Chương 1: Sư Đồ Kỳ Quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đồ đệ, vi sư sáng nay đã chiêm một quẻ, e rằng sẽ không sống được bao lâu a!"

Một vị đạo sĩ mặc trường bào rách tung toé, nhìn có chút dáng vẻ thế ngoại cao nhân, vẻ mặt thở dài bất đắc dĩ.

"Sư phụ, cho dù người nói như vậy con cũng sẽ không xuống núi ăn trộm gà cho người ăn đâu." Một thiếu niên quần áo mộc mạc, thoạt nhìn rất sáng sủa, nghiêm túc nói.

"Đồ nhi, sư phụ sắp chết rồi, trước khi chết chỉ có một nguyện vọng như vậy ngươi thế nhưng nhẫn tâm bỏ mặc sao?"

Lão giả nhìn thiếu niên, vẻ mặt vô cùng đau đớn, thân thể tựa hồ bởi vì phẫn nộ mà có chút hơi hơi run.

"Sư phụ, người từ mười năm trước đã bắt đầu chiêm được chính mình không còn sống được bao lâu, nhưng đến bây giờ vẫn còn sống rất tốt, người yên tâm, cái thân thể này của người tuyệt đối có thể sống thêm 50 năm nữa!"

Thiếu niên này từ nhỏ đã đi theo lão đạo sĩ này, mười năm trước, lần đầu tiên thiếu niên nghe được lão sắp chết, đã thương tâm muốn chết, bí mật xuống dưới chân núi trộm một con gà, đãi lão ăn uống thỏa thích một bữa, ngày hôm sau, lão giả mặt mày hồng hào, thiếu niên ngây thơ đáng yêu năm đó còn hoài nghi là do hồi quang phản chiếu, ngày hôm sau lại một lần nữa trộm cho lão đạo một con gà.

Thiếu niên chờ a! Chờ a! Đợi một ngày lại một ngày, thân thể lão giả ngày một tốt hơn.

Sau đó, cứ sau một đoạn thời gian, lão giả đều sẽ "Đại nạn ập xuống" một lần, thiếu niên thành thật thuần phác, mỗi lần đều tin là thật.

Thời gian thấm thoát trôi qua, thiếu niên đồng dạng bị chiêu số này lừa gạt mười mấy lần, rốt cuộc đã nghiệm ra được một bài học, sẽ không bao giờ mắc mưu bị lừa nữa......

"Ta tại sao lại thu một tên nhãi ranh không biết điều nhà ngươi chứ, dù gì ta cũng cực cực khổ khổ đem ngươi nuôi nấng! Muốn ăn con gà cũng ăn không được."

"Sư phụ, người tuổi này hẳn là nên ăn chay a! Ăn chay mới có thể sống lâu trăm tuổi."

" Cái tên đồ đệ hỗn trướng ngươi, sư phụ ngươi sắp không sống nổi qua mấy năm nữa rồi, ngươi còn bắt vi sư ăn chay."

Thiếu niên ánh mắt bình tĩnh nhìn lão giả, thấm thía nói: "Sư phụ, Phật dạy: Ăn thịt là tội lỗi vô số, sư phụ, ăn chay chỗ tốt nhiều hơn, tuổi người cũng không còn trẻ, tốt nhất nên tự trân trọng bản thân a!"

Lão giả nổi trận lôi đình nói: "Hỗn trướng, vi sư không phải sư thầy, chúng ta Đạo gia không có cái chú ý này."

" Sức khỏe quan trọng! Thân thể này của người càng phải chú ý thêm." Thiếu niên mặt không đổi sắc nói.

Lão giả đen mặt, phất tay quát lớn nói: " Cút cút cút......"

Thiếu niên bình tĩnh nhìn lão giả tức giận, đợi một hồi, thấy lão giả tựa hồ bình tĩnh một chút, không chút hoang mang nói: "Sư phụ, không cần kích động, tức giận hại thân a!"

Lão giả thở dài một tiếng, nói: "Đã vài năm không xuất đạo rồi."

"Hiện giờ trời yên biển lặng, mọi người thân thể có bệnh cái gì đều đi bệnh viện, thần côn như người đương nhiên phải bị thời đại đào thải loại trừ......"

Lão giả trừng mắt nhìn thiếu niên một cái, nói: "Hỗn trướng! Sư phụ ngươi là một cao nhân, há để cho ngươi bôi nhọ như vậy."

Thiếu niên bất đắc dĩ nói: "Sư phụ, con nói chính là sự thật, hiện tại mọi người đều quan tâm khoa học, phản đối phong kiến mê tín, người xem hàng quán bày trên đường này, hai ba ngày đều bị cục cảnh sát đưa đi, sư phụ, người yên tâm, con sẽ học tập thật tốt, mỗi ngày hướng về phía trước, tương lai tranh thủ thi đậu nhân viên công vụ để có bảo hiểm nhà nước......"

Lão giả nhìn thiếu niên, nói: " Cái đồ không có tiền đồ nhà ngươi, ngươi điều kiện bẩm sinh tốt như vậy lại không nghĩ đến kế thừa y bát của vi sư, lại nghĩ đến việc làm nhân viên công vụ. Ngươi có biết, thiên sư chúng ta làm tốt một phen có thể kiếm được bao nhiêu là tiền."

Thiếu niên chớp chớp mắt, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

"Mấy ngàn vạn." Lão giả ngạo nghễ nói.

Thiếu niên nhìn lão giả, thở dài một tiếng, nói: "Đó là đại sư a! Sư phụ người chỉ là gà mờ, người đến cả thịt gà còn không có để ăn!"

Giang Bán Tiên nhìn thiếu niên, cảm thấy bực tức vô cùng.

"Ngươi cái đồ hỗn trướng này, cút cho ta!"

Thiếu niên nhìn lão giả, nói: "Sư phụ, ngày mai con phải xuất phát đi Yến Kinh."

Lão giả nhìn thiếu niên, lo lắng sốt ruột hỏi: "Học phí chuẩn bị đủ chưa?"

Thiếu niên lắc lắc đầu, nói: "Còn chưa đủ đâu, sư phụ người có tiền mua quan tài không a! Phân cho con một ít đi."

Lão giả lời nói sâu xa: "Ngươi không còn nhỏ nữa, thời điểm ta lớn bằng tuổi ngươi, đã xuất sư tự lực cánh sinh, ngươi đã lớn như vậy, còn nhớ thương tiền quan tài của sư phụ, ta không có tiền!"

Thiếu niên thở dài một tiếng, bởi vì sớm có chuẩn bị, thiếu niên cũng không phải quá đỗi thất vọng, "Sư phụ, người cũng thật nghèo."

Lão giả vuốt râu, không thoải mái nói: "Vi sư tuy rằng không có tiền, lại có thứ khác cho ngươi."

Thiếu niên sắc mặt vui vẻ, vội vàng nói: "Sư phụ, người có pháp khí tổ truyền cho con sao? Không biết là của thời đại nào? Người thường nói, đạo gia chúng ta đã truyền thừa qua ba ngàn năm, phải chăng có pháp khí ngàn năm lưu truyền tới nay?" Đầu năm nay đồ cổ tựa hồ là rất đáng giá.

Lão giả nhìn thiếu niên, giận tái mặt, "Tầm thường, quá là tầm thường, cái tu sĩ chúng ta theo đuổi là thoát tục, há lại chấp nhất với vinh hoa phú quý."

Thiếu niên: "......" Vinh hoa phú quý làm khó anh hùng hảo hán, này theo đuổi thoát tục, cũng cần có tiền a! "Sư phụ, không phải pháp khí vậy đó là cái gì?"

Lão giả khẽ hừ một tiếng, nói: "Là hôn thư."

Thiếu niên có chút kinh sợ nói: "Chẳng lẽ là muốn con đi bái kiến sư mẫu!"

Lão giả bị làm cho kích động, nói: "Hoang đường, là hôn thư của ngươi."

Thiếu niên có chút hồ nghi nhìn lão giả, nói: "Sư phụ, người là đang tìm vợ cho con sao?"

Lão giả gật gật đầu, có chút vui mừng nói: "Năm đó, ta gặp được ngươi, liền phát hiện thể chất ngươi đặc thù, chỉ sợ là mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh, cũng may mười mấy năm trước, ta đến kinh đô đã giúp một gia đình thế gia vọng tộc giải quyết một chút phiền toái, ngẫu nhiên phát hiện thai nhi trong bụng người con dâu nọ vừa vặn giống ngươi thể chất phù hợp, liền định ra cho ngươi cái hôn sự này."

Thiếu niên khó có thể tin nhìn lão giả, nói: "Người còn ở trong bụng, sư phụ người còn chưa biết cái oa oa kia tướng mạo như thế nào liền định ra cho con hôn sự này, vạn nhất đó là một người xấu xí sao?"

Lão giả liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, nói: " Với bộ dạng này của ngươi, có thể có vợ đã không tồi, ngươi còn muốn là thiên tiên sao?"

Thiếu niên trong lòng không thấy thỏa đáng nhìn lão giả, nói: "Sư phụ, con chính là đã thi đậu cao tài sinh* 985, 211** đó, tương lai sẽ trở thành nhân viên công vụ của quốc gia, yêu cầu cao một tí lại có cái gì không đúng."

* cao tài sinh: chỉ những sinh viên tài năng, có thành tích xuất sắc.
** 981, 211: 981 và 211 là tên gọi của hai chương trình đào tạo đại học nổi tiếng ở Trung Quốc.

Lão giả lạnh lùng cười cười, nói: " Nữ nhân ngày nay không thích cao tài sinh, các nàng thích các phú nhị đại kìa."

Thiếu niên nhìn đạo quan rách tung toé, thở dài một tiếng, nói: "Cũng không biết, cái ngôi đền đổ nát này nếu phá bỏ và di dời, có thể được bồi thường được bao nhiêu."

Lão giả trừng mắt nhìn thiếu niên liếc mắt một cái, nói: "Đây là sản nghiệp tổ tiên sư môn chúng ta, ngươi bớt có nhớ thương cho ta."

Thiếu niên lắc lắc đầu, thầm nghĩ: Sư môn thật sự là quá nghèo a! Cái gì cũng không lưu lại, chỉ lưu lại một cái đạo quán cũ nát, hắn thế nào lại xui xẻo như vậy a.

Thiếu niên nhìn hôn thư trên tay, hỏi: " Hôn thư này có ích lợi gì?"

"Hôn thư này đương nhiên là hữu dụng, ngươi nếu cùng đường, thất vọng khốn cùng, có thể tìm tới nhà người ta, làm con rể cho người ta a! Xin cha vợ ngươi tí tiền tiêu a!" Lão giả cười ha hả nói.

Thiếu niên không vui nói: "Sư phụ, người đây là muốn con đi ăn bám nhà vợ sao? Việc ăn bám này làm tổn hại nhân cách của con."

Lão giả khẽ hừ một tiếng, giọng điệu khinh thường nói: "Hiện tại sính lễ thôn chúng ta là vạn tử thiên hồng nhất phiến lục***, với hoàn cảnh hiện tại của ngươi có thể đi hỏi cưới sao?"

*** Vạn tử thiên hồng nhất phiến lục: sính lễ ở vùng Sơn Đông, Hà Nam, "vạn tử thiên hồng" chỉ 15 vạn tệ, cũng là giá khởi điểm của sính lễ, còn "nhất phiến lục" là tùy tâm nhà trai.*

"Sư phụ, người thật quá đáng, phải biết rằng, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo, người làm sao biết con sẽ không thay đổi vận khí, đại phú đại quý."

Lão giả lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, nói: "Ba mươi năm, sư phụ ngươi cũng không có thời gian chờ ba mươi năm."

Thiếu niên một phen cầm tay lão giả, thâm tình biểu lộ "Sư phụ, người nhất thiết không thể tự coi nhẹ mình như thế, con xem tướng mạo người, đúng là mệnh cách để lại tai họa ngàn năm mà."

Lão giả giận đỏ mặt quát lớn: "Cút!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro