Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em đi nấu cơm cho ngài"

Tạ Thời thực sự không quen với hắn của hiện tại, mặt mày đỏ lựng ở trong lòng hắn tránh né. Nhận được cái gật đầu đồng ý của Diệp Dữ liền như thỏ nhỏ mà quay đầu bỏ chạy.

Bản thân Diệp Dữ cũng ngồi cười ngốc một mình trên giường trong thoáng chốc, ôm lấy cái gối Tạ Thời từng dùng qua ngửi ngửi hít hít. Ở trên gối còn lưu lại chút mùi hương độc nhất của Tạ Thời, thanh thanh mát mát, cực kỳ dễ ngửi. Diệp Dữ giống như lão già biến thái, hít sâu hai hơi mới cảm thấy thỏa mãn mà buông ra.

Lão biến thái Diệp Dữ buông gối đầu xuống, chậm rãi đi xuống dưới lâu xem Tạ Thời nấu cơm.

Tạ Thời buộc trên eo một chiếc tạp dề hoa nhỏ, mặt trước in hình một con thỏ lông xù to bự, có vẻ là thuận tay mua từ siêu thị về.

Ngón tay thon dài cầm muỗng, sườn mặt nhu hòa của Tạ thời phản chiếu dưới nắng sớm, làm Diệp Dữ xúc động muốn rơi lệ, bức tranh bình yên thường nhật như vậy, đã xuất hiện trong giấc mơ của hắn vài chục năm qua, nhưng sau mỗi lần tỉnh giấc lại chỉ có một mình hắn lẻ loi.

Tạ Thời đang chiên trứng đều trên chảo, bỗng bị một ai đó từ phía sau ôm lấy, cậu đỏ mặt lí nhí.

"Em đang nấu cơm."

Diệp Dữ đem đâu gác lên vai cậu, đến việc động đậy cũng lười.

"Không có việc gì, anh không làm phiền em. Em cứ nấu cơm đi"

Tạ Thời đành phải mang trên lưng đứa trẻ to xác dính người khiến cho động tác của cậu có chút khó khăn. Cậu không hiểu vì sao Diệp Dữ hôm nay lại trở nên dính người như vậy, nhưng cậu không ghét điều này.

Diệp Dữ nhìn đôi chân thon dài của Tạ Thời, một suy nghĩ đêm tối thầm nổi lên, hắn nghĩ, lần sau nhất định sẽ mua một cái tạp dề con thỏ bắt cậu mặc vào, không cho cậu mặc bất kỳ thứ đồ gì trên người, sau đó ở ngay phòng bếp hoan lạc cùng cậu một trận.

Diệp Dữ nghĩ một lúc, vậy mà thiếu chút nữa nổi lên phản ứng, nhanh chóng đem suy nghĩ cầm thú trong đầu áp xuống, ra vẻ đạo mạo ăn gắp mì mà Tạ Thời đút cho hắn.

"Được rồi, rất vừa phải"

Tạ Thời nhanh chóng đem hai bát mì dọn lên, phía trên bát mì còn có thêm hai quả trứng ốp la.

Diệp Dữ không kiêng dè đem bát mì ăn sạch sẽ đến nước cũng không chừa lại, ăn xong còn chẹp miệng khen.

"Ăn rất ngon'

Trù nghệ của Tạ Thời không tính là quá xuất sắc, nhưng mỗi món ăn nếu nấu ra hương vị của gia đình, thứ mà hắn đã bỏ lỡ nhiều năm.

Tạ Thời có chút sửng sốt, theo sau đó có chút ngây ngốc đem bát mì còn phần nửa đưa cho hắn.

"Ngài ăn chưa no sao?"

Cảm giác được thái độ của Diệp Dữ có chút cứng lại, cậu liền cuống quýt đem bát của mình thu về. Thiếu chút nữa là cậu quên mất Diệp Dữ không bao giờ thích ăn đồ ăn dính nước miếng của người khác. Trước kia cậu không biết vô tình dùng của mình gắp thức ăn cho hắn, hắn đều không ăn.

Diệp Dữ đem hết biểu tình của cậu thu vào mắt, sao có thể không đoán được trong lòng cậu đang nghĩ gì chứ, có chút bất đắc dĩ nhéo khuôn mặt nhỏ không hiểu chút phong tình này, tiện thể cắn một miếng trứng trên đũa của cậu.

"Mau ăn đi nào, mì sắp nguội rồi."

Tạ Thời lúc này mặt đỏ tai hồng vùi đầu vào ăn, một bên nói với hắn.

"Lát nữa em muốn tới phim trường."

Dù là một tiểu minh tinh tuyến mười tám nhưng tốt xấu gì cũng là diễn viên, cậu vẫn muốn theo đuổi nghiệp diễn. Mặc cho cơ hội lộ mặt ít tiền kiếm được cũng không nhiều nhưng nhờ vậy mà thời gian riêng tư có rất nhiều. Cũng không có tên chó săn nào lại nguyện ý đi hóng hớt sinh hoạt cá nhân của một diễn viên tuyến mười tám.

Tạ Thời đối với việc này khá là hài lòng, cậu trước giờ cũng không phải người cuồng công việc.

Diệp Dữ gật đầu

"Lát anh đưa em đi"

Tạ Thời ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh thoạt kinh ngạc.

"Không cần đâu, em tự đi được. Ngài đi không tiện đường lắm."

Diệp Dữ cười rồi nhéo nhéo mặt cậu một cái.

"Mau ăn đi"

Tạ Thời biết lái xe nhưng trải qua sự cố tai nạn xe cộ ở kiếp trước, Diệp Dữ trăm triệu lần không yên tâm với việc để cậu lái xe một mình ra ngoài. Mặc dù đời trước thời điểm xảy ra tại nạn Tạ Thời căn bản không có lái xe.

Nhưng Diệp Dữ luôn cảm thấy, chỉ có chính mình đưa cậu đi mới cảm thấy an tâm.

Tạ Thời cũng không phản đối hắn, đành ngoan ngoãn ngồi lên xe hắn và được đưa đến phim trường. Sau đó Diệp Dữ mới quay đầu trở về công ty của mình.

Một người cuồng công việc như Diệp Dữ vậy mà hôm nay phá lệ đi muộn hai tiếng, làm cho mọi người trong công ty như được mở mang tầm mắt, nhưng ai bảo hắn là ông chủ cơ chút, dù có đi làm muốn cũng không ai dám trừ tiền lương của hắn.

Diệp Dữ nhớ rõ hợp đồng của Tạ Thời và công ty chủ quản Tần Vũ không còn bao lâu nữa là kết thúc, hắn vẫn luôn muốn sớm ngày đêm Tạ Thời đào về công ty mình.

Đời trước hắn không biết nghĩ như thế nào lại để bảo bối ngốc nhà mình ở công ty của người khác.

Hắn nhớ rõ ông chủ của Tần Vũ là gay, nếu lỡ như coi trọng Tạ Thời của hắn thì phải làm sao. Diệp Dữ cảm thấy bản thân như bị một thế lực vô hình uy hiếp, quyết định hôm nay nay bảo Kha Lăng tới Tần Vũ một chuyến bàn hợp đồng.

Tạ Thời từ phim trường trở về, liếc mắt liền thấy một thanh niên dung mạo xuất chúng ngồi trên ghế sofa nhà mình. Y còn dung ánh mắt như đánh giá hàng hóa quét một lượt từ trên xuống dưới.

"Cậu là Tạ Thời?"

Tạ Thời có chút xấu hổ mà gật đầu, theo bản năng hướng ánh mắt về phía Diệp Dữ. Đáng tiếc là Diệp Dữ đang vùi đầu vào đống văn kiện không biết trăng sao gì mà xem đến nhập tâm.

Sắc mặt Tạ Thời có chút trắng bệch.

Khó trách cậu hiểu lầm, từ lúc cậu chuyển vào căn nhà này được nửa năm, Diệp Dữ chưa một lần mang bạn bè của hắn tới, mà Kha Lãng lớn lên rất đẹp, thái độ lại có chút áp bức, khó trách dễ khiến người ta hiểu lầm.

Diện mạo không tồi, nhưng cũng không được tính là quá xuất sắc, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch, đoán chừng là rất khó để nổi tiếng, đây là ấn tượng đầu tiên của Kha Lãng với Tạ Thời.

Nhưng mà ông chủ đã lên tiếng, dù sao tiền bỏ ra cũng không phải tiền của y, Kha Lăng vươn tay.

"Tôi tên là Kha Lãng . Về sau tôi chính là người đại diện của cậu."

Tạ Thời ngốc nghếch vươn tay nắm lấy tay hắn, không kịp phản ứng lại.

"Người đại diện?"

Ông chủ Diệp rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên từ đống văn kiện, giọng nói như hiện vật quý hiếm đồng thời đưa hợp đồng cho Tạ Thời.

"Ừ! Về sau em chính là người của Diệp thị."

Tạ Thời nhìn lướt qua hợp đồng trong tay, nhưng đầu óc vẫn chưa kịp phản ứng lại.

"Nhưng hợp đồng của em với Tần Vũ còn chưa kết thúc mà?"

Diệp Dữ thuật tay ôm lấy vai cậu.

"Không có việc gì phải lo hết, bọn anh đã bàn bạc xong rồi."

Chỉ là một nghệ sĩ nhỏ không quá hot, hợp đồng lại sắp hết hạn, bên Tấn Vũ cũng thuận nước đẩy thuyền đưa người cho Diệp Dữ.

Tạ Thời thoáng nhìn qua Kha Lãng, có chút không tự nhiên mà vặn vẹo trong lòng Diệp Dữ, ý bảo hắn buông tay.

Cậu vẫn là không quen với việc thân mật với Diệp Dữ ở trước mặt người ngoài, cho dù là người cậu quen. Diệp Dữ từ trước tới giờ cũng không cho cậu cơ hội thân mật với hắn ở bên ngoài, trước mặt người ngoài trước giờ đều là một điệu bộ xa cách, việc giống như khoác vai nhau như bạn bè bình thường hay gì đó đều không có.

Tạ Thời đỏ mặt, nghiêm chỉnh ký tên mình ở cuối bản hợp đồng, bản hợp đồng dày như vậy cũng không xem.

Kha Lãng lười xem bộ dạng tán tỉnh của Diệp Dữ, đơn giản dặn dò Tạ Thời vài câu liền đúng dậy đi về.

Diệp Dữ đến mí mắt cũng không thèm nâng lên, phất tay.

"Đi đi"

Kha Lãng đi rồi, Diệp Dữ liền kéo Tạ Thời qua chỗ mình, để cậu ngồi trên đùi mình, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mềm của cậu.

"Hợp đồng đến xem cũng không thèm xem qua, không sợ anh bán em đi à?"

Sắc mặt Tạ Thời hồng hồng.

"Ngài sẽ không."

Mà dù có bán thì cậu cũng cam tâm tình nguyện bị bán.

Diệp Dữ cười một trận, cũng không phải là muốn bán sao, bán cho Diệp gia nhà bọn họ làm một cô vợ nhỏ là được chứ gì.

Tạ Thời ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn, khiến Diệp Dữ cười rộ lên đẹp trai vô cùng, nếu là hắn ngày thường có thể cười như vậy thì thật tốt, cậu muốn hôn hắn nhưng không biết liệu hắn có vui vẻ đồng ý hay không.

Tạ Thời còn đang mải do dự thì Diệp Dữ đã đem cằm cậu kéo lại hôn.

Sắc hồng từ trên mặt Tạ Thời lan xuống cổ, vừa vui vẻ vừa ngượng ngùng đem mặt chôn trên vai hắn.

Diệp Dữ giống như là đang vuốt lông mèo, nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng cậu.

"Hôm nào casting như thế nào?"

"Khá tốt"

Tạ Thời bị hắn sờ có chút ngứa, lại ngại không muốn trốn, cảm thấy vô cùng thoải mái.

Hôm nay cậu đi thử một vai nam N, thời gian xuất hiện cũng không tới 10 phút, nói là casting kỳ thật cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu thôi.

Tay Diệp Dữ tuỳ ý cầm lấy kịch bản của cậu lên xem, cảm thấy đoàn làm phim đúng là không có mắt nhìn người. Tạ Thời nhà bọn họ, ít nhất cũng phải diễn vai nam 1, nam 2.

"Lần sau bảo Kha Lãng giúp em lưu ý, em muốn diễn thể loại nhân vật cứ nói với cậu ấy."

Tạ Thời nhẹ nhàng lắc đầu, cậu cũng không phải để ý như vậy, huống hồ năng lực của bản thân như thế nào cậu là người hiểu rõ nhất, kỹ thuật diễn xuất của cậu cũng chỉ ở mức trung bình, có thể diễn một vai diễn phụ không lộ mặt quá nhiều, còn nếu mà diễn vai chính thì chính là có chút miễn cưỡng.

Do dự một lúc, cậu vẫn không nhìn được hỏi Diệp Dữ.

"Ngài cùng ngài Kha tiên sinh rất quen thuộc sao ạ?"

"Ừ."

Diệp Dữ thuận miệng đáp, cầm ngón tay Tạ Thời chơi đùa một chút rồi chậm rãi nhận ra, khẽ cười một tiếng.

"Ghen tị sao?"

Tạ Thời lắc đầu rồi lại gật đầu, Diệp Dữ buồn cười nhưng vẫn qua hỏi lại.

"Rốt cuộc là ghen hay không ghen?"

Tạ Thời không nói, bản thân Diệp Dữ biết cậu vẫn luôn có chút sợ mình, điều này cũng không khiến hắn lo lắng, hiện giờ giải thích chưa chắc cậu đã tin, thời gian còn dài dần dần cậu sẽ hiểu hết tâm ý của hắn.

Biết rõ là như vậy, Diệp Dữ lại tiếp tục trêu chọc cậu.

"Mẹ của Kha Lãng với mẹ anh là bạn tốt, khi còn nhỏ cậu ấy thường xuyên tới ăn chực uống chực ở nhà anh, cứ như vậy mà thành quen."

"Tính tình hắn không tốt lắm, em chịu khó nhường cho cậu ý một tí."

Nhìn sắc mặt Tạ Thời rõ ràng là có chút gì đó mất mát. Diệp Dữ liền duỗi tay nhéo mặt cậu một phen.

"Vì dù sao cậu ý cũng coi như là anh dâu tương lai của em mà."

"Anh, anh dâu?"

Tạ Thời trợn tròn mắt, dáng vẻ ngày đối với Diệp Dữ hứng thú không thôi, nhịn không được liền hôn lên má cậu.

"Đúng vậy, cậu ấy từ nhỏ đã thích anh của anh, nhưng theo đuổi nhiều năm mãi vẫn chưa bắt được người ta về tay."

Nhưng theo hắn nhớ, anh hắn cùng Kha Lãng cuối cùng cũng ở bên nhau, cũng không biết Kha Lãng làm như thế nào lại có thể theo đuổi được đoá hoa cao lãnh là anh hắn, khiến một người tính tình yêu cấp lạnh lùng bắt được về tay.

Tạ Thời cuối cùng cũng nhẹ nhàng, thở ra, lại vì chính sự ghen tuông vô cớ của mình mà cảm thấy có chút ngượng ngùng, cọ mặt vào ngực Diệp Dữ.

Diệp Dữ xoa mái tóc mềm mại của cậu, đem cậu từ trong ngực đẩy ra.

"Mang em lên lầu xem một thứ."

Để cậu cọ hắn như vậy, hắn không đảm bảo sẽ khống chế được chính mình, nhưng mấy ngày nay hắn cũng vô cùng luyến tiếc muốn lăn lộn cùng Tạ Thời.

Trên lầu thì có gì xem chứ, đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần rồi, Tạ Thời có chút mờ mịt nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau Diệp Dữ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro