Chương 21: Đừng đau lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nháy mắt Mục Tiểu Khả đã thấy video của mình đứng đầu, mà người ủng hộ nhiều nhất đó chính là tài khoản "Hàm" kia.

Mục Tiểu Khả kinh hồn khiếp vía nhắn tin cho đối phương, "Thầy ơi, đây là thầy sao?"

Rất nhanh, đối phương liền trả lời: "Ừm, video làm được đó chứ."

Thật là Sở Hàm, Sở Hàm cùng nhiều chỉ cần chia sẻ một cái là có thể kéo theo mọi người, Sở Hàm rốt cuộc là thần thánh phương nào!

Sở Hàm nói chia sẻ thế nhưng có thể mang năng lượng lớn như vậy,"Chuyện nhỏ không tốn sức gì" này đối Mục Tiểu Khả mà nói quả thực là "thụ sủng nhược kinh", lần này cậu lại thiếu nợ Sở Hàm!

Cậu tạ lễ cũng chưa xong, thật sự có vẻ không hề có thành ý!

Lại đến cuối tuần, Mục Tiểu Khả không đến nơi khác, một cái buổi sáng chỉ ở trong bếp, trước đó một ngày cậu nhờ dì giúp việc làm giúp cậu nhân và vỏ bánh, cậu muốn tự mình gói sủi cảo. Đối với người mới vào bếp như Mục Tiểu Khả mà nói, mặc dù đã hoàn thành hết tất cả nguyên liệu, nhưng chỉ gói không cũng tốn hơn hai giờ đồng hồ.

Làm xong, cậu lấy hai chiếc vỉ lớn ra hấp sủi cảo, mà thời gian cũng đã sắp mười một giờ.

Cậu vội vàng bật bếp, tay chân luống cuống mà nấu.

Sau nửa tiếng, Mục Tiểu Khả cầm theo một hộp đồ ăn và túi quà đứng trước cửa nhà Sở Hàm, cậu đã gửi tin nhắn để xác nhận Sở Hàm ở nhà, lúc này sẽ không tới không.

Rất nhanh Sở Hàm liền tới cho mở cửa cho cậu, Mục Tiểu Khả còn chưa nói gì, thấy Sở Hàm đang gọi điện thoại, Sở Hàm lắc đầu ý bảo bảo cậu vào cửa.

Mục Tiểu Khả quen cửa quen nẻo mà tìm đến phòng bếp, mở hộp giữ nhiệt ra, vừa quay đầu lại lại đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đi giày da mặc tây trang đang nhìn mình chằm chằm, cậu hoảng sợ, thiếu chút nữa đụng vào bếp phía sau.

Người đàn ông trẻ tuổi duỗi tay muốn dìu cậu, Sở Hàm lập tức tắt điện thoại lên tiếng ngăn lại: "Đừng dọa em ấy, Tiểu Khả, lại đây."

Mục Tiểu Khả vội vàng đi qua, cậu vẫn là có hơi sợ người lạ, không tự giác được trốn đến bên cạnh Sở Hàm, né tránh người dand ông trẻ tuổi kia.

Người đàn ông trẻ tuổi khó có thể tin, "Anh Tiểu Sở cũng có lúc thương hoa tiếc ngọc như vậy sao, thật đúng là làm em mở to mắt nhìn."

Sở Hàm mắt lạnh nhìn qua, tay rất tự nhiên mà ôm lấy bả vai Mục Tiểu Khả, cúi đầu nhìn về phía Mục Tiểu Khả trấn an cậu: "Đừng sợ, cậu ta là bạn học của tôi, không có ác ý."

Sầm Lạc An nghe xong quả thực trợn trắng lên, chẳng lẽ hắn giống kể xấu dụ dỗ vị trẻ thành niên lắm?

Mục Tiểu Khả gật đầu, sau đó chỉ vào hộp giữ nhiệt, gõ chữ đưa cho Sở Hàm.

"Sủi cảo?"

Sở Hàm kinh hỉ, "Em làm sao?"

Mục Tiểu Khả gật đầu, trên mặt có hơi đỏ lên, gõ chữ nói cho Sở Hàm kỳ thật cũng không phải cậu tự mình làm, là dì giúp việc hỗ trợ.

Nhưng đưa cho Sở Hàm đưa ăn, làm y có điểm thẹn thùng.

Sở Hàm mang đưa theo cậu trở lại phòng bếp, ba người tụm lại một chỗ mở hộp đồ ăn ra, mắt Sầm Lạc An sáng lên, "Oa, nhiều như vậy, thơm quá đi, bạn học nhỏ, em hiền huệ như vậy sao!"

Sở Hàm trừng mắt liếc hắn một cái, Sầm Lạc An không vui, "Người anh em, sáng sớm cậu kêu tôi đến đây, bữa sáng cũng chưa ăn, tiểu mỹ nhân đưa cho cậu đồ ăn mà cậu không tính chia cho anh em một chút sao!"

Trước nay Mục Tiểu Khả chưa từng nghe người khác trêu ghẹo mình như vậy, tiểu mỹ nhân gì chứ, người này thật tùy tiện.

Ánh mắt ghét bỏ của Mục Tiểu Khả hai người đều nhìn thấy, Sở Hàm không chút khách khí mà cười, Sầm Lạc An tức giận đến xù lông, duỗi tay đè đầu Mục Tiểu Khả lại, "Bạn học nhỏ! Có phải em thiếu giáo dục hay không?"

Sở Hàm hất tay Sầm Lạc An ra, thuận tiện vuốt lại tóc giúp Mục Tiểu Khả, "Được rồi, đừng chọc em ấy nữa, da mặt em ấy mỏng lắm. Tiểu Khả, em có ăn không?"

Mục Tiểu Khả lắc đầu, Sở Hàm liền nói ăn cùng nhau.

Sau đó, Mục Tiểu Khả nhìn thấy Sở Hàm vén tay áo lên, bắt đầu bận rộn ở trong bếp. Mục Tiểu Khả ở sau lưng Sở Hàm nhìn anh, không rõ anh đang muốn làm cái gì.

Sầm Lạc An kéo Mục Tiểu Khả một phen, "Ăn sủi cảo mà không nước chấm sao được, anh Sở của chúng ta là tên kén ăn đó."

Mục Tiểu Khả hậu tri hậu giác, đúng vậy, sao cậu không chuẩn bị nước chấm chứ!

Lúc này tiếng sống dao băm trên thớt gỗ đột nhiên vang lên, Sầm Lạc An lập tức trở nên đứng đắn, không dám lỗ mãng nữa.

Kén ăn sao...Vậy sủi cảo cậu làm có hợp với khẩu vị của Sở Hàm không? Chờ Sở Hàm ngồi xuống, tâm tình Mục Tiểu Khả căng thẳng mà nhìn anh chằm chằm, sợ Sở Hàm ăn không vô. Mục Tiểu Khả cứ như vậy, nhìn sủi cảo bị ăn, rồi nuốt xuống, cuối cùng Sở Hàm nhíu mày!

Mục Tiểu Khả thiếu chút nữa đứng lên, kết quả Sở Hàm nói: "Cũng không tệ lắm." Mục Tiểu Khả như đang ngồi trên tàu siêu tốc, rốt cuộc thì hiện tại cũng có thể an tâm rồi.

Sở Hàm không nhịn được cười, chọc bạn học nhỏ này thật thật sự rất thú vị.

Trong bữa tiệc, Sầm Lạc An và Sở Hàm đều duy trì lễ nghi trên bàn ăn, Mục Tiểu Khả nói không được, mà hai người kia cũng dường như không phát ra tiếng.

Sau khi ăn xong, Sầm Lạc An bị bắt đi rửa chén, Mục Tiểu Khả ngồi ở quầy bar uống ép nước trái cây của Sở Hàm.

"Anh Sở ơi, tôi mệt quá đi mất......" Sầm Lạc An rửa chén cũng không yên, Sở Hàm lại không quan tâm hắn.

Mục Tiểu Khả bị Sở Hàm nhìn, nửa ly nước trái cây mới vừa uống xong, trước mặt cái ly lại bị đảo mãn. Fix

Sầm Lạc An quay đầu lại nhìn thấy, hừ hừ: "Anh Sở bất công quá, nhưng mà anh cũng không bất công được bao lâu đâu, bạn học nhỏ, mấy ngày anh ấy đi rồi, có thể em sẽ không nhìn thấy thầy Sở thân yêu của em đâu."

Cái gì!

Mục Tiểu Khả khiếp sợ đến đứng lên, mở to hai mắt nhìn Sở Hàm.

Sở Hàm kéo cậu ngồi xuống, thuận tiện vỗ vỗ đầu cậu, Tôi sắp kết thúc kỳ thực tập rồi, ở trường còn có chuyện khác, tôi phải quay về."

Đương nhiên Mục Tiểu Khả biết thời gian thực tập của Sở Hàm, không phải là còn có hơn nửa tháng nữa sao, tại sao đột nhiên phải đi chứ?

"Tiếc tôi sao?" Sở Hàm chọc hắn.

Đương nhiên luyến tiếc, anh trai tài giỏi như vậy, đối với cậu tốt như vậy, giúp cậu rất nhiều chuyện, nếu Sở Hàm đi rồi, về sau có chuyện gì, cậu có thể nói với ai đây?

"Tiểu Khả, em không cần tôi, một mình em cũng có thể làm tốt chuyện của mình, đừng khổ sở."

Lời nói của Sở Hàm lạnh lùng như dùng kim chọc chảy máu.

Mục Tiểu Khả không khỏi buồn bã, rõ ràng vừa rồi tâm trạng rất tốt, đột nhiên nghe thấy tin tức này, bỗng ngay cả sức lực về nhà cậu cũng không có.

"A, trong túi này là cái gì vậy, là bạn học nhỏ mang tới sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro