Chương 44.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 44 Ngươi muốn quay về bắt đầu lại ở đâu?

“Thái Tử thế mà có đất phong?” Tạ Dao sửng sốt.

Tô Nguyên Tĩnh nói: “ Điều này có gì kỳ lạ, mỗi hoàng tử trưởng thành không chỉ có phủ đệ của riêng mình, mà còn có đất phong thuộc về chính mình.”

“Nếu không, ngươi cho rằng tiền lãnh hàng tháng của các hoàng tử đủ cho bọn họ tiêu xài sao?”

Tạ Dao, “……” Xin hãy tha thứ cho y vì y là một kẻ nhà quê không có kiến thức cổ đại.

Vì vậy, Tạ Dao nghiêm túc trở thành một người kiên nhẫn và ngoan ngoãn lắng nghe.

Lý Dục Hi nhìn thoáng qua Tạ Dao, không để ý nói: “ Mảnh đất phong đó.”

Tạ Dao hít sâu một hơi, hắn không chỉ có một mảnh đất phong?! Nếu có nhiều hơn một mảnh đất phong, tại sao phủ Thái Tử lại nghèo nàn như vậy! !

Nghèo đến nỗi y muốn trút bỏ gánh nặng rồi mặc kệ!

“Tiên đế ban thưởng mảnh đất kia.”

Tiên đế ban thưởng? Tạ Dao nghe được chữ mấu chốt, rất hiếu kỳ nhưng đành phải ngậm chặt miệng, dưới mông tựa hồ có gai, vặn vẹo xoay người, không có cách nào ngồi yên.

Lý Dục Hi nhìn đến buồn cười, “Thái Tử Phi muốn hỏi cái gì?”

Cuối cùng cũng có thể mở miệng nói chuyện, Tạ Dao cảm thấy mình thiếu chút nữa đã trở thành người đầu tiên trên thế giới bị lòng hiếu kỳ làm cho ngạt thở chết!

Sợ Lý Dục Hi thu hồi quyền nói chuyện, Tạ Dao có chút gấp không thể nhờ nổi, tốc độ nói chuyện cũng nhanh hơn một chút: "Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu mảnh đất phong? Chẳng lẽ không phải tất cả đều là Đương kim hoàng đế cho ngươi sao?"

Khóe miệng Lý Dục Hi nhếch lên một nụ cười, sắc mặt có chút lạnh lùng.

“Hai mảnh, một mảnh là hoàng gia gia cho ta, một mảnh là hoàng đế cho ta.”
Tạ Dao nghe, cảm thấy có chút không đúng.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng phát hiện chỗ không đúng.

Tạ Dao thần sắc kỳ quái, “Tại sao ngươi lại gọi phụ hoàng là hoàng đế?”

Lý Dục Hi mi mắt rũ xuống, che dấu đi đôi mắt lạnh lùng băng lãnh, "Ông ta là quân, ta là thần, xưng hoàng đế cũng không có gì sai."

“Mọi người đều gọi là bệ hạ, nhưng ngươi gọi là hoàng đế, chẳng phải là vô lễ sao?” Tạ Dao cố ý nói.

"Ngươi không phải cũng gọi là hoàng đế sao? Ngươi có thể, nhưng ta lại không thể?" Lý Dục Hi phản bác.

“Ngươi là con trai của ông ta, ta lại không phải.”

“Ngươi là con dâu của ông ta.”

“……” Trở ngại này là không qua được rồi, đúng không?

Nhìn thấy Tạ Dao bị nghẹn lại, lãnh đạm trên mặt Lý Dục Hi rốt cuộc cũng giảm đi mấy phần, "Cung kính là làm để cho người ta xem, hiện tại chỉ có ba người chúng ta, không cần khiến chính mình ngột ngạt."

Tạ Dao, “…… Được a, có vài phần đạo lý.”

Người xưa có thể lưu truyền đến hiện đại quả nhiên đều là những câu nói vàng ngọc.

Tô Nguyên Tĩnh gần như bị hai người này làm cho phát điên, "Bây giờ không phải lúc tán tỉnh, vừa vặn năm nay lũ lụt xảy ra ở phụ cận mảnh đất phong đó, chúng ta cứ để Lý Dục Hàm làm loạn như vậy sao?".

Lý Dục Hi còn chưa kịp nói, Tạ Dao liền hỏi: "Hoàng gia gia ban thưởng đất phong... Là hoang hắng hay là rộng lớn dồi dào?"

Tô Nguyên Tĩnh cười, "Tiên hoàng yêu thương biểu đệ như vậy, đương nhiên là diện tích rộng lớn dồi dào. Không thì tiểu tử kia còn chướng mắt."

Thế nhưng hắn vừa dứt lời, Tạ Dao sắc mặt liền đen lại.

Lý Dục Hi muốn đỡ trán, cái thứ cản trở này!

Tô Nguyên Tĩnh ý thức được bầu không khí tựa hồ lại có chỗ không đúng, cảnh giác nhìn hai người bọn họ, "Ta nói sai cái gì sao? Hay là đất phong năm nay thu hoạch không tốt?"

Tạ Dao cười lạnh một tiếng, “ Tốt a, phủ Thái Tử tốt đến mức không có gì để ăn.”

Tô Nguyên Tĩnh lúc này mới nhớ tới Lý Dục Hi hồi cung như thế nào, chẳng phải là bởi vì Tạ Dao công khai phủ Thái tử "nghèo" sao!

Tô Nguyên Tĩnh nhìn về phía Lý Dục Hi, dùng khẩu hình nói: Làm sao bây giờ?

Tạ Dao lại cười lạnh một tiếng, "Ngươi cho rằng ta mù sao? Nếu các ngươi có nhiều bí mật như vậy, ta liền không cùng các ngươi nữa, ta không thích chơi đoán mò."

Dứt lời, Tạ Dao đứng dậy rời đi, nhanh đến mức Lý Dục Hi không thể bắt kịp y.

Đôi mắt vốn không có nhiều cảm xúc lúc này lại càng thêm lạnh lùng, "Nói đi, ngươi muốn quay về bắt đầu lại ở đâu?"

Tô Nguyên Tĩnh thật cẩn thận, “…… Chỉ cần không phải từ trong bụng mẹ, thì chỗ nào cũng được?”

“Vậy ngươi chính mình đi tìm tiểu cữu cữu lĩnh tội đi.”

“……”

Xem như ngươi tàn nhẫn.

——

Tạ Dao biết rằng y không có quyền tức giận.

Nhưng y chính là không nhịn được.
Tạ Dao cảm thấy y sắp nhân cách phân liệt rồi!

“Làm người thật khó a……”

Tạ Dao lẩm bẩm một mình, một bên ánh mắt nhìn chằm chằm vào những cây xanh mà Lương quản gia đã trồng.

"Không chỉ làm người khó, mà làm việc gì cũng khó. Nhìn những cây xanh này, cuối cùng chúng cũng có cơ hội hô hấp và phát triển, lại bị ngươi phá hoại, ngươi không khiến chúng nó thật thất vọng?"  Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên trên đầu Tạ Dao.

Trong lúc nhất thời, Tạ Dao còn tưởng rằng là Thái Tử tới, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy có gì đó không đúng, tuy rằng đôi khi hành động của Thái Tử có chút tùy tiện, nhưng lúc nói chuyện thì sẽ không.

Còn đây tràn đầy cợt nhả và tùy ý, chỉ có tên sát thủ đến hai lần nhưng vẫn không giết người kia.

Thật không biết tên sát thủ này tới đây làm gì, việc đứng đắn thì không làm cứ muốn làm mấy việc không đàng hoàng rồi tới chọc ghẹo y.

Không đúng, nếu hắn làm chính sự thì y đã mất mạng rồi.

Tạ Dao 囧 một chút, có chút áy náy nhìn cây xanh héo úa gần như mất dạng dưới chân mình một hồi, mới ngẩng đầu nhìn về phía Lý Dục Hi một thân hành phục màu đen, "Sao ngươi lại tới đây?"

Lý Dục Hi che mặt nói: “Ta muốn tới thì tới.”

“Bây giờ là ban ngày ban mặt.” Tạ Dao phun tào, “Mà ngươi lại mặc đồ đen đứng trên tường, không khỏi quá phô trương.”

Thật sự không sợ chết.

Lý Dục Hi cười khẽ, điều này khiến Tạ Dao cảm thấy thanh âm này càng quen thuộc.

"Sợ cái gì, nơi này là tẩm cung Thái tử, ngoại trừ Lương... lão già có thể đi vào mà không cần bẩm báo , những người khác cũng không dám tùy tiện đi lại."

Tạ Dao nhíu mày, “ Làm sao ngươi biết rõ như vậy?”

"Thái Tử là mục tiêu của ta, ta đương nhiên phải điều tra rõ ràng. Nhưng ngươi. . . Ngươi là người bên gối của Thái tử, hơn nữa cơ hội của ngươi so với ta càng nhiều, vì sao còn chưa thành công?"

Tạ Dao mặt không chút thay đổi nói: "Thái tử điện hạ từ nhỏ đã nổi danh thiên hạ, trên chiến trường bách chiến bách thắng, võ công cao cường, tuy rằng thân thể không đủ, nhưng không phải bại liệt, ngươi nói xuống tay liền có thể xuống tay?"

"Hơn nữa, với công phu mèo ba chân của ta, ngươi có chắc rằng ta vừa chạm đến dao nhỏ hắn sẽ không trở tay cho ta một nhát đao rồi nhân tiện đổi thành một Thái tử phi vừa ý hơn không?  "

Lý Dục Hi cười khẽ, “Ngươi còn thấy rất rõ.”

“Thấy không rõ mạng đã sớm không còn.”

“Còn rất tinh.”

“Tinh cũng không lừa được ngươi.”

“ Đã bị lừa một lần.”

"Ngươi thật sự tin sao? ” Tạ Dao nhướng mày, y không tin người có thể nói ra thân phận Thái tử phi của y ở lần thứ hai, lại thật sự bị lừa ở lần thứ nhất.

Đôi mắt cong cong lộ ra bên ngoài của Lý Dục Hi, cho thấy tâm trạng hắn bây giờ rất tốt.

“Thái Tử Phi, còn nhớ rõ tên của ta sao?”

“Nhớ thì sao, không nhớ thì sao?” Tạ Dao cau mày, y không muốn quá thân cận cùng tên sát thủ này.

Tính công kích của hắn quá mạnh mẽ.
Khiến y cảm giác có chút không ổn.

Lý Dục Hi từ trên tường nhảy xuống, từng bước một đến gần Tạ Dao, đôi mắt đen nhánh vô cùng thâm thúy.

"Không sao, nếu ngươi không nhớ, ta không ngại nói lại lần nữa.  "

Tạ Dao cảnh giác lùi về phía sau, đôi tay kia lại duỗi ra kéo người trở về.

Đôi mắt đen sâu thẳm đối diện với đôi mắt bối rối của Tạ Dao, "Nhớ kỹ, ta tên là Lý Tử An."

________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro