Chương 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Nắng.

Chương 9. Biểu đệ, thì ra tiền còn có mị lực hơn cả ngươi.

“Đúng đúng đúng, chúng ta đều phải gặp Thái Tử!”

Nếu không phải có những đại nương ngăn cản thì có lẽ những vị tiểu thư công tử này đã sớm xông lên rồi.

Tuy rằng bọn họ nhìn Tạ Dao bằng ánh mắt mong đợi, nhưng trong lòng lại vô cùng nham hiểm —— chờ Thái Tử tới, bọn họ sẽ cho vị thái tử phi này đẹp mặt!

Xem y có thể đắc ý được bao lâu!

Quả nhiên là người đến từ Tạ gia, ánh mắt thiển cận, không coi ai ra gì, không có đầu óc.

Chỉ thấy Tạ Dao hơi hơi mỉm cười, “ Thời điểm nằm mơ là có thể thấy được, Lương quản gia, tiễn khách.”

Không bao lâu, đại môn của phủ Thái Tử lại một lần nữa mở ra, lần này bị ném ra ngoài đều là những tiểu thư công tử tuyệt sắc, tuy rằng quần áo hỗn độn, nhưng nhìn khí chất kia, bá tánh bình thường cũng không dám tiến lên đỡ.

Tạ Dao cũng đi ra theo, y đã sớm cho người đem đồ  đạc của  bọn họ thu thập tốt, từng bao lớn được đặt ở trên mặt đất.

“ Những đồ vật này đều là của các ngươi, đồ vật nguyên bản trong phòng các ngươi một kiện cũng không rời đã được đặt ở bên trong.”
“ Phủ Thái Tử nghèo, nuôi không nổi các ngươi, nếu chủ tử các ngươi có ý kiến gì…… Nói với bọn họ hãy đi tìm bệ hạ, chính là thái tử phi ta ghen tị, không thể dung thứ cho các ngươi.”

Dân chúng rốt cuộc cũng hiểu ra, hoá ra vị thiếu niên thoạt nhìn gầy đến sắp chỉ còn da bọc xương này là thái tử phi a!

Nói xong, Tạ Dao liền sai người đóng cửa lại.

Hôm nay đắc tội với tất cả mọi người, y không phải chưa có suy xét qua.

Đương nhiên một trong số đó chính là mong muốn có thể moi được tiền từ ngân khố của phủ Thái Tử, để nuôi sống cho tiểu ngân khố của y; điểm thứ hai tất nhiên là để chủ nhân đằng sau những tiểu tam tiểu ngũ này đi bẩm báo trước mặt hoàng đế, đem hưu thái tử phi là y đi a!

Như vậy y liền có thể thoát ra khỏi phủ Thái Tử, sau đó y liền giả bộ như không còn mặt mũi để ở lại Tạ gia, đến lúc đó……

Ân khụ!

Y liền tự do!!!

Một hòn đá trúng mấy con chim, dại gì mà không làm?

Từ xa liền nhìn thấy Tạ Dao đang cười đến thập phần vui sướng, Tô Nguyên Tĩnh nói: “Không nghĩ tới vị thái tử phi này còn rất thích biểu đệ ngươi.”

Lý Dục Hi liếc mắt nhìn hắn, “Con mắt nào của ngươi nhìn ra được?”

“Bằng không thì tại sao? Hắn lại muốn đuổi hết người ở hậu viện của ngươi đi?”

“ Y chỉ là muốn tiết kiệm tiền, trong sổ sách của phủ Thái Tử Tây sương chính là nơi chi tiêu nhiều nhất.”

Tô Nguyên Tĩnh, “…… Biểu đệ, thì ra tiền còn có mị lực hơn cả ngươi.”

Lý Dục Hi rũ xuống mi mắt, “Một người đá hậu, còn có mị lực gì?”

Không khí trong lúc nhất thời có chút ngưng trệ, Tô Nguyên Tĩnh thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi, dù sao đây cũng là sự thật.”

——

Tạ Dao cũng không biết việc làm hôm nay của y, Thái Tử không những nghe được, mà còn chứng kiến được tất cả.

Giải quyết được một nơi có chi tiêu lớn nhất, Tạ Dao cũng chưa phải thực vừa lòng.

“Lương quản gia, bổng lộc mỗi tháng của Thái Tử là nhiều hay ít a?”

Lương quản gia nói lên một con số.

Khoé miệng Tạ Dao giật giật nói, “ Có một chút như vậy?”

“Không đồng nhất, nhưng cũng đủ cho bình dân bá tánh dùng tới hai ba năm.”

“Ngươi nói là bình dân bá tánh, ngươi xem!” Tạ Dao chỉ vào sổ sách, “Mỗi tháng phủ Thái Tử đều phải sửa chữa, đây cũng là một lượng lớn vật chất, còn có tiền lương của tất cả hạ nhân……”

Tạ Dao nói: “ Đây không phải là quản gia cho không tiền a!”

Lương quản gia cao thâm khó đoán nói: “Vậy theo ý thái tử phi người thì nên làm như thế nào.”

“Ta? Tiết kiệm được thì tất cả sẽ là của ta sao?”

Lương quản gia cúi đầu, “ Đồ vật sở hữu trong phủ Thái Tử toàn bộ đều là của thái tử phi người.”

“Trừ bỏ thư phòng của Thái Tử, đúng không.” Tạ Dao vô cùng tự giác nói.

Tạ Dao bớt thời gian đi một chuyến tới phòng bếp, thì lại phát hiện ra…… Lãng phí một cách đáng xấu hổ!

Có người chỉ vì muốn ăn một bộ phận của cá mỗ, liền giết mấy chục con cá, chỉ giữ lại một bộ phận kia, còn lại bao nhiêu đều đem bỏ hết!

Mắt Tạ Dao trợn trắng nói: “Về sau ai còn dám kén ăn như vậy, thì khiến cho hắn đừng ăn! Cá! Muốn ăn liền phải ăn toàn bộ, đừng mua nhiều như vậy!”

“Ngươi lại đây.” Tạ Dao gọi người bếp công lại nói, “Đem những nội tạng của cá này đều rửa sạch sẽ, sau đó đem phơi khô.”

Nghe xong bếp công kia vội vàng làm theo, chỉ có sắc mặt đầu bếp là không quá dễ nhìn.

Xem qua một chút “Cung tâm kế” Tạ Dao lập tức biết, đầu bếp này không phải là người tốt.

“Ngươi ngày mai không cần tới, ta sẽ nói Lương quản gia cho ngươi nhận ba tháng nhân công.”

Tuy rằng có ba tháng nhân công, nhưng đầu bếp vẫn là bất mãn như cũ, “Dựa vào cái gì? Ta cũng không có làm gì sai?”

“Dựa vào cái gì?” Tạ Dao cười lạnh, “Chỉ bằng câu này của ngươi lại không nhận rõ thân phận của chính mình. Ta là chủ nhân của phủ Thái Tử, ta nói cái gì thì chính là cái đó, ta nói từ bỏ chính là từ bỏ. Không phục? Vậy nhận lấy. Hoặc là ngươi đi tìm bệ hạ, kêu người cho ngươi làm thái tử phi a, như vậy ngươi tuyệt đối sẽ không bị đuổi việc.”

Tác phong cường hãn lưu loát như thế, tiếp tục tới tận buổi tối.

Sau khi xác nhận ai mới là chủ nhân chân chính của phủ Thái Tử, những ai là cần thiết, Tạ Dao liền lưu lại

Còn những người ăn không ngồi rồi này, bị đuổi đi toàn bộ.

Rất nhiều sân chẳng qua chỉ để đó, đều bị Tạ Dao hạ lệnh chỉnh đốn và cải cách, đổi thành trồng rau, dưỡng gà, dưỡng vịt, còn ao nuôi cá chép, cá vàng tất cả đều bị đổi thành cá nước ngọt, còn mời cả người có chuyên môn về nuôi cá tới chăm sóc.

Tô Nguyên Tĩnh sau khi nghe được, khóe miệng giật giật.

“Thái tử phi đây là muốn phủ Thái Tử tự làm tự tiêu, tự cung tự cấp a.”

Khóe miệng Lý Dục Hi nhấc lên một cái, “Khá tốt, không phải sao?”

Tốt thì tốt, nhưng chỉ sợ sau khi nghe xong thanh danh của thái tử phi sẽ không được tốt lắm.

Bất quá, kết quả mà Tạ Dao muốn lại chính là như vậy.

Phải mất thời gian đến ba ngày, Tạ Dao mới có thể an bài tốt hết thảy trong ngoài của phủ Thái Tử.

“Thái tử phi vất vả.” Lý Dục Hi biểu tình nhàn nhạt, phảng phất giống như Tạ Dao có làm cái gì cũng không sao cả.

Tạ Dao nhìn bữa tối so với trước kia ít đi rất nhiều sắc thái nhưng vẫn đảm bảo được số lượng, hỏi “ Vẫn ăn quen sao?”

Tốt hơn hết vị Thái Tử này vẫn là nên giữ tâm tình lặng như nước ấy đi, chỉ có như vậy y mới không cần lo lắng nhỡ Thái Tử đột nhiên tâm huyết dâng trào cho tước đầu của y.

“ Ân.”

Tạ Dao thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Ngày mai, ngươi phải trở về nhà.”

Tạ Dao sững sờ, khóe mắt mở to giật giật, “ Về nhà?”

“Về nhà mẹ đẻ.”

Đi về nhà mẹ đẻ của y!

“Không trở về được không?” Tạ Dao có chút nhụt chí hỏi.

“Không muốn về?” Lý Dục Hi xốc xốc mí mắt.

“ Ân.”

“Vậy không trở về.”

“Thật sự có thể?”

“Ngươi là thái tử phi.” Lý Dục Hi cười như không cười, nói “ Cho dù ta nghèo túng, thì cũng vẫn là Thái Tử. Chỉ cần có cái thân phận này, thì bọn họ vẫn sẽ phải nhìn mặt mũi phụ hoàng, xuống tay ít nhất cũng sẽ phải suy xét.”

Tạ Dao, “……” Nói cho cùng thì vẫn là sẽ xuống tay.

Vị Thái Tử này đúng thật là quá uất ức.

“Thái tử phi, ta tặng sính lễ cho Tạ gia chính là thập lý hồng trang, ngươi về …… khẳng định liền một phần mười cũng chưa tới.”

*thập lý hồng trang: mười dặm trang sức màu đỏ.

Mẹ kiếp!

Tạ Dao trừng lớn đôi mắt, “Bọn họ là ma quỷ sao?!”

Lý Dục Hi bắt đầu chậm rì rì dùng cơm, không có trả lời.

Tạ Dao căm giận nhét một chiếc đũa có đồ ăn vào miệng nói, “Không được, đó là đồ vật của ta! Ta nhất định phải đến lấy lại!”

——

Hôm sau, Tạ Dao tự mình sửa sang thật tốt chuẩn bị ra cửa, Lương quản gia cũng đã chờ sẵn ở ngoài.

“Thái tử phi, xe ngựa đã chuẩn bị tốt, Thái Tử đang ở bên ngoài chờ người.”

“Hắn cũng đi?” Tạ Dao kinh ngạc.

______________________________________

Mọi người đọc truyện nếu có chỗ nào bị sai chính tả hay mắc lỗi gì thì nhắc mình để mình sửa nha.🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro