Chương 19 Có phải ngươi muốn khi sư diệt tổ không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được tiếng cười của Lục Thanh Tắc, Ninh Quyện vừa quẫn bách vừa buồn bực, đầu không ngừng cúi xuống, hình bóng tràn đầy ai oán.

Lục Thanh Tắc càng cười lớn hơn, phủ thêm áo ngoài, nửa ngồi xổm xuống chọc vào đầu hắn: “Trốn cái gì, cho ta xem.”

Y chọc một chút, Ninh Quyện liền rụt lại, đường đường là hoàng đế bệ hạ của Đại Tề, trông lại đáng thương như một con nhím nhỏ.

Lục Thanh Tắc xấu xa chọc mấy cái, vui vẻ cười đủ rồi mới dặn dò nói: “Trước tiên dùng tay ấn vào sụn dưới sống mũi, ta gọi Trường Thuận lấy khăn và đá tới.”

Ninh Quyện bất đắc dĩ đè xuống, giọng mũi khó chịu nói: “Mặc xong quần áo đã.”

Nếu Trường Thuận dám nhìn bộ dáng quần áo không chỉnh tề đó của Lục Thanh Tắc, bổng lộc năm nay cũng đừng nghĩ đến!

Lục Thanh Tắc không biết Trường Thuận lại là cây thương nằm bên cạnh Ninh Quyện, buồn cười đáp lại một tiếng, dứt khoát gọi Trường Thuận qua cửa.

Trong lúc chờ đợi Trường Thuận lấy đồ, y không nhanh không chậm thay xiêm y trên người.

Màng nhĩ Ninh Quyện có chút nóng.

Hắn chưa bao giờ biết thính giác của mình lại tốt đến như vậy, ngay cả tiếng quần áo sột soạt cọ xát rất nhỏ cũng có thể nghe được rành mạch, biết được Lục Thanh Tắc đang thay quần áo nào.

Khoảng thời gian chờ đợi này nhất thời trở nên có chút giày vò không rõ ràng, giữa trán thấm ra một tia mồ hôi mỏng.

Trách mùa hè năm nay khô nóng quá.

Mặc quần áo này một mình có chút phiền toái nhỏ, chờ Lục Thanh Tắc mò buộc thắt lưng xong, Trường Thuận cũng đem đồ tới.

Băng trong hầm lạnh đã được lấy ra từ sớm, sẽ được dùng để làm lạnh chút trái cây trong yến tiệc hôm nay, không khó để lấy được.

Nhìn thấy quần áo Lục Thanh Tắc mặc cũng không đặc biệt chỉnh tề, Trường Thuận vô thức muốn giúp sửa sang lại một chút, nhưng lại nghĩ rằng bệ hạ còn ở bên trong, cảm thấy mình có chút nhiều chuyện liền đi xuống.

Lục Thanh Tắc vắt chiếc khăn, nhìn thấy Ninh Quyện vẫn như một cây nấm nhỏ u ám, mọc trong góc tường không chịu quay đầu lại, bất đắc dĩ đưa chiếc khăn ướt qua: “Không muốn để ta nhìn thấy thì tự mình lau một chút trước đi.”

Ninh Quyện lúc này mới rầu rĩ “hừ” một tiếng, cũng không quay đầu lại nhận lấy chiếc khăn, cẩn thận lau mặt, dùng vài chiếc khăn, xác nhận đã lau sạch sẽ mới quay đầu lại.

Khuôn mặt toát lên khí chất anh hùng của thiếu niên sạch sẽ và tuấn tú, đôi mắt vẫn có chút ươn ướt, vẻ mặt căng thẳng, lúng túng muốn chết.

Lục Thanh Tắc: “...”

Gánh nặng hình tượng của đứa nhỏ này, phải nặng đến tám trăm cân đi.

“Không còn chảy máu nữa à?”

Ninh Quyện trước mặt sư phụ có cảm giác vô cùng mất mặt, rầu rĩ “ừm” một tiếng.

“Cúi đầu xuống.” Lục Thanh Tắc dùng khăn quấn mấy khối băng nhỏ bên cạnh, thắt nút lại, nhìn thiếu niên trước mặt thuận theo cúi đầu, đặt sau gáy hắn: “Có phải gần đây ăn nhiều đồ nóng quá hay không?”

Ninh Quyện bị lạnh đến rít lên một tiếng, cũng không biết tại sao lại chảy máu mũi, tạm thời bỏ qua, lại “ừm” một tiếng.

“Để phòng bếp điều chỉnh đồ ăn lại đi.” Lục Thanh Tắc trong mắt hiện lên ý cười, trêu chọc nói, “Trước mặt ta đã như vậy, lần sau nếu bị chảy máu mũi trước mặt tất cả các quan viên, e là không phải ngươi muốn khiêng theo Tử Cấm Thành thoát khỏi Đại Tề suốt đêm.”

“...” Ninh Quyện khẽ hừ một tiếng, “Bọn họ làm gì không liên quan gì đến ta.”

Hắn chỉ như vậy trước mặt Lục Thanh Tắc mà thôi.

Thấy máu mũi của hắn đã thật sự ngừng chảy, Lục Thanh Tắc lấy túi chườm đá ra, kiểm tra xem Cổn Miện có dính máu hay không.

Trong lúc Lục Thanh Tắc kiểm tra, Ninh Quyện cũng đang quan sát bộ xiêm y không quá vừa vặn của Lục Thanh Tắc.

Trên môi hắn nở nụ cười, không ngờ tới sư phụ luôn ung dung điềm tĩnh, gặp biến bất kinh lại liệu sự như thần cũng có một mặt này, thật là… đáng yêu quá.

Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, Ninh Quyện không khỏi giật mình.

Dùng từ đáng yêu để hình dung Lục Thanh Tắc, hình dung sư phụ của mình, có vẻ rất kỳ quái.

Nhưng hắn nhất thời lại không nghĩ ra được từ nào khác thích hợp hơn.

Tùy ý để Lục Thanh Tắc cẩn thận kiểm tra xong, Ninh Quyện không còn châm chước nữa, thả lỏng đôi mày hơi cau lại: “Sư phụ, xiêm y rối loạn quá, ta giúp người sửa sang lại một chút.”

Lục Thanh Tắc lùi lại hai bước, giang hai tay ra, rất tự nhiên mà tiếp nhận sự hầu hạ của hoàng đế bệ hạ.

Không ngờ y lại chủ động giữ khoảng cách, Ninh Quyện ngược lại tiến lên một bước, cúi đầu, nghiêm túc sửa sang lại cho y, ngón tay phe phẩy từng nếp gấp trên ống tay áo, ủi qua những chỗ không bằng phẳng.

Ánh mắt hai người từ một cao một thấp trước kia đã chuyển sang ngang tầm mắt.

Trong tương lai gần, chỉ sợ sẽ lại trở thành một cao một thấp, nhưng lần này, là Ninh Quyện nhìn xuống y.

Lục Thanh Tắc lạc quan mà nghĩ, không phải ta lùn, mà là đứa nhỏ này nhảy lên quá nhanh.

Y cũng cao một mét tám đấy!

Lục Thanh Tắc như đi vào cõi thần tiên xa xôi* lơ đãng suy nghĩ, trên eo đột ngột thắt chặt.
*gốc là 神游天外

Ninh Quyện thắt chặt đai lưng lỏng lẻo, nhẹ giọng hỏi: “Sư phụ bình thường cũng thành thật cởi quần áo trước mặt người khác như vậy sao?”

Lục Thanh Tắc không hiểu lắm: “Cái gì?”

“Trước mặt Trần Tiểu Đao cũng như vậy sao?” Ninh Quyện lại trầm giọng xuống, nghe không ra cảm xúc trong giọng nói.

Cho dù hắn sắp xếp từng chút thời gian nhàn rỗi, muốn ở bên cạnh Lục Thanh Tắc, nhưng suy cho cùng hoàng cung và thế giới bên ngoài vẫn có khoảng cách.

Lục Thanh Tắc dành thời gian với người khác, vẫn nhiều hơn thời gian ở bên cạnh hắn.

Dựa vào đâu Lục Thanh Tắc không thể ở lại trong cung?

Đai lưng có vẻ chặt hơn một chút.

Lục Thanh Tắc sặc một chút, vỗ vào tay Ninh Quyện: “Đương nhiên không phải — ngươi có phải muốn khi sư diệt tổ không, nới lỏng ra một chút!”

Ninh Quyện nhìn chằm chằm phần eo thon gầy đó, một lát sau, buồn bã không tiếng động nới lỏng ra một chút.

Thắt đai lưng xong, hắn lại ngồi xổm xuống, chỉnh lại vạt áo cho Lục Thanh Tắc.

Lục Thanh Tắc “này” một tiếng, xách hắn lên: “Này thì không cần đâu.”

Ninh Quyện nuối tiếc đứng thẳng dậy, ánh mắt sáng quắc: “Sư phụ, ta hầu hạ không tồi đi?”

Lục Thanh Tắc ừm một tiếng: “Kỹ năng bình thường, thái độ không tồi, lần sau sẽ quay lại.”

Ninh Quyện tiến lại gần, giống như một chú cún con đang mong được chạm vào: “Vậy, sư phụ đêm nay có thể ngủ cùng với ta không?”

Lục Thanh Tắc nhướng mày: “Nếu ta không ngủ cùng với ngươi, sợ là nửa đêm ngươi lại trộm lẻn vào phòng ta, xem ta còn sống không.”

Đây là đồng ý rồi.

Lục Thanh Tắc hai năm gần đây rất ít ngủ lại hoàng cung, sẽ rời đi trước khi cửa cung khóa lại, đôi mắt Ninh Quyện sáng ngời, tràn đầy mong đợi đối với buổi tối.

Lục Thanh Tắc luôn cảm giác sau lưng tiểu hoàng đế phảng phất có một cái đuôi vui vẻ mà đung đưa, cười gõ gõ chóp mũi hắn: “Được rồi, nên ra ngoài thôi, cất cái đuôi nhỏ của ngươi lại.”

Ninh Quyện ừm ừm gật đầu, hăng hái giúp y đeo mặt nạ lên.

Cái đuôi vẫn rất vui vẻ đong đưa.

Bởi vì mong chờ buổi tối, ban ngày trôi qua rất nhanh.

Hoạt động được xem nhiều nhất Đoan Ngọ, chắc chắn là “Bắn liễu”.

Cưỡi ngựa dương cung, bắn liễu đón cành, lấy những mũi tên không lông bắn vào giữa sân cắm cành liễu, người có thể bắn đứt cành liễu và dùng tay bắt được nó rồi chạy như bay rời đi được coi là thượng đẳng, người chỉ bắn đứt cành liễu mà không thể bắt được nó được coi là trung đẳng, còn người bắn liên tục hoặc bắn không trúng được coi là hạ đẳng.

Đại Tề trọng văn khinh võ, võ quốc công có năng lực nhất đang trấn thủ ở Mạc Bắc, còn lưu lại ở kinh thành, xương cốt nhiều ít đều có chút thoái hóa, trong số oa qua liệt táo*, chỉ có hai người đoạt được thượng đẳng.
*Oa qua liệt táo (歪瓜裂枣) chỉ người hoặc vật xấu xí

Một người là Phàn Vĩ tổng binh Ngũ Quân Doanh rất thân thiết với Vệ Hạc Vinh, một người khác, là được Ninh Quyện đặc biệt cho phép không cần làm nhiệm vụ, Tần Viễn An cùng nhau tham yến.

Giữa tiếng reo hò, Lục Thanh Tắc liếc nhìn vẻ mặt không gợn sóng của Ninh Quyện: “Muốn chơi sao?”

Ninh Quyện nhìn chằm chằm quảng trường náo nhiệt hồi lâu, mới lắc lắc đầu.

Xem ra là muốn chơi.

Thiên tính thiếu niên, ai không thích chơi.

Lục Thanh Tắc hơi bực bội — dựa vào đâu đứa trẻ nhà y lại phải sống cẩn thận như vậy?

Nếu không phải Ninh Quyện giấu tài, làm người khiêm tốn, y có thể kết luận, hôm nay thượng đẳng có thể còn thêm một người nữa.

Khi yến tiệc đến gần, Vệ Hạc Vinh không rõ tung tích một ngày này lần nữa thong thả ung dung xuất hiện trước mặt mọi người, cũng không giải thích đã đi đâu.

Đối với sự kiêu căng thất lễ của Vệ Hạc Vinh, Ninh Quyện cũng không có ý kiến gì, ngược lại còn tăng thêm một phần ban thưởng vốn đã phong phú, để thể hiện sự coi trọng.

Còn lại bách quan, ngoại trừ Lục Thanh Tắc hơi phong phú, còn lại cũng đều là quy cách ban thưởng rất bình thường.

Nhất thời Vệ Đảng đắc ý vênh váo, khi yến tiệc kết thúc, không ít đại thần vốn bởi vì chờ đợi Vệ Hạc Vinh mà bất mãn lại đi tới bắt chuyện, mỉm cười nịnh bợ.

Phạm Hưng Ngôn tìm được Lục Thanh Tắc với vẻ mặt không hài lòng, liền than vài tiếng: “Hoài Tuyết, ngươi biết không, hôm nay Vệ Hạc Vinh tiến cung, kích thước xa giá đang ngồi thậm chí còn lớn hơn so với hoàng thất!”

Lục Thanh Tắc lắc đầu: “Cũng không phải như vậy trong một ngày hai ngày.”

May mắn thay là, đối với cổ nhân mà nói, mưu phản không phải nói muốn phản liền phản, mà còn đòi hỏi phải vượt qua một ngưỡng tâm lý rất lớn, hơn nữa Vệ Hạc Vinh dường như không mấy hứng thú đối với ngôi vị hoàng đế.

Phạm Hưng Ngôn thở dài vài tiếng, cùng Lục Thanh Tắc nói chuyện gia đình: “Phu nhân nhà ta gần đây rất nóng tính, ta đã ngủ trong thư phòng hai ngày liên tiếp.”

Ngoài miệng oán giận, nhưng vẻ mặt lại rất ngọt ngào.

Có nhạc phụ đề bạt, Phạm Hưng Ngôn năm ngoái đã thăng chức thiếu khanh của Đại Lý Tự, phong thái càng trở nên tao nhã hơn vài phần.

Mấy năm nay quan hệ của hai người đã trở nên thân cận hơn rất nhiều, Phạm Hưng Ngôn trước mặt người khác chính trực ngay thẳng, nhưng sau lưng lại thích luyên thuyên, còn rất dễ khóc chít chít.

Vị thiên kim đó của Phùng Các lão gia đặc biệt thích khoản này của Phạm Hưng Ngôn, đôi vợ chồng son tình cảm vô cùng tốt.

Lục Thanh Tắc mỉm cười nghe hắn nói, chuẩn bị rời khỏi đại điện, chợt dừng lại nói: “Nhân tiện đưa người tới đây.”

Phạm Hưng Ngôn sửng sốt, thấy Trường Thuận không biết từ khi nào đã xuất hiện không xa không gần ở phía sau hai người, mới bừng tỉnh nhận ra: "Á à, bệ hạ để người dạy học sao? Đúng là khắc khổ quá, ta làm chậm trễ thời gian rồi.”

Lục Thanh Tắc: “…”

Không, hắn chỉ nhớ cha thôi.

Sau khi Phạm Hưng Ngôn rời đi, Trường Thuận mới bước nhỏ chạy tới, cười tủm tỉm: “Bệ hạ đang đợi ngài.”

Trở lại Càn Thanh cung, Ninh Quyện đã cởi bỏ Cổn Miện, thay thường phục màu đỏ, chờ Lục Thanh Tắc ở trong sân.

Trường Thuận có lý hoài nghi bệ hạ mặc bộ đồ này là vì hôm nay Lục đại nhân cũng mặc màu đỏ, nhưng gã không dám nói.

Lục Thanh Tắc còn có chút tiếc nuối: “Cởi ra ngay sao? Ta vẫn chưa xem đủ đâu.”

Ninh Quyện hơi sửng sốt, cũng không suy nghĩ nhiều, quay đầu lại nói: “Trường Thuận, để người lấy Cổn Miện về…”

Lục Thanh Tắc buồn cười ngắt lời hắn: “Làm cái gì vậy, chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi không mệt sao?”

Đến gần, y ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Ninh Quyện, đã uống lúc yến tiệc, còn uống không ít.

Chậc, chưa đủ tuổi đã uống rượu.

Ninh Quyện quả thật có chút mệt mỏi, kéo Lục Thanh Tắc vào noãn các, giơ tay nhẹ nhàng tháo mặt nạ trên mặt y xuống.

Trong ánh nến ấm áp, khuôn mặt xinh đẹp ấy lộ ra, đuôi mắt hơi cong có một nốt ruồi lệ, trong mắt màu hổ phách phản chiếu những tia sáng nhạt nhỏ vụn, sự lạnh lùng xen lẫn với vẻ đẹp dày đặc, khiến người ta không thể rời mắt.

Ninh Quyện đột nhiên hưng phấn hơn gấp trăm lần, đầu ngón tay vuốt ve hơi ấm của chiếc mặt nạ được nhiệt độ cơ thể làm ấm, rũ mắt nói: “Ở bên cạnh sư phụ, không mệt.”

Cái miệng nhỏ còn khá ngọt.

Lục Thanh Tắc xoa nhẹ đầu hắn: “Buổi tối uống nhiều rượu, không có say sao?”

Ninh Quyện còn rất kiêu ngạo: “Sư phụ, ta ngàn ly không say.”

Đứa trẻ này, đắc ý cái gì.

Lục Thanh Tắc chuyển sang nhéo mặt hắn: “Một lát nữa uống chút canh giải rượu rồi ngủ tiếp — đã chuẩn bị người đi Giang Nam tìm người chưa?”

Ninh Quyện rất hưởng thụ việc bị Lục Thanh Tắc quản lý, cười tủm tỉm đồng ý: “Sư phụ yên tâm, đã xuất phát rồi.”

Nhưng gần đây nhiều mưa, đi thuyền vào thời điểm này không quá an toàn, chỉ có thể đi đường bộ, tám phần sẽ bị trì hoãn một chút.

Lục Thanh Tăc gật gật đầu, nhớ tới một sự kiện khác: “Vệ Hạc Vinh ban ngày đã biến mất rất lâu, ngươi để Trịnh đại nhân đi kiểm tra rồi?

Y chú ý tới trước khi lên thuyền rồng, Ninh Quyện đã đưa mắt về phía Trịnh Nghiêu ra hiệu.

Ninh Quyện liếm khóe môi, không rõ ý vị cười: “Đúng vậy, tra được một thứ rất bất ngờ.”

Lục Thanh Tắc bị kích thích khẩu vị: “Cái gì?”

Ninh Quyện đột nhiên lóe lên một ý tưởng: “Sư phụ đồng ý ở trong cung thêm ba ngày nữa, ta hiện tại sẽ nói cho sư phụ.”

Lục Thanh Tắc: “…”

Ninh Quyện cẩn thận suy nghĩ một chút sửa miệng: “Vậy… hai ngày?”

Tự mình muốn thêm giá, nhưng lại không không ngừng bận giảm?

Tiền đồ!

Lục Thanh Tắc vừa giận vừa buồn cười, không nói lời nào cầm chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, làm ẩm yết hầu: “Được rồi được rồi, ở lại với ngươi. Tra được cái gì rồi?”

Nhưng sau một hồi lâu cũng không nghe thấy Ninh Quyện lên tiếng.

Y buồn bực nâng mí mắt lên.

Hoàng đế trẻ tuổi cứng đờ nhìn chằm chằm chén trà trong tay y, bên tai hơi phát sốt, môi mỏng mím lại căng thẳng, nhỏ giọng gọi: “Sư phụ…”

Ly trà đó ta đã uống qua.

—-----------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:

Ninh quả quả: QAQ có, có chút cao hứng, còn có chút thẹn thùng.

Lục thanh tắc: Chậc, tiền đồ.

Chú: Lấy những mũi tên không lông bắn vào giữa sân cắm cành liễu, người có thể bắn đứt cành liễu và dùng tay bắt được nó rồi chạy như bay rời đi được coi là thượng đẳng, người chỉ bắn đứt cành liễu mà không thể bắt được nó được coi là trung đẳng, còn người bắn liên tục hoặc bắn không trúng được coi là hạ đẳng.. —— đến từ Bách Khoa toàn thư Baidu 《 bắn liễu 》(https://baike.baidu.com/item/%E5%B0%84%E6%9F%B3/2635889)
--@ttradaosatac

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro