Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra Tô Diệc không phải là người thích nghe chuyện của người khác, nhưng mà thấy vẻ mặt tò mò của bé Eli, đành phải căng da đầu trò chuyện cùng tiểu giống cái đó.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tiểu giống cái ôm lấy hai vai mình, hai mắt đen tuyền đẫm lệ mông lung nói: "Ta tên Mễ Nặc, là giống cái của bộ lạc Bạch Hổ cách đây không xa, bởi vì, bởi vì từ nhỏ tính cách yếu đuối, nên vẫn không có bạn bè, cũng, cũng không được các thú nhân hoan nghênh. Thú nhân của bộ lạc Bạch Hổ, đều thích giống cái có tính cách hào sảng nhiệt tình, nhưng mà ta, ta rất dễ đỏ mặt thẹn thùng......" Tiểu giống cái càng nói càng nhỏ dần, tay cũng chậm tay ôm chặt bản thân lại.

Tô Diệc nhìn Mễ Nặc thẹn thùng thu mình lại thành một cục, đột nhiên cảm thấy cái suy đoán trước đó có lẽ là sai.

Loại người này đến cả nói chuyện cũng hết hơi, sao có thể đánh đồng cùng với Merril được?

Merril chính là cao thủ cùng các thú nhân có gian tình, mà Mễ Nặc lại là một người ngại giao tiếp kiêm luôn cả thể chất luôn mắc cỡ.

"Có cái gì làm anh thẹn thùng vậy?" Tô Diệc nhịn không được hỏi.

Ngón tay Mễ Nặc run rẩy chỉ Tây Nặc Nhĩ phía sau lưng Tô Diệc.

Tô Diệc phụt một tiếng nở nụ cười, cậu càng cười Mễ Nặc càng co thành một cục càng nhanh, bộ dáng quả thực rất giống với con ốc sên thu mình.

Tây Nặc Nhĩ vô tội đành phải đi đến chỗ xa hơn, không thể hiểu được mà, nằm không cũng trúng đạn.

Thấy Tây Nặc Nhĩ cách khá xa, Mễ Nặc dần dần quan sát xung quanh mình, thấy không còn thú nhân thành niên nào mới điều chỉnh hô hấp tiếp tục nhỏ giọng nói: "Hơn nữa, ta, ta là một đứa bé lưu lạc được bộ lạc thu nhận, từ nhỏ không có người chăm sóc, ở trong bộ lạc thường xuyên bị người ta bắt nạt. Sau đó ta được một vu y cho đi theo bên người hỗ trợ, về sau ta gặp được bạn tốt đầu tiên - tiểu Lạc. Hắn, hắn là người duy nhất nguyện ý cùng ta nói chuyện. Cho đến bây giờ, ta cũng không rõ, hắn, hắn vì sao lại đối xử với ta như vậy?"

Kỳ thật Tô Diệc rất muốn phản bác, cái thằng nhóc đầu đất này ngươi đã bị người ta lợi dụng rồi. Đến cái nguyên nhân như nào Tô Diệc cũng không quan tâm mấy, mà là nhạy bén bắt được thông tin, "Anh đi theo bên người vu y, thế hẳn là biết không ít thảo dược đúng không?"

Mễ Nặc ngây ngốc chớp chớp đôi mắt to, không hiểu sao đột nhiên Tô Diệc lại hỏi như vậy, nhưng với tính cách thành thật, trì độn cậu ta vẫn gật đầu.

"Vậy anh còn muốn quay về bộ lạc không?"

Tô Diệc mặt vô biểu tình tiếp tục hỏi, nội tâm thì cười ranh ma.

Nếu Mễ Nặc có chút thông minh, có lẽ nhận thấy được cái gì đó từ lúc Tô Diệc hỏi chuyện rồi.

Nhưng thật đáng tiếc chỉ số thông minh của Mễ Nặc có hạn, cho nên căn bản không biết tâm tư tính toán của Tô Diệc.

"Ta, ta nghĩ không muốn trở về, ta, ta mất tích, thế nhưng không có một người nào tới tìm ta. Ta vẫn luôn trốn trong một cái hốc cây gần đây, vốn dĩ muốn thử sức mình tự trở về, nhưng mà mỗi một lần đi ra đều suýt chút nữa mất mạng. Ta biết rõ, rõ ràng bộ lạc cách đó không xa, nhưng mà bọn họ không một ai đi tìm ta cả." Nói xong Mễ Nặc nức nở khóc lên.

Tô Diệc vui sướng kéo tay Tây Nặc Nhĩ đi ra chỗ cách xa nơi này một chút nói: "Chúng ta cho hắn ở lại cùng đi, hắn biết một chút về thảo dược, về sau chúng ta không thể thiếu một vu y được."

Tô Diệc nghĩ: Này có tính là lừa một bác sĩ tư nhân đến miễn phí không ta?

Tây Nặc Nhĩ lại nhíu mày nói "Ta không tiện chở hắn, rốt cuộc thì hắn vẫn là một giống cái độc thân."

Tô Diệc cười nói: "Không sao đâu, chỉ là tạm thời thôi, đợi khi nào tìm được chỗ ở thích hợp, ta sẽ nghĩ cách tìm một thú nhân cho hắn."

Vẻ mặt Tây Nặc Nhĩ nghi ngờ nhìn Tô Diệc, thấy vẻ tự tin của Tô Diệc hiện đầy ra mặt nhịn không được cười nói: "Trong tình huống thiếu giống cái như này, mà hắn bị thú nhân bộ lạc không để ý quan tâm, nhất định không phải chỉ vì hắn thẹn thùng."

"Trước tiên cứ cho hắn theo đi, anh vất vả rồi."

Tây Nặc Nhĩ đột nhiên cúi đầu xuống, sau đó chỉ vào gương mặt mình. Tô Diệc tức giận trừng mắt nhìn Tây Nặc Nhĩ một cái, đều do mấy ngày nay cậu dung túng anh, ban đầu còn có chút bận tâm, giờ đây Tây Nặc Nhĩ càng ngày càng được nước lấn tới.

Tô Diệc hôn lên má Tây Nặc Nhĩ một cái, bởi vì xúc cảm rất tốt, Tô Diệc nhịn không được lại hôn thêm một cái nữa. Tô Diệc cảm thấy, trên đời này có rất nhiều người tìm đường chết, trong đó có cậu. Ban đầu hai người đang bàn luận chính sự, sau đó không biết từ lúc nào đã ôm nhau bắt đầu gặm cắn. Chưa gặm được hai miếng, liền nghe được âm thanh trẻ con mềm mềm mại mại của bé Eli truyền đến.

"A, Phụ thân không được cắn ba ba!! Ba ba sẽ đau đấy!!"

Tô Diệc đột nhiên đẩy Tây Nặc Nhĩ ra, vẻ mặt xấu hổ quay đầu lại nhìn đứa con trai ngoan của cậu. Bé Eli đang nhìn chằm chằm hai người họ bằng đôi mắt sáng tròn như cái đèn lồng.

Tô Diệc đi tới bế bé Eli lên, bất luận là cái gì cười nói: "Sao con lại chạy tới đây?"

Bé Eli vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm khóe miệng Tô Diệc, một bộ dáng ra vẻ người lớn nói: "Không đau không đau, Eli chỉ muốn gọi ba về đi ngủ thôi."

"Ta không đau, con xem, không có vết thương này." Tô Diệc chỉ vào miệng mình nói.

Bé Eli rầm rì một tiếng, dùng cái đuôi nhỏ như lên án chỉ vào Tây Nặc Nhĩ nói: "Eli không nói dối, Phụ thân rõ ràng đã cắn môi ba, ba còn vô cùng đau khổ giãy dụa. Có phải là ba đang đánh nhau cùng phụ thân không?"

Tây Nặc Nhĩ từ đầu đã cố nhịn cười rồi, cố nén không được trực tiếp cười rộ lên.

Tô Diệc khụ một tiếng, che giấu sự xấu hổ nói: "Không có, cái đó chỉ là, chỉ là một loại phương thức mà người lớn biểu đạt sự thân mật với nhau, giống như ta thân mật với bé Eli vậy." Một Tô Diệc luôn biết cách ăn nói, đột nhiên có một loại cảm giác cứng họng.

"A? Vậy ạ? Thế tại sao ba cắn con không đâu, mà vừa nãy cảm giác như ba bị cắn rất đau?"

Vì ngăn không cho bé Eli hỏi vô số câu hỏi tiếp, Tô Diệc đành phải lảng sang chuyện khác, vô cùng nghiêm túc hỏi: "Bé Eli, ca ca vừa nãy con cảm thấy thế nào?"

"Sao lại là ca ca ạ? Là chú Mễ Nặc chứ, so với ba cùng Phụ thân thì chú ý lớn hơn hẳn ~" Bé Eli thấy Tô Diệc không phân biệt được đâu là ca ca đâu là người lớn, trong ánh mắt nhịn không được lộ ra một tia khinh bỉ.

Tô Diệc một bên nội tâm sụp đổ, một bên cố gắng trấn định hỏi: "Tại sao con biết là chú?"

"Là chính do chú Mễ Nặc nói ra." Bé Eli rầm rì hai tiếng ,cái đuôi nhỏ đáng yêu còn phe phẩy.

Tây Nặc Nhĩ đi theo phía sau Tô Diệc, trầm mặc nghe cuộc đối thoại vô bổ giữa Tô Diệc cùng bé Eli. Thấy Tô Diệc tươi cười, nhìn sang bé Eli ngẫu nhiên một bộ dáng đáng yêu làm nũng, Tây Nặc Nhĩ cảm thấy như vậy là đủ rồi.

Lúc sau trở về, Tô Diệc giao bé Eli cho Tây Nặc Nhĩ trông nom, sau đó lôi Mễ Nặc đi ra bờ sông tắm rửa.

Tô Diệc tuy rằng cảm thấy các lão gia dơ một chút cũng không sao, chỉ là Mễ Nặc thật sự là quá bẩn, cậu nghĩ cũng không muốn ở cùng với một người vừa bẩn vừa hôi đâu.

Tô Diệc suy nghĩ, vẫn là nên nói cho Mễ Nặc biết Tây Nặc Nhĩ và Dino là những thú nhân bất thường. Về phần Mễ Nặc có nguyện ý ở lại hay không, tuy rằng Tô Diệc muốn hắn lưu lại, nhưng bất luận là Mễ Nặc có đưa ra quyết định như nào thì Tô Diệc cũng sẽ không cưỡng cầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro