Chương 33: Tranh chấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sn

Beta: MChou

"Không có gì đặc biệt ư?

"Huấn luyện viên chưa kịp nói gì, người đàn ông trung niên đang đứng quan sát trong góc đột nhiên trầm giọng: "Lại đây, để đám mù quáng các người xem số liệu chi tiết đường đua của người ta"

Phong Duy vội vàng đáp: "Vâng thưa Vương phó quan"

Người đàn ông này tên là Vương Tiễn.

Một trong những phó chỉ huy thuộc quân đoàn Ngân Long, quyền lực chỉ xếp sau Tam hoàng tử Mục Tử Vũ - tổng chỉ huy trưởng quân đoàn Ngân Long. Dù cho những năm gần đây ông ta sống buông thả và nghiện rượu, nhưng một khi cần phải ra tay ông ta luôn hoàn thành một cách xuất sắc ngoài sức tưởng tượng.

Hơn nữa, trước đây ông ta từng dẫn dắt quân đội đánh tan một đàn tộc có ý đồ xâm lấn đế quốc, thu phục nó về để đế quốc có thể nghiên cứu và nuôi dưỡng để sử dụng làm nó để luyện tập . Vài năm trước, ông ta cũng từng cứu Tam hoàng tử Mục Tử Vũ khỏi tay tộc Ác ma, vì vậy ngay cả khi ông ta thường xuyên lười biếng, Mục Tử Vũ cũng không nỡ cách chức ông ta.

Những người khác cũng tỏ ra tôn trọng ông ta.

Nghe ông ta nói chuyện, không dám lơ là, lập tức chỉnh đốn thái độ.

Trong lòng họ khá bối rối.

Bình thường với vị trí của Vương Tiễn, ông ta sẽ không hạ mình để giám sát kì thi của học viên mới. Mọi người bắt đầu nghi ngờ sự nhẫn nại của Mục Tử Vũ đối với ông ta đã đến giới hạn, bắt đầu giao cho ông ta những nhiệm vụ tầm thường nhằm cảnh cáo.

Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Đến khi ánh mắt mọi người tập trung vào bảng điểm do huấn luyện viên đưa, lúc đầu còn mở to mắt như chuông đồng sau lại bắt đầu cau mày nghi ngờ.

Hôm nay Vương Tiễn nói nhiều hơn bình thường: "Người có thể kiểm soát điểm số hoàn hảo như vậy chứng tỏ khả năng nhận thức, kiểm soát và tính toán của cậu ta rất tốt! Lục Thành chính là người lần trước thể hiện tài năng như thế"

"Vậy thì sao? Điều này chứng tỏ cậu ta có khả năng siêu việt có thể khóa chặt nguyên tinh trong cơ thể sinh vật một cách chính xác! Đối với tài năng như vậy chỉ cần được huấn luyện tốt, cậu ta hoàn toàn đủ khả năng trở thành một chỉ huy xuất sắc trên chiến trường! Cái này còn chưa đủ đặc biệt hả, chưa đáp ứng được kì vọng của Tam hoàng tử sao?!"

Vương Tiễn càng nói càng kích động, đến mức cổ cũng đỏ bừng.

Tất cả mọi người đều bị tiếng gào thét của ông làm cho choáng váng, đồng thời cũng cảm thấy có lý, nhưng cũng có chút nghi ngờ.

— Một người phụ tá tuân thủ quy củ và lười biếng như Vương phó quan sao lại quan tâm đến chuyện của đại thiếu gia Từ gia đến vậy?

Đều đến từ quân đoàn Ngân Long, chẳng lẽ họ có quen biết ?

Vương Tiễn không quan tâm đến suy nghĩ của họ, chỉ nói những gì mình muốn nói: "Nếu không hài lòng, các người tự đi tìm những mầm non tốt khác, cũng đừng làm phiền người ta nữa! Tìm thử xem còn ai có thể trong một tháng ngắn ngủi có thể khiến người ta kinh ngạc như vậy hả!"

Mọi người đều nghe được sự kiêu ngạo trong lời nói của ông ta.

Nhưng sau khi nhìn lại số liệu của Từ Thanh Nhiên, một nhóm người lại cảm thấy họ có thể hiểu được sự phấn khích hiếm hoi của Vương Tiễn. Học viện tuyển chọn ra những mầm non tốt nhất trong toàn đế quốc, nhưng để trở nên nổi bật trong số họ, quả thật cần có một số năng lực nhất định.

Hơn nữa, Từ Thanh Nhiên cũng là học viên từ quân đoàn Ngân Long, tốt nghiệp có thể sẽ được phân về Ngân Long làm việc. Là một phó chỉ huy Ngân Long, Vương Tiễn cảm thấy kiêu ngạo là điều hoàn toàn bình thường!

Trong sân thi đấu .

Từ Thanh Nhiên sau khi xuống sân thậm chí không thèm ngoái lại nhìn bảng dữ liệu chi tiết do hệ thống học viện ghi chép, chỉ xác nhận tổng thời gian rồi định rời đi. Quay đầu nhìn quanh một vòng, bỗng nhiên cậu phát hiện ra, tên Phong Duy thường xuyên đi theo bên cạnh mình lải nhải lại không xuất hiện.

Sau đó mới biết, tối hôm trước Phong Duy cũng bị tập kích và bị thương thậm chí không thể tham gia đánh giá năng lực.

Khi đến phòng y tế, nhìn thấy tình trạng của hắn trong lòng Từ Thanh Nhiên vô cùng ngạc nhiên.

"Đại thiếu, cậu đến thăm tôi á hả?!" Phong Duy vốn đang buồn bã chán nản, khi nhìn thấy cậu xuất hiện, cả người bỗng chốc trở nên phấn chấn, "Tôi cảm động quá xá, điều này chứng tỏ cậu thực sự coi tôi là bạn đó!"

Vấn đề Phong Duy gặp phải khá giống với cậu, đều bị người ta dùng bình xịt áp chế tinh thần tập kích. Chỉ có điều còn nghiêm trọng hơn, trên cánh tay và khuôn mặt đều là những vết bầm tím sau khi bị đánh, chỗ này một mảng, chỗ kia một mảng, nhìn rất thảm thương.

Một trong hai mắt của hắn còn sưng húp, dán băng gạc, lập tức biến thành sói một mắt.

Từ Thanh Nhiên nói: "Tôi nghe nói cậu ngay cả tham gia kỳ đánh giá cũng không tham gia được, muốn xem thử cậu thảm hại đến mức nào."

Phong Duy nhếch miệng cười, lại bắt đầu nói nhảm: "Nghe nói đại thiếu gia tối qua cũng gặp chuyện giống tôi nhỉ?"

"Rõ ràng là tên ác nhân kia nhắm vào hai học sinh xuất sắc chúng ta mà!"

"May mắn là đại thiếu gia anh không bị ảnh hưởng, vẫn có thể tham gia kỳ thi được."

"Thật quá đáng, cậu nói xem có thể là học viên cùng lớp chúng ta không? Đánh không lại thì chơi xấu!"

"Khó mà nói." Từ Thanh Nhiên bỗng dưng nói.

Cậu không rõ những người khác, chỉ nói dựa vào kinh nghiệm bản thân mà nói.

Nếu là bạn cùng lớp nhóm A-S, cho dù cậu có xem nhẹ với môi trường xung quanh đến đâu cũng không thể không nhận ra. Để có thể ẩn giấu khí tức bẳng tinh thần lực đến mức cậu không nhận ra được, đòi hỏi cấp bậc tinh thần lực của người này phải cao hơn cậu, ít nhất phải SS.

Phong Duy ồn ào than vãn: "Uầy, ai mà ngờ được ở một trường đại học hàng đầu như Grandis, lại có thể gặp được học viên nhỏ mọn như vậy."

"Không còn cách nào khác, giáo viên hướng dẫn nói tình trạng của tôi chỉ có thể chờ đến cuối năm thi lại."

"Thi lại thì thi lại thôi, dù sao cũng nhẹ nhàng."

Nói xong, hắn lại hỏi: "À đúng rồi đại thiếu à, kết quả thi hôm nay của cậu thế nào?"

"Tôi không thi, thành tích tốt nhất trong nhóm lớp hẳn là của cậu chứ?"

Từ Thanh Nhiên nhìn hắn vài giây, cong môi cười: "Không có, chỉ vừa đạt mức trung bình thôi."

Biểu cảm của Phong Duy còn thất vọng hơn cả bản thân: "Má, đều do cái tên tấn công đáng ghét kia!"

Lúc này, một quân y tình cờ đi ngang qua, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Anh ta nói với Phong Duy với giọng vui mừng: "Phong Duy này, lúc nãy kiểm tra cho cậu, tôi phát hiện ra dấu hiệu dao động trong linh hồn của cậu, dự kiến ​​sẽ đến giai đoạn định hình trong vòng 1-2 tháng tới."

"Có thể trong thời gian này, cậu cần đến phòng y tế ít nhất một lần mỗi tuần, nếu tình trạng quá tệ, chúng tôi sẽ cân nhắc sử dụng bình xịt ức chế tinh thần lên cậu."

"Hả? Đừng nhé, tôi đã ám ảnh về thứ này rồi..."

Từ Thanh Nhiên lặng lẽ rời đi.

Việc đánh giá hạng mục đầu tiên được coi là kết thúc suôn sẻ.

Từ Thanh Nhiên đạt điểm theo cách khác biệt, cũng coi như được công nhận từ một góc nhìn khác. Sau khi biết điểm thi của bài kiểm tra do cậu "cẩn thận" lên kế hoạch, một số học viên ở lớp trước cười khẩy và nói rằng họ cũng có thể làm được. Nhưng mà sau một tuần, không ai trong số họ có thể đạt được điểm chính xác như vậy trong bất kỳ bài kiểm tra nào.

Vì vậy, những lời chế giễu Từ Thanh Nhiên dần dần biến mất.

Cuộc sống ở trường quân sự nhàm chán hơn nhiều so với tưởng tượng.

Chỉ có một ngày nghỉ ngơi giữa mỗi chương trình học và khi bắt đầu chương trình học mới. Trong thời gian này, gần như không có liên lạc với thế giới bên ngoài, Từ Thanh Nhiên dồn hết tâm huyết vào việc rèn luyện và nâng cao bản thân, vô cùng thích thú.

Chỉ có một sự cố nhỏ xảy ra ở giữa chừng.

Chẳng bao lâu sau khi Phong Duy vừa bình phục đã quay về tập luyện cùng lớp, học viện đã tìm ra kẻ đã hãm hại họ. Trên thực tế, ngoài họ ra, còn có một số học sinh khác cũng bị tấn công. Học viện tuyển sinh rất nhiều, năm nào cũng xảy ra những vấn đề như vậy, dù có đề phòng cẩn thận đến đâu họ cũng có thể tìm ra mọi ngóc lỗ hổng để tấn công các học viên khác.

Nhưng đến khi biết được danh tính thủ phạm, Từ Thanh Nhiên vô cùng ngạc nhiên vì hai lý do.

Thứ nhất, đối phương lại là người sống cùng tầng ký túc xá với cậu, chính là cậu bạn học lúc trước đã yếu ớt nhắc nhở cậu nên cẩn thận khi kết bạn với Phong Duy.

Thứ hai, cấp bậc biển tinh thần của cậu bạn nhỏ này chỉ ở cấp A, không khớp với cảm giác khi cậu giao đấu với người kia trước đây. Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng cậu ta đã sử dụng loại thuốc cấm đặc biệt nào đó.

Cậu đi hỏi huấn luyện viên, nhưng huấn luyện viên khẳng định rằng cậu bạn học đã tự mình thừa nhận hành vi này.

Ngày mà cậu bạn nhỏ thu dọn đồ đạc, bị đuổi khỏi học viện, cậu ta còn cố ý gõ cửa phòng ký túc xá của cậu.

Vừa mở cửa, Từ Thanh Nhiên đã thấy cậu ta với đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ, cúi người cúi người xin lỗi cậu một cách trang trọng: "Xin lỗi bạn học Từ, là do tôi phụ lòng tin của cậu, tôi không nên vì đố kỵ và ghen tị với cậu mà ra tay với cậu."

Dứt lời, vành mắt cậu bạn đã ửng đỏ trông thật đáng thương.

Khuôn mặt Từ Thanh Nhiên vẫn lạnh nhạt như thường, lòng dạ như được làm bằng đá, không hề có chút thương cảm nào.

Im lặng vài giây, cậu nhắc đến chuyện khác: "Thuốc xịt dược phẩm chỉ có thể lấy được ở phòng y tế, trước khi vào trường, hành lý của chúng ta đều được kiểm tra kỹ lưỡng, càng không thể có vật cấm được đưa vào."

"Cho nên tôi khá tò mò việc cậu lấy thứ được bảo vệ chặt chẽ như vậy ở phòng y tế ra bằng cách nào"

Toàn thân cậu bạn nhỏ run rẩy, không biết có phải vì sợ hãi hay vì điều gì khác. Một lúc lâu sau, cậu ta vẫn không trả lời câu hỏi của Từ Thanh Nhiên mà chỉ nghiến răng nức nở nói thêm câu : " Xin lỗi."

Từ Thanh Nhiên bỗng nhếch mép cười, nụ cười đầy ẩn ý.

Giọng điệu lạnh lùng: "Cậu chắc chắn người mà cậu thực sự nên xin lỗi là tôi?"

Cậu bạn ngớ người ra, khi ngước mắt lên lần nữa, cửa phòng 6038 đã đóng sầm lại.

Trong tiếng động lớn, dường như còn lẫn lộn một tia thất vọng.

Cậu ta đứng im ngoài cửa thêm vài phút, cuối cùng mới lau nước mắt, buồn bã rời đi.

Tại học viện, thường xuyên có những học viên bỏ học.

Có những người vì thể lực và các yếu tố khác không theo kịp, không chịu nổi áp lực huấn luyện cao, cũng có một số người vi phạm kỷ luật nghiêm trọng. Trường có quá nhiều người, vì vậy nhiều lúc, không ai để ý đến sự ra đi lặng lẽ của họ.

Thời gian trôi qua mấy tháng mà không ai hay biết.

Cũng như lời bác sĩ quân y nói, sau hơn hai tháng, tinh thần của Phong Duy đã định hình. Tuy nhiên, tinh thần của hắn cuối cùng đã định hình ở dạng N (Loại bình thường) mà phần lớn mọi người đều có.

Loại bình thường chiếm hơn 90% dân số.

Họ thuộc loại có tiềm năng phát triển vô hạn trong bất kỳ lĩnh vực nào, sự khác biệt duy nhất là ở cấp độ bể tinh thần. Chỉ cần đạt được 3S, họ vẫn có thể trở thành người đứng đầu trong các lĩnh vực khác nhau.

Từ Thanh Nhiên không biết Phong Duy nghĩ gì khi không trở thành người loại E như dự đoán và giới hạn biển tinh thần ở mức 3S, cũng không có ý định an ủi hắn. Dù sao, nhìn bề ngoài, có vẻ như hắn không quá thất vọng, chỉ thấy tiếc nuối.

Phong Duy cố gắng tìm niềm vui trong nghịch cảnh: "Không sao, ít nhất sau này chúng ta sẽ không còn khả năng nhìn nhau chán ghét nữa."

"Chờ sau này Đại thiếu gia trở thành người loại E, nhất định phải che chở cho tôi!"

Từ Thanh Nhiên cười mà không nói.

Vài tháng sau, cậu luân phiên luyện tập nhiều hạng mục hơn.

Đều là tiến bộ từ cơ bản, bao gồm học võ thuật cận chiến, cách sử dụng kỹ thuật cận chiến, v.v. Những thứ này là cơ bản đối với người khác, nhưng đối với Từ Thanh Nhiên, đó là sự tinh chỉnh đến mức hoàn hảo, kết quả đánh giá dự án đều là thành tích áp đảo.

Bỏ qua tinh thần lực, ngay cả Phong Duy cấp 3S cũng không chắc có thể đánh bại cậu về cơ bản.

Những huấn luyện viên được dặn dò phải đặc biệt quan tâm đến cậu dần dần hài lòng, Tam hoàng tử Mục Tử Vũ nhận được báo cáo tình hình rất vui mừng, quyết định sắp xếp cho cậu một "phần thưởng" đặc biệt.

"... Cái gì?"

Trong phòng, Từ Thanh Nhiên ngồi đối diện với viện trưởng, vẻ mặt bình thản biến thành hơi ngạc nhiên sau khi nghe ông ta nói.

Ngay lập tức, cậu cau mày: "Tôi không hiểu, việc các ông muốn cho tôi hưởng phúc lợi liên quan gì đến việc để Lục Thành đến làm huấn luyện viên hướng dẫn tôi?"

Mấy người có chắc đây là phần thưởng chớ không phải hình phạt?

Viện trưởng cười tủm tỉm nói: "Là thế này, chẳng phải em sắp bắt đầu chương trình học về sử dụng súng trường và vũ khí năng lượng tinh thần rồi sao? Đây là kiến thức cơ bản mà một quân nhân cần nắm vững, là kỹ thuật mà một sĩ quan xuất sắc cần nâng cao tối đa."

"Thiếu tướng Lục Thành vốn là người được đánh giá cao nhất trong quân đoàn Ngân Long của chúng tôi trong những năm gần đây. Kỹ thuật sử dụng vũ khí tinh thần của cậu ấy càng nhuần nhuyễn khỏi nói, chỉ là vì em thể hiện tốt trong thời gian qua, đạt tiêu chuẩn học viên đặc biệt, nên mới sắp xếp cậu ấy huấn luyện đặc biệt cho em, sao lại không coi là phúc lợi chứ?"

Nụ cười chân thành trên khuôn mặt viện trưởng khiến Từ Thanh Nhiên vô cùng nghi ngờ liệu những sĩ quan cấp cao này có biết về "phốt" của cậu và Lục Thành không nữa.

Và, chỉ sau vài tháng không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, cậu mới phát hiện ra - Lục Thành đã thăng chức?

Có vẻ như anh ta đang làm khá tốt.

Nghĩ xong, Từ Thanh Nhiên lại hỏi: "Tôi nhớ học viên trường quân sự không phân chia quân đoàn trong thời gian học."

"Mặc dù tôi xuất thân từ Ngân Long, nhưng người hướng dẫn phúc lợi của tôi nhất định phải là người của Ngân Long ư?"

Viện trưởng nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Nói như thế cũng không hẳn là đúng, nhưng quy định của học viện đều do hoàng thất đặt ra, lời đề nghị của Tam hoàng tử chắc chắn không thể giúp kẻ thù truyền kiếp cho được. Sắp xếp Lục Thành là hy vọng mượn vị tướng tài đáng tin cậy này kéo Từ Thanh Nhiên về phe mình, để bảo đảm sau khi tốt nghiệp cậu sẽ chọn quân đoàn Ngân Long.

Mục Tử Vũ, với tư cách là người gửi thư mời đặc biệt cho Từ Thanh Nhiên, có quyền quyết định bắt buộc, nhưng anh ta muốn sự phục tùng tuyệt đối. Nếu không cần thiết, anh ta không muốn sử dụng đặc quyền đó.

Viện trưởng trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Đúng là không liên quan đến quân đoàn nào cả."

"Nói thật với cậu nhé, đây đều là sự sắp xếp do Tam hoàng tử đích thân chỉ định. Là chỉ huy trưởng cao nhất của quân đoàn Ngân Long, việc sắp xếp huấn luyện viên cho cậu đương nhiên chỉ chọn từ quân đoàn mình. Nói cách khác, quân đoàn Kim Dực không có ý định sắp xếp phúc lợi cho cậu, tôi cũng không còn cách nào khác."

Viện trưởng nghe Từ Thanh Nhiên còn muốn lựa chọn, tưởng rằng cậu được lợi còn làm ra vẻ, khoe mẽ, thích làm màu liền lắc đầu lắc cổ nói: "Cậu muốn có lựa chọn khác thì cũng phải có người khác sẵn sàng nhận cậu mới được. Như Thiếu tướng Lục, nếu không có quý tộc như Tam hoàng tử ra mặt, chưa chắc đã vui vẻ nhận lời đâu."

Lời nói của viện trưởng nhằm khuyên cậu đừng có được lợi mà không biết điều.

Từ Thanh Nhiên nghe xong, bật cười một tiếng.

Lập tức đứng dậy: "Được rồi, tôi biết rồi."

Nói xong, cậu rời khỏi văn phòng viện trưởng.

Khi Từ Thanh Nhiên đi ra khỏi tòa nhà văn phòng của trường học, mặt trời bên ngoài đã chìm một nửa dưới đường chân trời.

Bây giờ là mùa đông.

Cơ sở chính của Học viện Hải Lam Tinh nằm trên một lục địa ít khi có tuyết rơi, nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp. Những học viên gặp trên đường đều mặc áo phao, tay cầm bình giữ nhiệt đựng nước nóng.

Khi Từ Thanh Nhiên trở về ký túc xá, trời đã tối.

Trên bàn học có một chiếc hộp sắt nhỏ.

Đây là hai ngày cuối cùng trong tháng, học viên có thể nhận điện thoại di động, thiết bị liên lạc với thế giới bên ngoài và các vật dụng khác. Hôm nay là ngày cuối cùng, trong ký túc xá và hành lang, các học sinh đều đang gọi điện thoại cho gia đình hoặc trò chuyện với bạn bè.

Hàng tháng, Từ Thanh Nhiên đều nhận đồ, nhưng hầu như không bao giờ sử dụng.

Thỉnh thoảng, khi lấy ra sạc pin, cậu chỉ lướt web một cách ngẫu nhiên. Khi cậu không ở bên ngoài, diễn đàn Tinh Nhai và mạng lưới vẫn khá bình ổn, các chủ đề thịnh hành cũng không liên quan gì đến những người và sự việc quen thuộc với cậu.

Cậu nhìn một cái, hiếm khi cầm lấy điện thoại sau đó rời khỏi ký túc xá.

Từ Thanh Nhiên đi đến căng tin không có bóng người, rót một cốc nước nóng để xua tan đi cái lạnh đang bao trùm cơ thể rồi nhất máy gọi cho người nào đó.

Khác với những lần trước, lần gọi này sau một thời gian dài mới được kết nối.

Bên kia rất yên tĩnh, chỉ có một số tiếng động nhỏ, có lẽ là đang ở một không gian tương đối yên bình và an toàn.

Từ Thanh Nhiên nhấp một ngụm nước, không vội vàng phá vỡ sự im lặng này.

Cho đến khi người bên kia cất tiếng: "Hửm?"

Giọng điệu kéo dài, nghe có vẻ lười biếng đầy thu hút, giống như vừa mới tỉnh dậy khỏi giấc ngủ.

Tuy nhiên vào thời điểm này, anh hẳn là chưa ngủ.

"Thẩm Đình Dục." Từ Thanh Nhiên lúc này mới lên tiếng, dùng giọng điệu ôn hòa nói, "Lâu rồi không gặp."

Người đối diện khẽ cười: "Cũng lâu rồi."

Lại nói tiếp: "Tôi đang chỉ, cậu không thể nào nào gọi cho tôi chỉ vì nhớ tôi được nhỉ ?"

Từ Thanh Nhiên mỉm cười nhẹ đáp lại.

"Có chút chuyện." Cậu nói tiếp, "Anh thấy tôi thế nào?"

Người đối diện im lặng vài giây.

Hít thở sâu, hỏi lại: "Cậu hỏi về phương diện nào?"

Từ Thanh Nhiên nhướng mày: "Về việc trở thành ứng cử viên gia nhập quân đội."

"Bỏ qua việc dùng tinh thần lực thì mọi mặt đều rất xuất sắc." Giọng nói đáp lại từ đầu bên kia vang lên, "Nhưng nếu xét thêm tinh thần lực thì vẫn có chỗ chưa tốt."

Cảm giác nước nóng chảy vào cổ họng vô cùng dễ chịu.

Từ Thanh Nhiên nheo mắt như một chú mèo lười biếng: "Nếu tôi đảm bảo có thể nâng cấp bậc tinh thần lực lên 3S thì thế nào?"

Thẩm Đình Dục lại nói: "Vậy thì quả là một mầm non hoàn hảo."

Từ Thanh Nhiên gật đầu cảm thấy hài lòng: "Vậy, Thẩm thượng tướng, ngài có sẵn sàng hạ mình chỉ đạo cho mầm non này không?"

Đầu bên kia im lặng một hồi lâu, lúc nói lại không truy hỏi lý do cậu đưa ra yêu cầu này, chỉ thong thả hỏi: "Tôi sẽ nhận được lợi ích gì?"

Từ Thanh Nhiên cúi mắt suy nghĩ một lúc, nói một cách chính đáng: "Vậy này, tôi sẽ cho ngài đây một tấm kim bài miễn tử."

"Chờ đến khi năng lực của tôi vượt trội hơn anh, có giận lên muốn giết anh thì sẽ xem xét ân tình này mà không đập cho anh phải tắt thở."

Thẩm Đình Dục tức cười.

Anh mắng: "Từ Thanh Nhiên, mặt cậu dày thật đấy."

Từ Thanh Nhiên chấp nhận lời đánh giá rồi giải thích rằng: "Hôm nay viện trưởng nói với tôi, Tam hoàng tử đế quốc đã sắp xếp Lục Thành đến phụ trách những hạng mục sau này của tôi. Mặc dù không biết người của quân đoàn Ngân Long nghĩ gì nhưng tôi lại muốn thử sức với con người và hoàn cảnh của quân đoàn Kim Dực hơn một chút"

Biết đâu cậu sẽ quyết định chuyển sang đấy.

Nghĩ vậy, cậu lại nói thêm: "Thực ra cũng không nhất thiết phải làm phiền đến anh, nếu người dưới trướng anh như Tạ Nam Quân có rảnh rỗi cũng được. Coi như ghi nhớ một ân tình, sau này nếu anh cần tôi giúp thì dù giết người hay phóng hỏa tôi đều có thể đồng ý."

Chủ yếu là, không muốn nể nang cái tên viện trưởng kia thôi.

Bên kia im lặng hồi lâu.

Đang lúc cậu suy nghĩ xem có phải đã làm người ta tức giận không thì chợt nghe thấy tiếng rên khe khẽ và tiếng thở dồn dập truyền đến.

Từ Thanh Nhiên: "?"

Đầu óc bỗng hiện lên những hình ảnh kỳ quặc không mấy lành mạnh.

Cậu im lặng hồi lâu rồi mới dò hỏi: "... Có phải tôi đã quấy rầy anh đang "tập thể dục" không?"

Có thể vì cân nhắc việc Thẩm Đình Dục vẫn là mục tiêu công lược mà cậu không thể né tránh, nên trong giọng nói mang theo chút tức giận.

Trong thư phòng Thẩm gia, Thẩm Đình Dục nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi lâu, rồi mới cố gắng mở mắt ra.

Anh cười bất lực: "Không, chỉ là bị bệnh thôi."

Nhờ có cú đánh của Minh Hải, biển tinh thần vốn đã hỗn loạn của anh càng nát hơn. Gần đây, anh lại bị một vị tổng tư lệnh cao cao tại thượng giao cho nhiệm vụ vượt quá sức, vừa tắm xong định đi lấy thuốc ức chế thì vô tình ngất xỉu.

Nếu không phải có yêu cầu liên lạc của Từ Thanh Thiên có lẽ anh sẽ nằm thêm một lúc trên sàn nhà.

Có lẽ sau một lúc nghỉ ngơi, tình trạng đau đớn dữ dội của Thẩm Đình Dục đã được cải thiện phần nào.

Anh đứng dậy đi về phía tủ kim loại đựng thuốc, lấy ra lọ thuốc ức chế cuối cùng bên trong, vừa thành thạo tiêm vào cơ thể vừa trả lời Từ Thanh Nhiên: "Biết rồi, tôi cũng cần qua đó một chuyến."

Anh đã trì hoãn yêu cầu giảng dạy của Học viện Quân sự Grandis trong vài tháng, cũng đã đến lúc thực hiện rồi.

Hơn nữa —

Thẩm Đình Dục nhìn lên bàn làm việc, màn hình máy tính hiện trang email.

Thái tử Mục Tử Nguyệt không biết từ đâu biết được chuyện Từ Thanh Nhiên, dường như cũng ngầm phái người theo dõi tình hình của cậu ở trường quân sự, vừa vặn cũng gửi đến mệnh lệnh mới, yêu cầu anh tiếp cận Từ Thanh Nhiên, tốt nhất là có thể cướp người từ tay Mục Tử Vũ.

Nhưng mà việc để Từ Thanh Nhiên mang ơn người khác khiến anh có chút dao động.

Vì vậy, anh không định nói chuyện này với cậu.

"Bệnh ở biển tinh thần của anh không có cách chữa dứt điểm à?" Thẩm Đình Dục vừa tiêm xong thuốc ức chế, đã nghe thấy Từ Thanh Nhiên hơi do dự hỏi:

"Y học hiện đại tạm thời không có." Thẩm Đình Dục nói, cười một cái, "Thế giới huyền bí có thể có."

Từ Thanh Nhiên: "?"

Vừa vứt chiếc cốc rỗng vào máy rửa tự động trong căng tin, cậu nghe câu trả lời này liền ngây ra.

"Thế giới tương lai giữa các vì sao này mà còn dính líu đến huyền học sao?"

Rồi nghe Thẩm Đình Dục nói thêm: "Nghe nói tìm được bạn đời D cấp cao hợp ý thì có thể chữa khỏi bệnh cho tôi."

Từ Thanh Nhiên đẩy cửa bước về phía ký túc xá, thầm nghĩ hóa ra là vậy.

Về những loại D loại E này cậu cũng tìm hiểu thêm một chút trong thời gian học ở học viện.

Nghe nói dấu hiệu trước khi biến đổi thành người loại D là tính cách tính cách trở nên ôn hòa, mềm mỏng, ít nóng giận, và tỏa ra thứ ánh sáng thần thánh nào đó. Dù thử áp dụng những dấu hiệu này lên bản thân, rồi so sánh với việc cậu vừa đánh cho mấy người suýt không thể tự đi lại cách đây không lâu, Từ Thanh Nhiên vẫn xem là đương nhiên mà loại luôn khả năng biến thành người loại D của mình.

Thế là cậu lại gửi một lời chúc phúc super "chân thành tha thiết" tới Thẩm Đình Dục: "Để cảm ơn, tôi xin chúc Thẩm thượng tướng ngài đây sớm tìm người loại D phù hợp nhé."

Thẩm Đình Dục đáp lại lời "chúc phúc": "Lời nguyền độc ác thật đấy."

Những người loại E tỉnh táo đều từ chối tìm kiếm bạn đời, huống chi là người loại D còn có vô số hạn chế.

Thẩm Đình Dục cụp mắt nở nụ cười vô cảm, nói chắc như đinh đóng cột: "Cho dù chết vì bệnh tôi cũng không thể ràng buộc cả đời với người loại D."

Từ Thanh Nhiên không hề ngạc nhiên với câu nói này

Điều này hoàn toàn phù hợp với tính cách của Thẩm Đình Dục.

Đúng 0 giờ, nhân viên máy quản lý của ký túc xác đúng giờ đến thu dọn hộp sắt nhỏ.

Vào ngày hôm sau, Từ Thanh Nhiên cùng các học viên trong nhóm đã bắt đầu khóa học mới. Do cần có không gian học tập rộng rãi hơn để đề phòng trường hợp bị thương ngoài ý muốn, nên khóa học này cần di chuyển bằng phi cơ đến một lục địa khác trên cùng hành tinh.

Hầu hết khu vực nơi đây vẫn giữ nguyên được môi trường hoang sơ tự nhiên, xung quanh được bao bọc bởi những bức tường sắt cao ngất, như thể bên trong có những sinh vật nguy hiểm cần được ngăn chặn để không xâm nhập vào khu căn cứ tập trung dân cư.

Phong Duy, người có kiến thức rộng rãi, lên lên tiếng giải thích: "Đây là Linh Lung Thành, cậu chỉ mới thấy một phần của lục địa này, thật ra bên dưới còn có một căn cứ ngầm rất lớn."

"Nơi đây chuyên nghiên cứu và nuôi dưỡng một số loài Ngoại Tinh xâm lăng trong lịch sử đế chế. Một số loài sinh sản nhanh chóng, chủ yếu bằng cách phân chia, rất thích hợp để làm đối tượng luyện tập thực tế cho các học viên."

Từ Thanh Nhiên đi theo hướng dẫn viên chuyên nghiệp, bắt đầu tiếp xúc với khẩu súng được sử dụng để chiến đấu với các loài ngoài hành tinh.

Sau đó, cậu nhận ra thứ này khó kiểm soát hơn cậu nghĩ. Lần đầu sử dụng do thiếu kinh nghiệm, mỗi lần bắn súng, dư chấn tinh thần sau khi bắn lại đặc biệt lớn, tầm nhìn trước mắt như trời đất đảo lộn.

Không chỉ có cậu mà tất cả các học viên trong cùng lớp đều khó thích nghi.

Ngoại trừ Phong Duy, xuất thân quý tộc, có cơ hội tiếp xúc với các dụng cụ liên quan từ nhỏ nên tương đối ổn định.

Bên kia, Lục Thành đến căn cứ học viện sau ba ngày.

Có điều không ngờ rằng đến cùng với hắn còn có một người hắn không muốn gặp.

Trong văn phòng, Viện trưởng nhìn hai vị "Phật Tổ" đang ngồi đối diện bàn làm việc, một người mặt mày u ám đến cực điểm, người kia vẫn nở nụ cười lịch thiệp, khí thế mạnh mẽ áp bức khiến ông ta thở không ra hơi.

Ông ta thầm hiểu rõ mâu thuẫn giữa hai bên, nhưng chỉ có thể giả vờ không biết, cười trừ nói: "Cảm ơn hai vị đã dành thời gian quý báu trở về trường, giảng dạy thực hành ngoại khóa cho học viên."

Lục Thành im lặng không nói gì.

Thẩm Đình Dục lại ôn tồn lên tiếng: "Viện trưởng khách sáo quá, nhưng trước khi hướng dẫn, tôi có một yêu cầu từ Tổng tư lệnh của chúng tôi."

"Ngài ấy đã xem video kỳ thi lúc mới nhập học của các học viên và đánh giá cao một học viên nên muốn đưa người đó vào danh sách nhóm học viên của tôi."

Lục Thành nghe xong, nắm đấm siết chặt lại.

Trong lòng xuất hiện một linh cảm không lành nào đó
Viện trưởng gật đầu chấp thuận hỏi: "Tôi có thể hỏi trước, là học viên nào không?"

Thẩm Đình Dục mỉm cười trả lời: "Là một học viên tên Từ Thanh Nhiên."

Vừa dứt lời, Lục Thành đang ngồi bên cạnh đã đứng dậy mặt mày đen kịt, hét lên với anh: "Thẩm Đình Dục, anh cố ý phải không?!"

Thẩm Đình Dục khẽ cười, không đổi sắc mặt, đáp lại: "Ừ đấy."

=========

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro