Chương 14: Đánh giá cao của Khương Thù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy phương thức truyền bá tin tức của người chơi có hơi hung mãnh, nhưng hiệu quả thực sự rất tốt. Chỉ mới một ngày, toàn bộ trong ngoài thành Tốn Dương đều biết phủ doãn muốn phái người dạy dân trồng trọt.

Sau ba ngày, chính thức triển khai phổ cập kiến thức nông nghiệp ở Tốn Dương.

Ban đầu Khương Thư còn định phát một cái nhiệm vụ, để người chơi đi đầu đến nghe giảng. Kết quả bởi vì tuyên truyền trước đó rất tốt, ngày đầu tiên đã có hơn nửa bách tính tới, chen lấn đầy trong lều mà quan phủ đã sắp xếp.

Trong lều gần đồng ruộng ở ngoài cửa tây, Vương Dũng ghi ra những câu từ đơn giản trên giấy đay, ở trong phòng đầy bách tính giảng giải kiến thức nông nghiệp.

Hắn có chút sốt sắng, hắn chỉ là một lưu dân bình thường, bởi vì biết ít chữ nên được chọn làm lý trưởng Xuân Đình, cùng với các lý trưởng khác tham gia lớp học của quan phủ.

Khoá học kéo dài mấy ngày, những kiến thức nông canh được nói đến rất đa dạng, tự Vương Dũng cũng chưa hiểu rõ được những gì đã học, lo lắng mình không cẩn thận nói sai dạy sai kiến thức, cũng chỉ có thể ghi chú ra trước khi lên lớp.

"Hạt vừng là đồ tốt, vừa có thể ép lấy dầu, cũng có thể dùng để làm thức ăn lấp bụng. Trồng hạt vừng, phải diệt trừ tất cả cỏ dại trên ruộng, nghiền nát đất, dùng tro cỏ cây ẩm ướt trộn với hạt giống trước khi gieo...."

Vương Dũng chậm rãi nói ra phương thức trồng hạt vừng, bách tính nghe giảng tự giác giữ yên lặng, dựng thẳng tai tập trung tinh thần nghe nội dung kiến thức, cho dù lúc nói chuyện giao lưu cũng sẽ có ý thức hạ thấp giọng xuống.

Thực tế, đại đa số bách tính là vì phủ doãn nỗ lực phổ biến chính lệnh này, sợ mình không đến sẽ phải gánh chịu xử phạt, lúc này mới tới đây làm dáng một chút.

Trồng trọt thôi, ai mà không biết, mọi người có ai mà không vừa sinh ra đã theo cha mẹ làm việc nơi đồng ruộng, cần gì phải học mấy cái kiến thức trồng trọt.

Phần lớn dân chúng mang tâm thái không phản đối như vậy tới đây. Ai biết được sau khi nghe một lúc, còn thật sự nghe được không ít môn đạo, những chuyện thường ngày bọn họ mơ mơ hồ hồ không biết cũng được giải đáp từ miệng lý trưởng.

Càng ngạc nhiên hơn chính là, lý trưởng còn dạy cách để nâng cao chất lượng của đất!

Lần này mọi người không thể không ngồi nghiêm túc mà nghe. Có ai mà không muốn mình trồng ra được nhiều lương thực hơn một chút, trả đủ thuế có đủ thức ăn trong một năm. Hiện tại phương pháp đã bày ra trước mắt, cho dù chỉ nhớ được mấy cái cũng tốt lắm rồi!

Đa số bách tính dốt đặc cán mai, không có cách nào ghi lại những nội dung mà mình nghe được. Nhưng mọi người đều là nông dân, nghe lý trưởng giảng giải, cơ bản vẫn có thể lý giải hiểu thấu được, nếu thật sự không nhớ thì cũng có thể hỏi người khác, hoặc là mọi người phân công, mỗi người nhớ một phần, nói chung có thể nhớ được bao nhiêu thì cứ nhớ bấy nhiêu.

"Này là đang làm gì vậy?" Một lưu dân mới tới Tốn Dương đi qua lều, thấy bên trong chen chúc nhiều người như vậy, không khỏi tò mò lại hỏi.

Một lão hán nghe được lời hắn thì quay đầu lại nhìn, thấy hắn quần áo lam lũ, tay cầm bánh mà quan phủ phát xuống, lập tức đoán được hắn là lưu dân từ bắc tới, tốt tính trả lời: "Phủ quân hạ lệnh, bách tính tham gia học trồng trọt, lúc này đang lên lớp đây."

Lưu dân gặm bánh bột ngô, một bên nhai một bên hỏi: "Trồng trọt mà còn phải học?"

"Trước kia ta cũng cho rằng chẳng có gì phải học hết, tới đây nghe được một lúc mới phát hiện môn đạo bên trong nhiều lắm." Lão hán chậm rãi nói: "Khi nào làm cỏ, khi nào bón phân, phân bón nên làm từ gì, làm phân bón như thế nào, những cái này ngươi biết sao?"

Lưu dân lắc đầu.

"Không biết thì ngươi nên đến đây nghe giảng, ở đây có dạy hết."

"Cho nên ở đây nhiều người như vậy cũng chỉ vì đến học cách trồng trọt như thế nào?"

"Đúng thế."

Lưu dân cảm thấy vô cùng mới mẻ, hắn từ quận Tây Trúc một đường tới đây, nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc đều hoang vu hiu quạnh.

Ruộng đất tốt không ai trồng trọt, khắp nơi đều là cỏ dại, thôn dân thôn xóm ven đường có thể đi đều đã đi hết, chỉ còn dư lại một ít người già ốm yếu bệnh tật. Mặc dù đã vào quận Yến Kiệu, các thị trấn vẫn giữ cửa thành nghiêm ngặt không để lưu dân đi vào, vốn tưởng thành Tốn Dương cũng sẽ có tình trạng như vậy, ai biết sẽ thấy được một phen cảnh tượng như này!

Một thành trì to lớn, rộng rãi thu nhận lưu dân, phân phát lương thực cứu tế cũng là việc rất khó tin rồi, quan chức ở đây thế mà còn tổ chức dạy dân trồng trọt, chẳng lẽ bọn họ không sợ bên này bọn họ vừa gieo hạt thì bên kia quân địch đã đánh tới sao?

Trong lòng lưu dân thấy khó hiểu, mà nhìn tới cảnh nhộn nhịp trong lều, trong ngực cũng không khỏi dâng lên một cỗ nước ấm nóng.

Đi Ung Châu chưa chắc đã an toàn, đường xá còn dài, hắn cũng đã tiêu hết lộ phí, ai biết sau này còn có thể gặp được quan tốt biết giúp đỡ lưu dân chạy nạn nữa hay không.

So với việc chết đói trên đường, không bằng ở lại Tốn Dương tìm chút vận may!

*

Nắng sớm trong trẻo, chim chóc ríu rít trên ngọn cây.

Khương Thư bị tiếng mở cửa làm tỉnh giấc, mơ mơ màng màng mở mắt ra, cách màn nhìn thấy nữ tử bưng bàn ăn vào cửa.

"Chi Đào, giờ nào rồi?"

"Thưa lang quân, giờ Thìn ba khắc*."

*giờ Thìn ba khắc: 7h45

Khương Thư nhắm mắt lại, bỗng nhiên tỉnh táo, vội vã ngồi dậy xuống giường mang giày vào: "Chết rồi, vậy mà đã muộn thế này rồi."

"Chậm một chút cũng không có gì đáng ngại."

"Thế cũng không được, nếu để phụ thân biết ta đến muộn lại nói ta chưa đủ cần cù."

Nhìn dáng dấp buồn ngủ chau mày oán giận của lang quân, Chi Đào không khỏi hé miệng cười khẽ, vừa lấy áo bào dể Khương Thư mặc vào vừa khuyên: "Nếu buổi tối lang quân nghỉ ngơi sớm một chút thì lúc dậy cũng sẽ không thế này."

"Ta không ngủ sớm được!"

Trời mới biết, y ban đầu cứ như người tu tiên, thức ít nhất phải đến hai giờ sáng mới ngủ. Từ khi đến cổ đại bị bức ép dưỡng thành thói quen tốt ngủ sớm dậy sớm, lúc đi học hay làm việc cũng không quy luật như thế.

Nhanh chóng rửa mặt, Khương Thư cũng không kịp ngồi xuống chậm rãi thưởng thức đồ ăn, uống cạn mấy chén cháo ngô, lấy khăn tay bọc cái bánh hấp nhân thịt dê bỏ vào trước ngực áo, nhanh chân bước tới nơi làm việc.

Thời gian còn sớm, mọi người trong Thương Tào sở đều đã bắt đầu bộn rộn làm việc, hoặc là lật sách xem, hoặc là vùi đầu ghi chép, âm thanh lập sách không dứt bên tai.

Mấy ngày gần đây cũng không biết vì sao sự vụ lũ lượt kéo đến. Đầu tiên là cứu tế lưu dân, thuê trồng lương thực. Sau đó lại đổi lương thực với thế gia, dạy trồng trọt. Vật tư của phủ kho ra ra vào vào, nhỏ vụn phức tạp, nhiều đến mức không xử lý kịp.

Kẻ cầm đầu Khương Thư không biết chuyện gì vẫn chào hỏi các đồng nghiệp, sau đó nhanh chân bước vào nội đường, ngồi xuống bàn của mình, chuẩn bị ăn chút điểm tâm.

Kết quả vừa mới đưa bánh hấp ra, cửa vào đã truyền đến một tiếng "Khương duyện".

Động tác mở khăn tay của Khương Thư dừng lại, ngẩng đầu thấy Cát Kiến đang đứng ngoài cửa, nói: "Lan Phong có việc gì thì cứ vào cửa nói."

Cát Kiến lắc đầu ý là không có đại sự gì, nói: "Thủ vệ đến báo, có một nam tử mang theo một chiếc guồng nước nhỏ do hắn làm ra tới nha sở cầu kiến, Khương duyện có muốn gặp hắn không?"

"Guồng nước?" Con ngươi Khương Thư đảo một vòng, nghĩ đến có lẽ có người chơi tới mở nhiệm vụ, vội vã nói: "Để hắn tới đây nhanh."

Bởi vì phải gặp người ngoài, Khương Thư gói kỹ bánh hấp rồi để qua một bên. Chỉ sau chốc lát, một nam tử mang khăn vải đay trên đầu, thân mặc bố y đi vào cửa, ra dáng mà chào Khương Thư một cái.

Khương Thư liếc nhìn bảng tên màu xanh trên đỉnh đầu hắn, đúng là thợ mộc "Thừa Phong" mà lần trước y để ý tới.

Quả nhiên có chức nghiệp là khác ngay, lúc đa số người chơi còn đang rối tinh tối mù chuyển gạch, vị này đã đã mặc trên người áo vải trắng sạch sẽ, y quan xử lý chỉnh tề.

Nếu không phải hắn còn có bảng người chơi, Khương Thư còn thật sự cho rằng đây là một thổ dân bản địa.

"Ngươi tên gì?"

"Thảo dân tên Thừa Phong." Nam tử gật đầu đáp.

Nhập vai còn rất tốt!

"Đây là mô hình guồng nước do ngươi làm ra?" Khương Thư chú ý tới vật hắn cầm trong tay.

"Mang tới đây để ta xem."

Thừa Phong lập tức cầm mô hình tới, sau đó đứng ở bên cạnh cẩn thận quan sát biểu tình của NPC này.

Sau khi lựa chọn chức nghiệp "Thợ mộc", hắn lập tức toàn tâm toàn ý làm nhiệm vụ thăng cấp chức nghiệp của mình. Nhiệm vụ mới bắt đầu rất đơn giản, hắn không chỉ thành công lấy được phần thưởng của trò chơi, còn thông qua nghề mộc kiếm được chút tiền, hắn đột nhiên nghĩ tới một nhiệm vụ vô cùng trừu tượng——Được Thương Tào duyện Khương Thù đánh giá cao.

Thừa Phong lập tức gấp gáp, không biết phải hoàn thành nhiệm vụ này như thế nào.

Sau đó nghĩ đến một người chơi thi đậu biên chế của Thương Tào, lập tức đến diễn đàn thỉnh giáo đối phương.

"Lãnh đạo của chúng ta mỗi ngày đều muốn tìm cách trồng được thêm nhiều lương thực. Anh làm nghề mộc mà, thử làm ra cái guồng nước thử xem, lúc trước tui thay đổi vài món nông cụ đã được hắn đánh giá cao, anh làm guồng nước hẳn là cũng có thể." Nhan Như Ngọc hiến kế.

Vì thế Thừa Phong bỏ ra mấy ngày làm ra mô hình guồng nước thế này.

Khương Thư cầm mô hình lên nhìn, phát hiện thứ này có cấu tạo không khác lắm với guồng nước ở Hoàng Hà mà y nhìn thấy lúc đi du lịch lấy tài liệu.

Loại bánh xe nước này ở đời sau đã bị đào thải, bảo lưu cũng chỉ là dể tạo chút cảnh du lịch cho du khách xem. Nhưng đặt ở lúc này cũng là dụng cụ tưới tiêu thực dụng.

Không đề cập tới những thứ khác, phía nam thành Tốn Dương có một con sông lớn tên là Mạch Hà, kênh Kim Sí đi qua Tốn Dương và bao quanh nội thành lấy nước từ con sông này.

Nếu có thể làm ra một guồng nước như vậy ở mạch sông thì điều này rất có ích cho việc tưới tiêu ở hai bên bờ sông.

Nghĩ tới đây, Khương Thư để mô hình xuống, đưa mắt lên nhìn về người chơi trước mặt: "Ta cung cấp cho ngươi vật liệu, nhân thủ, mất mấy ngày để làm ra guồng nước như vậy?"

"Cái này, guồng nước này lớn như vậy, có lẽ phải.... Một hai tháng?" Thừa Phong không dám xác định, dù sao hắn cũng chưa từng thử.

Nếu ở trong hiện thực, chế tạo ra một cái guồng nước thế này, sẽ có đoàn đội cơ giới hỗ trợ, có lẽ sẽ hoàn thành được trong vòng mấy ngày. Dù sao cũng tại kỹ thuật ở cổ đại lạc hậu, hơn nữa ở hiện thực hắn cũng có công việc của mình, đâu thể lúc nào cũng bận rộn ở trong game được.

Khương Thư gật đầu: "Ta sắp xếp nhân thủ cho ngươi, chế tạo ra cái guồng nước này, ngươi có nguyện ý tới mộc phường của quận phủ nhậm chức không?"

Khương Thư vừa dứt lời, lập tức Thừa Phong nghe tiếng hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ nhận được đánh giá cao của mình hoàn thành.

Nhưng chưa chờ tới lúc hắn nhận thưởng, bảng trò chơi lại nhảy ra một thông báo khác.

[Nhiệm vụ đột ngột: Vào mộc phường của quận sở trở thành thợ trưởng, chủ trì dẫn dắt đoàn đội tới Mạch Hà chế tạo ra một cái guồng nước.

Thưởng: Hoàn thành nhiệm vụ có thể nhận được +1000 tích phân, +5000 kinh nghiệm, +10 điểm cống hiến trận doanh, cùng với những phần thưởng khác Thương Tào duyện Khương Thù.]

Thừa Phong: "...." Mẹ nó, thưởng này còn rất dụ cmn người.

Tuy cảm thấy việc chế tạo guồng nước trong game là một việc rất phiền phức, nhưng nhìn thấy phần thưởng phong phú như vậy, Thừa Phong vẫn dứt khoát nhận nhiệm vụ.

"Thảo dân nguyện ý!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro