Chương 17 Muốn gì thì tự mình lấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Quyện vừa xuất hiện, Trường Thuận rất sáng suốt ngậm miệng, dẫn những cung nhân còn lại tự động tản ra.

Sau vụ ám sát năm đó, cung nhân ở Càn Thanh cung lại bị thay đổi lần nữa, đều do Trịnh Nghiêu cẩn thận chọn lựa, hầu hạ nhiều năm như vậy, cũng biết tiểu bệ hạ không thích bị người khác vây quanh, đặc biệt là khi ở bên cạnh Lục thái pó.

Vừa rồi trên đường đi đến, không khí Đoan Ngọ ở các cung điện đều khá nhộn nhịp, treo đầy xương bồ và ngải cứu, hoa lựu đỏ tươi đẹp, hoa dành dành thơm nồng, rực rỡ khắp cung.

Mặt khác ở Càn Thanh cung, bố trí lại không náo nhiệt đến như vậy.

Lục Thanh Tắc cùng Ninh Quyện đi vào noãn các, nhìn cung điện không khác mấy so với trước đây: "Quả Quả, đặc biệt mời ta tới Đoan Ngọ, sao đến cả chút bầu không khí cũng không có?"

"Đều chỉ là hình thức thôi." Ninh Quyện hất cằm, vẻ mặt có chút khinh thường.

Khi còn nhỏ hắn ở lãnh cung bị người ta khinh thường, sau khi mẫu phi rời đi, ngay cả bữa ăn cũng trở thành một vấn đề, trong cung ăn tết, dù có náo nhiệt đến mấy cũng không liên quan đến hắn, cho nên đối với ngày lễ này rất thờ ơ.

Ngay cả bây giờ, với hắn mà nói, ý nghĩa duy nhất của Đoan Ngọ, cũng chỉ là có thể mời Lục Thanh Tắc vào cung, ở bên cạnh hắn thêm mấy ngày nữa.

Khắp nơi đều không có ai, Lục Thanh Tắc tháo mặt nạ xuống, cười như không cười liếc nhìn Ninh Quyện, chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một sợi dây ngũ sắc, hai ngón tay giơ lên đung đưa: "Vậy ra bệ hạ không thích? Không nói sớm, báo hại ta hôm qua học tết rất lâu với Tiểu Đao."

Ninh Quyện: "..."

Ninh Quyện: "!!!"

Sắc mặt tiểu hoàng đế tức khắc trở nên rất kích động, nhìn thẳng vào sợi dây ngũ sắc kia, đáy mắt đen nhánh tràn đầy ham muốn và vui sướng, mím môi, giọng yếu ớt: "Sư phụ."

Lục Thanh Tắc giả vờ không hiểu: "Xem ra bệ hạ thật sự không muốn, đợi chút nữa đưa cho Trường Thuận đi, cũng không thể để lãng phí công sức được."

Trường Thuận muốn chết sao!

Sắc mặt Ninh Quyện lập tức căng thẳng, muốn cướp lại, nhưng không dám đưa tay ra, đỉnh mày nhíu chặt, rất giống một chú cún con đang bồn chồn không yên, nhìn khí thế khiến cho người ta sợ hãi, cuối cùng cũng chỉ rên rỉ một tiếng đáng thương, mang theo vài phần năn nỉ: "Ta, ta muốn, sư phụ."

Lục Thanh Tắc nhướng mày: "Muốn cái gì cơ?"

"...Muốn sợi dây ngũ sắc sư phụ tự tết."

Mặt đau quá, đây là vả mặt mà sư phụ nói sao.

Nhưng nếu lấy được, mặt đau một chút cũng không sao.

Lục Thanh Tắc trong mắt mang theo ý cười, đốt ngón tay gõ nhẹ vào bàn kang: "Bệ hạ, ngươi là quân chủ của Đại Tề, muốn cái thì thì tự mình lấy, thiên hạ đều là của ngươi, không cần cầu xin với người khác."

Nhưng đừng thật sự nuôi dưỡng một thế hệ bạo quân thành một chú cún nhỏ biết làm nũng, quay lại sẽ bị người khác dẫn đi làm thịt chia thức ăn mất.

Ninh Quyện giật mình, ở trong lòng nhai đi nhai lại những lời này.

Nếu muốn cái gì thì tự mình lấy sao?

Lục Thanh Tắc nhìn bộ dáng trầm tư của tiểu hoàng đế, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, kéo tay hắn qua, buộc dây ngũ sắc này lên trên tay hắn, ngoài miệng dặn dò: "Trong trận mưa đầu tiên sau Đoan Ngọ hãy cắt nó ra rồi vứt đi."

Ninh Quyện nhẹ nhàng chạm vào nút thắt Lục Thanh Tắc tự mình tết cho hắn, ngước mắt cười, hai mắt sáng ngời, cả phòng sáng rực rỡ: "Đúng rồi, sư phụ sao lại đột nhiên muốn hỏi về võ quốc công?"

"Ừ, nghe Trường Thuận nói, võ quốc công năm nay cũng không hồi kinh," Lục Thanh Tắc nhớ tới điểm này, "Hình như chưa từng gặp qua Sử đại tướng quân ở kinh thành, cũng rất ít nghe người ta nhắc đến?"

Lấy cớ này ít nhiều có chút khập khiễng, Lục Thanh Tắc không phải người đặc biệt có nhiều lòng hiếu kỳ.

Ninh Quyện lại chỉ gật đầu, Lục Thanh Tắc nói hắn liền tin.

"Trong ba thế hệ võ quốc công trấn thủ Mạc Bắc, mãn môn trung liệt*, sau khi phụ thân cùng anh trai chết trên chiến trường, võ quốc công hiện tại Sử Dung Phong còn trẻ đã tập tước** dẫn binh, độc thủ Mạc Bắc mấy chục năm, quả thật rất ít hồi kinh."
*Mãn môn trung liệt (满门忠烈) cả gia đình đều trung thành.
**Tập tước (袭爵) con cháu được ban danh vị triều đình, nối tiếp cha ông.

Sau một lúc trầm ngâm, hắn tiếp tục nói: "Ước chừng mười hai mười ba năm trước, võ quốc công không còn hồi kinh, chỉ phái phó tướng về kinh báo cáo nhiệm vụ."

Lần này thật sự tò mò, Lục Thanh Tắc bất giác nghiêng người về phía Ninh Quyện, nghiêm túc nghe: "Tại sao?"

Mùi hoa mai nhàn nhạt đến gần, nồng nặc hơn một chút, Ninh Quyện hài lòng nheo mắt lại: "Việc này còn phải bắt đầu từ một chuyện cũ, hai mươi năm trước, võ quốc công từng thành thân với một nữ tử Mạc Bắc, Sử phu nhân khi sinh con băng huyết mà chết, để lại một đứa con trai, võ quốc công và phu nhân tình cảm sâu sắc, luôn giữ nhi tử bên cạnh để giáo dưỡng, không đưa về kinh thành, chỉ xin phong thế tử."

"Khi tiểu thế tử được năm tuổi, Thát Đát cùng Ngõa Lạt liên thủ lén lút tấn công, hai mươi vạn đại quân tiến vào thành, Mạc Bắc chiến tranh loạn lạc, khi đó người ngồi trên long ỷ vội vàng tu tiên, Yêm Đảng thế lực lớn, võ quốc công lại đắc tội Yêm Đảng, suốt một tháng trời, lương thảo vẫn không được tiếp tế, binh lính Mạc Bắc chỉ có thể ăn thịt ngựa chết và rễ cỏ chôn sâu dưới lòng đất," khóe miệng Ninh Quyện cong lên thành một vòng cung lạnh lùng giễu cợt, "...Cuối cùng vẫn là Vệ Hạc Vinh liên thủ với Bộ Binh và Hộ Bộ thượng thư, cưỡng chế vận chuyển lương thảo tiếp tế."

Lục Thanh Tắc không khỏi sửng sốt một lúc.

Tình lý bên trong, thật không ngờ tới.

Vệ Hạc Vinh là người thông minh, biết lật tổ sẽ không có trứng lành, nhưng lão trực tiếp ra mặt cưỡng chế vận chuyển quân lương, có chút bất ngờ.

Suy cho cùng khi đó Vệ Hạc Vinh vẫn chưa phải là Vệ thủ phụ quyền thế ngập trời, đắc tội Yêm Đảng, tám phần sẽ phải gánh tội.

"Không có lương thảo tiếp tế, Mạc Bắc gần như rơi vào tình thế nguy hiểm, võ quốc công bí mật phái thân binh tinh nhuệ, hộ tống thế tử hồi kinh, không ngờ tin tức bại lộ, nửa đường bị người tấn công, lúc đó chiến cuộc giằng co, võ quốc công biết được tin tức, nhưng không thể đích thân tới cứu, nhân lực vượt quá tầm kiểm soát, chờ có cơ hội thở dốc, mới mang người đi tìm, cũng đã chậm."

Lục Thanh Tắc cau mày thật sâu, trong lòng cảm thấy hoảng sợ: "Đứa trẻ đó đã chết rồi?"

Ninh Quyện không nhìn thấy y cau mày, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt thẳng lông mày y, khi đầu ngón tay rơi xuống, dừng lại trên nốt ruồi lệ ở đuôi mắt: "Đội thân binh hộ tống tiểu thế tử hồi kinh chết trận, chỉ có thi thể tiểu thế tử mất tích, ngoại trừ võ quốc công, tất cả mọi người đều cho rằng tiểu thế tử đã chết, dù sao chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, trong chiến tranh loạn lạc đó..."

Cũng không biết có phải đang nghĩ tới chính mình hay không, hắn trầm mặc một lúc: "Võ quốc công tìm tiểu thế tử nhiều năm, bặt vô âm tín, cũng chưa từng về kinh. Trong kinh đối với điều này nghị luận sôi nổi, có cho rằng võ quốc công chết tâm với hoàng thất, cũng có cho rằng hắn đang ở Mạc Bắc tiếp tục tìm kiếm tiểu thế tử, cho nên không muốn hồi kinh."

Chuyện cũ này cũng không có gì vẻ vang, về sau lại bị Sùng An Đế đè xuống, người biết được không nhiều lắm, cũng không dám tùy tiện nhắc đến.

Lục Thanh Tắc nghe xong toàn bộ chuyện cũ, cuối cùng cũng nhớ ra.

Khó trách y cảm thấy võ quốc công nghe quen tai, nhưng lại không nhớ ra.

Võ quốc công trong nguyên tác cũng chưa từng lên sàn!

Trong lúc triền miên trên giường bệnh, cốt truyện có viết một đoạn ngắn - nhân vật chính tìm thấy đứa con thất lạc nhiều năm của võ quốc công, nhận được cảm kích cùng ủng hộ của võ quốc công, đạt được tín nhiệm trong quân... Sau đó võ quốc công chết vì bệnh tật, rất là người công cụ.

Hóa ra đây là bàn tay vàng của nhân vật chính.

Nhân vật chính lúc này còn đang làm thiếu gia nhàn rỗi ở Giang Nam, Ninh Quyện sẽ không còn là bạo quân giết người như ma nữa, nhân vật chính cũng không cần thiết khởi binh tạo phản.

Lục Thanh Tắc yên tâm nghĩ, y cướp cốt truyện không quá phận đi?

Đáng tiếc trong nguyên tác không đề cập rõ nhân vật chính tìm được tiểu thế tử ở đâu, cũng may có được đại khái phạm vi, Lục Thanh Tắc nhớ lại một hồi, mới nhìn về phía Ninh Quyện: "Quả Quả, giúp ta một chuyện."

Dám nói chuyện với hoàng đế như vậy, quả thực quá to gan, nhưng Ninh Quyện lại rất thích, cười nói: "Sư phụ cứ việc nói."

"Ngươi tìm người đến vùng Giang Nam, tìm một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi," trong nguyên tác tiểu thế tử lên sàn chính là tên thật, Lục Thanh Tắc cũng không biết bây giờ hắn ta gọi là gì, "Trên vai hắn có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm, võ nghệ khá cao."

Trừ điều này ra, cũng không biết còn có đặc điểm gì khác.

Rốt cuộc lúc trước lật thực sự quá qua loa.

Ninh Quyện đôi mắt tối sầm, nhìn chằm chằm Lục Thanh Tắc ba giây, không hỏi gì thêm, đứng dậy đi ra ngoài, nhàn nhạt phân phó Trường Thuận đang canh giữ ngoài cửa: "Gọi Trịnh Nghiêu tránh người tới đây, trẫm có chuyện quan trọng tìm hắn."

Nói xong, lại trở về phòng, lộ ra nụ cười ngọt ngào với Lục Thanh Tắc: "Sư phụ ăn chưa? Phòng bếp gói bánh ú rồi."

Lục Thanh Tắc: "......"

Y nhéo mặt tiểu hoàng đế: "Người đeo hai chiếc mặt nạ à?"

Ninh Quyện cọ vào trên tay y, cười tủm tỉm.

Trịnh Nghiêu rất nhanh đã bí mật chạy đến Càn Thanh cung.

Nghe xong mệnh lệnh của Ninh Quyện, Trịnh Nghiêu đang chuẩn bị đi sắp xếp người, Lục Thanh Tắc yên lặng ngồi một bên bỗng nhiên đứng dậy, đưa một dây bánh ú nhỏ vừa mới nấu xong qua, khẽ cười nói: "Quá ít đặc điểm, phạm vi lại lớn, vất vả cho Trịnh chỉ huy sứ rồi. Đoan Ngọ vẫn phải làm phiền, ăn ít bánh ú đi."

Trịnh Nghiêu đi theo bên cạnh Ninh Quyện được vài năm, âm thầm làm việc cho hắn, biết rất rõ về ham muốn độc chiếm Lục Thanh Tắc của tiểu bệ hạ, lập tức im lặng rít lên, nhất thời không biết có nên trả lời hay không, lén lút liếc nhìn sắc mặt khó phân biệt được hỉ nộ của Ninh Quyện.

Một lúc sau, mới nghe thấy giọng nói bình thản của Ninh Quyện: "Sư phụ đưa cho ngươi thì cứ nhận, ngẩn người ra đó làm cái gì."

...Ta sợ ngài chém ta đó!

Nhưng trên mặt Trịnh Nghiêu lại không dám biểu lộ gì, nhận lấy bánh ú từ tay Lục Thanh Tắc, cúi người: "Đa tạ thái phó."

Mọi người biết nhau đã mấy năm, ít nhiều cũng coi như bằng hữu, Lục Thanh Tắc luôn cảm thấy thái độ của Trịnh Nghiêu có chút kỳ quái, nghi ngờ nhìn mắt Ninh Quyện.

Người sau nhìn thẳng vào mũi từ mũi nhìn tim, cầm tách trà nóng thổi, chờ Trịnh Nghiêu lui xuống, mới đẩy chung trà qua, vẻ mặt ngây thơ vô tội: "Bạch hào ngân châm, vị khá là ngọt, sư phụ thử xem?"

Lục Thanh Tắc: "......"

Vẫn rất kỳ quái.

Trịnh Nghiêu đang sợ nhóc con này sao?

Lục Thanh Tắc cán bánh ú nhỏ, cân nhắc một chút, lại cảm thấy cũng đúng .

Thà là cấp dưới sợ hãi, còn hơn là không sợ.

Đúng lúc này, Trường Thuận từ bên ngoài gõ cửa: "Bệ hạ, Lục đại nhân, tất cả quan lại đều đã có mặt, Lục đại nhân tới đó trước, hay là ngài sẽ đi cùng Lục đại nhân tới đó ạ?"

Ninh Quyện không cần nghĩ ngợi một tiếng "cùng nhau" còn chưa kịp nói, đã bị Lục Thanh Tắc cắt ngang: "Ta tới đó trước."

Vừa nói vừa liếc nhìn sắc mặt sa xuống của tiểu hoàng đế: "Chê ngày thường còn chưa đủ phô trương sao, buổi tối lại cùng ngươi tới."

Trái tim thủy tinh của tiểu hoàng đế lung lay sắp đổ, đầy tủi thân gật đầu, thấy Lục Thanh Tắc cầm mặt nạ lên, đột nhiên duỗi tay ra chặn lại, đứng dậy mỉm cười nói: "Ta đến giúp người."

Hơi thở mát mẻ của thiếu niên đến gần, Lục Thanh Tắc không khỏi hơi ngả người ra sau.

Thằng nhóc này trưởng thành nhanh thật.

Trước đây một hai phải đeo mặt nạ cho y, còn phải kiễng chân lên.

Đeo mặt nạ lên xong, Ninh Quyện miễn cưỡng đưa Lục Thanh Tắc ra ngoài, nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của y mới dừng lại.

Sư phụ bảo hắn phái người đi tìm, là vị tiểu thế tử nhà võ quốc công đi.

Có đôi khi hắn thật sự hoài nghi, Lục Thanh Tắc có phải thần tiên từ trên trời xuống hay không, vì sao lại biết nhiều như vậy, tỷ như lúc trước cây trâm ngọc kia của hắn bị trộm đi.

Mấy năm trước, hắn phái Trịnh Nghiêu đi bắt cung nữ ăn trộm trở về, tra tấn một phen.

Nhân tiện hỏi chút chuyện có liên quan đến Lục Thanh Tắc.

Lúc cung nữ đó bị tra tấn đến thần trí không rõ, cũng chắc chắn mình chỉ gặp qua Lục Thanh Tắc từ xa một lần, chưa từng có bất kỳ liên lạc nào.

Nhưng Lục Thanh Tắc lại giống như biết tung tích của cây trâm, rất nhanh đã tìm về cho hắn.

Trên người sư phụ có quá nhiều bí mật.

Mặc dù rất muốn biết tất cả, nhưng hắn không nỡ buộc Lục Thanh Tắc phải nói.

Tia máu đỏ thẫm trong mắt biến mất, Ninh Quyện quay người lại, thản nhiên suy nghĩ, chiếc áo choàng đỏ tươi hôm nay càng khiến Lục Thanh Tắc tăng thêm ba phần lộng lẫy, chỉ để cho hắn nhìn, những người khác muốn cũng đừng nghĩ tới.

Suy nghĩ không khỏi lan rộng ra.

Làn da sư phụ trắng còn hơn tuyết, rất thích hợp mặc màu đỏ, đỏ thẫm, đỏ son, đỏ tươi, đỏ mơ... Nói vậy mặc hỉ phục màu đỏ, cũng sẽ rất đẹp.

Nhưng trên đời này ai xứng để y mặc hỉ phục?

Ninh Quyện mặt không biểu tình rũ mắt xuống.

Ai cũng không xứng.
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Quả Quả (nghiêng đầu khó hiểu): Nghe lời sư phụ, tự lấy thứ mình muốn, nhưng sao sư phụ lại có vẻ không vui?

Lục sư phụ:.
--@ttradaosatac

Bàn kang:



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro