Chương 35: Ký ức linh hồn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Sn

Beta: MChou

Lúc này, các học viên của Học viện Quân sự Grandis mới nhận ra rằng, người càng ôn hòa thì khi nghiêm túc lại càng đáng sợ.

Thẩm thượng tướng tiếp tục giảng dạy.

Suốt cả buổi chiều, sân tập đầy rẫy những con côn trùng mô phỏng được sử dụng để luyện tập, mỗi góc được phân chia an toàn đều vang lên tiếng la hét, chỉ cần nghe âm thanh cũng có thể tưởng tượng ra học viên chật vật đến mức nào.

Ban đầu mọi người đến học lớp của Thẩm Đình Dục với tâm lý thoải mái nhất, nhưng kết quả là một nửa học viên trong lớp đã bị anh mắng khóc nức nở chỉ sau một ngày. Ngay cả Nghê Tiêu Diên, người luôn tranh đua và hiếu chiến, cũng đỏ hoe mắt và quật cường nghĩ lại. Cậu bạn học dịu dàng Lâm Thiên Mộ cũng không ngoại lệ.

Thẩm Đình Dục khi làm chính sự, quả thật đến người thân cũng không nhận.

Ngay cả Từ Thanh Nhiên, cháu dâu nhỏ của anh ta, cũng không được đối xử đặc biệt.

Từ Thanh Nhiên có tâm lý rất bình tĩnh, nhưng tốc độ cậu nhắm súng tấn công mục tiêu lại chậm hơn nhiều so với tiêu chuẩn tối thiểu mà Thẩm Đình Dục đặt ra. Đối với một tay súng mới như cậu, việc kiểm soát tinh thần lực khi di chuyển mục tiêu khi cầm súng trên tay, giống như kéo một vật nặng ngàn cân vậy, ít nhất là hiện tại, cậu hoàn toàn không thể làm nhanh được.

Thẩm Đình Dục đứng bên cạnh cậu, không nói gì.

Nhưng sự im lặng mang theo chút áp lực đó đã nói lên tất cả.

Thẩm Đình Dục nói, hôm nay cho bọn họ luyện tập là loại trùng tộc cấp thấp dễ đối phó nhất. Trên chiến trường giữa các vì sao, đối đầu với ngoại tộc, theo kịp tốc độ của ngoại tộc chỉ là yêu cầu cơ bản nhất, nếu ngay cả điều này cũng không làm tốt thì có đi cũng chỉ là đi hiến mạng của mình.

Cái đám học trò giỏi được nâng niu mấy hôm nay cuối cùng cũng tỉnh ngộ ra, cái mà họ cho là lợi hại, trong mắt quân nhân thực thụ chỉ là đám gà mờ đầy sơ hở. Học viên lớp chọn đều là những người không chịu thua, sau khi bị mắng cũng không nản lòng mà chỉnh đốn thái độ, nghiêm túc đối mặt hơn, tự giác ở lại luyện tập đến rất muộn.

Người ra về muộn nhất, vẫn là Từ Thanh Nhiên.

Cậu ở lại tiếp tục luyện tập, Thẩm Đình Dục với vai trò huấn luyện viên đặc biệt cũng tiếp tục theo dõi. Về sau, Trần Bân phụ trách vận hành thiết bị cũng tan làm rồi, Từ Thanh Nhiên vẫn còn ở bên trong chiến đấu với những con trùng do hệ thống tạo ra.

Có lẽ do tinh thần lực tiêu hao quá lớn, trán cậu đã lấm tấm mồ hôi.

Thẩm Đình Dục thấy cậu lại thất bại, bèn hỏi: "Từ Thanh Nhiên, cậu chỉ có chút năng lực thế thôi sao?"

Từ Thanh Nhiên không đáp lời, nhưng tinh thần lại tập trung trở lại, ít nhất có thể liên tục bắn trúng hai con trùng tộc trước khi chúng vượt qua khu vực cảnh báo. Tay cầm súng của cậu đã run rẩy nhưng cậu vẫn không can tâm.

Cậu thở nhẹ vài hơi muốn buông tay xuống, nhưng Thẩm Đình Dục bên cạnh lại nói: "Tiếp tục."

Trong đôi mắt xanh biếc đẹp đẽ lúc này lại tĩnh lặng như vực băng sâu không thấy đáy.

Anh nói: "Tôi sẽ ở đây theo dõi cậu, cho đến khi cậu có thể liên tục bắn trúng ba con, chưa đạt yêu cầu thì luyện đến sáng."

Từ Thanh Nhiên nghe xong, khẽ bật cười, giọng nói thanh tao đáp lại: "Thật hợp ý tôi."

Hai người luyện tập như vậy cho đến mười giờ, mười một giờ tối, Từ Thanh Nhiên mới miễn cưỡng đạt được mục tiêu ba cú bắn liên tiếp mà Thẩm Đình Dục yêu cầu. Cậu mệt đến mức đầu óc ù ù, cả biển tinh thần và tất cả kinh mạch tinh thần trên người đều nhói nhói, chỉ có thể ngồi bệt xuống đất để nghỉ ngơi.

Nhưng cậu lại có cảm giác như đã vượt qua giới hạn của cơ thể, hoàn thành một nhiệm vụ vận động khó khăn, tinh thần sảng khoái. Cậu cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay đeo vòng tay quân đội đặc chế, khẽ nắm lại, tận hưởng sự kích thích cực độ dưới da thịt.

Quả nhiên, kiểu huấn luyện tự ngược đãi bản thân này vẫn mang lại cho cậu sự thoả mãn cả về tinh thần lẫn thể chất.

Đột nhiên, trước tầm mắt cậu xuất một đôi ủng màu đen tuyền.

Những đường vân màu vàng óng ánh trên đó thật đẹp, tựa như đuôi chim phượng hoàng uyển chuyển.

Từ Thanh Nhiên không thèm ngẩng đầu lên, vươn một tay ra, giọng nói lạnh lùng ra lệnh: "Kéo tôi dậy."

Thẩm Đình Dục nhướng mày, vẻ mặt không còn dáng vẻ nghiêm khắc của vị huấn luyện viên lúc nãy, nghe lời làm theo. Chỉ là Từ Thanh Nhiên tiêu hao quá sức, lúc đứng dậy chân mềm nhũn, bất cẩn bị lực đạo của Thẩm Đình Dục kéo ngã nhào vào lòng anh.

Cằm của Từ Thanh Nhiên đau nhói, do va vào anh. - wattpad: pod1803

Thẩm Đình Dục khựng lại, vô thức đỡ lấy cậu, trêu chọc: "Từ Thanh Nhiên, cậu đúng là không được."

Sau khi đứng vững lại Từ Thanh Nhiên hất người anh ra như vứt bỏ một công cụ đã hết tác dụng, nói: "Đừng có mà tưởng bở, anh xem xem bản thân đã luyện tập được bao lâu, còn tôi chỉ mới bắt đầu được bao nhiêu đâu chứ"

Thẩm Đình Dục chỉ cười mà không nói gì.

Đã khuya, nhà ăn ở căn cứ Linh Lung Thành đã đóng cửa từ lâu.

Từ Thanh Nhiên định về phòng gặm chút bánh quy cho xong chuyện, Thẩm Đình Dục lại hỏi cậu: "Đói không? Tôi nấu gì đó cho cậu ăn nhé."

Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh biếc kia hồi lâu, nghi ngờ hỏi: "Thẩm thượng tướng, anh đang xin lỗi vì thái độ lạnh nhạt và thô lỗ với tôi lúc nãy à?"

Thẩm Đình Dục mỉm cười: "Chưa đủ rõ ràng sao?"

"Tôi chấp nhận." Từ Thanh Nhiên đối với tất cả những ai muốn cho cậu thức ăn đều giữ thái độ cảm ơn như nhau, "Nhưng anh còn nhiều người cần xin lỗi hơn đấy."

Thẩm Đình Dục nhún vai nói: "Nếu họ có thể ở lại muộn như cậu."

Vì vậy, Từ Thanh Nhiên không trở về căn phòng tạm bợ của mình mà đi theo Thẩm Đình Dục đến nơi ở tạm của anh. Mới biết, Thẩm Đình Dục thậm chí còn có một biệt thự riêng biệt dành riêng cho anh trong căn cứ ở Linh Lung Thành, thuận tiện cho việc anh có chỗ ở bất cứ lúc nào.

Từ Thanh Nhiên rất ghen tị.

Biệt thự thậm chí còn có phòng tắm lớn!

Từ Thanh Nhiên hỏi hệ thống: "Thực sự không có cách nào để tao trao đổi linh hồn với Thẩm Đình Dục sao?"

Ít nhất hãy để anh ta thử cơ thể yếu đuối này một chút.

Hệ thống: "Không có!"

Cho dù có cũng không cho!

Thẩm Đình Dục trở về phòng, cởi bỏ chiếc áo khoác dày cộp, tiện tay mở hai khuy nút cổ áo.

Như thể luôn có thể cảm nhận được suy nghĩ của cậu, anh hỏi: "Cần tôi cho mượn phòng tắm không hửm?"

Từ Thanh Nhiên không bao giờ khách sáo: "Vậy thì tốt quá."

...

Biệt thự của Thẩm Đình Dục có robot nấu ăn.

Nhưng mà anh lại không sử dụng nó. Khi Từ Thanh Nhiên tắm xong xuống cầu thang, anh vừa đặt cá nướng và thịt nướng đơn giản lên bàn ăn.

Từ Thanh Nhiên có chút ngạc nhiên hỏi: "Anh biết nấu ăn à?"

Thẩm Đình Dục hỏi lại: "Cậu thấy tôi giống như người không biết nấu ăn à?"

Anh không chỉ biết nấu ăn mà còn nấu rất ngon, không hề thua kém đầu bếp chuyên nghiệp nào.

Từ Thanh Nhiên ngồi đối diện Thẩm Đình Dục, cúi đầu ăn một cách chuyên tâm.

Do chuyện kéo tới bất ngờ nên cậu không mang theo quần áo thay, vẫn mặc chiếc áo khoác cũ lấy từ tủ quần áo của Thẩm Đình Dục.

Thẩm Đình Dục lặng lẽ nhìn cậu.

Anh biết nấu ăn, nhưng hiếm khi nấu cho ai khác ngoài bản thân. Nhìn Từ Thanh Nhiên ăn uống một cách trân trọng, tỉ mỉ, đến cả những hạt đậu, mẩu rau nhỏ trong nước sốt cũng không bỏ sót, khiến người nấu nảy sinh một cảm giác thỏa mãn kỳ lạ.

Thực ra Thẩm Đình Dục khá do dự. - wattpad: pod1803

Lý trí mách bảo anh nên hạn chế tiếp xúc với Từ Thanh Nhiên, nhưng anh lại như kẻ lang thang bên rìa khu vực nguy hiểm, luôn nhịn không được mà chủ động khuấy động nguy cơ, tự tin dằn mặt, tận hưởng sự kích thích có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Đang suy nghĩ miên man, Từ Thanh Nhiên bỗng gọi anh một tiếng: "Anh sắp tới đây sẽ là chú nhỏ hòa ái dễ gần của tôi."

Thẩm Đình Dục tỉnh lại, khẽ nhướng mắt lên.

Bỗng dưng anh cảm thấy, cách gọi này cũng không được êm tai cho lắm.

"Dù sao anh cũng đã mời tôi ăn tối và cho tôi mượn phòng tắm rồi." Từ Thanh Nhiên vừa nói vừa lau miệng bằng khăn giấy, giọng điệu nghiêm túc: "Hay là anh cho tôi mượn luôn cả giường ngủ được không?"

Thẩm Đình Dục im lặng.

Rồi lại bật cười vì sự trêu chọc của cậu.

Cuối cùng anh vẫn đưa Từ Thanh Nhiên về ký túc xá tạm thời ở Linh Lung Thành. Tuần tiếp theo, học viên của lớp do Thẩm Đình Dục dẫn dắt trải qua một tuần huấn luyện ma quỷ.

Ngoài giờ huấn luyện, anh vẫn như cũ, tính tình vui vẻ, dễ đùa giỡn. Nhưng khi huấn luyện, nếu ai không nghiêm túc, anh sẽ trừng phạt đến mức họ sụp đổ. Dù vất vả, nhưng áp lực như vậy lại rất hiệu quả đối với học viên cấp bậc này, giúp họ tiến bộ nhanh chóng.

Sau một tuần, tất cả mọi người đều đã có thể đuổi kịp tốc độ của loài trùng cấp thấp kia, số lượng trùng tiêu diệt được trong mỗi đợt tấn công ít nhất cũng từ năm con trở lên. Mục tiêu tối thiểu mà Thẩm Đình Dục yêu cầu coi như tạm thời đạt được.

Chỉ có Từ Thanh Nhiên, so với những người khác, thời gian luyện tập và yêu cầu đều gấp đôi.

Vào ngày mà số lượng trùng tiêu diệt được trong mỗi đợt tấn công của học viên trong lớp đạt mức tối thiểu là 5 con, Thẩm Đình Dục yêu cầu Từ Thanh Nhiên ở lại luyện tập thêm sau giờ học với mục tiêu tiêu diệt 9 con. Khi Từ Thanh Nhiên miễn cưỡng có thể đạt được số lượng 10 con, Thẩm Đình Dục lại đích thân điều chỉnh thiết bị, tăng độ khó của loài trùng tấn công cho cậu.

Thực ra, Thẩm Đình Dục không cố ý làm khó Từ Thanh Nhiên, mà nói một cách chính xác, đây cũng là lựa chọn của bản thân Từ Thanh Nhiên.

Bởi vì vào ngày thứ hai luyện tập, Thẩm Đình Dục đã hỏi cậu một câu hỏi.

"Cậu muốn trở thành học viên chỉ theo kịp tiến độ lớp học, hay muốn trở thành người có thể giẫm đạp tất cả mọi người dưới chân?"

Từ Thanh Nhiên chắc chắn sẽ chọn lựa vế sau.

Trong thời gian luyện tập bổ sung, Thẩm Đình Dục đã vạch ra kế hoạch nâng cao trình độ nghiêm ngặt hơn cho cậu, đồng thời thông báo rõ ràng: "Được thôi, tương ứng, nếu không đạt được mục tiêu tôi đặt ra cho cậu, cậu sẽ phải thi lại."

Từ Thanh Nhiên cũng rất có chí khí.

Tạm thời cậu vẫn chưa để Thẩm Đình Dục có cơ hội coi thường mình.

Sau một tháng, dưới sự hướng dẫn luân phiên của Thẩm Đình Dục và Lục Thành, thực lực của các học viên đã tiến bộ vượt bậc. Họ đã có thể điều khiển sóng năng lượng tinh thần thô to đến mức thu nhỏ lại một nửa độ rộng, dễ dàng xuyên thủng lớp phòng thủ của chủng tộc trùng trung cấp.

Vào ngày trước kỳ thi đánh giá hạng mục là ngày chuẩn bị, mọi người đều muốn dưỡng sức để có trạng thái tốt nhất cho kỳ thi, nên thời gian tập trung vào buổi sáng đến trưa. Lục Thành và Thẩm Đình Dục hiếm hoi có dịp cùng xuất hiện, nhưng lần này mục tiêu của họ rất rõ ràng, chỉ vì học viên, nên ai cũng ăn ý mà không ai nói chuyện với ai.

Từ Thanh Nhiên vẫn là người ở lại muộn nhất.

Nghê Tiêu Diên là người thứ hai từ cuối cùng rời đi, thẳng thắn thừa nhận không theo kịp cậu, trước khi đi còn tốt bụng nhắc nhở: "Từ Thanh Nhiên, cậu cũng đừng tập luyện quá khuya hôm nay, cẩn thận ngày mai tinh thần lực không hồi phục kịp, ảnh hưởng đến kỳ thi."

Từ Thanh Nhiên gật đầu: "Cảm ơn, cô cũng cố lên."

Nghê Tiêu Diên vẫy tay chào họ, quay người bước ra khỏi sân tập.

Đến sáu giờ tối, chỉ còn cậu và Thẩm Đình Dục trong sân tập.

Lục Thành đã rời đi cách đây 5 phút, hiếm khi không chào hỏi mà đi thẳng. Huấn luyện viên cũng đã tan làm, Trần Bân kéo một chiếc ghế ngồi bên cạnh bảng điều khiển, lim dim ngủ gật. Thẩm Đình Dục bước tới, không làm phiền Trần Bân, triệu hồi một con trùng tộc cấp cao trong sân tập mà Từ Thanh Nhiên tối qua không tiêu diệt được.

Con trùng này có lớp vỏ giáp rất cứng, cần phải nhắm vào điểm yếu gần bụng dưới thân nó. Nơi đó có một số lớp vỏ giòn, có khe hở khá rộng giữa các lớp vỏ giòn, bắn đủ lực vào những khe hở đó mới có thể gây sát thương cho nó.

"Bắt đầu đi." Thẩm Đình Dục nói.

Rồi dựa vào bên cạnh sân tập, ánh mắt chăm chú nhìn vào từng động tác của Từ Thanh Nhiên.

Tối qua khi Từ Thanh Nhiên quay về, hiển nhiên đã tự mình ôn tập lại trong đầu, biểu hiện hôm nay nhuần nhuyễn hơn nhiều so với tối qua, bao gồm cả việc nén sức tấn công tinh thần lực xuống mức chỉ bằng ngón tay trỏ. Điểm khởi đầu của cậu so với những học sinh xuất sắc khác có thể là thấp nhất, nhưng trong số tất cả bọn họ cậu chắc chắn là người có năng khiếu nhất và tiến bộ nhanh nhất.

Với tư cách là một Thượng tướng quân đội, gác lại những suy nghĩ khác, anh muốn đưa người này lên vị trí xứng đáng của mình.

Còn lại, đợi đến lúc đó hãy nói sau. - wattpad: pod1803

Lần này, Từ Thanh Nhiên chỉ mất mười lăm phút để hạ gục con quái vật cấp cao.

Cậu đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào nơi bóng con quái vật biến mất, trong mắt ánh lên sự hài lòng và vui sướng, rõ ràng rất thích cảm giác thành tựu sau khi tiêu diệt kẻ thù.

"Được rồi, hướng dẫn của tôi cho hạng mục này của cậu đến đây là hết." Thẩm Đình Dục đi về phía cậu.

"Ngày mai tôi sẽ cùng các huấn luyện viên khác đánh giá bài thi của cậu. Chỉ cần cậu không làm càn thì hoàn toàn có thể nộp lên được một bài thi xuất sắc."

Từ Thanh Nhiên cất những khẩu súng mà học viện cho họ mượn để huấn luyện vào kho vũ khí liền kề phòng tập.

Thẩm Đình Dục đi theo cậu mà không nói gì thêm.

Từ Thanh Nhiên nhận thấy trong kho còn có dao găm cận chiến, bèn hỏi: "Tôi nhớ dạo này anh và Lục Thành còn kiêm thêm việc dạy cận chiến. Hạng mục tiếp theo của tôi là về môn này, đến lúc đó hai người các anh vẫn sẽ luân phiên dạy lớp chứ?"

Thẩm Đình Dục cười nói: "Lục Thành tôi không rõ, nhưng tôi thì không."

Sau một tháng ở học viện, Thẩm Thượng tướng lại nhận được lời triệu tập từ quân đoàn Kim Dực.

Thấy ánh mắt Từ Thanh Nhiên vẫn hướng về những con dao găm, Thẩm Đình Dục hỏi: "Cậu muốn tôi tập luyện cùng cậu ngay bây giờ không?"

Từ Thanh Nhiên quay người bước ra khỏi phòng chứa đồ.

"Không cần." Giọng cậu đầy tự tin, "Nắm vững một môn võ thuật là có thể áp dụng cho nhiều môn khác, tôi đã biết cách làm rồi.|

"Tôi chỉ muốn hỏi, tôi đã ở học viện này gần nửa năm rồi, anh có muốn so tài với tôi không?"

Thẩm Đình Dục sảng khoái đáp ứng.

Có lẽ ý tưởng này đã nhen nhóm trong lòng cả hai từ lâu rồi.

Để có một cuộc chiến công bằng, Thẩm Đình Dục đã kìm hãm tinh thần lực của mình xuống mức S-A. Khi Lục Thành xách hộp cơm từ căng tin trở lại sân tập, hắn nhìn thấy hai người đang đánh nhau kịch liệt.

Lần đầu tiên hắn tận mắt chứng kiến Từ Thanh Nhiên đánh nhau.

Phản xạ và kỹ thuật của cậu điêu luyện như một võ sư dày dặn kinh nghiệm. Đối mặt với đối thủ mạnh như Thẩm Đình Dục, cậu không hề nao núng, trong ánh mắt kiên định còn xen lẫn sự điên cuồng ngoan cố đến diễm lệ, hoàn toàn đủ sức trấn áp đối thủ xâm nhập lãnh địa của mình.

Điều quan trọng nhất là, cậu có vẻ rất hưởng thụ với điều đó.

Lục Thành nhìn Thẩm Đình Dục đang giao đấu với Từ Thanh Nhiên, cũng có thể rõ ràng nhận ra sự nhập tâm của anh. Ngay cả khi đối mặt với Từ Thanh Nhiên yếu hơn mình nhiều, anh cũng không hề nương tay. Lực đạo hai người đánh vào nhau đều rất mạnh mẽ, dồn hết sức lực.

Hắn đột nhiên nhớ đến câu hỏi của Thẩm Đình Dục ngày hôm đó.

— Cậu hiểu rõ Từ Thanh Nhiên của bây giờ sao?

Cho đến trước hôm nay, Lục Thành vẫn luôn tự tin.

Giờ đây, hắn lại nhận ra rằng chỉ một năm thôi cũng đủ để khiến con người từng quen thuộc trở nên xa lạ. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến hắn lại càng gần gũi hơn với hình ảnh mà vô số đêm qua hắn từng mơ ước, được sát cánh chiến đấu bên cạnh nhau.

Lục Thành bỗng cảm thấy có chút không cam tâm.

Rõ ràng, người xứng đáng được thoải mái luyện tập cùng Từ Thanh Nhiên nhất phải là hắn mới đúng.

Khi nắm đấm của Từ Thanh Nhiên và Thẩm Đình Dục va chạm vào nhau, một luồng sóng tinh thần lực mãnh liệt được tạo ra trong không gian. Nhờ sự kiềm chế trong việc sử dụng tinh thần lực, luồng sóng này chỉ ở mức độ nhẹ, chỉ tạo ra những cơn gió thoang thoảng.

Quá sướng. - wattpad: pod1803

Từ Thanh Nhiên thầm nghĩ.

Cậu nhận ra rằng suy nghĩ của họ thường xuyên đồng điệu.

Vì vậy, cho dù loại bỏ tinh thần lực và chỉ so tài về kỹ thuật, họ cũng rất khó để áp đảo đối phương, buộc phải nghĩ ra những cách tấn công tinh vi hơn. Đồng thời, những đòn tấn công đó lại nhanh chóng bị hóa giải.

Điều này khác hoàn toàn so với những trận chiến mà cậu đã từng trải qua trong kiếp trước.

Ở thế giới tận thế, mọi người còn sử dụng năng lực dị năng, đối với cậu, mỗi khoảnh khắc ra tay đều là trận chiến sinh tử, hiếm khi nào cậu có thể có một trận so tài sảng khoái như vậy.

Bỗng nhiên, cậu nghĩ việc có thể thu phục Thẩm Đình Dục thành bạn cũng là một điều khá tốt.

Tiếng va chạm của nắm đấm vang lên, như một dấu hiệu thầm lặng báo hiệu họ đã kết thúc buổi tập luyện. Từ Thanh Nhiên không tiếp tục, nhưng lại thấy Thẩm Đình Dục trước mặt có vẻ khác thường, ánh mắt mơ hồ như đang suy nghĩ điều gì đó, thậm chí cả nắm đấm đấm ra cũng không kịp thu lại.

"Thẩm Đình Dục?"

Phải đến khi cậu lên tiếng thắc mắc, người đàn ông tóc đen mắt xanh mới giật mình nhận ra, vài giây sau khẳng định: "Không tệ, thể chất và kỹ thuật phòng thủ đều có tiến bộ đáng kể."

Từ Thanh Nhiên không hề khiêm tốn đáp lại: "Tôi cũng nghĩ vậy."

Lục Thành cầm hộp cơm đi đến bên cậu, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh giả vờ như không quan tâm: "Dạo này em tập luyện rất khuya, mỗi lần tập xong nhà ăn đều đã đóng cửa. Ngày mai là một ngày quan trọng như vậy, đừng để bụng đói."

Từ Thanh Nhiên vui vẻ nhận lấy, nhưng lại nói: "Cũng ổn, không đến nỗi nào."

Nói xong, cậu chỉ vào người đàn ông bên cạnh: "Hôm nào tôi cũng đến biệt thự của người ta để cọ cơm."

Một tuần sau khi Thẩm Đình Dục bắt đầu giảng dạy, vào ngày nghỉ sau giờ luyện tập, cậu vẫn mặt dày mặt dạn đi gõ cửa nhà anh. Kết quả, giống như đã dự đoán, bữa tối đã được chuẩn bị sẵn cho hai người một cách chính xác, cũng không từ chối sự xuất hiện của cậu.

Sau khi nghe xong, Lục Thành có vẻ ngơ ngác.

Trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.

"Thôi được rồi, nếu như anh đã mua cho tôi rồi thì không nên lãng phí. " Từ Thanh Nhiên cảm ơn hắn, sau đó thúc giục Thẩm Đình Dục về nhà nấu cơm, miệng lẩm bẩm một cách hùng hồn: "Hộp cơm này lát nữa tôi sẽ chia đôi với anh, đừng ngại."

Trên đường trở về biệt thự, Thẩm Đình Dục hiếm khi im lặng.

Anh có chút phân tâm.

Đầu óc anh đầy ắp hình ảnh giao tranh cuối cùng với Từ Thanh Nhiên lúc nãy, bất chợt hiện ra trong tâm trí anh.

Đó là một thành phố đổ nát.

Phong cách lạc hậu, giống hệt những thành cổ trong truyền thuyết.

Trên đống đổ nát, một người thanh niên trẻ tuổi đang đứng.

Trang phục trên người đối phương hòa quyện hoàn hảo với màn đêm đen kịt. Đôi mắt sâu thẳm không đáy tràn đầy sự chán ghét và u ám với thế gian này. Mặt trăng tròn phía sau đen kịt và ảm đạm, một đám người bên dưới ngẩng đầu nhìn người nọ, như thể đang ngước nhìn vị thần không thể nào chạm tới.

Họ tưởng rằng họ đã bao vây được y.

Cho đến khi người thanh niên nhìn xuống họ khẽ nhúc nhích ngón tay, triệu hồi vô số tia sét.

Trong chớp mắt, mọi thứ tan nát.

Trong khung cảnh thoáng qua, Thẩm Đình Dục nhìn vào đôi mắt đen kịt đó. Sự kiêu hãnh và lạnh lùng quen thuộc, dần dần chồng chéo lên hình ảnh người đã so tài với anh trên sân tập.

Thẩm Đình Dục lại lần nữa thất thần.

Khi hai nguồn năng lượng tâm hồn va chạm, có khả năng kích hoạt việc đọc được ký ức linh hồn. Trong nháy mắt hòa nhập vào năng lượng biển linh hồn của người khác, sẽ mang theo hình ảnh ký ức quá khứ thuộc về linh hồn va chạm, vô tình hiện ra trong biển tinh thần của người bị va chạm.

Đây không phải là ảo tưởng, mà là quá khứ đã trải qua thực sự.

Thẩm Đình Dục nhìn thấy khuôn mặt trong hình ảnh rất xa lạ, khác biệt hoàn toàn với vẻ yếu đuối vô tội của Từ Thanh Nhiên hiện tại. Nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt đó, anh có thể ngay lập tức hiểu ra đó chính xác mới là Từ Thanh Nhiên.

Nói đúng hơn, đó là Từ Thanh Nhiên mà anh biết.

"Thẩm Đình Dục, anh không hy vọng - tôi có thể tự mở cửa biệt thự của anh chứ?"

Giọng nói của thân thể Từ Thanh Nhiên vốn trong trẻo và mềm mại, nhưng có lẽ do thói quen nói chuyện của "nhân vật chính" bên trong, cậu thường vô thức hạ thấp giọng một chút. Khi hơi kích động, âm cuối câu sẽ trở nên lơ lửng, rất giống như cố ý khẽ khàng trêu chọc tâm can người nghe.

Thẩm Đình Dục khẽ mỉm cười, giơ tay mở khóa: "Cậu có thể thử xem."

Anh đã hiểu lý do tại sao tính cách và thực lực của đại thiếu gia Từ gia lại có sự chênh lệch lớn đến vậy.

Nhưng anh không có ý định đào sâu tìm hiểu.

Nói một cách cay nghiệt, anh chỉ quan tâm đến linh hồn hiện tại trong cơ thể đó. Sự sống chết của những người khác và nguyên nhân dẫn đến tất cả những điều này đều không quan trọng đối với anh, cũng không liên quan gì đến anh.

Một đêm trôi qua. - wattpad: pod1803

Cuối cùng, các học viên lại đón chào ngày thi đánh giá hạng mục. Sân thi được đặt tại căn cứ ngầm, các giám khảo sẽ đứng ở các phòng quan sát được nối liền nhau để đánh giá màn trình diễn của họ. Đồng thời, họ cũng cần đạt được dữ liệu đạt chuẩn của hệ thống trường tập luyện mới có thể vượt qua bài kiểm tra.

Việc kiểm tra cũng diễn ra đồng thời với nhiều học viên ở các góc khác nhau.

Ngoài việc quan sát sức mạnh tấn công của súng tinh thần do họ bắn ra, còn có việc kiểm tra tỷ lệ bắn trúng bia tĩnh, tốc độ tiêu diệt và số lượng quái vật di động.

Theo lượt, đến lượt nhóm của Từ Thanh Nhiên tham gia đánh giá.

Cậu cầm trên tay khẩu súng tinh thần lực vốn dùng để luyện tập, vừa mới đứng vào vị trí được phân công và chuẩn bị sẵn sàng, thì Thẩm Đình Dục từ phòng quan sát bỗng nhiên bước ra.

"Chờ đã." Thẩm Đình Dục ra hiệu ngăn lại, cắt ngang lời giới thiệu của Từ Thanh Nhiên.

Các huấn luyện viên trong phòng quan sát đầy vẻ hoang mang, rướn cổ lên nghe ngóng tình hình.

Lục Thành cũng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, cẩn thận quan sát bên ngoài, như thể lo lắng Thẩm Đình Dục sẽ bất ngờ làm điều gì bất lợi cho Từ Thanh Nhiên.

Thẩm Đình Dục tiến đến trước mặt Từ Thanh Nhiên, lấy ra khẩu súng năng lượng được thiết kế riêng cho mình, đưa cho cậu và nói: "Cậu, dùng cái này."

Nói xong, anh còn đưa tay ra đòi lại khẩu súng trên tay Từ Thanh Nhiên.

Những người không hiểu chuyện có lẽ sẽ nghĩ Từ Thanh Nhiên thật may mắn khi được vị thượng tướng của quân đoàn Kim Dực doanh, cho mượn vũ khí quý giá bên mình! Nhưng những người hiểu rõ - như Lục Thành và các huấn luyện viên khác, cũng như một số học viên - đều lo lắng cho cậu.

Họ thầm nghĩ - Thẩm thượng tướng định chơi xấu Từ Thanh Nhiên sao?!

Súng tinh thần càng cao cấp tinh xảo thì càng khó sử dụng.

Mà họ chỉ mới là những học viên vừa bước vào con đường này, việc đổi súng đột ngột vào ngày thi mà không có thời gian luyện tập phối hợp, thi trượt là chuyện rất bình thường! Do đó, từ khi bắt đầu tập luyện dự án, họ đều sử dụng súng cố định, mục đích là để họ có thể phát huy tốt nhất trong ngày thi.

Trọng tài giám sát bên cạnh không đành lòng, cố gắng thử can ngăn: "Thượng tướng à, hôm nay là ngày thi, nếu đột ngột đổi súng thì không tốt lắm..."

Thẩm Đình Dục không thèm nhìn hắn lấy một cái, ánh mắt vẫn dán chặt vào Từ Thanh Nhiên, lạnh lùng ra lệnh: "Đổi."

Từ Thanh Nhiên ngước mắt lên, khóe môi khẽ cong lên một cách tinh tế.

Không phản bác, cậu đổi súng với anh.

Thẩm Đình Dục cầm khẩu súng cậu thường dùng để luyện tập, quay trở lại phòng quan sát. Vừa bước vào, Lục Thành đã lao đến túm lấy cổ áo anh, hai mắt như nứt ra: "Thẩm Đình Dục, đồ hèn hạ, vô liêm sỉ!"

Hắn như đang cố gắng kiềm chế, giữ cho lý trí không bị đứt đoạn.

Cùng lúc đó, bài kiểm tra của Từ Thanh Nhiên cũng bắt đầu.

Trong phòng, các giáo quan đều tỏ ra lo lắng.

Lục Thành vẫn đang chất vấn Thẩm Đình Dục: "Sao thế? Chơi đùa người khác thú vị lắm hả?"

"Giả vờ tận tâm hướng dẫn, nhìn Từ Thanh Nhiên chuẩn bị kỹ càng bấy lâu, vậy mà đến ngày quan trọng nhất lại muốn hủy hoại em ấy!"

Lục Thành tức giận đến mức cổ đỏ bừng: "Tôi thật hối hận lúc trước bản thân không kiên quyết phản đối đến cùng, để cho một con sâu róm như anh tiếp cận em ấy!"

Thẩm Đình Dục không đáp lời, chỉ nắm lấy bàn tay đang túm lấy cổ áo mình, nhẹ nhàng hất ra.

Sau đó, anh lại dồn sự chú ý vào thanh niên bên ngoài.

Không ngoài dự đoán, điểm thi của Từ Thanh Nhiên không tốt như dự kiến. Tuy nhiên, điều khiến mọi người bất ngờ là điểm số này cũng đủ để bon chen vào được top đầu bảng xếp hạng. Đáng tiếc là nếu có một khẩu súng vừa tay, thành tích của cậu có thể sẽ tốt hơn.

Biểu cảm của Từ Thanh Nhiên sau khi thi xong không thể gọi là đẹp.

Ai bị chơi xấu bất ngờ cũng không thể vui vẻ được.

Sau khi kết thúc kì thi Từ Thanh Nhiên nhìn tên đàn ông chó đang tiến về phía mình, thầm nghĩ anh ta nên cảm ơn vì đã nấu cho cậu nhiều bữa cơm trong thời gian qua, nếu không cậu có thể trực tiếp dùng khẩu súng trong tay nhắm vào đầu anh ta và bắn cái bùm.

Thẩm Đình Dục vẫn cầm khẩu súng mà cậu thường dùng: "Tôi tạm thời bảo cậu đổi súng, cậu rất tức giận sao?"

Từ Thanh Nhiên nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú trước mắt, giọng nói của cậu lạnh lùng và điềm tĩnh: "Tôi chỉ muốn một lời giải thích."

Thẩm Đình Dục gật đầu, ra hiệu cho quan giám sát chính của bảng điều khiển.

Không lâu sau, trên sân thi đấu mà Từ Thanh Nhiên vừa hoàn thành bài thi, lại xuất hiện một con trùng tộc khác.

"Lùi lại một chút." Thẩm Đình Dục nhẹ nhàng nhắc nhở.

Từ Thanh Nhiên tuân theo hướng dẫn, lùi sang một bên, nhìn Thẩm Đình Dục giơ súng huấn luyện của mình, nhắm vào con trùng tộc mới xuất hiện và tấn công. Những người khác trên sân cũng đang theo dõi, thậm chí các kỳ thi ở các góc khác cũng tạm thời bị hoãn lại.

Thẩm Đình Dục nổ súng.

Thế nhưng con côn trùng được tạo ra không hề bị bắn nát, mà thay vào đó, khẩu súng mà anh đang cầm trong tay bất ngờ nổ tung. Tinh thần lưc được truyền vào bên trong hỗn loạn sau cú va chạm, cuối cùng phát nổ cùng với sự tan nát của khẩu súng.

Sân tập luyện bỗng chốc trở nên im ắng.

Tất cả mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc trước tiếng động dữ dội đó. Lục Thành, người cách đây không lâu còn tức giận vì hành động bất thường của Thẩm Đình Dục, giờ đây cũng ngây người ra.

Cánh tay cầm súng của Thẩm Đình Dục từ từ buông thõng xuống, máu đỏ tươi chảy dọc theo vết thương, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

Chỉ chốc lát sau, một vũng nước màu đỏ sẫm đã hình thành trên mặt đất.

Từ Thanh Nhiên mở to mắt.

Người đàn ông bị vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm, nhưng vẫn giữ thái độ bình thản như thường lệ, không hề nao núng.

Giống như vết thương nghiêm trọng trên tay chỉ là do kiến ​​cắn.

Cuối cùng, anh còn nhướng mày với Từ Thanh Nhiên và nói: "Đây là lý do."

Từ Thanh Nhiên: "... "

Ây. - wattpad: pod1803

Gặp phải tên điên ngang sức ngang tài này.

Vài giây sau, các sĩ quan trong phòng quan sát xông ra, bao vây Thẩm Đình Dục: "Trời ơi! Thượng tướng, ngài bị thương rồi!"

"Xong rồi! Mau đưa Thẩm Đình Dục đến phòng y tế! Bàn tay quý giá như vậy, lỡ gây tổn thương vĩnh viễn thì sao?!"

"Chuyện gì vậy? Học viên sử dụng súng tập luyện, sao có thể xảy ra sai sót như vậy?!"

"Huấn luyện viên Lưu, lớp học này do ông phụ trách, tôi yêu cầu ông trong vòng 5 ngày phải tra cho tôi nguyên nhân sự việc!"

Mọi người xôn xao bàn tán.

Cuối cùng, Từ Thanh Nhiên là người đưa Thẩm Đình Dục đến phòng y tế.

Sau khi súng tinh thần nổ, lực va đập gây ra cho Thẩm Đình Dục còn lớn hơn dự kiến. Phải đến khi anh cởi áo khoác, vén tay áo sơ mi, mới phát hiện vết thương rách nát nửa cánh tay, máu đỏ tươi chảy ra ngoài.

Thẩm Đình Dục xuất thân danh gia vọng tộc, nên khi nhân viên y tế xử lý vết thương cho anh, tay họ đều run rẩy.

Bản thân anh lại tỏ ra ung dung bình thản, quay sang Từ Thanh Nhiên đang đứng nhìn bên cạnh và nói: "Tạm thời không tìm được súng khác thay thế, đành phải cho câu mượn súng của tôi."

"Cậu quả không làm tôi thất vọng."

Từ Thanh Nhiên nhìn anh, bỗng dưng nghiêm túc nói: "Cảm ơn."

Lời cảm ơn này không chỉ dành cho việc anh cho mượn súng hôm nay.

Việc Thẩm Đình Dục sắp xếp cho cậu tập luyện gian khổ thoạt nhìn có vẻ tàn nhẫn, nhưng sau một tháng, khi vận dụng tinh thần lực của bản thân, cậu nhận ra rằng giới hạn của mình đã được nâng cao.

Không ai hiểu rõ tầm quan trọng của biển tinh thần hơn Thẩm Đình Dục - người đang ở vị trí cao. Có lẽ vì không biết biển tinh thần của mình cuối cùng sẽ đột phá đến cấp độ nào, nên khi sắp xếp huấn luyện cho Từ Thanh Nhiên, anh tập trung chủ yếu vào việc nâng cao nền tảng cho cậu.

Mục tiêu là dù Từ Thanh Nhiên chỉ ở cấp A, cậu cũng sẽ là người xuất sắc nhất trong cấp A.

Ban đầu, cậu định đợi kỳ thi kết thúc sẽ cảm ơn Thẩm Đình Dục đàng hoàng, nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện này.

Thẩm Đình Dục có chút bất ngờ trước lời cảm ơn trịnh trọng của Từ Thanh Nhiên, anh dừng lại một chút rồi nói: "Cậu cũng đừng quá tự trách, với tôi đây chỉ là vết thương ngoài da thôi."

Nếu chuyện này xảy ra với Từ Thanh Nhiên hiện tại, có lẽ sẽ không đơn giản như vậy.

Anh vẫn kích hoạt lá chắn tinh thần của giai cấp mình, mới có thể giảm thiểu tối đa sát thương. Với cấp độ biển tinh thần hiện tại của Từ Thanh Nhiên, không thể chịu được một vụ nổ tức thời như vậy, e rằng cả bàn tay và mạng lưới kinh mạch Tinh thần quan trọng bên dưới đều sẽ bị hủy hoại.

Từ Thanh Nhiên lạnh lùng nhìn anh: "Tự trách?"

"Bà mẹ nó tôi đây chỉ muốn đánh chết anh cho rồi."

Từ Thanh Nhiên cảm thấy bản thân dạo này rất nóng nảy, có lẽ đều do bị Thẩm Đình Dục, tên đàn ông chó này chọc tức.

"Có rất nhiều cách để giải thích, mà anh nhất quyết chọn cách điên rồ và cực đoan nhất." Từ Thanh Nhiên hung hăng nói, "Bệnh thì đừng lây cho tôi, tự anh chết đi, tôi sẽ ngồi trên mộ của anh mà ăn ba tô lớn."

Hệ thống gật đầu lia lịa tán thành.

Làm sao mà mục tiêu công lược có thể chết được! Chết rồi thì dị năng của ký chủ sẽ vĩnh viễn không thể mở khóa, và KPI của nó cũng không thể hoàn thành được!

Thật mệt mỏi. - wattpad: pod1803

Một ký chủ đại nhân đã đành, giờ đây đến cả mục tiêu công lược cũng là một tên điên, khiến nó ngày nào cũng phải nơm nớp lo sợ.

Từ Thanh Nhiên đưa Thẩm Đình Dục đến phòng y tế, nhân viên y tế thấy cậu vẫn còn ở dạng chưa định hình, nên tiện thể giúp cậu kiểm tra sơ bộ. Khi kết quả kiểm tra ra, Từ Thanh Nhiên vẫn đang cãi nhau với Thẩm Đình Dục.

Bị mắng, Thẩm Đình Dục vẫn nở nụ cười ôn hòa trên môi, giọng nói nhẹ nhàng: "Vậy nên tôi là một kẻ cực đoan đó."

Nhìn thấy vậy, ai nấy đều không khỏi thầm khen ngợi trong lòng - Tướng quân Thẩm tính tình thật tốt, quả nhiên là dị biệt trong số những người loại E

Quân y phụ tá bên cạnh nhận được dữ liệu phản hồi kiểm tra của Từ Thanh Nhiên, ngạc nhiên ngắt lời họ: "Từ Thanh Nhiên, linh hồn của cậu có dấu hiệu định hình rồi kìa."

=========

Do có một số chuyện nên tui lùi lịch tháng 7 sẽ up lại nhá :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro