Chương 39.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 39 Lớn một chút, mềm một chút?

Nhất cử nhất động của Tạ Dao từ lâu đã nằm trong tầm kiểm soát của Lý Dục Hi, bất kể y làm cái gì, luôn có người báo cáo cho hắn biết.

Tất nhiên, bao gồm chuyện rất lâu trước kia Tạ Dao đi tìm Trần sư phó.

Chỉ là không nghĩ tới……

“Cái ghế kỳ lạ này, là dành cho ta sao?”

Thật ra, Tạ Dao rất muốn đối mặt với Lý Dục Hi một cách khí thế, nhưng y thật sự quá buồn ngủ, không vực dậy nổi tinh thần, chỉ muốn làm cho xong việc để đi ngủ.

Xoa nhẹ đôi mắt một chút, lau khô nước mắt không nhịn được chảy xuống, “Xe lăn, đưa cho ngươi, về sau ngươi đi đường cũng không cần người đỡ, mọi người đều được thoải mái một chút.”

Tạ Dao vừa nói, liền co rụt lại ở trên giường, không gian, âm thanh cũng mang theo vài phần nhu hòa, “Không cần quá cảm kích ta, chỉ cần đừng tức giận…… Hô……”

Lý Dục Hi ngơ ngác nhìn Tạ Dao chìm vào giấc ngủ say, sau đó tránh khỏi sự giúp đỡ của Lương quản gia, đi từng bước về phía chiếc xe lăn còn thơm mùi gỗ.

“Điện hạ, đây là Thái Tử Phi đặc biệt chuẩn bị cho ngài. Đối với lốp xe này……” Lương quản gia chỉ vào miếng cao su đen bọc vào bánh xe gỗ, “Thái tử phi và ông chủ Trần đã giải thích rất lâu rồi.”

Lý Dục Hi ánh mắt hơi lóe, “Ừm.”

“Còn có……”

“Lương thúc, ta mệt rồi, có chuyện gì ngày mai rồi nói sau, không vội.”

Lương quản gia nháy mắt sáng tỏ.

“Vậy chờ Thái Tử Phi tự mình nói với ngài đi.”

Lương quản gia mặt mang ý cười đóng cửa lại, Lý Dục Hi nhìn xe lăn một hồi lâu mới leo lên giường.

Nhưng khi hắn muốn vén chăn lên, lại có chút do dự.

Chẳng qua hắn cũng không suy nghĩ bao lâu, liền vận dụng nội lực để sưởi ấm chính mình.

Con người, đều có bản năng hướng về nơi ấm áp. Lý Dục Hi mới vừa nằm xuống, người nào đó đang ngủ ngon lành liền trở mình lăn vào, còn tự nhiên tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ.

Lý Dục Hi đã quen với việc có người ngủ bên cạnh, khoé miệng cong cong, mới chậm rãi nhắm mắt lại.

——

Nóng quá…… Thật sự nóng quá!

Tạ Dao cuối cùng không thể chịu đựng được nữa liền tỉnh dậy vì nóng!

Nhưng mà, khi vừa mở mắt, thiếu chút nữa dọa chính mình chết ngay tại chỗ!
Ai có thể nói cho y tại sao khoảng cách giữa y và Lý Dục Hi chỉ có…… Căn bản là không có khoảng cách?!

Tại sao Lý Dục Hi vẫn chưa rời đi?

Tại sao y ôm Lý Dục Hi không rời tay?!

Hai thân thể trẻ tuổi gắt gao dán chặt vào nhau, Tạ Dao khỏe mạnh về thể chất và tinh thần, phát hiện ra mình đang phất cờ như thường!  Càng đáng sợ hơn... Hai chân của y đặt ở giữa hai chân của Lý Dục Hi, y cũng cảm giác được bộ phận của hắn cùng y có trạng thái giống nhau !

Hơn nữa, cũng không phải Thái Tử có mưu kế với y, mà là bản thân y tự đưa tới cửa khuấy động người ta!

Muốn chết, muốn chết!

Tạ Dao đang hoảng loạn cũng không có phát hiện bắp chân của y rắn chắc như nào. Bây giờ y chỉ nghĩ được phải trốn thoát như thế nào để không kinh động đến Lý Dục Hi !

Tạ Dao có một tật xấu, một tật xấu mà ngay cả bản thân y cũng không rõ ràng lắm.

Khi y đang suy nghĩ về một việc, thì luôn thích sờ loạn.

Y không phát hiện ra rằng tay mình đã trượt từ cổ đến ngực của Lý Dục Hi, thậm chí vô thức còn cảm thấy không tồi, liền nhéo xuống hai cái.

Y hoàn toàn không nhận ra rằng nhịp thở trên đầu y đã thay đổi, đôi mắt nhắm nghiền đã mở ra và thậm chí còn tối đi vài phần.

Tạ Dao lại gãi gãi, thấp giọng nói: “Làm sao bây giờ a……”

“Sờ có thích không?”

Nghe được thanh âm, Tạ Dao theo bản năng gật đầu, “Cảm giác khá tốt, nhưng hơi cứng một chút, nếu mà lớn một chút, mềm một chút…… Ách?”

Càng nói càng cảm thấy không đúng, Tạ Dao hoảng sợ ngẩng đầu, đột nhiên không kịp đề phòng đối diện với một cặp mắt đen láy mang theo nguy hiểm!

Tạ Dao bị dọa đến hít một hơi!

Chủ nhân của đôi mắt khẽ nheo mắt lại, trông càng nguy hiểm và đáng sợ hơn!
“Lớn một chút, mềm một chút?”

Tạ Dao cười gượng, “Không, không phải……”

“Thái Tử Phi nếu không thích loại phẳng đến mức có thể phi ngựa của ta, thì tại sao tay của ngươi vẫn còn nán lại trên ngực ta làm gì?”

Tạ Dao cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện móng vuốt của chính mình đã làm chuyện tốt gì!

“Xin lỗi!”

"Nếu lời xin lỗi hữu ích, thì nha môn cũng không cần tồn tại, Thái tử phi, ta đang ở thế bất lợi.  "

Tạ Dao, “…… Ngươi muốn thế nào?”

“Ta muốn cái gì cũng được, chính là không muốn thiệt thòi.”

Tạ Dao thực sự muốn bị lột da, nhưng y có thể đảm bảo rằng, nếu y thực sự bị lột da, ngày này năm sau tuyệt đối sẽ là ngày giỗ của y. Hoặc là…… Hôm nay mông y khó giữ được rồi!

Ngay cả khi cách hai lớp quần, vẫn có thể cảm nhận được món đồ kia đã sẵn sàng hoạt động như thế nào!

“Kia…… Ngươi muốn sờ lại?”

Những lời không thông qua não vừa thốt ra, Tạ Dao liền hận không thể cắn đứt lưỡi của chính mình!

“Ta vừa rồi……” “Được a.”

Tạ Dao trơ mắt nhìn đôi tay tuyệt đẹp hơn y gấp bội kia của Thái tử đang đặt trên ngực chính mình.

Tạ Dao không nghĩ tới chính mình mẫn cảm cùng xấu hổ như vậy, dần dần đỏ mặt, cuối cùng không nhịn được xin tha: "Đủ rồi! Ta sai rồi, ta sai rồi!".

Tạ Dao nhanh chóng thu tay và chân lại, bao phủ cơ thể của Lý Dục Hi bằng tấm chăn bên cạnh, rất muốn bóp chết Lý Dục Hi ở trong chăn!

Vốn là một nam nhi có thể xác và tinh thần khỏe mạnh, trên người Lý Dục Hi cũng nghẹn một cỗ hỏa khí, ban đầu hắn mặc kệ muốn kéo người trở về, nhưng khi nhìn thấy mắt và tai đang đỏ bừng của Tạ Dao, lý trí của Lý Dục Hi đã trở lại.

“Thái Tử Phi, chúng ta là phu thê, loại chuyện này chính là tình thú.”

“Phu thê cái rắm, chúng ta ngay từ đầu đã giao ước rồi!” Tạ Dao gương mặt đỏ bừng, những nơi trên cơ thể bị chạm vào giống như một ngọn lửa.

“Bổn Thái Tử không ngại nếu ngươi thích ta một chút.”

“Cái rắm! Ta sẽ không bao giờ thích ngươi!” Tạ Dao mặt đỏ tai hồng hét xong, trên người mặc mỗi bộ đơn y chạy ra ngoài.

Bị bỏ lại một mình trên giường, sắc mặt Lý Dục Hi trầm xuống, sau đó nghĩ tới cái gì, cười nói: "Ta tạm thời tha cho ngươi một lần."

——

Nhiệt độ nóng bỏng dừng ở trên mặt Tạ Dao hồi lâu, Tạ Dao suýt chút nữa bị Lý Dục Hi hù chết.

Mới cả đêm không gặp, sao đột nhiên lại như biến thành một người khác?

Tạ Dao không thể hiểu được.

“Hắt hơi!”

Một trận gió lạnh thổi qua, Tạ Dao không khỏi hắt xì một cái.

Lương quản gia vừa lúc tới mời phu phu Thái tử ăn sáng, thấy Tạ Dao mặc quần áo mỏng manh, lại còn hắt hơi, trong lòng đau muốn chết.

"Thái tử phi, thời tiết càng ngày càng lạnh, thân thể của người cũng không cứng rắn bằng chúng ta, bị phong hàn sẽ không tốt.

Có Lương quản gia, Tạ Dao cảm thấy trở về cũng không xấu hổ như vậy, "Vậy ta đi thay quần áo".

Cùng Lương quản gia trở lại phòng ngủ, Lý Dục Hi đã mặc triều phục và ngồi trên xe lăn.

Nhìn thấy một màn này, Tạ Dao rốt cuộc “ hiểu rõ ” nguyên nhân khác thường của Thái tử.

Kia…… Có phải Thái Tử không tức giận nữa không? Bọn họ xem như hòa hảo?
Nghĩ tới đây, Tạ Dao trong mắt cũng vô ý thức nở nụ cười.

Vẻ mặt Lý Dục Hi ôn hoà, “Đa tạ Thái Tử Phi, phần lễ vật này, ta rất thích.”

Tạ Dao cười tủm tỉm, “Thích thì tốt.”

Đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau dùng điểm tâm sau khi chiến tranh lạnh, Tạ Dao không chú ý ăn no căng, ngồi phịch xuống ghế để tiêu thực.

Mà Thái Tử điện hạ cũng ra cửa đi thượng triều.

Vừa mới nghĩ tới không có việc gì làm, thì cung nữ vội vàng chạy tới, "Thái tử phi, Hoàng hậu nương nương tới rồi!"
Tạ Dao, “……”

__________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro