Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Hoài Thanh ăn xong một ngụm cháo nhỏ cuối cùng, đứng dậy đem chén dĩa trên bàn vào máy rửa bát.

Lúc này Tạ Đường rời mắt từ khỏi điện thoại di động, đi tới cửa mặc áo gió Burberry vào, cầm lấy chìa khóa xe trên tủ giày, "Đi lấy cặp sách, mẹ đưa con đi học."

"Không cần đâu mẹ, con đi được."

Tạ Đường dừng lại, ngẩng đầu nhìn con trai của mình một chút, trước khi kịp nhận ra, hắn đã cao lớn như vậy, ngày càng không hiểu hắn đang nghĩ gì.

"Cũng được, trước tiên tới trường học tìm giáo viên chủ nhiệm của con, tình huống của con mẹ đã nói với ông ấy."

Tạ Hoài Thanh cách đây không lâu đã xảy ra tai nạn ô tô nhẹ, tài xế phanh xe đúng lúc, không có vấn đề lớn, chỉ là mất trí nhớ, vừa khéo mất đi ký ức sau khi chuyển trường. Nhưng hắn luôn là người thông minh độc lập, gặp phải chuyện này cũng không hoảng sợ, Tạ Đường tùy theo ý hắn, đối với con trai của cô, chuyện này cũng không có gì to tát.

Tạ Đường xoay người mở cửa, trước khi đóng cửa còn quay đầu lại nói thêm vài câu, "Tạ Hoài Thanh, quãng thời gian sau mẹ sẽ rất bận, có thể mẹ không thể thường xuyên về gặp con được, có việc cần thì gọi điện thoại cho mẹ."

Tạ Hoài Thanh gật đầu, nhìn an tĩnh lại hiểu chuyện, "Mẹ yên tâm, lái xe chậm một chút."

Tạ Đường đáp lại, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Tạ Đường bận rộn công việc, quanh năm suốt tháng chăm sóc không được Tạ Hoài Thanh mấy ngày, thỉnh thoảng cũng sẽ thấy có lỗi, nhưng thời gian có hạn, sự nghiệp và người thân, chỉ có thể được cái này mất cái khác.

Cũng may Tạ Hoài Thanh chưa bao giờ oán giận, dù là học tập vẫn là sinh hoạt, cũng sẽ không làm cho nàng bận tâm.

Tạ Hoài Thanh nhìn cánh cửa an ninh đóng lại trước mặt.

Hắn nằm viện theo dõi hai tuần lễ, Tạ Đường hầu như ở lại bệnh viện, tuy rằng mỗi ngày cô đều có vô số cuộc điện thoại cùng công tác chưa hoàn thành, nhưng đây là quãng thời gian hắn và Tạ Đường ở bên nhau lâu nhất trong hơn mười năm qua.

Thật ra thì không cần, hắn đã sớm qua tuổi cần người làm bạn.

Tạ Hoài Thanh thu dọn nhà bếp sạch sẽ, trở lại phòng ngủ tròng lên người áo khoác đồng phục học sinh. Trên ghế là một bộ đồng phục học sinh khác không phải của hắn, Tạ Hoài Thanh do dự một chút, không bỏ vào cặp sách, sau đó ung dung mở app bản đồ ra, tìm kiếm "Trường trung học thực nghiệm Băng Thành".

Đây là trường học của hắn, nhưng hắn hoàn toàn không nhớ được.

Ngày đó hắn tỉnh lại trong bệnh viện, ký ức dừng lại ở lúc biết được bệnh tình bà mình đã xấu đi, chuyển thành ác tính, hắn nói với Tạ Đường muốn chuyển đến trường Băng Thành để chăm sóc bà ngoại.

Đó đã là chuyện nửa năm trước, lúc đó hắn mới vừa lên lớp mười một. Tỉnh lại sau giấc ngủ đã qua bốn tháng, học kỳ sau lớp 11.

Mà trước đây không lâu bà ngoại đã qua đời. . . . . . Thậm chí ngay cả cái này hắn cũng không nhớ tới.

Vác cặp sách lên, mang theo tai nghe không dây, Tạ Hoài Thanh theo hướng dẫn, đến một ngôi trường đối với hắn hoàn toàn xa lạ.

Hiện tại hắn sống một mình tại nhà bà ngoại, khu chung cư cũ mười mấy năm, tiểu khu bên ngoài đã nhiều năm rồi, dọc đường trồng ba cây Bạch Dương cao lớn, nắng sớm xuyên thấu qua lá cây hạ xuống loang lổ.

Trước khi học tiểu học hắn từng ở nơi này, rìa đường có vài cửa hàng mở cửa, một cảm giác quen thuộc phả vào mặt.

Khi Tạ Hoài Thanh đến cổng chính của trường, cách giờ tự học bắt đầu còn có 20 phút, lúc này học sinh không nhiều, rải rác đi vào cổng trường.

Hắn đi về phía trước vài bước, đến phía trước cửa sổ phòng bảo vệ thì dừng lại, hỏi bảo vệ bên trong: "Thầy ơi, em muốn hỏi văn phòng giáo viên lớp 11 Anh Văn ở chỗ nào?"

Trong tay bảo vệ cầm ấm chén, nhìn hắn từ trên xuống dưới, "Em học lớp nào, hỏi cái này để làm gì?"

"Em học lớp mười, tìm thầy Lương có chút việc, nhưng không biết văn phòng của thầy ở đâu." Giọng Tạ Hoài Thanh vô cùng lễ phép, hơi mím môi, lúm đồng tiền trên gương mặt như ẩn như hiện.

"Ừ, thầy Lương ở tòa nhà thứ tư màu đỏ, lớp 11 Anh ngữ, trên cửa có bảng hiệu, em đến là có thể nhìn thấy."

"Cảm ơn thầy."

"Không có việc gì." Chú bảo vệ thân thiện cười cười, hắn thấy nhiều học sinh, đứa nhỏ này an an tĩnh tĩnh, vừa nhìn liền thấy, học sinh như vậy, đừng nói các thầy giáo yêu thích, nhân viên bọn họ cũng rất có thiện cảm.

Tạ Hoài Thanh lấy được thông tin mong muốn, quay người lại, thấy có người đang nhìn hắn, người kia vóc người không nhỏ, khóa kéo của đồng phục học sinh bị kéo căng rất chặt.

Mắt hai người chạm nhau, học sinh kia đột nhiên lên tiếng, "Cậu đã đến rồi?"

Giọng điệu không hề thân thiện, như thể đối với chuyện hắn còn sống rất kinh ngạc.

Có thể là bạn học, Tạ Hoài Thanh gật gật đầu, không tiếp tục để ý tên béo kia, đi về hướng sân trường.

Cổng trường đối diện sân luyện tập, phía sân dài là sân thể dục, phía đối diện là dãy nhà dạy học, tường ngoài lát gạch đỏ, ngoài ra, không có tòa nhà nào màu đỏ. " Tòa nhà màu đỏ " như lời của nhân viên bảo vệ.

Đối với Trịnh Hạo Từ Tạ Hoài Thanh lạnh nhạt không cảm thấy ngạc nhiên, thì thầm một câu "Cái đức hạnh này", cũng đi về hướng tòa nhà màu đỏ, lại thấy Tạ Hoài Thanh tiến vào cửa phía đông.

Đường từ cửa phía đông đến lớp 11 khá dài, chắc đầu óc tên này va hỏng rồi. Trịnh Hạo Từ lắc đầu một cái, từ một bên cửa khác đi vào.

"Hoắc Thành" Trịnh Hạo Từ hướng về một bóng người quen thuộc trên cầu thang gọi.

Người được gọi quay đầu lại, đó là một khuôn mặt cực kỳ xuất sắc, sống mũi cao thẳng, mặt mày thâm thúy, đuôi mắt hơi nhếch lên, vẻ mặt hững hờ lười nhác.

Không trách thiếu nữ đều yêu thích trai đẹp, sáng sớm nhìn thấy gương mặt như vậy, tâm trạng phiền muộn khi mới vừa bị mất một cái bánh đều tiêu tán không ít.

Trịnh Hạo Từ ba chân bốn cẳng chạy tới, dùng sức khoác cánh tay lên vai Hoắc Thành, không biết bao nhiêu lần cảm thán người này ăn cái gì lớn lên cao như vậy, ông trời không công bằng, mình ăn nhiều hơn so với hắn, làm sao có thể tăng cân được.

Một cánh tay hắn ôm vai người kia, một cái tay khác không nhàn rỗi, mò bên trong túi người nọ.

"Tìm ăn đồ ăn đây, " Hoắc Thành bỏ cánh tay thô to của Trịnh Hạo xuống, "Nhìn cậu gầy, vài phút không ăn cơm rồi à."

"Có gì ăn không, " Trịnh Hạo Từ kêu rên, "Mới vừa bị lão Trầm thu bánh, tôi sợ không nhịn nổi đến buổi trưa."

Hoắc Thành vươn tay mò túi bên hông Trịnh Hạo Nhiên, móc ra bánh mì đậu đỏ vỗ vào ngực hắn, "Tôi đâu có đồ ăn, tôi cũng không phải cậu."

"Ôi, tôi dự định giữ đến lúc nghỉ giữa giờ mới ăn." Trịnh Hạo Từ đau lòng không thôi, vẫn nhịn không được vạch xé rách gói bánh, "Đúng rồi, Tạ Hoài Thanh đi học cậu biết không, vừa nãy tôi nhìn thấy cậu ta."

"Thật không." Hoắc Thành ngoài miệng qua loa, sống lưng cũng vô thức thẳng tắp, thu hồi tư thế lười biếng, bắt đầu ngắm nhìn bốn phía.

"Đừng tìm, tiến vào cửa phía đông rồi. . . . . . Câu ta mới vừa rồi còn ở đây giả bộ lớp mười, hỏi bảo vệ văn phòng giáo viên lớp 11 ở đâu, cậu nói xem đầu óc hắn bị va đập nên ngốc rồi à?"

Khóe môi Hoắc Thành cong lên, hững hờ nói: "Quan tâm đầu óc của cậu nhiều hơn đi."

Trịnh Hạo Từ cẩn thận quan sát vẻ mặt Hoắc Thành, cả người sảng khoái, "Không phải, cậu ta đến rồi sao cậu vui như vậy, cả ngày hai người đối đầu còn khiến cậu có tình cảm à?"

"Cậu biết cái gì, chúng ta đó là. . . . . ."

Tiếng nói Hoắc Thành im bặt đi, Trịnh Hạo Từ quay đầu, nhìn thấy người bọn họ đang nhắc đến đi tới.

Thân hình thiếu niên kiên cường gầy gò, trên khuôn mặt trắng nõn tinh xảo không có chút biểu cảm nào, con ngươi trắng đen rõ ràng, tràn ngập xa cách.

Dáng vẻ Tạ Hoài Thanh môi hồng răng trắng, khiến Hoắc Thành iên tưởng đến một con chồn tuyết, loài động vật nhỏ xinh đẹp đẽ trong tuyết, thông minh lại đề phòng.

Hoắc Thành đã chín ngày không nhìn thấy Tạ Hoài Thanh, hơi nhớ gương mặt lãnh đạm của hắn, ai cũng không để ý, chỉ là ánh mắt Tạ Hoài Thanh nhìn về phía hắn, không giống dự đoán ——

Như thể không nhìn thấy, ánh mắt một cách tự nhiên mà lướt qua, một giây cũng không dừng lại.

Hoắc Thành khẽ cau mày, chuẩn bị xong nói không nói ra, còn chưa nói đã chuẩn bị cái gì, Tạ Hoài Thanh đã đi qua hắn, mang theo một luồng gió.

Tạ Hoài Thanh theo hành lang tầng bốn tìm tới văn phòng giáo viên lớp 11 Anh ngữ, cửa mở, hắn nhẹ nhàng gõ hai lần, trong phòng làm việc ba giáo viên ngẩng đầu lên, một thầy giáo trẻ trong đó nhiệt tình vẫy tay: "Tạ Hoài Thanh, đi vào."

Đây chính là giáo viên chủ nhiệm Lương Dật lớp mười một, người đã đi thăm Tạ Hoài Thanh khi hắn nằm viện.

Lương Dật đưa một cái ghế cho hắn, "Đến, ngồi này."

Tạ Hoài Thanh đi tới ngồi xuống, Lương Dật hỏi, "Hiện tại hồi phục thế nào? Không có chỗ nào không thoải mái chứ?"

"Vâng, không sao rồi, cảm ơn thầy quan tâm."

Lương Dật chỉ chỉ đầu của mình, "Mẹ em nói với thầy, em còn chưa nhớ lại, t chờ thầy một lúc nói tình huống này với lớp, để các bạn học chăm sóc nhiều hơn."

"Không cần đâu thầy, không có ảnh hưởng gì." Tạ Hoài Thanh nhất quyết từ chối.

Hắn đã quen ở một mình, chuyển trường chỉ có nửa năm, coi như không mất trí nhớ, ngay cả khi mất trí nhớ cũng không nhận ra bạn học của mình. Sẽ không có người phát hiện chuyện hắn mất trí nhớ, vậy thì không cần thiết cho mọi người biết, hắn càng không muốn trở thành đối tượng người khác bàn tán.

Lương Dật ngẩn người, "Nhưng cái gì em cũng không nhớ tới, thầy sợ em sẽ gặp phải khó khăn."

"Không sao cả, em có thể thích ứng rất nhanh." Coi như chuyển trường học một lần, chuyện chuyển trường như vậy, hắn không thể quen thuộc hơn được.

Tạ Hoài Thanh nhìn qua bình tĩnh thong dong, hơn nữa này dù sao cũng coi như là việc riêng tư của học sinh, hắn không muốn nói, Lương Dật không thể tự mình giải quyết, "Vậy được, gặp phải vấn đề có thể xin bạn học giúp đỡ, để thầy nghĩ xem em có thân với ai ...... ""

Tạ Hoài Thanh nhẹ giọng nói: " Chắc là em không có bạn bè."

Lương Dật lại ngẩn người, con mắt Tạ Hoài Thanh trong suốt lẳng lặng nhìn hắn, đúng là khiến người ta không nhận rõ hai người bọn họ rốt cuộc là ai mất trí nhớ, đứa nhỏ này làm sao bình tĩnh như vậy, giống như cho dù chuyện gì cũng không thể khiến hắn mất đi trấn tĩnh.

Trong ấn tượng chỉ có khi Hoắc Thành khiêu khích hắn, Tạ Hoài Thanh sẽ biểu hiện ra một chút tức giận, cả người trông sống động hơn rất nhiều ....

Lương Dật lấy lại tinh thần, kiên trì dặn dò: "Trước tiên như vậy, gặp phải khó khăn gì nhất định phải nói cho thầy, cùng các bạn học nói chuyện nhiều một chút, bạn học lớp chúng ta đều rất nhiệt tình, em còn trẻ như vậy, đừng chỉ có học tập, có thời gian nhiều tham gia một ít hoạt động tập thể, được không?"

"Tốt." Tạ Hoài Thanh bé ngoan gật đầu.

Lương Dật vỗ vỗ vai Tạ Hoài Thanh vai cổ vũ, trong lòng hắn rõ ràng, đứa nhỏ này mặt ngoài nghe lời, nói cái gì cũng đồng ý, trên thực tế rất cứng đầu, sẽ không vì mấy câu nói của hắn liền dễ dàng thay đổi, việc này còn phải từ từ.

"Đi, thầy mang ngươi đến lớp, buổi sáng hôm nay tự học ngữ văn, bình thường mọi người sẽ dùng thời gian này để học thuộc những bài thơ, văn cổ ...."

Hai người tiến vào lớp, phòng học ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Tạ Hoài Thanh đi tới chỗ ngồi Lương Dật chỉ cho hắn sau khi ngồi xuống, Lương Dật như thường lệ hét lên vài lần "Lớp chúng ta lại ồn ào làm phiền lớp mười", hắn nhìn ra Tạ Hoài Thanh không thích làm người khác chú ý, liền một mình đi tới bên người lớp trưởng, yêu cầu nghỉ giữa giờ cô nói tiến độ chương trình học cho Tạ Hoài Thanh.

Sau khi rời đi Lương Dật, bọn học sinh bắt đầu nhỏ giọng học thuộc lòng sách, trong phòng học lại từ từ khôi phục huyên náo, Một số học sinh xung quanh lo lắng về tình hình của Tạ Hoài Thanh, Tạ Hoài Thanh nói vài câu khách sáo với bọn họ, sau đó lật sách giáo khoa ngữ văn ra, cố tìm đến trang sách các bạn học học thuộc lòng.

Đột nhiên cánh tay bị đụng phải, Tạ Hoài Thanh quay đầu, đụng phải một đôi mắt cười.

Có chút quen mặt.

Tạ Hoài Thanh cố gắng nhớ lại,nhớ tới hôm Lương Dật đến bệnh viện thăm hắn, hình như có người này. Và vừa rồi trên hành lang, lúc sáng người này đứng cùng tên mập mạp kia.

"36." Hoắc Thành nói.

Tạ Hoài Thanh nhận ra hắn đang nhắc nhở mình số trang, nhẹ nhàng cảm ơn hắn.

Lòng Hoắc Thành nói, thấy quỷ rồi.

Không vung sắc mặt không tốt với hắn thì thôi, lại còn nói cảm ơn.

Tại sao lần này Tạ Hoài Thanh trở lại kỳ quái như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro