Chương 2: Lương thực dự trữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Vũ Đường trợn mắt, nằm im bất động bên cạnh đống lửa.

Giả chết.

Ta chỉ là một con chim chết, không cần ngài làm "việc thiện", đi nhanh dùm!

Chu Vũ Đường nhắm mắt chờ đợi, đột nhiên cảm giác sau gáy cứng đờ, cả người lơ lửng trên không.

Hắn thực sự bị Tạ Dương nhấc lên, không chỉ bị nhấc lên còn bị quơ qua quơ lại.

"..."

Vai ác ngươi có ổn không? Ta chỉ là con quạ đen đã chết, sao còn muốn quất xác ta!

Tạ Dương lông mày khẽ nhíu lại, nhưng rất nhanh lại giãn ra, tựa hồ cười một tiếng: "Động vật nhỏ ngươi thật thông minh."

Chu Vũ Đường còn đang mơ hồ không hiểu ý tứ lời nói này, đột nhiên một cỗ linh lực hung hăng chạy dọc sống lưng vọt vào phế phủ, khiến Chu Vũ Đường ho sặc sụa, không thể giả chết.

Tạ Dương lần này mới thực sự mỉm cười, chỉ là một nụ cười rất nhàn nhạt, gần như lãnh đạm: “Xem ra ngươi không phải vật phàm.”

Chu Vũ Đường: "..."

Ài, nhân vật phản diện à, ánh mắt ngươi hình như cũng không được tốt lắm!

Có lẽ nhìn vẻ mặt xám xịt trên đầu quạ đen, Tạ Dương trấn an nói: “Ngươi cũng không cần nản lòng, quạ đen cũng có quạ vương, nghe nói linh thú mà Thánh sứ Dạ Cung khế ước là chim cốc ngàn năm.

Chu Ngọc Đường bội phục.

Không hổ là nam nhân dốc lòng vì sự nghiệp!

Thu đậu bao tải!(Khum biết nghĩa =)))

Khế ước linh thú?

Chu Vũ Đường ngẩng đầu lên, hắn lập tức nhớ lại những gì trong sách đã nói, bất luận ác thú nào khai linh trí, đều có thể được lọt vào mắt xanh của tu sĩ nhân loại và trở thành thú cưng, từ đây cáo mượn oai hùm chó cậy chủ, đi lên loại đỉnh!

Linh sủng của nữ chính là tam vĩ miêu vô tình được nàng nhặt, lúc ấy tam vĩ miêu độ kiếp thất bại, bị thiên lôi đánh cho nửa sống nửa chết, bởi vì lập khế ước Linh sủng có thể nhận được một nửa tu vi của chủ nhân nên tam vĩ miêu vẫn còn sống.

Nếu đúng như vậy, hắn cùng tu sĩ nhân loại lập khế ước sẽ không chết?

Chu Vũ Đường trong nháy mắt tràn ngập động lực, thậm chí ánh mắt cũng trở nên sáng ngời.

Tạ Dương tưởng lời an ủi của y có hiệu quả, không khỏi kinh ngạc cảm thán quạ nhỏ có nhân tính cùng với tiến tới.

Quạ nhỏ không muốn làm quạ vương, quạ đen không phải là quạ tốt.

Chu Vũ Đường phỏng đoán trước mắt cốt truyện vẫn đang tiến triển. Xét theo quần áo của Tạ Dương hẳn y không phải là đệ tử của Thái Thượng Tiên Môn, cho nên Tạ Dương nhất định đang trên đường đến Thái Thượng Tiên Môn, cảm nhận được nơi này có ma khí nên y chạy tới trảm yêu trừ ma!

Nói cách khác, chỉ cần đi theo Tạ Dương, hắn có thể đến tiên đạo đệ nhất đại phái, có đủ loại tu sĩ nhân loại!

Vấn đề là.....

Tạ Dương quá nguy hiểm, tên điên này tính khí thất thường này chỉ cần tâm tình không tốt vặn gãy cái cổ chim của hắn như đơn giản đánh cái ngủ gật.

Chu Vũ Đường sầu muốn thúi ruột.

Tạ Dương sắc mặt ngưng trọng, quỷ dị khó lường.

Y vừa phát hiện ra linh khí ở nơi này đột nhiên bạo động, cho rằng có linh bảo hiện thế. Cuối cùng chỉ là linh thú độ kiếp thất bại, kết quả trừ bỏ mấy tên ma tu cùng quạ nhỏ không còn lông ở đây.

Ánh mắt Tạ Dương rơi xuống quạ nhỏ an tĩnh, con chim này nhìn thế nào cũng bình thường. Ngoài tiếng kêu dễ nghe, chỗ đáng khen chính là đôi mắt rất xinh đẹp.

Tạ Dương ít khi nói mấy lời khen ngợi với người khác. Nhưng đôi mắt của quạ nhỏ rất đẹp, sáng ngời và lấp lánh như tinh thạch.

Tạ Đường trong lòng dâng lên một cảm giác khó hiểu, y trầm mặc một lát, nói: "Đã có duyên vậy chúng ta cùng nhau lên đường!"

Chu Vũ Đường: "?"

Còn có chuyện tốt này!?

Tạ Đường khóe miệng nhếch lên cười lạnh: "Ngươi là lương thực dự trữ của ta. Trên đường tìm không thấy đồ ăn, ta sẽ nướng ngươi cho no bụng."

Chu Vũ Đường: "..."

Nhân vật phản diện quả nhiên rất nguy hiểm và đáng sợ!

Một người, một chim kết bạn cùng lên đường.

Chu Vũ Đường từ người biến thành con chim cần khoảng thời gian thích nghi, hắn không biết bay nên vừa mới bắt đầu vụng về nhảy nhót té ngã gặm bụi vô số lần. Khiến Tạ Dương đồng hành cùng hắn nhìn thẳng nhíu mày, trong lòng y kiểu gì cũng mắng hắn là "chim ngốc"! Chu Vũ Đường cũng không ngại bị chê, tiếp tục cố gắng, bị lăn ngã vài lần liền quen.

Hóa ra cảm giác khi bay là như này!

Gió thổi bên tai, ánh nắng chiếu vào người, bầu trời xanh bao la, thế giới thật rộng lớn.

Nếu hắn có thể cười, hắn nhất định sẽ cười không khép được miệng, cười ngửa tới ngửa lui, cười xoắn ốc thăng thiên!

Kiếp trước hắn bị bệnh tật tra tấn. Từ khi sinh ra đã phải dưỡng bệnh như bông hoa trong nhà kính, không thể bị va chạm đụng vào, càng không thể chạy nhảy, mấy cái các hoạt động kích thích lại càng không, các loại đồ ăn cũng phải kiêng và thỉnh thoảng phải đến bệnh viện. Những ngày bệnh nghiêm trọng, nằm thôi cũng cảm thấy khó thở. Ngay cả khi phẫu thuật ghép tim thành công, cũng phải đối mặt với các biến chứng và phản ứng, vĩnh viễn không thể sinh hoạt như người bình thường.

Hắn không nghĩ tới một ngày nào đó hắn có thể thoải mái hít thở, không chỉ có thể chạy nhảy mà còn có thể bay!

Mặc dù là con chim nhưng hắn cảm thấy rất hài lòng!

Cái gọi là vui quá hóa buồn, Chu Vũ Đường mới khoe khoang trong chốc lát, đột nhiên nội tạng đau nhói, đau đến mức suýt chút nữa hắn rơi từ trên trời xuống.

A quên mất, ngũ tạng của hắn đều bị đốt cháy sống không được bao lâu.

Kiếp trước là người bệnh, kiếp này là con chim bệnh.

Khóc (╥_╥).

Chu Vũ Đường rơi xuống nhánh cây, biểu tình một bộ ôm hận chết.

Tạ Dương dừng lại không nói gì, giơ ngón tay thon dài truyền một ít linh lực vào đầu quạ nhỏ. Trong nháy mắt nội tạng Chu Vũ Đường không còn đau nữa, thân thể cũng có sức lực.

Cảm ơn lão đại! Với ít linh lực của y hẳn có thể cầm cự được đến Thái Thượng Tiên Môn.

Một người một con chim tiếp tục lên đường.

Khi mặt trời đã lên cao, Tạ Đường dừng lại, tìm một chỗ râm mát, tựa lưng vào gốc cây.

Chu Vũ Đường nghi hoặc, có chuyện gì vậy lão đại?

Trong sách có viết, nhân vật phản diện Tạ Dương không tu luyện được lúc trẻ - chủ yếu là do bị người khác hố, dẫn tới linh mạch bị thương tổn, bệnh tật ốm yếu, thường xuyên chịu đủ đau đớn xương cốt. Mỗi khi đau đớn y đả tọa vận công cố gắng chịu đựng, ngẫu nhiên cũng không chịu được mà ngất đi, có lần hôn mê tận bảy ngày bảy đêm.

Chỉ có bệnh nhân mới có thể cộng tình với bệnh nhân. Là một người từng bị bệnh tật dày vò, Chu Vũ Đường cảm thấy có chút đồng cảm với Tạ Dương, hắn cắn răng bay qua, định kêu hai tiếng để hỏi han, không ngờ...

Tạ Dương lấy bánh nướng từ trong lòng ra.

Không ngờ y mang theo đồ ăn!

Chu Vũ Đường thở phào nhẹ nhõm lập tức nhận ra mình cũng đói bụng, hắn bay suốt một đêm ngay cả nước còn chưa uống đừng nói là ăn.

Chu Vũ Đường nâng móng trái bước theo móng phải, đến gần đầu gối Tạ Dương dừng lại, ngẩng đầu nhìn y "thâm tình".

(Tự nhiên tui lại nhớ đến con quạ Ginko của Muichirou =)))))

Lão đại, quạ nhỏ có thể được thưởng không?

Những ngón tay trắng nõn của Tạ Dương đâm sâu vào đất, thời điểm nhấc lên đã mang ra thức ăn trong ngày cho Chu Vũ Đường.

Một con sâu ngọ nguậy.

Chu Vũ Đường: "..."

“Không thích?” Tạ Dường không ngờ quạ nhỏ lại khá kén chọn: “Muốn ăn thịt thối à?”

Không không không!

Chu Vũ Đường đem đầu mình lắc thành quả cầu.

Chu Vũ Đường nhìn Tạ Dương, lại nhìn bánh nướng, rồi lại nhìn về phía Tạ Dương.

Lão đại cho quạ nhỏ hai miếng bánh nha! Ta ăn không nhiều, chỉ bằng một ngón tay cũng được, có quả dại cũng được!

Tạ Dương rốt cuộc cũng hiểu ý của Chu Vũ Đường. Quạ đen là loài động vật ăn tạp, cũng không khó hiểu vì sao chúng lại ăn được bánh.

Vì thế nhân vật phản diện phát thiện tâm, bẻ một miếng nhỏ đút cho Chu Vũ Đường.

Cảm ơn lão đại!

Chu Vũ Đường được cho ăn mừng như điên, không khỏi cảm thán thật không dễ dàng.

Nhìn bộ dạng ăn ngấu nghiến của quạ nhỏ, Tạ Dương cảm thấy buồn cười, liền bẻ cho hắn một miếng nữa: "Ngươi tên gì?"

Chu Vũ Đường chỉ lo ăn, không có thời gian đáp lại y, hơn nữa cũng không biết biểu đạt như thế nào?

Ta Duong hứng thú nâng cằm, khẽ cười một tiếng: "Thích ăn sao?"

Chu Vũ Đường dùng sức gật đầu.

"Đây là bánh nhân đường." Tạ Dương thấy quạ nhỏ ăn rất vui vẻ, liền bẻ cả miếng bánh có nhiều nhân nhất đưa cho hắn: "Thích ăn đường như vậy liền gọi là Tiểu Đường đi!"

Chu Vũ Đường bị nghẹn tại chỗ.

Cùng âm tự, nhân vật phản diện thật ngưu bức.

Ăn uống no nê xong, Tạ Dương đứng dậy đi trước, vì bảo tồn linh lực y không dùng ngự kiếm, mà đi bộ đi đường núi. Chim bay nhanh hơn con người nên Chu Vũ Đường bay trước một khoảng cách nhất định, sau đó đậu trên cành cây chờ Tạ Dương, nhân có hội nghỉ ngơi trong chốc lát, thuận tiện ngắm phong cảnh ven đường.

Chu Vũ Đường hơi nghi hoặc chờ mãi không thấy Tạ Dương đuổi theo.

Tạ Dương đi lạc hay hắn bay lạc?

Chu Vũ Đường vội vàng bay về, bay được nửa đường thì tìm được Tạ Dương "bị bỏ lại", nhưng trước mặt Tạ Dương...lại có hai gã cường tráng chặn y.

"Nhìn ngươi vẫn còn nhỏ, ta cũng không làm khó ngươi, lấy hết đồ có đáng giá ra ta tha cho ngươi một cái mạng."

"Quần áo cũng cởi ra, vừa nhìn thôi đã thấy rất đáng giá!"

Tạ Dương sắc mặt lạnh lùng, gã đưa tay chạm vào cổ áo y liền lùi lại hai bước, lông mày hơi nhíu lại, đáy mắt hiện lên vẻ khinh người.

Chu Vũ Đường lấy cánh che mặt.

Ài.

Huynh đệ, ngươi nghèo tới vậy luôn à?

Ể, từ từ.

Tạ Dương trên đường đến Thái Thượng Tiên Môn bị sơn phỉ chặn lại, đây không phải là cảnh nhân vật phản diện gặp nữ chính sao?

Chu Vũ Đường ngay lập tức kích động.

Nữ chính đâu? Đâu đâu?

Tên sơn phỉ dần mất kiên nhẫn, thấy Tạ Dương không ngoan ngoãn phối hợp liền vung đao chém: " Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Tạ Dương ánh mắt sắc bén như kiếm, đang muốn tránh đao, đột nhiên đan điền truyền đến đau thấu xương xuyên tim, y mới tụ tập linh lực nháy mắt tiêu tán.

Sắc mặt Tạ Dương tái nhợt, đau đớn cực kỳ mãnh liệt, nhưng ngay lập tức chi gian trộn lẫn toàn thân linh mạch đau nhức lên, trong gang tấc tránh được lưỡi đao của tên sơn phỉ, sau đó ngã hai bước dựa vào gốc cây.

Chu Vũ Đường sửng sốt.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Chết tiệt, sao vết thương cũ cố tình ngay lúc này bị tái phát?

Nữ chính đâu? Nhân vật chính đâu rồi?

Tên sơn phỉ không nói đạo lý, gã lợi dụng bệnh tình của y, dùng đao chém xuống cổ Tạ Dương.

Chu Ngọc Đường bắt đầu nóng nảy.

Dừng tay! Đừng giết quan hót phân* của ta!!!

(*Gốc là sạn phân quan là quan hót phân mọi người muốn dịch nhân viên hót phân, hay là Sen =)))

Tạ Dương tuy là nhân vật phản diện nhưng tốt xấu gì y cũng cho hắn cái bánh nướng, trị nội thương cho hắn, thậm chí cứu hắn khỏi mấy tên ma tu. Chu Vũ Đường là người tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*, sao có thể trơ mắt nhìn Tạ Dương bị thương.

(*Sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác.)

Chu Vũ Đường trong lòng nóng như lửa đốt - bà nó bổn quạ liều mạng với các ngươi!

Trước đó kêu hai tiếng đã dọa đám ma tu, hiện tại đối phó với hai tên sơn phỉ cũng không có vấn đề.

"Keng, keng, keng, keng!"

Quan hót phân chạy mau, ta sẽ giữ chân lại.
-----
Editor: Hè rồi mà lười quá nên ra chương chậm ( ꈍᴗꈍ).

Các bạn thấy lỗi nhắc nhở thiện chí, mình sẽ check lại rồi sửa xin cảm ơn ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro