Chương 4: Hôn thư có sự nhầm lẫn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì tiết kiệm một trăm tệ mà Giang Thiếu Bạch phải ngồi xe lửa hơn tám giờ đồng hồ, cuối cùng tới thủ đô rồi.

Lúc Giang Thiếu Bạch đến nơi thì trời đã chạng vạng tối.

Giang Thiếu Bạch lấy ra hôn thư mà sư phụ đã đưa cho, quyết định dựa theo trên địa chỉ trên này để tìm đến đó xem sao.

Vì để ngừa vạn nhất, Giang Thiếu Bạch còn cảnh giác làm cho chính mình một chút ngụy trang, hắn ta tự nhủ nếu người mà lão đạo sĩ tìm cho hắn ta là một cô gái xấu xí, hắn liền làm bộ tìm lầm người. Còn nếu là một cô gái xinh đẹp, hắn ta nhất định tìm cách tiếp cận, rồi cân nhắc một chút về việc ở rể.

Giang Thiếu Bạch theo địa chỉ đi tới trước một tòa nhà, Giang Thiếu Bạch bị tòa cỏi trạch trước mắt này làm cho hoảng sợ.

Giang Thiếu Bạch líu lưỡi đứng ở xa, nhìn chằm chằm tòa cổ trạch đánh giá một hồi lâu.

Nhìn tòa nhà cổ trước mặt, con tim Giang Thiếu Bạch nhảy thình thịch, Bán Tiên sư phụ cho hắn cái địa chỉ này, cư nhiên lại là một tòa cổ trạch vị trí ở kinh đô, nơi kinh đô này tấc đất tấc vàng, có được một tòa cổ trạch, tài lực tất nhiên không tầm thường.

Giang Thiếu Bạch bỗng nhiên đối với Bán Tiên sư phụ mình rửa mắt mà nhìn, không nghĩ tới sư phụ Bán Tiên thật sự là quen người có tiền a! Đương nhiên, cũng có lẽ là do địa chỉ viết sai rồi.

Bất quá trên hôn thư để lại một cái tên: Diệp Khôn, mà nhà này tựa hồ cũng là Diệp phủ, hẳn là không sai.

“Tiểu huynh đệ, cậu tới nơi này làm gì?” Cổng vào tòa cổ trạch này bên trong có hai người canh gác, hai người một thân đều là cơ bắp, trên người mang theo một cổ sát khí nhàn nhạt, nhìn giống như là binh lính xuất ngũ đã trải qua huấn luyện.

“Tôi tới tìm Diệp gia nhị tiểu thư.” Giang Thiếu Bạch nói.


“Nhị tiểu thư?” Thủ vệ canh cửa có chút hồ nghi nói.

Giang Thiếu Bạch gật gật đầu, nói: “Không sai, nhị tiểu thư, con gái thứ hai của Diệp Cẩn Chi Diệp tiên sinh.”

Thủ vệ có chút tức giận nói: “Đi đi đi, Cẩn Chi tiên sinh chỉ có ba người con trai, căn bản không có con gái, cậu là tới kiếm chuyện à.”

Giang Thiếu Bạch: “……” Không có con gái, chỉ có con trai? Bán Tiên chết tiệt quả nhiên không đáng tin cậy, hắn quả nhiên không nên đối lão lừa đảo ôm hy vọng quá lớn.

Có được tin tức muốn biết, Giang Thiếu Bạch cũng không hỏi gì thêm, trực tiếp rời đi.

Giang Thiếu Bạch lấy ra bức hôn thư có mùi dưa muối, do dự một chút, vẫn là không ném.

Có lẽ sẽ có chút hữu dụng? Ôm ý nghĩ như vậy, Giang Thiếu Bạch tiện tay đem hôn thư nhét vào bên trong rương hành lý, chuẩn bị tìm một cái khách sạn nhỏ ở tạm một đêm, chuẩn bị cho buổi khai giảng ngày mai.

Giang Thiếu Bạch vừa rời đi không lâu, một chiếc xe Mercedes-Benz chạy tới.

Diệp Miểu mở cửa xe, đi xuống hỏi: “Vừa rồi có phải có khách nhân tới chơi hay không?”

“Thưa tam thiếu gia, quả là có người tới, bất quá là một cái gia hỏa không biết từ đâu ra, nói là tới bái phỏng nhị tiểu thư, nơi này chúng ta làm gì có nhị tiểu thư?”

Diệp Miểu gật gật đầu, nói: “Đúng là không thể hiểu được, dạng người nào cũng có.”

Diệp Miểu vừa bước vào phòng khách được hai bước, bỗng nhiên chạy ra khỏi cửa, hỏi: “Người đó đâu.”

“Tam thiếu gia, làm sao vậy?” Thủ vệ nhìn dáng vẻ tức muốn hộc máu của Diệp Miểu, cảm thấy khó hiểu.

“Cái gia hỏa hỏi nhị tiểu thư đi đâu rồi? Nói mau đi cho ta tìm” Diệp Miểu hỏi.

Mấy tên bảo vệ cửa thấy Diệp Miểu sốt ruột, sôi nổi chạy ra ngoài tìm, bất quá, không thu hoạch được gì.

“Chạy rồi?” Diệp Miểu tràn đầy tức giận nói.

“Đúng vậy! Chợt lóe một cái, người đã không thấy tăm hơi.” Bảo vệ cửa nói. “Tam thiếu gia, người nọ có phải có vấn đề gì không a!”

Diệp Miểu lẩm bẩm nói: “Có lẽ cùng cái tên thần côn không đàng hoàng có quan hệ, lão bán tiên chết tiệt đã lừa người còn dám xuất hiện.” Diệp Miểu ngẫm lại cảm thấy chính mình là suy nghĩ nhiều rồi, khả năng chỉ là trùng hợp mà thôi. “Không liên quan đến các người, đem video giám sát tới cho ta.”

Người gác cổng có chút kinh ngạc nói: “Video giám sát?” Thực sự cần phải làm đến mức đó sao?

Diệp Miểu cau mày nói: “Bảo các người làm thì mau làm đi! Hỏi như vậy nhiều làm cái gì?”

…………

Giang Thiếu Bạch đối với sự tình hắn bị Diệp Miểu theo dõi, hoàn toàn không hay biết gì cả.

Bởi vì trước đó đã ngụy trang, liền cho là Giang Thiếu Bạch biết, cũng sẽ không lo lắng, hơn phân nửa là sẽ tự ca ngợi chính mình một chút vì đã dự kiến trước.


Sáng sớm hôm sau, Giang Thiếu Bạch tinh thần phấn chấn kéo rương hành lý, đi đến học viện.

Bên trong học viện nơi nơi đều là tân sinh, đại bộ phận đều là có cả nhà đi theo động viên, như Giang Thiếu Bạch độc lai độc vãng như vậy, lại có vẻ có chút khác người, còn có chút đáng thương.

“Vị đồng học này, cậu cũng là tới báo danh sao?” Một nữ sinh phụ trách đón người mới nhiệt tình đi tới.

Giang Thiếu Bạch gật gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

" Gia trưởng nhà cậu không đưa cậu tới sao?” Hoàng Lăng Duyệt hỏi.

Giang Thiếu Bạch cười cười, nói: “Bọn họ đều có công việc gấp, tôi đành phải tới một mình.”

Hoàng Lăng Duyệt có chút đồng tình liếc mắt nhìn Giang Thiếu Bạch một cái, nói: “Học đệ, cậu thật là tự lập a!”

Giang Thiếu Bạch bĩu môi, thầm nghĩ: Hắn một mình quả là có chút hấp dẫn chú ý người khác, bất quá, nếu cái lão sư phụ quần áo dơ hề hề, tự xưng thế ngoại cao nhân đưa hắn tới, sẽ càng hấp dẫn chú ý người khác hơn. Huống chi, lộ phí cũng thực mắc a! Bán Tiên sư phụ kiếm ít tiền cũng không dễ dàng, vẫn là nên tiết kiệm cho thỏa đáng.

Hoàng Lăng Duyệt nhiệt tình đem Giang Thiếu Bạch đưa đến dưới lầu ký túc xá nam sinh, Giang Thiếu Bạch nhìn số điện thoại trên tay, lại nhìn nhìn bóng dáng Hoàng Lăng Duyệt, nắm chặt tay, thoả thuê mãn nguyện.

Nữ sinh học viện này thực sự là nhiệt tình như lửa a! Hắn vẫn thật là được hoan nghênh a! Lúc này chỉ mới vừa tới học viện, đã được học tỷ bắt chuyện, quả nhiên người lớn lên càng soái, chính là dễ dính nhiều chuyện a! Thế mà lão bán tiên chết tiệt, cư nhiên cứ cho rằng hắn không phải gu thị trường, đúng là một cái chày gỗ, phải biết rằng hiện tại nữ giới đều tự lập tự cường, nữ nhân giờ toàn bao dưỡng tiểu bạch kiểm, cũng thường thấy đó thôi.

“Lăng Duyệt tỷ, tân sinh đợt này tư chất không tồi a! Tựa hồ đã phát hiện ra vài soái ca.”

Hoàng Lăng Duyệt gật gật đầu, nói: “Đúng vậy! Chị vừa rồi có tiếp đãi một soái ca, lớn lên rất không tồi a!”

Viên Giai Giai cau mày, nói: “Chị nói cậu kia hả, em hình như cũng gặp qua, bất quá, có phải là có tí quê mùa hay không, một thân quần áo cậu ấy, hình như đều là mấy bộ đồ cũ rẻ tiền.”

Hoàng Lăng Duyệt cười cười, nói: “ Em này là không hiểu rồi, ăn mặc quê mùa mà đã soái như vậy rồi, nếu bận quần áo thời thượng lên, liền tăng thêm bao nhiêu soái a!”

Viên Giai Giai nghiêng đầu, nói: “Học tỷ, có đạo lý a! Bất quá, soái ca nghèo như vậy, chỉ thích hợp yêu đương, không thích hợp kết hôn đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro