toàn người học giỏi, không chạy theo con đường của họ sẽ cảm thấy không vững vàng.

Nhưng mệt thật đấy.

Vệ sinh cá nhân xong, cậu bước ra khỏi phòng ký túc, dựa tường đợi mấy đứa ở phòng đối diện bước ra, mắt không khỏi díu lại.

Lúc Khấu Thầm búng ngón tay lạnh buốt lên chóp mũi cậu, cậu mới mở mắt.

"Đi thôi." Khấu Thầm nghiêng đầu.

Hoắc Nhiên rất ngưỡng mộ Khấu Thầm, ngày nào cậu cũng đi ngủ muộn và dậy sớm như vậy nhưng vẫn luôn vui vẻ, mỗi sáng thức dậy vẫn có thời gian gội đầu.

Cậu đi phía sau Khấu Thầm, cúi đầu, tựa trán vào vai Khấu Thầm, nhắm mắt đi theo cậu ấy.

"Đến đoạn có cầu thang rồi." Khấu Thầm nói.

"Ừm." Hoắc Nhiên đáp.

"Lão Viên nói khi nào tổ chức họp phụ huynh?" Ngụy Siêu Nhân ở bên cạnh hỏi.

"Ngày mốt," Từ Tri Phàm nói, "Cuộc họp phụ huynh cuối cùng trước kỳ thi."

"Tao thấy mẹ tao so với tao còn căng thẳng hơn." Giang Lỗi nói: "Lão Viên không phải đã mời bố mẹ ôm chúng ta một cái, hỏi ôn thi thế nào rồi, thân thể thế nào, hôm nay có mệt mỏi không, vân vân mây mây rồi sao."

"Ừ," Hứa Xuyên nói, "Sao thế, mẹ mày vẫn gọi điện cho mày à?"

"Không gọi điện, cũng không gửi tin nhắn," Giang Lỗi nói. "Hôm qua tao gọi điện về nhà, bố tao nói khi mẹ tao muốn nhắn tin thì bà sẽ gửi cho ông ấy, ông ấy nhận được hơn một trăm tin nhắn mỗi ngày."

"Mẹ mày sáng tạo ghê." Hồ Dật nói.

Cả bọn cười rộ lên suốt một quãng.

"Chiều nay chị tao có việc đến đây, muốn mời tụi mình một bữa," Khấu Thầm nói, "Tụi mày đi không?"

"Được chứ!" Mấy người đồng thanh trả lời.

Dù số ngày đếm ngược đã xuống dưới mốc ba chữ số, tình hình ôn tập cấp bách nhưng sự nhiệt tình tụ tập ăn uống vẫn không thể vơi đi.

Sáng sớm lão Viên đã đến lớp, nói chung là bất kể đang tự học môn gì, thầy đều tới lớp vòng một vòng, quan sát từng học sinh một, mấy học sinh bị cảm đều được thầy phát hiện ra bằng cách này.

"Bây giờ trời đã ấm hơn rồi," lão Viên vừa đi vừa nói, "Nhưng thể chất của các em bây giờ thật sự không tốt, dậy sớm, đi ngủ muộn, thức khuya và ăn không đủ, nên vẫn phải cố gắng cẩn thận. Tình hình thời tiết này khiến con người ta dễ bị cảm lạnh, nghe rõ không?"

"Nghe rồi ạ—" mọi người trong lớp đồng thanh dài giọng.

"Ngày kia họp phụ huynh đã thông báo cho gia đình chưa?" Lão Viên bước lên bục, "Chờ chút, thầy có chuyện muốn nói với các em."

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn thầy.

"Các em còn nhớ hồi lớp 11, thầy nhờ các em viết thư không?" Lão Viên nói.

"Nhớ!"

"Đương nhiên là nhớ rồi thầy, cả trường đều hâm mộ, ghen tị mà."

"Có lẽ em sẽ nhớ nó suốt đời."

"Có chuyện gì vậy, lão Viên?"

"Lúc đó thầy đã nói rằng lá thư sẽ bị đốt sau khi đọc," lão Viên nói, "Nhưng thầy đã nói dối các em, thầy không đốt nó... Nguyên nhân chủ yếu là vì thầy không tìm được chỗ để đốt, một đống giấy lớn như vậy..."

Trong lớp vang lên tiếng cười.

"Vậy ạ? Thế giờ thầy muốn trả lại bức thư cho tụi em ạ?" Khấu Thầm hỏi.

"Không phải," Lão Viên nói, "Kỳ thực, ý tưởng của thầy lúc đầu là trước khi tốt nghiệp đưa lá thư này cho bố mẹ các em, để họ xem con cái của người khác đang nghĩ gì, sau đó xem suy nghĩ của con mình."

Lớp học dần trở nên yên tĩnh.

"Vốn dĩ thầy muốn đợi đến khi tốt nghiệp," lão Viên nói, "Nhưng thầy biết hiện tại có một số bạn đang phải chịu rất nhiều áp lực, một phần đến từ cha mẹ các em, nên thầy muốn đưa cho họ lá thư luôn bây giờ và để họ nhớ về cảm xúc khi đọc thư năm trước, cảm xúc khi nhận được những lá thư này... Ở một mức độ nào đó, nó có thể lay động họ, loại bỏ những yêu cầu phi thực tế của họ khỏi đầu, đồng thời đưa các em đến một cuộc đua thoải mái và dễ chịu hơn trong vài chục ngày qua."

Có người dẫn đầu vỗ tay, mọi người cũng theo sau.

"Tuy nhiên, sau một năm, suy nghĩ của các em có thể thay đổi. Nếu có ai không muốn bố mẹ đọc thư của mình, em có thể nói với thầy", lão Viên nói. "Ngược lại, những học sinh muốn có thể để lại thư để giải quyết. Chúng ta..."

Hoắc Nhiên ngồi nghiêng người dựa vào tường, nhìn Khấu Thầm: "Cậu muốn cho bố cậu đọc thư sao?"

"Đúng vậy," Khấu Thầm lấy từ trong túi ra một miếng sô cô la, bóc vỏ và đưa lên miệng cậu, "Tôi nghĩ lá thư của tôi rất thích hợp để Khấu Lão Nhị đọc sau một năm, để ổng vừa đọc vừa ngẫm, năm trước tôi với ổng đã bất hòa đến thế nào."

"Ừ, tôi cũng muốn bố mẹ đọc thư của tôi." Hoắc Nhiên cắn miếng sô cô la, "Tôi thấy, đôi khi, nói trực tiếp xấu hổ lắm."

"Này..." Đường Duy ngồi ở bàn phía sau thở dài, nằm xuống bàn.

"Sao vậy?" Hoắc Nhiên nhìn cô.

"Hai người các cậu vui lắm ha?" Đường Duy siết chặt tay, "Ăn sô cô la thôi mà, có cần phải... quá... kích thích như vậy không..."

Hoắc Nhiên có chút ngượng ngùng, quay đầu cười cười.

"Đây," Khấu Thần lấy một miếng sô cô la đặt trước mặt Đường Duy, "Cái này có nhân hạt phỉ, rất thơm."

"Cậu không đút cho tôi sao?" Đường Duy cầm sô cô la lên, vui vẻ nhìn Khấu Thầm.

"Có liêm sỉ chút đi." Khấu Thầm nói.

Đường Duy nằm oài ra bàn cười một hồi, "Cám ơn nam thần."

"Thường tôi không thích đồ ăn vặt của mình bị vơi đi đâu," Khấu Thầm nói, :Giờ đạo đức giả thật."

"Hãy trân trọng mối quan hệ này, tụi mình còn có mấy chục ngày là bạn cùng lớp," Đường Duy đột nhiên buồn bã hẳn, "Sau khi thi xong, mọi người trong phòng này sẽ đi hết, sau này tụi mình đâu có bao nhiêu cơ hội gặp nhau? Trong WeChat sẽ toàn là các bạn mới..."

Những lời của Đường Duy là sự thật. Trong số những người bạn của Hoắc Nhiên, có rất ít bạn bè vẫn còn giữ liên lạc với những người bạn cùng lớp ở cấp 2; không còn hiện lên khoảnh khắc của nhau nữa, mà đôi khi nhấn có nút like cũng thấy ngại.

Tối đến thường chỉ có nhóm chat 12 Văn 1 là náo nhiệt nhất, nhóm bảy người vẫn luôn tham gia rất sôi nổi.

Hoắc Nhiên mở nhóm chat, gõ vào điện thoại mấy chữ.

– Hãy trân trọng tình bạn của chúng ta, muốn nó tồn tại mãi mãi

"Âm mưu gì?" Giang Lỗi liếc điện thoại, sau đó nhìn sang bên này.

"Cái gì?" Khấu Thầm hỏi trong lúc cầm điện thoại lên.

Hoắc Nhiên mỉm cười không nói gì.

Từ Tri Phàm theo sau trong nhóm.

– Chúc mừng tình anh em của chúng ta

Mọi người lập tức nhắn theo, không biết thói quen spam cả hàng dài này hình thành như thế nào, hình như là do mọi người đều quá rảnh.

– Chúc mừng tình anh em của chúng ta

– Chúc mừng tình anh em của chúng ta

– Chúc mừng tình anh em của chúng ta

Khấu Thầm nói tiếp một câu, Hoắc Nhiên mỉm cười theo sau, cậu vừa gửi đi thì mục tiêu trong nhóm đã thay đổi, Hứa Xuyên là người đầu tiên.

– Hai người đang giả vờ là anh em gì vậy?

– Hai người đang giả vờ là anh em gì vậy?

– Hai người đang giả vờ là anh em gì vậy?

Hồ Dật cuối cùng đã phá hủy đội hình.

– Không biết xấu hổ

Hoắc Nhiên nằm oài ra bàn cười một hồi, sau đó nhìn Khấu Thầm, thấp giọng nói: "Cậu đang nghĩ gì thế?"

"Nếu tụi mình không thi được vào cùng một trường thì sao?" Khấu Thầm hỏi.

Hoắc Nhiên không nói gì.

"Tôi đoán tụi mình không thể vào chung một trường," Khấu Thầm nói, "Điểm của cậu luôn ở vị trí cao hơn tôi một lớp mỗi khi chia phòng thi."

Hoắc Nhiên nhanh chóng duỗi một ngón tay ra, sờ sờ mặt của mình.

"Nhưng ở cùng một thành phố cũng không sao," Khấu Thầm nói, "Tôi đã nói với bố tôi rằng tôi sẽ đi bất cứ nơi nào cậu đi. Ông ấy không phản đối. Tôi sẽ đi bất cứ nơi nào tôi thích."

"Rồi mua cho cậu cả một dãy phòng ở đó luôn đúng không?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Nói mấy lần rồi, nhưng tôi không đồng ý," Khấu Thầm thấp giọng nói, "Tôi cảm thấy bố tôi đốt quá nhiều tiền, như có bệnh í."

"Không phải cậu cũng tiêu tiền như đốt suốt à," Hoắc Nhiên nói, "Đây là cha truyền con nối sao?"

"Cút đi," Khấu Thầm cười, "Dù sao thì cũng không cần lo lắng về điều đó. Tụi mình nhất định sẽ ở bên nhau. Sau đó tụi mình có thể cùng nhau đi xin việc, làm việc và cùng nhau trở về vào mỗi kỳ nghỉ... Nghĩ đã thấy sướng rồi."

"Muốn học thuộc lòng một chút không?" Hoắc Nhiên đột nhiên nổi hứng, ngồi thẳng người.

"Đập tôi một phát đi." Khấu Thầm nói.

"Độ khó chừng nào?" Hoắc Nhiên nheo mắt lại.

"Sao cũng được," Khấu Thầm nói, "Đập mạnh vào."

"Đến đây," Hoắc Nhiên mở sách ra, "Đòn đánh đầu tiên..."

Trong cuộc họp phụ huynh năm lớp 12, phụ huynh tham dự rất đông, cũng không ông ông bà bà như bình thường, sợ mình bỏ sót những thông tin quan trọng.

Lần này, lão Viên không sắp xếp cuộc họp phụ huynh của Văn 1 ở trong lớp học, tự mình đưa phụ huynh sang tòa nhà thực nghiệm, tìm một phòng học trống.

Khấu Thầm cũng cùng Hoắc Nhiên đến để nghe lén, nhưng lão Viên đã phát hiện ra và đuổi hai đứa đi.

Nhưng cũng đã nghe được phần đầu buổi họp.

"Đây là giai đoạn cuối cùng, các em tự tạo áp lực cho mình rất nhiều, các em có mục tiêu, có yêu cầu đối với bản thân, rõ ràng và thực tế hơn các vị rất nhiều, nên hôm nay tôi gọi mọi người đến đây chỉ có một mục đích thôi. Trước kỳ thi cũng đừng đè nặng các em, đặc biệt là quan tâm đến kỳ vọng và mục tiêu của bản thân các em hơn," Lão Viên nói, "Những bức thư này mọi người đều đã đọc, của con nhà người ta, hôm nay xin hãy đọc của con nhà mình. Một năm trước các vị động lòng nghĩ đến con của người khác, người khác cũng động lòng nghĩ đến con của các vị, hôm nay xin các vị động lòng mà nghĩ đến con của mình."

"Bản thân bức thư không liên quan nhiều đến kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng nội dung hôm nay lại liên quan rất nhiều. Tôi có hai mong muốn cá nhân. Một là cố gắng tạo cho các em bầu không khí thoải mái trước kỳ thi, hai là muốn cố gắng có thái độ bao dung và thấu hiểu cho các em sau kỳ thi. Nếu các em đã đạt được mục tiêu, cha mẹ hãy gạt mục tiêu đó sang một bên và đừng nhắc đến nữa, nếu các em chưa đạt được mục tiêu, hãy an ủi và động viên con hết sức có thể."

Trên đường Khấu Thầm trở lại lớp học, cậu rẽ qua căng tin để mua một ít đồ ăn. Khi cậu quay lại với một túi đồ ăn nhẹ, cậu thở dài: "Cậu nói xem, liệu bố tôi có khóc không?"

"Đọc thư của cậu á?" Hoắc Nhiên hỏi.

"Ừ." Khấu Thầm gật đầu.

"Ừm," Hoắc Nhiên nhớ lại nội dung bức thư của Khấu Thầm, "Chắc sẽ phát khóc vì tức giận."

"Đệt." Khấu Thầm nhìn cậu, "Chú ý lời ăn tiếng nói."

"Thật cảm động," Hoắc Nhiên lập tức sửa lại, "Khi ông ấy đọc, ông ấy sẽ cảm thấy cậu rất đáng yêu, rất cảm động."

"Bố tôi hỏi tôi lúc đó tôi đã viết gì," Khấu Thầm tặc lưỡi, "Tôi thậm chí còn không muốn nói với ông ấy. Lúc đó chúng tôi không thể nói về cái đó, chúng tôi chắc chắn sẽ cãi nhau."

"Hiện tại không còn như trước nữa rồi, " Hoắc Nhiên vươn eo, "Đã một năm... Thay đổi nhiều rồi, tôi cũng đã cao thêm ba phân..."

"Cậu đo lúc nào vậy?" Khấu Thầm hỏi.

"Tuần trước, anh Xuyên đến phòng y tế của trường để tìm lời an ủi tinh thần, vậy nên tôi cũng đã đi đo." Hoắc Nhiên nói.

"Anh Xuyên, mày có định quay lại trường của mình để làm việc trong bệnh xá của trường và trở thành đồng nghiệp của Đào Nhụy không vậy..." Khấu Thầm nói, "Hôm nào cũng thấy xuống đấy."

"Tri Phàm đôi khi cũng đến đó," Hoắc Nhiên nói, "để gây sát thương."

"Đào Nhụy bị hai người làm phiền quá nhiều rồi." Khấu Thầm cười, vỗ vai cậu, "Không sao, cậu thì có tôi rồi! Nếu không có tôi, chắc cậu ngày nào cũng phải chạy đến phòng y tế của trường."

"Không nhất thiết," Hoắc Nhiên suy nghĩ một chút, "Chạy tới văn phòng của lão Trần cũng được mà."

Khấu Thầm vừa muốn mở miệng, Đào Nhụy đã lên tiếng từ phía sau, lo lắng nói: "Gọi xe cứu thương, chúng ta đi trước đi!"

Hai người sửng sốt một chút, quay đầu lại liền nhìn thấy Đào Nhụy cùng một bác sĩ khác của trường chạy về phía tòa nhà dạy học, theo sau là mấy học sinh, trên tay cầm một hộp thuốc.

"Lý 4," Khấu Thầm nhận mặt những học sinh đó rồi hét lớn, "Có chuyện gì vậy!"

"Một người trong lớp chúng tôi bị ngất!" Ai đó hét lên trả lời.

"Chết tiệt," Khấu Thầm sửng sốt, nhìn sang tòa nhà ban tự nhiên, thấy tầng ba đã chật kín người, nên lại hét lên, "Tôi có giúp được gì không?"

"Không cần!" Đào Nhụy quay đầu lại quát, "Hai đứa về lớp đi! Trong giờ học còn lảng vảng ở bên ngoài làm gì, về lớp đi!"

"Ồ," Khấu Trần đáp, sau đó nhìn về phía tầng ba bên kia, "Hình như đang khiêng ra ngoài thật."

"Ừm," Hoắc Nhiên híp mắt một lát, "Hình như là... Tôi còn tưởng rằng khối 12 năm nay sẽ ổn, không có gì ngoài ý muốn."

"Áp lực lớn quá," Khấu Thầm nói, "Trường tôi từng bị coi là rác rưởi như vậy, lên lớp 12 vẫn có người bị đúp... Cậu bị cận à?"

"Gì cơ?" Hoắc Nhiên nhìn cậu, "Sao cậu lại hỏi vậy?"

"Cậu nheo mắt lại mỗi khi cậu đang nhìn vào một thứ gì đó." Khấu Thầm nói.

"Có à?" Hoắc Nhiên có chút kinh ngạc.

"Cậu không để ý sao?" Khấu Thầm sửng sốt một chút, liếc nhìn phía sau bảng thông báo, chỉ vào một tờ thông báo trên đó, "Cậu có nhìn rõ tờ kia thông báo cái gì không?"

Hoắc Nhiên quay đầu nhìn sang, hai giây sau kêu lên: "Hình ảnh như bị nhân đôi lên thật! Đệt! Tôi cận thị á? Nhìn không rõ thật!"

"Chữ nào cũng đọc không rõ à?" Khấu Trần thấy vẻ mặt lo lắng của cậu, vội vươn tay ôm vai cậu, "Cậu bị cận thị cũng không sao, trong lớp có bao nhiêu người không đeo kính? Lỗi Lỗi cũng cận hơn 200 độ rồi."

"Nó cận sẵn rồi, năm nay mới bắt đầu đeo kính!" Hoắc Nhiên trừng mắt nhìn cậu, "Chú ý! Gần đây phát hiện có một người không phải học sinh cấp ba giả làm học sinh cấp ba để được miễn phí bữa cơm dinh dưỡng..."

"Cậu không thấy thật sao?" Khấu Thầm nói.

"Nhưng có bóng chồng[1]! Trước đây không bị vậy mà." Hoắc Nhiên lo lắng nói, "Tôi không muốn bị cận đâu."

[1]: Hiện tượng xảy ra khi mà mình bị cận xong nhìn một vật, thấy như thể vật ấy có tầng tầng lớp lớp, hình ảnh nhòe ra các kiểu á.

"Có lẽ do gần đây mắt hơi mỏi thôi," Khấu Thầm nói, "Cận thị cũng không tệ đến thế..."

"Tôi trông không đẹp khi đeo kính," Hoắc Nhiên nói, "Tôi đã thử đeo kính trơn, nhưng trông rất xấu, giả tạo và quá thanh lịch, kính có gọng lại khiến tôi trông như kẻ trộm."

Khấu Thầm nhìn cậu, hồi lâu mới nói: "Chỉ vì vậy thôi hả?"

"Thì sao?" Hoắc Nhiên nhíu mày.

"Đệt," Khấu Thầm cười, "Đến chịu cậu rồi, đợi đấy!"

"Cái gì?" Hoắc Nhiên nhìn cậu.

Khấu Thầm lấy điện thoại ra, bấm số Khấu Tiêu.

"Sao vậy! Bố không đi họp phụ huynh sao?" Khấu Tiêu vừa nghe điện thoại liền hét lên, "Ổng đã đi hơn một tiếng rồi!"

"Bố đến đây rồi, bố đến đây rồi, em gọi không phải vì chuyện đó." Khấu Thầm nói.

"Vậy tại sao?" Khấu Tiêu hỏi: "Không muốn lên lớp à? Để chị xin nghỉ cho."

"Không, mua giúp em mấy cái đèn học với," Khấu Thầm nói, "Giờ em nhìn cái gì cũng bị bóng chồng."

"Mấy cái?" Khấu Tiêu lập tức hỏi.

"Tám." Khấu Thầm nói.

"Buổi tối chị kêu lão Dương qua trường đưa cho em, nhớ để ý điện thoại." Khấu Tiêu nói.

"Vâng." Khấu Thầm cúp điện thoại.

"Đèn học á?" Hoắc Nhiên nhìn cậu.

"Đúng vậy, mỗi người một cái," Khấu Thầm ôm vai cậu, "Buổi tối tụi mình về ký túc xá đọc sách cũng không để ý việc này... Có cái đèn này nhất định sẽ tốt hơn nhiều..."

"Ừ." Mũi Hoắc Nhiên đột nhiên có chút xót, gần đây tâm tình rất dễ bị dao động, thỉnh thoảng dao động chút sẽ cảm thấy muốn khóc.

"Nhiên Nhiên của chúng ta chắc chắn sẽ không bị cận." Khấu Thầm nói.

"Đừng buồn nôn như vậy." Hoắc Nhiên lạnh lùng nói.

"Hơn nữa, Nhiên Nhiên của chúng ta ăn mặc như nào cũng đẹp, kiểu gì cũng soái..." Khấu Thầm nói tiếp.

"Cút đi." Hoắc Nhiên nói.

Con Cụt: Mới tự beta 1 lần, nếu có sai sót ở đâu mong mọi người chỉ ra giúp mình ạ.

Sẽ cố gắng edit xong các ngoại truyện còn lại sớm nhất có thể, mong mọi người ủng hộ <3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy