Chương 13 Hắn không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục, hay có suy nghĩ bẩn thỉu với y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, trên đường phố đột nhiên lan truyền một số bí mật hoàng gia.

Chẳng hạn như câu chuyện đã bị đè xuống năm đó: Khi Thục Vương Ninh Tông còn là một hoàng tử đã cưỡng bức một phi tần trong hậu cung, bị bắt được ngay tại chỗ, lúc đó đến cả quần còn chưa mặc vào, theo lời lão thái giám đi theo hắn sau khi rời cung kể lại, thứ đó của Thục Vương điện hạ nhỏ hơn rất nhiều so với nam tử bình thường, cái kia, có lẽ sẽ có công mài sắt, có ngày nên kim...

Các bá tánh trà dư tửu hậu* thích nghe loại chuyện này, bí mật này vừa được truyền ra đã lập tức trở nên phổ biến tại kinh thành, lại nhanh chóng bay ra khỏi kinh thành, chỉ trong ba ngày, nhiều phiên bản thêm mắm thêm muối xuất hiện rộng rãi.
*chỉ lúc nhàn rỗi (như lúc vừa thưởng thức xong chén chè, chén rượu)

Đợi đến lúc Ninh Tông ra khỏi Hình Bộ, gã đã hoàn toàn trở thành một trò cười lớn.

Câu chuyện cũ của Thục Vương được truyền xướng sinh động như thật khắp đầu đường xó chợ, một số nơi xa xôi hơn, nghe nói đã ra thoại bản và trở thành câu chuyện phổ biến ở trà lâu trong một thời gian.

Nhiều người nói đương nhiên không thể ngăn cản được, Ninh Tông tức giận đến suýt hộc máu, việc đầu tiên làm khi ra ngoài là cử người đi điều tra, nhưng mà ngọn nguồn của bí mật đã bị cắt đứt sạch sẽ, không còn một dấu vết.

Mà gã cũng không có thời gian để điều tra sâu thêm.

Gã phải lập tức trở lại đất phong.

Ninh Tông suy đi nghĩ lại, cảm thấy người đáng nghi nhất không không phải là tiểu hoàng đế, mà chính là Ninh Cảnh.

Dùng lý trí còn sót lại để suy nghĩ một hồi, Ninh Tông đã có câu trả lời: Tiểu hoàng đế vô dụng kia làm gì có khả năng nhúng tay đến chuyện ở ngoài cung?

Nhất định là Ninh Cảnh vì phải rời kinh sớm, lòng mang oán hận, cố tình lan truyền những lời đồn nhảm này!

Các đại thần xem náo nhiệt trên triều cũng nghĩ như vậy, yên lặng nhìn hai vị phiên vương mắng nhau*.
(*Gốc là 扯头花 (xả đầu hoa) là một từ thông dụng trên mạng, ám chỉ việc người hâm mộ mắng mỏ nhau và người hâm mộ CP mắng nhau. Nguồn baidu.)

Khi đi ngang qua, cũng không khỏi liếc nhìn thân dưới của Ninh Tông, không dấu vết lộ ra vẻ mặt có chút trầm tư.

......Nhỏ đến mức nào vậy?

Trong lúc nhất thời, Ninh Tông quả thật hận Ninh Cảnh đến chảy máu, trước khi rời đi, đã gây rắc rối cho Ninh Cảnh.

Ninh Cảnh bị oan thì buồn bực không thôi, nhưng hắn cũng không dễ đối phó, thủ đoạn so với Ninh Tông còn độc ác cao minh hơn rất nhiều, hai người nhanh chóng bắt tay qua không khí, Ninh Tông lại chịu tổn thất tiềm ẩn, chạng vạng ôm hận rời khỏi kinh thành.

Ninh Quyện nghe Trịnh Nghiêu báo cáo, giữa mày hiện lên vài ý cười lạnh lùng: "Làm không tồi, để cho bọn họ chó cắn chó đi."

Trịnh Nghiêu cũng không nhịn được cười, hắn đã thấy khó chịu với Ninh Tông từ lâu rồi.

Chiêu này tuy tổn hại, nhưng lại rất hả giận.

Đúng lúc này, một Cẩm Y Vệ ở bên ngoài gõ cửa: "Bẩm báo bệ hạ, thuộc hạ bắt được một nội thị có hành vi lén lút ở gần Càn Thanh cung."

Ninh Quyện nhớ lại hồi ức không tốt, nhíu mày: "Dẫn lên đây."

Nội thị bị áp giải lên rũ mi xuống, sắc mặt trắng bệch tuyệt vọng, quỳ xuống run rẩy, đến cả một câu xin tha cũng không thể nói rõ.

Ninh Quyện trong lòng đã có vài phần dự cảm: "Ai phái ngươi tới đây?"

Nội thị càng run rẩy lợi hại hơn.

Trịnh Nghiêu thiếu kiên nhẫn, chỉ đi lên đá một cái: "Lúc tịnh thân miệng cũng bị cắt sao? Trả lời!"

Tướng mạo Trịnh Nghiêu dữ tợn, cả người khí thế hung hãn, nội thị sợ hãi tới mức gần như mất kiểm soát ngay tại chỗ, run rẩy mở miệng: "Nô, nô tài, theo lệnh Thục Vương điện hạ, đến, đến truyền cho Lục thái phó một câu."

"Nói từng chữ một." Ninh Quyện lạnh nhạt nói, "Thiếu một chữ, chịu nhiều thêm một hình phạt. Thủ đoạn tra tấn của chiếu ngục*, ngươi hẳn là không muốn thể nghiệm tất cả."
(*Chiếu Ngục (诏狱): Hay còn được gọi là Thiên Ngục, là nhà tù Hoàng tộc ở Trung Quốc thời kỳ cổ đại, hầu hết các tội phạm ở đây đều là các nhân vật cao quý như Quận chúa, Quận Vương, bị Hoàng Đế đích thân dùng sắc lệnh để kết tội.)

Tia huyết sắc cuối cùng trên mặt nội thị cũng không còn, trong cơn sợ hãi, dưới thân xuất hiện một vũng nước.

Trịnh Nghiêu rất chán ghét: "Bẩn mắt bệ hạ! Bệ hạ, không bằng để thuộc hạ mang về thẩm tra, đảm bảo một chữ cũng không thiếu."

Nghe được câu này, nội thị hoàn toàn bị dọa đến phát điên, vừa dập đầu vừa lắp bắp nói: "Thục Vương điện hạ, điện hạ muốn nói với Lục thái phó, nói, đừng nghĩ rằng mặt bị thương, bổn vương sẽ buông tha cho ngươi, lần sau gặp lại, ngươi sẽ quỳ trên giường giống một, giống một con chó cái, cầu xin bổn vương..."

Hai chữ cuối cùng kia, gã thực sự không dám nói ra.

Cả phòng yên tĩnh, khóe miệng Trịnh Nghiêu co rút, da đầu tê dại, cũng không dám nhìn sắc mặt tiểu hoàng đế, nín thở coi như mình không tồn tại.

Một lúc sau, hắn mới nghe thấy giọng nói cực kỳ kìm nén của Ninh Quyện: "Dẫn hắn xuống, cắt lưỡi rồi đánh chết."

Trịnh Nghiêu như được ân xá, nhanh chóng xách người theo và đi xuống.

Ninh Quyện mặt không biểu tình móc chủy thủ ra, "rắc" một tiếng, đâm thủng chồng bánh gạo bên cạnh, đĩa sứ bên dưới bị liên lụy, cũng răng rắc vỡ thành nhiều mảnh.

Bàn tay cầm chủy thủ của hắn phát run, cố hết sức kiềm chế xúc động muốn giết Ninh Tông.

Nếu không phải tình thế không cho phép... lần sau, hắn nhất sẽ tự tay giết chết Ninh Tông.

Hắn không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục Lục Thanh Tắc, hay có những suy nghĩ bẩn thỉu như vậy đối với y.

Lục Thanh Tắc biết Ninh Tông hôm nay rời kinh, sau khi uống thuốc xong liền nằm lên giường chờ đợi.

Thẳng đến khi trời tối, cũng không có ai đến quấy rối.

Hình như là đoán sai rồi, thứ này chẳng lẽ còn là người? Thực sự không phái người đến làm ghê tởm y trước khi rời đi.

Nhưng có thể không bị quấy rầy, tất nhiên là tốt nhất.

Lục Thanh Tắc yên tâm nhắm mắt lại, dần dần cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng lại không cho phép mình chìm vào giấc ngủ.

Không lâu sau, bên ngoài truyền đến một tiếng động rất nhỏ, có người rón ra rón rén bước vào phòng, lại gần tiến vào.

Lục Thanh Tắc mở mắt ra, nhìn bóng người nho nhỏ trong bóng tối đi đến mép giường, thận trọng đưa tay đến gần.

Không đợi bàn tay kia chạm đến dưới mũi, Lục Thanh Tắc đã lên tiếng trước: "Đừng thử, thái phó nhà ngươi đang sống rất tốt."

Bóng người nhỏ bên giường cứng đờ: "Sư phụ vẫn chưa ngủ sao?"

Lục Thanh Tắc lười biếng nói: "Đợi ngươi."

"Sư phụ biết ta sẽ tới?"

Lục Thanh Tắc cười như không cười: "Không có cách nào, ai bảo ta mấy ngày nay tỉnh dậy vào mỗi buổi sáng, đều phát hiện trên thảm có một chuỗi dấu chân mèo."

Từ sáng hôm trước, y đã để ý đến trên thảm lông dê mềm mại màu trắng như tuyết có nhiều thêm vài bàn chân nhỏ sẫm màu, giống như dấu chân mèo con in trên tuyết, chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể nhìn ra ai đã để lại nó.

...Đứa nhỏ này có vẻ thực sự lo lắng y nửa đêm đang ngủ đột ngột biến mất, mỗi đêm đều phải đến xem thử y có còn sống hay không.

"Sao lại không mang giày?" Lục Thanh Tắc đưa tay chạm vào đứa trẻ này, ít nhất hôm nay cũng phải khoác thêm áo ngoài chứ.

Ninh Quyện nhỏ giọng: "Ta sợ đánh thức người."

Lục Thanh Tắc dở khóc dở cười, bất đắc dĩ mở một góc chăn ra: "Nếu đã không yên tâm như vậy thì ngủ cùng ta đi."

Dù sao Ninh Quyện cũng là một nam hài nhi, ngủ với y cũng không sao.

Tiểu hoàng đế cũng không có lập tức bò lên, thay vào đó rụt người lại: "Sư phụ chờ ta, ta đi rửa chân!"

Nói như sợ Lục Thanh Tắc sẽ đổi ý, quay đầu liền chạy ra ngoài.

Một lúc sau, lại lọc cọc ôm gối đầu nhỏ trở lại, đặt gối đầu nhỏ bên cạnh Lục Thanh Tắc, soạt một tiếng rúc vào trong chăn.

Lục Thanh Tắc cảm thấy buồn cười: "Muốn ngủ với ta đến vậy à?"

Ninh Quyện nghiêm túc "ừm" một tiếng: "Trên người sư phụ thơm quá."

Đó là thứ thấm sâu vào tận xương tủy, mùi hoa mai dịu dàng êm dịu, lúc nhẹ thì lành lạnh, lúc đậm thì ấm áp, chỉ cần ngửi được hơi thở này, cũng khiến hắn cảm thấy bình yên.

Lục Thanh Tắc gảy nhẹ vào trán hắn, nhẹ giọng cười mắng: "Nhãi ranh."

Ninh Quyện không có cảm giác không nghe lời, bị Lục Thanh Tắc mắng như vậy, ngược lại còn có chút vui mừng khó tả.

Lục Thanh Tắc chắc chắn sẽ không như vậy với Trần Tiểu Đao.

Vẫn là hắn thân cận với Lục Thanh Tắc hơn!

Ngay khi màn đêm buông xuống, trong cung yên tĩnh như chết.

Lục Thanh Tắc im lặng một lát mới mở miệng nói: "Quả Quả, Ninh Tông rời kinh, ta cũng nên hồi phủ rồi."

Ninh Quyện vốn còn đang lén lút cọ vào trong ngực y, ngẩn ra, tủi thân nói: "Sư phụ sao lại vội vàng rời đi như vậy, là không thích ở cùng với ta sao?"

Ánh trăng bạc từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu sáng căn phòng một chút, mơ hồ có thể nhìn thấy dáng vẻ làm nũng của đứa nhỏ này, hàng mi dài ướt đẫm, đôi mắt đen sáng long lanh, cái miệng nhỏ mím lại, giống như một chú cún con bị rơi xuống nước đáng thương nhìn qua.

Tiểu hoàng đế học rất nhanh, học làm nũng cũng nhanh.

Đáng yêu như vậy khiến người ta muốn kìm lại, Lục Thanh Tắc nhịn không được lại nhéo mặt hắn, tàn nhẫn nói: "Có dùng chiêu này cũng vô dụng."

Ninh Quyện lắp bắp: "Trong cung lớn như vậy, sau này sư phụ không thể ở lại trong cung được sao?"

"Không được." Lục Thanh Tắc có nguyên tắc rõ ràng, "Ta là ngoại thần, làm sao có thể ở trong cung."

Trước khi Sùng An Đế băng hà đã ban chết cho rất nhiều cung phi, nhưng vẫn còn một số người không được sủng ái, còn ở lại trong thâm cung lạnh lẽo.

Nếu không phải bởi vì y là đế sư, lại còn bị thương, danh tiếng trên triều cũng không tồi, ở trong cung lâu như vậy, đám ngự sử kia đã sớm mắng chết y rồi.

"Nhưng..." Ninh Quyện rất không cam lòng.

Lục Thanh Tắc bị thương, nếu bây giờ rời cung dưỡng bệnh, hắn chắc chắn sẽ không nỡ để y mỗi ngày tiến cung vì hắn dạy học.

Lấy thân phận của hắn, cũng không thể ngày ngày rời cung tìm Lục Thanh Tắc được.

Lục Thanh Tắc xoa nhẹ cái đầu nhỏ đầy lông đang cọ trong ngực mình: "Ngoan, nghe lời."

Bàn tay đặt trên đầu tuy không tính là dày rộng mạnh mẽ, nhưng lại nhẹ nhàng mà tinh tế, mang theo một phần dịu dàng thương xót.

Ninh Quyện không thể từ chối.

Hắn trầm giọng xuống "ừm" một tiếng, giọng rất trầm và dài, tràn ngập sự mất mát.

Lục Thanh Tắc thực sự không nỡ làm đứa trẻ này buồn, giọng nói cũng trở nên ôn hòa hơn: "Quả Quả, sư phụ trở về, là vì chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho ngươi."

Lễ vật?

Ninh Quyện chớp chớp mắt, cách sinh nhật của hắn vẫn còn sớm.

Nhưng nghĩ đến Lục Thanh Tắc đang chuẩn bị lễ vật cho hắn, hắn lại cảm thấy an ủi một chút, ôm một cánh tay của Lục Thanh Tắc, ríu rít nói chuyện với y một lúc.

Cuối cùng Lục Thanh Tắc không nhịn được buồn ngủ, hơi thở dần trở nên đều đều.

Ngày hôm sau, trong sự miễn cưỡng của tiểu hoàng đế, Lục Thanh Tắc trì hoãn việc rời cung cho đến tối.

Tiểu gia hỏa không yên tâm nên để Trường Thuận đưa Lục Thanh Tắc về nhà, cùng với một đống dược liệu và đồ bổ, chất đầy lên xe ngựa.

Trần Tiểu Đao đã sớm đợi ở ngoài cung, vui vẻ đón lấy Lục Thanh Tắc.

Khi đến Lục phủ, nó tiễn Trường Thuận đi, phân phó hạ nhân thu dọn đồ đạc mang từ trong cung, mới đỡ Lục Thanh Tắc đi vào trong nội viện Lục phủ xa cách đã lâu.

Vừa vào phòng, Trần Tiểu Đao đã bắt đầu nói chính sự: "Công tử, ta đã làm theo lời ngài nói, mời một vị đại phu tốt hơn cho mẫu thân của Phạm đại nhân, bây giờ tình trạng của Phạm mẫu đã chuyển biến tốt hơn, ta đoán tối nay sẽ đến cửa thăm hỏi."

"Vất vả rồi." Lục Thanh Tắc vui vẻ vỗ vai Trần Tiểu Đao, "Chuyện này cảm ơn ngươi, làm tốt lắm."

Cái đuôi của Trần Tiểu Đao sắp dựng lên trời, tràn đầy hăng hái: "Ta đi dặn dò phòng bếp sắc thuốc! Công tử trước tiên nghỉ ngơi thật tốt nhé."

Trần Tiểu Đao đoán không sai, sau buổi tối, Lục Thanh Tắc trong thư phòng vẻ mặt ủ rũ uống xong một chén thuốc đắng, mới vừa nhe răng trợn mắt mà đau khổ đeo chiếc mặt nạ lên, Phạm Hưng Ngôn đã tới Lục phủ thăm hỏi.

Y không chút hoang mang đeo chiếc mặt nạ bạc mang từ trong ra: "Đi mời người tới đây."

------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Quả Quả: Ta không cho phép bất kỳ ai có suy nghĩ xxoo đối với sư phụ!

Sau này: Ác đồ hóa ra chính là ta.

-(@Ttradaosatac)

Vài bữa nữa nếu rảnh rỗi mình sẽ edit thêm cả tựa đề cho chương nữa cho đỡ trống :^)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro