Chương 07: Đại pháp làm giàu của Cái Bang, đầu chó.jpg

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Meme đầu chó

Quá trình Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ từ hỏi chuyện, rồi giết gà ven đường đến khi vào thành tốn chưa tới 5 phút.

Khiến cho đám người vượt ải đang tụ tập trước cửa thành Máy móc nhìn mà trợn mắt há mồm.

Không phải dị năng của bọn họ không thể giết con thỏ biến dị và gà tây hung tàn. Chỉ là chúng nó đều chạy trốn rất nhanh, một mình bọn họ rất khó đuổi được.

Bọn họ tụ tập bên nhau là để thương lượng chia thành mấy nhóm nhỏ bao vây một con thỏ hoặc con gà, không để cho bọn nó chạy trốn rồi lại đánh chết. Không nghĩ tới người ta chỉ có một người, ngay cả truy bắt cũng không cần, một chiêu đã lấy mạng con thỏ biến dị.

Chuyện này khiến cho một số Dũng giả nước Hoa lộ ra vẻ mặt hơi hối hận. Nếu như ngay từ đầu bọn họ rủ hai người kia tổ đội chứ không phải ghét bỏ hai người kia vì ăn mặc giống như ăn mày. nói không chừng bây giờ đã ôm được đùi đại thần.

Một cô gái trong đội thở dài: “Tôi khờ ghê, thật đấy! Rõ ràng tôi đọc nhiều tiểu thuyết làm màu, giả heo ăn thịt hổ như vậy, tôi còn đọc rất nhiều tiểu thuyết đại thần giả vờ làm người quét rác. Vì sao lúc nhìn thấy hai người họ còn nghi ngờ bọn họ rất ngốc? ! Người có thể dựa vào một cái bao tải đeo sau lưng và một cây gậy gỗ trong tay mà đi đến được cửa thành Máy móc thì sao có thể đơn giản chứ! !”

Những người khác cũng hơi cạn lời.

Nhưng mà hai đại thần ăn mày đã vào thành, cho dù có muốn lôi kéo làm quen để ôm đùi thì cũng phải chờ bọn họ vào được thành đã.

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa. Chúng ta cứ chia bảy người một đội, nhanh đi tìm con thỏ và gà tây đi! Đã 4 giờ rồi, 6 giờ là cửa thành đóng đấy.”

Mặc kệ những Dũng giả khác đang buồn bực hối hận thế nào, hiện tại Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ vào thành Máy móc đang há to miệng giống như hai đứa nhà quê mới lên tỉnh. Hai người ngẩng đầu nhìn thành phố Máy móc lạnh như băng và vô cùng phồn hoa tiên tiến đối với bọn họ.

Giống như phim điện ảnh khoa học viễn tưởng biến thành thế giới thật sự, đâu đâu cũng thấy hàng chục hàng trăm tòa nhà cao tầng máy móc kim khí. Vô số tàu bay, xe bay cơ giới đang bay trên không trung, ngoài ra còn có các con đường và đường bay đan xen ngang dọc trên bầu trời.

Nhưng mà kiến trúc nổi bật nhất trong tòa thành này vẫn là tòa tháp vàng kim được xây từ vàng và pha lê trong suốt ở trung tâm tòa thành.

Đứng ở vị trí của Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ nhìn sang thế mà lại không nhìn thấy được đỉnh, chỉ có thể cảm nhận được sự xa hoa đến cực hạn của thành Máy móc.

Khi Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ đang gần cửa thành nhìn tòa tháp vàng kim, bọn họ đồng thời nhận được gợi ý về ải đầu tiên của trò chơi.

【Chúc mừng Dũng giả Mã Lễ Ngạo vào thành Máy móc tội ác thành công. Sau đây xin tuyên bố nhiệm vụ qua cửa thành Máy móc tội ác:

Trong vòng bảy ngày giết 1 tội phạm người máy cấp D hoặc 3 tội phạm người máy cấp E bất kì thì có thể qua ải thành Máy móc tội ác.
Tuân thủ theo quy tắc thành Máy móc tội ác, người vi phạm giết không gia.
Những cái khác xin Dũng giả tự mình thăm dò. Nền văn minh Cơ giới chào đón mỗi vị Dũng giả.】
Mã Lễ Ngạo nhìn ba mục gợi ý qua cửa thành Máy móc, hơi nhăn mày, mắt lại cụp xuống nữa.

Vương Khiếu Hổ ở bên cạnh nói rất lạc quan: “Quả nhiên nhiệm vụ là bắt người máy. Nếu vậy thì lão đại, chúng ta chỉ cần tìm rồi gia nhập một đội nhiều người là có thể qua cửa rồi! Trước đó em xem livestream vượt ải thành Máy móc trên kính trời, đều là đội lớn đến cả trăm người, sau đó phóng một đống kĩ năng vào tội phạm người máy, khiến bọn họ không thể cử động nữa là thắng! Chỉ cần chúng ta gia nhập một đội nhỏ tương đối nhiều người là thể nào cũng có thể kéo chết một tội phạm người máy!”

Mã Lễ Ngạo lành lạnh nhìn cậu chàng một cái: “Sau đó những người khác trong đội sẽ dẫm lên thi thể chúng ta mà qua cửa.”

“Cậu nhìn những đội Dũng giả người thường cả trăm người đó, cuối cùng còn lại bao nhiêu người thật sự sống sót đến ải thứ hai, cậu có đếm không?”

Vương Khiếu Hổ hả một tiếng, vẻ mặt dần dần khó coi.

“Hổ Tử à, ở thế giới này, lúc nào cậu cũng phải nhớ kĩ một chuyện: Tuy đây là một trò chơi, nhưng lại là một trò chơi chân thật, chết là chết thật.”

“Gọi nó là “Trò chơi Dũng giả Địa Cầu chẳng qua là để dễ nghe hơn thôi.”

Mã Lễ Ngạo vừa đi về phía trước vừa nói, giọng lạnh tanh đặc biệt: “Nói khó nghe một chút thì hẳn phải gọi nó là “Trò chơi chết chóc tre già măng mọc của người Địa Cầu”.”

“Đến bây giờ số Dũng giả Địa Cầu tham gia trò chơi đã lên đến con số 110 triệu. Không tính những tinh anh nhanh chóng vượt đến ải thứ ba, cậu biết số Dũng giả là người thường còn sống là bao nhiêu không?”

Vương Khiếu Hổ đi theo Mã Lễ Ngạo, thành thật lắc đầu.

Hình như trang web của Chính phủ chưa từng đăng số liệu này lên, người thường cũng không tính được.

Lúc này giọng nói ủ rũ đặc biệt của Mã Lễ Ngạo truyền vào tai cậu chàng.

“Cậu không biết là được rồi. Người ta chính là muốn cậu không biết.”

Vương Khiếu Hổ: “? ? ?”

【Đậu má! Biểu cảm bây giờ của tôi giống y đúc Vương Khiếu Hổ! Từ nghi ngờ dần dần trở nên khiếp sợ, cuối cùng là dừng lại bằng hoảng sợ! !】

【Vãi vãi vãi vãi, anh trai nhỏ ủ rũ này nói càng nghĩ kĩ càng cảm thấy kinh khủng nha! Không biết là được rồi, người ta chính là muốn cậu không biết! Má con ơi…ai có thống kê số Dũng giả sống sót trong 100 triệu người thường kia không? !】

【Càng nghĩ kĩ càng cảm thấy kinh khủng + 1, tự nhiên lại cảm thấy hơi chán đời. Không không không tôi không thèm nghĩ nữa, chỉ cần tôi không nghĩ thì tôi không biết gì cả! !】

Mà bây giờ Bộ trưởng Đồ Bộ Khoa học Dũng giả nhìn phòng livestream của Mã Lễ Ngạo, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa mang theo chút thưởng thức.

Quả thật thằng nhóc này đã nói được trọng điểm, thậm chí còn nói hoàn toàn chính xác.

Các quốc gia trên thế giới, bao gồm cả trang web chính thức của trò chơi đều không công bố số lượng tử vong hay sống sót của các Dũng giả là người thường khi vượt ải, thậm chí còn cố ý làm mờ điểm này. Tất cả là vì đây quả thật là một trò chơi chết chóc.

Thời gian người thường tham gia trò chơi với số lượng lớn mới chỉ có 15 ngày. Nhưng gần 100 triệu người thường này trong vòng 15 ngày ngắn ngủi còn sống không quá 10 triệu.

Tỉ lệ sống sót là 1/10.

Thật sự đáng sợ quá mức.

Một khi công bố con số này ra ngoài, có lẽ sẽ không còn người thường nguyện ý tham gia “Trò chơi Dũng giả Địa Cầu” nữa. Nhưng đây là trò chơi liên quan đến sự sống chết của cả hành tinh, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào lực lượng của Chính phủ.

Người Địa Cầu không thể buông tha bất cứ khả năng hay cơ hội nào.

Bộ trưởng Đồ khẽ thở dài.

Đây cũng xem như là Chính phủ dẫn đường cho người dân đi chết đúng không? Có lẽ từ nay về sau ông sẽ phải đeo cái danh xấu và vô số mạng sống sau người cả đời, nhưng mà ông không còn cách nào khác, cũng tuyệt đối không hối hận.

Bây giờ Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ đang xăm xăm đi đến tòa tháp vàng kim kia.

Trên đường đi, bọn họ đã từ chối ít nhất sáu chiếc xe taxi cơ giới chủ động lái đến bên cạnh và tám lời mời dừng chân của người máy ven đường.

Vương Khiếu Hổ rất cảnh giác, bổ sung thêm tri thức từ livestream cho Mã Lễ Ngạo: “Không thể đồng ý lời mời của taxi ven đường hay người máy, sẽ chết đó! Trên hướng dẫn vượt ải đầu tiên có ghi!”

“Hơn nữa em còn tận mắt nhìn thấy trong phòng livestream của một anh Dũng giả nào đó, anh ta ngồi taxi được nửa tiếng phòng livestream lập tức tối đen! Ngoài ra còn có vài vị Dũng giả đồng ý lời mời dừng chân, ở một đêm xong sáng hôm sau cũng tự nhiên chết, màn hình phòng livestream đen lại! Chắc chắn bọn họ đã bị người máy giết rồi!”

“Nhưng mà ban đêm thành Máy móc tội ác sẽ trở nên rất nguy hiểm, rất nhiều cỗ máy cuồng giết người sẽ đi tới đi lui trên đường phố. Dựa theo thực lực hiện nay của chúng ta, chỉ cần gặp một cái là chết. Thế nên tốt nhất là tìm nột phòng trống làm cứ điểm lâm thời, he he! Trên hướng dẫn vượt ải có ghi rồi! Chúng ta chỉ cần đi thêm hai mươi phút là tới! Chắc chắn chúng ta có thể gặp được những Dũng giả vượt ải khác ở đó.”

Vương Khiếu Hổ đi trước dẫn đường, Mã Lễ Ngạo chậm rì rì đi theo phía sau.

Trên đường đi, anh vừa đi vừa quan sát những người máy ngẫu nhiên đi ngang qua, phát hiện trên đỉnh đầu đều có chữ NPC màu xanh lá, phía sau có các chữ G/F/E viết hoa nằm trong cặp dấu ngoặc đơn.

Mã Lễ Ngạo dừng lại một lát.

Sau đó anh đã hiểu sơ những chữ cái viết hoa đó có nghĩa gì, lập tức gương mặt càng thêm ủ rũ, khiến khu bình luận một đống ba chấm.

Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ chỉ tốn mười lăm phút đã đến được cứ điểm an toàn ở thành phố Máy móc mà Chính phủ thông báo. Giống như Vương Khiếu Hổ nói vậy, đã có không ít người vượt ải tụ tập trong nơi như nhà kho lớn chứa máy móc bị bỏ hoang.

Đếm sơ đã có bảy, tám chục người, đều đang ngồi ở nơi không có máy móc cũ.

Sau khi nhìn thấy Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ mỗi người khiêng một cái bao tải to và cầm một cây gậy gỗ tiến vào, mọi người trong kho đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Nhưng có lẽ vì biết cần phải giết thỏ hoặc gà để vào thành, không có Dũng giả nào trong kho cười nhạo hình tượng của Mã Lễ Ngạo và Vương Khiếu Hổ.

Thậm chí còn có một thiếu nữ xinh đẹp buộc tóc hai bên vẫy vẫy tay với hai người: “Là đồng bào nước Hoa sao? Tới đây ngồi nè! Mọi người cùng thảo luận sau đó nên vượt ải thế nào.”

Vương Khiếu Hổ nghe xong thì quay đầu lại nhìn Mã Lễ Ngạo.

Mã Lễ Ngạo nhìn nhà kho sắp bị chất đầy linh kiện máy móc, nhăn mày.

“Đại ca?”

Vương Khiếu Hổ ngờ vực.

Đột nhiên Mã Lễ Ngạo nói: “Chẳng mấy chốc nhà kho này sẽ chất đầy rác thải.”

Vương Khiếu Hổ gãi gãi đầu: “Hả? Đại ca ghét ở chật chội à? Nhưng chúng ta đang vượt ải, có thể tìm được chỗ dừng chân ở lại hôm nay là được rồi. Ngày mai chúng ta có thể đi đến cứ điểm mới, chắc là hoàn cảnh ở đó sẽ tốt hơn một chút.”

Mã Lễ Ngạo lắc đầu rồi nói: “Rác thải đầy là sẽ bị đem đi xử lí sạch sẽ, chỗ này không an toàn.”

Lúc Mã Lễ Ngạo nói câu thứ hai thì quay sang nhìn thiếu nữ buộc tóc hai bên. Có năm Dũng giả người nước Hoa đang ngồi bên cạnh thiếu nữ ấy, hai người trong đó sau khi nghe Mã Lễ Ngạo thì vẻ mặt lập tức thay đổi.

Thiếu nữ cũng kịp phản ứng, đứng lên ngay tức khắc.

“Nhưng đây là cứ điểm an toàn duy nhất vào buổi tối. Nếu như đi lại trên đường sẽ dễ bị đám tội phạm người máy đông đúc quét mặt sau đó giết chết. Vào khách sạn hay ngồi xe đều sẽ chết, chẳng lẽ chúng ta chết chắc rồi?”

Mã Lễ Ngạo lại lắc đầu: “Không hẳn.”

Sau đó dưới ánh mắt chăm chú của bảy, tám chục người, Mã Lễ Ngạo bắt đầu lục lọi trong đống máy móc rác thải bị vứt đi.

Vương Khiếu Hổ cũng im lặng đi theo đại ca nhặt rác.

Đám đông vây xem: “? ? ?”

Mã Lễ Ngạo nhìn thoáng qua đồng bào nước Hoa, giải thích: “Hẳn là ngồi xe taxi hoặc ở trọ đều không chết. Tôi cảm thấy sở dĩ bọn họ chết là do chưa đưa tiền.”

Thiếu nữ buộc tóc hai bên ngơ ngác.

Mã Lễ Ngạo bỏ vài món rác thải máy móc vào trong bao: “Người máy thì cũng cần tiền sinh hoạt. Dựa vào đâu mà họ phải cho chúng ta ăn ở miễn phí chứ?”

【…Đậu má.】

【Thế mà lại do chưa đưa tiền? !】

【Cho nên đây là lí do vì sao ngồi xe hay ở trọ đều sẽ chết à? Lúc đó tui còn nói giỡn với mẹ như thế, ai ngờ tui nói đúng thiệt hả? !】

【Tuy là thế nhưng mà…tôi lại không thể phản bác, còn cảm thấy quá có lý luôn! !】

Tác giả có lời muốn nói:

Mã Lễ Ngạo: Chớ khinh thường Cái Bang nha. Muốn tìm hiểu một chút làm thế nào để nhặt rác rưởi để cứu mạng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro