Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

« Phẩm Cách » lần này mời tổng cộng bốn người mẫu mới , tiếng tăm Ngô Vu Chân và Lưu Càn hai năm gần đây tự nhiên không cần bàn cãi, mà thành tích của Chu Ngụy kỳ thực cũng không kém. « Phẩm Cách » mời gã tuy rằng khiến Minh Dụ nháy mắt hơi kinh ngạc, thế nhưng hắn nhanh chóng thản nhiên tiếp nhận.

—— Đoán chừng là có thực lực bản thân, lại còn được người khác tiến cử, « Phẩm Cách » mới có thể mời Chu Ngụy đi.

Kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Minh Dụ liền bình tĩnh ung dung cùng Chu Ngụy chào hỏi, dường như chưa bao giờ cùng đối phương xảy ra xung đột. Trong khi Minh Dụ rộng lượng như vậy, Chu Ngụy lại không cảm kích. Lạnh lùng hừ một tiếng, hắn ta một cái nhìn cũng không cấp liền trực tiếp quay người bỏ đi, căn bản không nói với Minh Dụ một câu.

Nhìn một màn trước mắt, Triệu Duệ cực kỳ phẫn nộ, tàn nhẫn trừng Chu Ngụy một cái. Minh Dụ dở khóc dở cười đưa tay ra lại bị người ta ngó lơ, tiện thể qua lại an ủi người quản lý của mình vài câu, cuối cùng nói: "Chúng ta nên đi hóa trang thôi?"

Tạo hình xong đã hết một buổi trưa .

Là tạp chí tuyến một Hoa Hạ, « Phẩm Cách » mời thợ chụp ảnh đương nhiên không chỉ một mình anh La . Giả dụ như xế chiều hôm nay trong phòng chụp, một vị nhiếp ảnh đại sư thành danh lâu năm trong nghề được mời đến chụp ảnh, vị đại sư này đối với sắc thái vô cùng nhạy cảm, toàn bộ hình ảnh diễm lệ phức tạp dưới sự chỉ đạo của ông, có tính ảnh hưởng rất lớn.

Chu Ngụy không để ý tới Minh Dụ, thế nhưng việc này cũng không gây trở ngại Minh Dụ cùng Ngô Vu Chân, Lưu Càn thân quen.

Ngô Vu Chân là hình mẫu nam nhân anh tuấn soái khí, năm nay cũng chỉ 19 tuổi mà đã cao hơn 190 cm, cao nhất trong bốn người. Cậu ta đối với Minh Dụ cũng không có gì phản cảm, hai người hàn huyên vài câu liền trao đổi phương thức liên lạc, thuận tiện follow weibo chéo.

Lưu Càn lại là loại tướng mạo nghiêng về âm nhu, từ góc độ nào đó mà nói, dung mạo của cậu còn  nữ tính hơn nguyên chủ một ít. Lúc đầu Lưu Càn còn có chút cao ngạo, thế nhưng chụp được hơn một tiếng, cậu cũng chậm chậm quen thuộc Minh Dụ, cùng trao đổi weibo.

Khi Chu Ngụy phát hiện mình giống như đã không thể hòa vào cái nhóm kia, hắn ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Minh Dụ cùng hai người Ngô Vu Chân Lưu Càn trò chuyện đến sung sướng, ngay cả Lưu Càn tương đối lạnh nhạt cũng thỉnh thoảng nói hai ba câu, biểu đạt quan điểm của mình.

Càng nhìn cảnh tượng hòa hợp vui sướng này, Chu Ngụy trong lòng càng phẫn uất.

Thậm chí sau đó Minh Dụ phát hiện hắn ta vẻ mặt lạnh, lần thứ hai chủ động lấy lòng, Chu Ngụy vẫn âm dương quái khí hừ lạnh một tiếng, cực kỳ khinh thường đi sang một bên, căn bản không để ý dung hòa vào nhóm người bọn họ.

Nhìn bóng lưng Chu Ngụy đi xa, Ngô Vu Chân nhíu lại đôi mày: "Chu Ngụy này... hình như tính tình không được tốt lắm?"

Lưu Càn cười lạnh nói: "Tỏ vẻ thanh cao."

Minh Dụ lại mỉm cười nói sang chuyện khác, không nhận xét.

Trong nhóm bốn người chụp ảnh, tuy rằng số lượng ảnh chụp chung không ít, thế cơ hội chụp cá nhân vẫn tương đối nhiều. Đồng thời, thợ chụp ảnh còn phân Ngô Vu Chân và Minh Dụ làm một tổ, Lưu Càn và Chu Ngụy làm một tổ, tiến hành phân chia cặp rồi hai người cùng nhau chụp. Thời điểm chụp chung với ba người Minh Dụ, Ngô Vu Chân và Lưu Càn, Chu Ngụy cũng tận lực áp chế tính khí, thuận lợi hoàn thành buổi chụp, dù sau đó ngay khi quay chụp vừa kết thúc, hắn như ghét bỏ lập tức rời đi.

Hắn vừa rời đi, Minh Dụ còn chưa có sinh khí, Lưu Càn tính khí cũng không nhỏ ngược lại là giận dữ cười : "Đây là đang ghét bỏ hai người bọn tôi sao?"

Suy nghĩ một chút, Minh Dụ nháy mắt do dự nên "bỏ đá xuống giếng" hay "cứu ra khỏi giếng", cuối cùng vẫn quyết định làm người tốt, không làm khó dễ tiểu bằng hữu nhà người ta.

Thiếu niên tuấn tú trong sáng khẽ mỉm cười, giải thích: "Hắn đại khái không phải ghét bỏ cậu, mà là ghét bỏ tôi đi."

Ai ngờ loại giải thích này vừa ra khỏi miệng, Lưu Càn cư nhiên càng thêm khinh thường nhếch khóe miệng, bất bình thay mà nói: "Hắn có lý do gì ghét bỏ cậu? Hợp đồng của cậu cùng tôi và Ngô Vu Chân như nhau, nhưng hắn chỉ có hai phần, cậu đã không chán ghét hắn, hắn còn dám ghét bỏ ngươi? Chậc chậc, quả nhiên là chuyện kỳ ba năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt càng thêm nhiều."

Minh Dụ: "..."

Đem sự việc nói thẳng đuột ra như thế, thật sự không có vấn đề gì à...

Tuy rằng chung đụng với Chu Ngụy không tốt, thế nhưng nhiệm vụ chụp ảnh ngày thứ nhất bốn người vẫn thuận lợi kết thúc. Ảnh trong nhà đã chụp hoàn tất, gần đây khí trời lại không tốt, anh La phụ trách chụp ảnh ngoài trời yêu cầu ánh sáng rất cao, cho nên ảnh ngoài trời phải chờ mấy ngày sau mới có thể chụp được.

Ở chung một ngày, Minh Dụ đã có điểm hiểu rõ đồng bạn của mình. Ngô Vu Chân cùng Lưu Càn thực lực đương nhiên không cần nhiều lời, người trước đã ẩn ẩn có loại phong độ đơn thương độc mã chống đỡ một phương, mà người sau tuy rằng miệng không nói gì, tâm thái cùng tính khí vẫn còn phải mài dũa, thế nhưng thực lực lại không thể nghi ngờ.

Bằng nhãn lực của Minh Dụ, tương lai trong ba năm, hai người này liền có thể trở thành người mẫu tuyến một quốc gia.

Về phần Chu Ngụy...

"Chu Ngụy kia ngày hôm nay rốt cuộc là có ý gì? Cậu không trêu gã, còn nói tốt giúp gã, gã không cảm kích chưa tính, lại còn không cho với cậu một chút sắc mặt nào! Minh Dụ, lần sau chụp ảnh đừng nên cố kị, gã là cái gì chứ?! Coi như phía sau gã có phó chủ biên « Thời Ngu Phong Thượng » đi, so với Muse, chỉ là cặn bã!"

Thời điểm nói ra hai từ "cặn bã" này, Triệu Duệ cực kì hả giận, không nhịn được hung hăng vỗ mạnh vô-lăng hai lần.

Minh Dụ lại cười nhạt một tiếng, bình tĩnh nói: "Anh Triệu, anh có thể tập trung lái xe được không? Em còn quý trọng cái mạng nhỏ này lắm."

Triệu Duệ căn bản không để ý lời Minh Dụ, vẫn cứ tự nhiên nói rằng: "Đúng đúng, cậu đừng cho gã thêm mặt mũi, chúng ta là người của Muse, lại còn phải cho người khác mặt mũi?! Cứ coi như hiện giờ công ty không xem trọng cậu, chờ ngày mai « Thời Ngu Phong Thượng » xuất bản, bọn họ nhất định sẽ chú ý đến cậu! Mà giả như lần này vẫn không chú ý, lại chờ « Phẩm Cách » xuất bản, bọn họ tuyệt đối phải coi trọng cậu!"

Thấy Triệu Duệ bộ dáng nhiệt huyết sôi trào, Minh Dụ không nhịn được cười trộm hai tiếng, nói liên tục: "Vâng vâng vâng, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ coi trọng em." Dừng một chút, Minh Dụ lại nói: "Nhưng mà anh Triệu, anh đối với em vẫn chưa có lòng tin thì phải? Còn muốn chờ đến khi « Phẩm Cách » xuất bản?"

Nghe vậy, Triệu Duệ càng khí thế bừng bừng gật đầu nói: "Không sai! Chỉ cần « Thời Ngu Phong Thượng » xuất bản một phát, chúng ta liền có thể trực tiếp xoay người! Quần áo trên người cậu cùng cảm giác khi chụp ảnh là được Phí đại sư khen ngợi, tuyệt đối có thể dấy lên một trận phong ba bão táp!"

Gió lốc có dấy lên hay không thì Minh Dụ không biết, tuy nhiên hắn nhanh chóng biết rõ, vào ngày thứ hai « Thời Ngu Phong Thượng » xuất bản, không cần nói đến độc giả và những người hâm mộ, ngay cả chính Minh Dụ cũng phải tìm nửa ngày, mới từ tạp chí trong một góc nhỏ cực kỳ hẻo lánh tìm thấy bóng dáng của bản thân.

Minh Dụ: "..."

Triệu Duệ: "(╯‵□′)╯︵┻┻ "

"Bọn họ đây là ý gì?! Dựa vào cái gì đem hình của cậu thả ở nơi như thế này, lại còn làm cho nhỏ như vậy?!!!"

Triệu Duệ thẹn quá hóa giận, còn muốn trực tiếp xuống lầu, chạy đến tổng bộ « Thời Ngu Phong Thượng » làm người phụ trách của bọn họ nói chuyện rõ ràng!

So với gã, Minh Dụ ngược lại bình tĩnh rất nhiều, ánh mắt hắn đảo qua sáu trang các loại hình trào lưu, cuối cùng dừng lại trên một trang của chính mình——

Một trang này trong tạp chí, thân hình Minh Dụ bị thu nhỏ thành bức ảnh hai cm, lại còn bị an bài dưới góc trái tầm thường nhất. Mà ảnh toàn thân Chu Ngụy thì trực tiếp chiếm một nửa mặt giấy nằm ngay chính giữa tạp chí, thật có thể nói là "Đỉnh thiên lập địa".*

*Đỉnh thiên lập địa nghĩa là đầu đội trời chân đạp đất

Càng xem tạp chí này, Triệu Duệ càng tức giận, gã không nhịn được mà bật dậy đứng lên nói: "Không được, tôi nhất định phải đến « Thời Ngu Phong Thượng », tôi cần một lời giải thích! Lúc  ký kết hợp đồng, cậu không thể kém Chu Ngụy, dựa vào cái gì gã có thể có vị trí tốt như vậy, cậu lại chỉ có vị trí tí xíu? Tôi phải tìm bộ xã giao công ty, nói bọn họ lên tiếng! Lên tiếng chỉ trích « Thời Ngu Phong Thượng »!"

Triệu Duệ vẫn tính là lý trí, không thật sự vọt tới « Thời Ngu Phong Thượng » cùng bọn họ đơn thương độc đấu. Nếu nhờ bộ xã giao công ty, vậy Minh Dụ cũng không ngăn cản, chỉ có thể chờ công ty chính thức cấp mình một lời giải thích.

Tuy nhiên, có lẽ đúng như Triệu Duệ từng nói, Muse lớn như vậy, người mẫu phía dưới hàng trăm hàng ngàn, chỉ vỏn vẹn một "Minh Dụ", còn chưa đủ để bọn họ cùng tranh chấp với « Thời Ngu Phong Thượng ». Vì thế nên sau khi cùng « Thời Ngu Phong Thượng » giao thiệp một phen, công ty chiếm được chỗ tốt nhất định, đồng thời đồng ý cho Minh Dụ tài nguyên không kém là « Thời Ngu Phong Thượng », chuyện này cứ quyết định như thế rồi sống chết mặc bay.

Nhưng lần này, không chờ Triệu Duệ tức giận, Minh Dụ chính mình cũng cười lạnh câu khóe môi.

Công ty đồng ý cho hắn một tài nguyên tốt, lại tiến hành bồi thường, hắn cũng hiểu rõ, địa vị bản thân bây giờ chỉ so với người mẫu mới vào công ty tốt hơn một chút, công ty không trực tiếp ngó lơ hắn coi như đã tương đối công bằng. Nhưng mà...

Chu Ngụy quan trọng tới mức, « Thời Ngu Phong Thượng » không tiếc đắc tội Muse, cũng phải nâng gã?!

Triệu Duệ thở dài nói: "Ai, kết quả như thế xem như không tệ, so với tưởng tượng của tôi tốt hơn rất nhiều."

Minh Dụ lại híp mắt: "Anh Triệu , anh cảm thấy được như vậy là được rồi?"

Nghe vậy, Triệu Duệ hơi sững sờ, theo bản năng hỏi: "Ôi chao? Minh Dụ, tài nguyên tạp chí mới như này đã tốt rồi , tôi thấy so với tài nguyên của « Thời Ngu Phong Thượng » tốt hơn rất nhiều!"

Ánh đèn lộng lẫy chiếu xuống, khuôn mặt thiếu niên tuấn tú sáng sủa phảng phất như dát lên một lớp ánh bạc, càng lộ ra khí độ thảnh thơi phi phàm. Minh Dụ cười nhạt một tiếng, đáy mắt xẹt qua một tia thâm ý: "Nhưng em cảm thấy cơn giận này thực sự nuốt không trôi!"

Xế chiều hôm đó, Minh Dụ trực tiếp gọi đến mấy cuộc điện thoại, ngữ khí ôn hòa mà nói ra thỉnh cầu của mình. Trong ánh mắt sùng bái ngưỡng mộ của Triệu Duệ, từ tám giờ đến mười giờ đêm đó, ngắn ngủi trong hai tiếng đồng hồ, không ít người trong nghề đều đăng tin tức mới trên weibo.

Mặc dù trong những người này, fan nhiều nhất bất quá cũng chỉ mấy trăm ngàn, ít nhất thậm chí chỉ có mấy vạn. Thế nhưng bọn họ lại cùng đăng bài có nội dung tương tự nhau sau, hấp dẫn không ít lực chú ý của độc giả « Thời Ngu Phong Thượng ». Trong đó chị Lâm đăng một cái blog, rất chọc người để ý.

【 Lâm Kỳ Linda: Ngày hôm qua tạp chí xuất bản, rốt cuộc cũng có thể rửa mắt rồi ha ha! Lần này được cho trang điểm không ít soái ca mỹ nữ, kĩ năng tăng lên không ít, rốt cuộc không thấy liền không biết ,mau nhìn những tấm hình này a,......  】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro