Chương 40: Còn thêm hai năm nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã lâu hai người không ăn cơm cùng nhau, dù Mục Tiểu Khả không thể nói chuyện và Sở Hàm cũng không phải người hay nói nhiều, nhưng bữa cơm này hoàn toàn không cảm thấy lạnh lẽo. Mục Tiểu Khả ăn một lúc rồi dừng lại nhìn Sở Hàm, nghĩ rằng sao lại có người đẹp đến vậy, sao có thể có người làm cậu thích mà cũng thích cậu vậy chứ?

Mục Tiểu Khả không coi sự yêu thích này là tình yêu lãng mạn, mà cho rằng đó là sự ngưỡng mộ và yêu quý đối với một người bạn.

"Ngoan ngoãn ăn cơm nào." Sở Hàm cười nói.

Mục Tiểu Khả lén cười rồi cúi đầu ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Sở Hàm đã giúp MụcTiểu Khả làm bài tập. Mục Tiểu Khả viết bài rồi hỏi: "Anh không có bài tập à?"

Sở Hàm nhướn mày, có phần tự mãn nói: "Đúng vậy, luận văn tốt nghiệp của tôi đã được thông qua rồi."

Ánh mắt Mục Tiểu Khả nhìn Sở Hàm lập tức thay đổi, cậu rất sùng bái nam thần này, sao lại có người tài giỏi như vậy!

"Vậy anh không cần ra nước ngoài nữa sao?"

"Không được, sau kỳ nghỉ xuân tôi sẽ phải bảo vệ luận văn, sau khi bảo vệ xong tôi sẽ phải đến báo danh với thầy hướng dẫn nghiên cứu sinh."

Nghiên cứu sinh?!

Mục Tiểu Khả ngạc nhiên đến nỗi làm rơi cả bút, nếu còn phải học nghiên cứu sinh, vậy thì chẳng phải Sở Hàm phải ở nước ngoài hai ba năm nữa sao? Thậm chí rất có khả năng, sau khi học xong nghiên cứu sinh, anh sẽ học tiếp tiến sĩ, học xong tiến sĩ rồi còn có thể tiếp tục nghiên cứu sau tiến sĩ, hơn nữa có thể sẽ mãi mãi ở nước ngoài không trở về nữa.

Toàn bộ suy nghĩ của Mục Tiểu Khả đều viết ở trên mặt, cậu vốn là người không biết cách che giấu cảm xúc của mình.

Sở Hàm bật cười, vỗ đầu cậu, "Sao vậy, sợ tôi không trở về nữa sao?"

"Ừm!" Mục Tiểu Khả mạnh mẽ gật đầu.

Sở Hàm nhìn vào mắt Mục Tiểu Khả, nói rất nghiêm túc: "Quê hương của tôi ở đây, tôi không thể mãi mãi ở nước ngoài. Nhiều nhất là hai năm, tôi nhất định sẽ trở về."

Sở Hàm nhẹ nhàng vuốt tóc Mục Tiểu Khả, "Đừng lo."

Mục Tiểu Khả chăm chú nhìn vào mắt Sở Hàm để xem anh có đang nói dối không, cho đến khi chắc chắn rằng Sở Hàm đang nói thật, cậu mới cảm thấy yên tâm. "Ừm, em không sợ."

Tuy nhiên Mục Tiểu Khả vẫn không nhịn được bĩu môi, điều này có nghĩa là họ sẽ phải xa nhau thêm hơn hai năm nữa, sự thật này vẫn làm Mục Tiểu Khả cảm thấy buồn.

Sở Hàm nhìn thấy dáng vẻ của cậu không khỏi nhớ đến những gì Lâm Quân đã miêu tả, khi một mình đối mặt với khó khăn, cậu luôn thành thục và bình tĩnh, nhưng chỉ ở trước mặt mình, cậu mới như một đứa trẻ, không vui thì bĩu môi, vui thì mắt sáng long lanh.

"Ngốc, đợi khi em vào đại học, tôi cũng sẽ trở về."

Mục Tiểu Khả miễn cưỡng chấp nhận lời hứa có vẻ đẹp đẽ này.

Kỳ nghỉ xuân của Sở Hàm kéo dài khoảng nửa tháng. Là một sinh viên sắp tốt nghiệp với luận văn đã được thông qua, nhưng không như Mục Tiểu Khả tưởng tượng, Sở Hàm không hề rảnh rỗi. Gần một tuần trôi qua, Mục Tiểu Khả rất khó để nhìn thấy Sở Hàm trở về trước tám giờ tối.

Sở Hàm không ra cũng không đến nơi khác, chỉ đến một tòa nhà văn phòng cách trụ sở của tập đoàn Thiệu thị một con phố. Trong tòa nhà văn phòng bình thường đó, có một phòng làm việc nhỏ độc lập thuộc về một xưởng in ấn.

Sở Hàm ngồi trong đó, đeo tai nghe để theo dõi cuộc họp cổ đông của tập đoàn Thiệu thị từ bên ngoài phố.

"Mấy lão già các ông có phải muốn làm phản rồi phải không, rốt cuộc đây là lần thứ mấy rồi , tại sao phải lần lượt cản trở kế hoạch của tôi!"

Trong tai nghe truyền đến âm thanh tức giận đến hộc máu của Vinh Triệu, theo sau là âm thanh của một chiếc cốc sứ bị ném xuống đất.

Lâm Quân vội vàng can ngăn: "Vinh tổng, bình tĩnh một chút."

"Bình tĩnh?! Làm sao tôi bình tĩnh được, đây là thời điểm tốt nhất để bước vào ngành công nghiệp sản xuất điện ảnh, rốt cuộc tại sao không chịu, rõ ràng là hạng mục kiếm tiền, tại sao còn phản đối?"

"Vinh tổng, ông nói lời này cũng thật khó nghe đấy. Chúng ta đã có tuổi rồi, cũng không đến phiên ông chửi mắng mấy lão già bọn tôi, khi lão gia tử còn sống cũng không dám nói chuyện với chúng tôi như vậy đâu. Ông chỉ là một người ngoài nhờ vào lão gia tử mà đến được hôm nay, mà dám ức hiếp mới người sáng lập bọn tôi sao?"

"Tiểu Vinh, dự án ông nói chúng tôi cũng rất muốn tham gia, nhưng là ông nói công ty Mục Nhan đã hoàn tất việc huy động vốn rồi, hiện tại ông không có phương án thay thế nào khác, sao có thể trách chúng tôi?"

"Nếu không phải lúc ấy các ông do dự, sao lại bỏ lỡ cơ hội góp vốn vào Mục Nhan chứ!"

Sở Hàm nghe xong không khỏi cười lạnh một tiếng.

Dự án mới mà Lâm Quân giao cho năm ngoái là đầu tư vào phát triển năng lượng mới, đầu tư vào một doanh nghiệp nhà nước có lợi nhuận liên tục tăng trưởng trong những năm qua. Trong những năm gần đây, việc bảo vệ môi trường luôn được thảo luận, doanh nghiệp nhà nước này bắt đầu nghiên cứu công nghệ mới để phát triển năng lượng mới, khái niệm và triển vọng của năng lượng mới là những điểm cộng trong các tiêu chí đánh giá. Việc hợp tác với một doanh nghiệp nhà nước không chỉ có thể tận dụng sức mạnh công nghệ của họ, mà còn nâng cao hiệu quả xã hội và khả năng sinh lời của dự án. Với việc đầu tư vào dự án phát triển năng lượng mới, so với Mục Nhan, công ty nhỏ bé này chỉ là chuyện nhỏ. Những thành viên trong ban giám đốc không nghi ngờ gì nữa đã chọn đầu tư vào dự án năng lượng mới.

Cứ như vậy, liền đem toàn bộ vốn đầu tư của Vinh Triệu đổ vào Mục Nhan sang cho dự án năng lượng mới.

Bởi vậy Vinh Triệu cũng hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội đầu tư vào Mục Nhan.

Hiện tại nhìn lại, các thành viên trong ban giám đốc nhận thấy việc đầu tư vào công ty điện ảnh có thể mang lại lợi nhuận nhanh chóng, trong khi đầu tư vào nghiên cứu công nghệ mới lại tiêu tốn nhiều tiền và thời gian. Nhưng tiền đã được chi ra rồi, họ không thể quay lại được. Hôm nay lại nhắc tới chuyện này lần nữa, không phải khiến Vinh Triệu tức chết sao?

"Vinh tổng, chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi, lão gia tử đã qua đời gần một năm rồi, ông phải nhanh chóng hoàn tất các thủ tục cần thiết, nếu không thì chúng tôi cũng không biết có nên nghe theo ông không."

Hiển nhiên là đối phương đang đe dọa Vinh Triệu, khiến ông ta nổi cơn thịnh nộ: "Tài sản của lão gia tử không để cho con thì để cho ai! Dù có thủ tục hay không, tôi vẫn là cổ đông lớn nhất trong công ty!"

"Ngọc Trân và Tố Trân đều là con gái của lão chủ tịch, nếu ông tính như vậy, hai gia đình các ông ai nhận được nhiều hơn cũng chưa biết chắc đâu."

"Nhanh chóng hoàn tất thủ tục, nếu không sau một năm nữa, ông muốn ra lệnh cho chúng tôi cũng chẳng ai nghe đâu."

Sở Hàm nghe thấy những điều này thì biết đã đạt được mục đích, nên không tiếp tục theo dõi nữa.

Sau giờ làm việc, Lâm Quân gặp Sở Hàm tại một quán cà phê đối diện với tập đoàn Thiệu thị.

"Các giám đốc trong hội đồng quản trị đều đã đứng ngồi không yên, Vinh Triệu đã nắm quyền chủ tịch gần một năm rồi, họ ngày càng không phục. Nhưng nếu ép Vinh Triệu quá mức, có thể ông ta sẽ hành động liều lĩnh."

"Đó chính là điều chúng ta muốn."

Nhưng bây giờ vẫn chưa đủ, Vinh gia phạm sai lầm chưa đủ nhiều.

Sở Hàm nói xong, Lâm Quân cũng hiểu rõ.

Trước khi đi Sở Hàm mua một ít đồ ăn vặt để mang về nhà, vì về muộn, nên anh muốn dỗ dành "nhóc đáng yêu" ở nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro