Chương 125 + 126 +127

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 125

Edit: YuTuyTien

"Rất có thể cô ấy sẽ biến thành quỷ hút máu." Lăng Sơ Nam nói.

"Không được, cho dù có chết tớ cũng không muốn biến thành quỷ hút máu."

Giọng nói yếu ớt của Trương Vân Nhã truyền vào trong lòng Tô Tử Kỳ.

"Không...Không đâu mà."

Tô Tử Kỳ hít ngược một ngụm khí lạnh, nắm lấy bả vai của Trương Vân Nhã, đầu ngón tay đã trắng bệch, vết thương trên cánh tay lại chảy máu.

"Sao Tiểu Nhã lại có thể biến thành quỷ hút máu được chứ?"

Trương Vân Nhã vươn tay vuốt ve gương mặt của Tô Tử Kỳ.

"Đừng khóc."

Tô Tử Kỳ chớp chớp mắt, càng khóc nhiều hơn.

"Đều là tại tớ. Nếu không phải tại tớ, nếu không phải vì bảo vệ tớ, cậu cũng sẽ không..."

"Không... không liên quan gì đến cậu.... Tớ đã nói sẽ bảo vệ cậu mà."

"Nhưng mà..." Tô Tử Kỳ nói xong rồi lại khóc.

098 nhìn hiện trường trước mặt, cuối cùng không nhịn được nữa.

"Ký chủ, tại sao ngài lại muốn lừa bọn họ?"

Khi con người bị hủy hút máu cắn, trước khi bị biến dị, chỉ cần có quỷ hút máu đã cắn họ ở đây, sẽ không cần phải biến thành quỷ hút máu. Nếu không trong cốt truyện, nữ chính cũng sẽ không bị mấy tên quỷ hút máu nam chính nuôi dưỡng.

Lăng Sơ Nam không trả lời vấn đề của 098, cậu bình tĩnh ngồi lên sô pha, Viên Tòng Thư ân cần xoa xoa bả vai cho cậu, hiển nhiên hai người đang muốn xem kịch.

Hai cô gái một ngồi một nằm trên mặt đất hoàn toàn không chú ý đến hai người.

"Tại sao cậu lại ngốc như vậy chứ? Vừa nãy bọn họ không hề nhìn đến cậu, cậu chỉ cần chạy đi thôi, như vậy sẽ không bị cắn."

Tô Tử Kỳ hu hu khóc lên.

"Tại sao cậu lại muốn cứu tớ chứ? Rõ ràng chúng ta chỉ mới quen biết không bao lâu."

"Tiểu Kỳ, cậu biết không, thật ra ngay từ ánh mắt đầu tiên tớ đã không thích cậu."

Trương Vân Nhã đột nhiên dời đề tài, cô dời tầm mắt khỏi gương mặt Tô Tử Kỳ, sắc mặt trở nên có chút hoảng hốt, dường như đang quay về quá khứ.

"Lần thứ hai nhìn thấy cậu là ở thư viện trường học, tớ còn nhớ lúc đó đang là hoàng hôn, khi ấy cậu đang ôm một quyển từ điển thành ngữ, ánh sáng mặt trời chiếu lên sườn mặt của cậu. Lúc ấy tớ không cẩn thận làm ngã ghế, cậu ngẩng đầu lên mỉm cười với tớ, khi đó tớ cảm thấy tớ đã nhìn thấy thiên sứ, khụ khụ..."

Dường như Tô Tử Kỳ đã bị dọa sợ ngây người, nửa ngày không nói được lời nào.

Trương Vân Nhã ho khan vài tiếng, sau đó tiếp tục nói.

"Hơn nữa, có lẽ cậu sẽ cảm thấy có chút buồn cười, tớ cũng thấy vậy. 20 năm trước đây, mặc dù tớ chưa từng yêu đương, nhưng tớ có thể xác định người mà tớ thích nhất định là con trai, mãi cho đến khi tớ gặp cậu. Cậu có thể nói ngay từ đầu tớ đã bị bề ngoài của cậu hấp dẫn, nhưng sau khi tiếp xúc với cậu, tớ phát hiện, trên thế giới này tại sao lại có một cô gái đáng yêu đến như vậy chứ? Mỗi một hành động của cậu, mỗi một nụ cười, mỗi một ánh mắt, tớ đều nhớ rất kỹ. Tớ muốn giảm béo là bởi vì tớ cảm thấy tớ quá mập, không xứng đáng với cậu. Vốn dĩ tớ định sau khi giảm béo thành công sẽ nói với cậu rằng, tớ thích cậu."

"Có thể cậu không tin, nhưng tớ thật sự muốn chăm sóc cho cậu cả đời."

Trương Vân Nhã chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của cô.

"Có lẽ cậu sẽ cảm thấy tớ rất ghê tởm, xin lỗi cậu, chỉ là tớ có chút sợ... qua hôm nay, tớ sẽ không có cơ hội nói ra nữa."

Lúc này Tô Tử Kỳ đã khóc không thành tiếng, cô ta không ngừng lắc đầu, nhưng không nói được lời nào.

"Cậu cảm thấy ghê tởm cũng rất bình thường. Dù sao thì trước kia người cậu thích chính là Thư Nhất Hành, cậu ấy đúng là một người con trai tốt. Sau khi tớ đi rồi, cậu cứ ở bên cạnh cậu ấy, nhất định sẽ rất hạnh phúc."

Trương Vân Nhã nhắm mắt lại.

"Không.. không... Tớ không thích anh ấy...."

Tô Tử Kỳ nhỏ giọng phủ nhận.

"Tớ không muốn cậu rời đi."

"Cô gái ngốc." Trương Vân Nhã thở dài.

"Cho dù cậu có biến thành bộ dạng gì, tớ đều đồng ý cho cậu cơ hội theo đuổi, cậu đừng đi mà."

Tô Tử Kỳ nắm chặt tay Trương Vân Nhã, khóc lóc đảm bảo.

"Giá trị nghịch tập +5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 70%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

098 đối với tình cảnh trước mắt quá bất ngờ, hiện tại đã hoàn toàn rơi vào trạng thái chết máy. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?

Sau đó 098 nhìn thấy ký chủ nhà mình mở to mắt nhìn về phía Trương Vân Nhã, chớp chớp vài cái, đối phương cũng nở một nụ cười đầy cảm kích về phía cậu.

"....."

—-quát pát

Mọi chuyện quay trở lại hơn 10 phút trước, Viên Tòng Thư xử lý mấy tên quỷ hút máu kia, trong lúc tinh thần của Tô Tử Kỳ đang rơi vào trạng thái hoảng hốt, Lăng Sơ Nam và Trương Vân Nhã nói chuyện với nhau.

Lăng Sơ Nam: "Cậu thích Tiểu Kỳ?"

Trương Vân Nhã: "....."

Lăng Sơ Nam: "Nếu cậu có thể đảm bảo sẽ đối xử tốt với em ấy, tôi có thể giúp cậu tạo một cơ hội."

Trương Vân Nhã: "Được."

098 toàn tâm chú ý đến mấy tên quỷ hút máu thân vương và Viên Tòng Thư đương nhiên đã bỏ lỡ đoạn nói chuyện ngắn này.

Thấy Tô Tử Kỳ đã khóc càng ngày càng lớn, Lăng Sơ Nam ngăn cản hành động muốn an ủi của Trương Vân Nhã, đứng dậy đi đến bên cạnh cô ta, ôm bả vai cô ta.

"Tiểu Kỳ, đừng khóc."

"Hu hu, Nhất Hành, Nhất Hành, anh cứu Tiểu Nhã đi, cứu Tiểu Nhã được không? Đừng để cậu ấy biến thành quỷ hút máu, em không muốn cậu ấy biến thành quỷ hút máu."

Tô Tử Kỳ khóc lóc năn nỉ.

"Nhất Hành, anh lợi hại như vậy, cầu xin anh hãy cứu cậu ấy, em không muốn Tiểu Nhã chết."

Biến thành quỷ hút máu tương đương với chết à? Mặc dù Lăng Sơ Nam có chút ngạc nhiên, không biết cái quan niệm này của Tô Tử Kỳ hình thành như thế nào, nhưng cậu nghĩ nghĩ, vẫn không sửa lại nhận thức này của cô ta, cậu vỗ vỗ bả vai Tô Tử Kỳ.

"Đừng khóc, anh có cách giúp cậu ấy không biến thành quỷ hút máu."

"Là... là cách gì?"

Tô Tử Kỳ ngừng khóc, mở cho đôi mắt đỏ au trông có vẻ vô cùng đáng thương lại đáng yêu.

"Anh không làm được, có điều y có thể."

Lăng Sơ Nam chỉ chỉ về phía Viên Tòng Thư vẫn đang nhìn chằm chằm vào cánh tay đang đặt lên bả vai Tô Tử Kỳ của cậu, nở một nụ cười rạng rỡ với y.

"Chú ơi, phiền chú vậy."

Tô Tử Kỳ cũng dùng vẽ mặt đầy mong đợi nhìn về phía Viên Tòng Thư.

Viên Tòng Thư gật gật đầu, sau đó đi về phía căn phòng nhốt ba tên nam chính đang hôn, tiện tay xách Dương Minh Hiên lên, sau đó chỉ về phía sô pha, nói với Tô Tử Kỳ.

"Đỡ cô ta lại đây."

Lúc này Tô Tử Kỳ mới phát hiện, không ngờ bọn họ vẫn đang nằm trên mặt đất, gương mặt không khỏi có chút ngượng ngùng.

Theo lý mà nói quỷ hút máu sau khi hút máu cần phải tự nguyện cung cấp cho người bị hút máu thuốc giải, có điều dưới kinh nghiệm của một lão đại huyết hoàng như Viên Tòng Thư, mấy đều hạn chế này hiển nhiên chỉ là thùng rỗng kêu to.

Thời gian Lăng Sơ Nam tiếp xúc với lực lượng huyết tộc cũng không quá lâu, cho nên vì để đảm bảo tính mạng của nam chính, cậu vẫn quyết định giao nhiệm vụ này cho Viên Tòng Thư.

Hành động của Viên Tòng Thư cũng không được xem là nhẹ nhàng, Dương Minh Hiên bị y ném xuống đất một cái bịch, đầu vừa hay đập vào cạnh bàn trà, phát ra âm thanh khiến người khác vừa nghe đã đau.

Y cắt lên cổ Dương Minh Hiên một đường, lấy một hạt châu sáng rực bên trong ra, sau đó kêu Trương Vân Nhã há miệng, đưa hạt châu vào bên trong.

"Được rồi."

Sắc mặt của Trương Vân Nhã lập tức trở nên hồng hào hơn rất nhiều.

"Được rồi, nghỉ ngơi mấy ngày là được. Lăng Sơ Nam nói.

Tô Tử Kỳ vẫn có chút không yên tâm, hỏi lại lần nữa.

"Thật sự không còn vấn đề gì sao?"

Lăng Sơ Nam: "Yên tâm, không có vấn đề gì."

Sau khi đã chắc chắn sẽ không có gì nguy hiểm, Tô Tử Kỳ cuối cùng cũng yên lòng, ôm lấy Trương Vân Nhã vui vẻ khóc lóc.

Sau khi làm xong mọi chuyện, Lăng Sơ Nam liền cùng Viên Tòng Thư tạm biệt, vừa mở cửa ra, Viên Cửu đã đuổi đến, hắn cúi người hành lễ.

"Hoàng, Điện hạ."

"Đưa ba người bọn họ về."

Viên Tòng Thư chỉ vào ba tên thân vương bị y ném chồng chất bên cạnh cửa.

Hiển nhiên Viên Cửu đã cảm nhận được cấp bậc của ba người bọn họ, muốn nói lại thôi, sau đó nhìn gương mặt không có biểu cảm của Viên Tòng Thư, vội vàng trả lời.

"Vâng ạ."

Lăng Sơ Nam vỗ vỗ bả vai Viên Cửu.

"Cố lên."

Ánh mắt của Viên Cửu lập tức sáng lên, trở nên vô cùng nhiệt tình, hắn đang định trả lời lại, liền nhìn thấy hai cô gái trong phòng đang nhìn chằm chằm vào hắn, đè thấp giọng nói.

"Vâng, điện hạ."

"Đúng rồi, tên quỷ hút máu vừa này sẽ không sao chứ?"

Sau khi quay về xe, Lăng Sơ Nam mới nhớ đến Dương Minh Hiên vẫn luôn không có động tĩnh gì.

Viên Tòng Thư: "Không sao đâu, chỉ rớt mất hai cấp mà thôi. Bảo bối muốn xử lý bọn họ như thế nào?"

Lăng Sơ Nam nghĩ nghĩ: "Dựa theo luật lệ là được."

"Được." Viên Tòng Thư khởi động xe.

"Anh có vấn đề gì muốn hỏi em không?"

Lăng Sơ Nam quay đầu nhìn về phía Viên Tòng Thư.

"Hả?

Viên Tòng Thư theo bản năng tắt xe.

"Không có."

"Nếu có liền hỏi nhanh đi."

Lăng Sơ Nam nhướng mày, nhìn về phía Viên Tòng Thư.

"Sau này em sẽ không trả lời đâu."

Nhìn người yêu đang gần ngay trước mắt, Viên Tòng Thư nuốt nước miếng, sau đó trực tiếp vươn tay kéo người lại, nghiêng ghế về phía sau, y kề sát vào bên tai Lăng Sơ Nam, giọng nói vừa trầm thấp vừa khàn khàn.

"Bảo bối, chúng ta có thể nói trễ một chút."

Lăng Sơ Nam chơi với lửa có ngày chết cháy: "....."

Lúc hai người về đến trang viên, Viên Cửu đã chờ ở cửa từ lâu.

Thấy Lăng Sơ Nam được Viên Tòng Thư ôm xuống xe, hắn có chút lo lắng hỏi.

"Hoàng, điện hạ cậu ấy..."

Ba chữ không sao chứ vẫn chưa nói ra, hắn liền nhìn thấy dấu vết trên cổ của Lăng Sơ Nam, lập tức nhắm mắt ngậm miệng, dời đề tài khác.

"Ba tên thân vương kia đã được đưa về, đang giam trong phòng thẩm vấn, nếu ngài có thời gian thì qua đó xem thử, thuộc hạ cáo lui."

Nói xong Viên Cửu nhanh chóng chạy đi mất.

Chẳng được bao lâu nhóm chat lại lần nữa trở nên náo nhiệt.

A Cửu: A Thất, hôm qua 4 tên các cậu lại không bắt được mấy tên trưởng lão kia, nhưng hôm nay tôi chỉ có một mình đã có thể bắt được.

A Tam: Không thể nào, mấy tên trưởng lão đó rất lợi hại, hơn nữa còn có khuynh hướng sắp ma hóa, bốn người bọn tôi đều không bắt được, một mình cậu làm sao có thể?

Thập Ngũ: Đúng vậy, muốn khoác lác thì chuẩn bị bản thảo đi. Hôm nay tôi dưỡng thương xong. ngày mai chuẩn bị đi tái chiến.

A Cửu: [ hình ảnh ][ hình ảnh ]. Sao nào? Tin chưa?

A Tam, A Thất, Thập Nhất, Thập Ngũ: Mẹ nó! Sao lại có thể?

A Thất: Chuyện này không thể nào, đám người đó đều là những người có năng lực đứng đầu trong trận chiến tranh đoạt thân vương, đừng nói ba người, ngay cả một người cậu cũng không đánh lại.

A Cửu: Xì! Đừng có khinh thường người khác, các cậu cũng không nhìn thử đi, tôi là ai chứ.

Mọi người: Ha hả.

Im lặng một trận, Thập Ngũ lên tiếng.

Thập Ngũ: Đúng rồi A Cửu, cậu vẫn luôn đi theo hoàng, có một chuyện muốn hỏi cậu.

A Cửu: [ngáp] chuyện gì?

Thập Ngũ: Hoàng và điện hạ rốt cuộc là quan hệ gì vậy? Tôi quan sát thì không giống như quan hệ thừa kế đơn thuần lắm.

A Cửu: Chuyện của Hoàng mà cậu cũng dám hỏi à? Đang ngại sống lâu quá có đúng không?

A Thất: Ai da! Nói chuyện này tôi liền nhớ đến chữ ký tay của điện hạ, Tiểu Cửu, mau nói đi.

A Cửu: Thật ra bọn họ...

A Cửu: Ai da Hoàng gọi tôi có việc, lát nữa nói sau.

Mọi người: Cậu đừng có chạy mà, nói hết rồi hẳn đi!

—--

Chương 126

Edit: YuTuyTien

Nhìn mọi người không ngừng tra hỏi tin tức trong miệng mình, Viên Cửu vỗ vỗ ngực. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã lỡ miệng nói ra, nếu như hoàng biết hắn ở sau lưng bàn chuyện về bọn họ, hắn nhất định sẽ bị cuốn gói rời khỏi.

Sau đó hắn hoảng sợ phát hiện lý do hắn bịa ra để chạy trốn thế nhưng trở thành sự thật, Viên Tòng Thư thực sự kêu hắn đến.

Viên Cửu nơm nớp lo sợ đứng trước cửa thư phòng, sau đó bước vào. Viên Tòng Thư đang xử lý một đống lớn văn kiện trên bàn, Lăng Sơ Nam lười biếng nằm trên giường, cầm điện thoại chơi game.

Nhìn bộ dạng có vẻ vẫn chưa phát hiện ra chuyện bọn hắn bàn bạc, Viên Cửu lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

"Thưa hoàng, thưa điện hạ."

"Viên Cửu, người đưa bốn tên thân vương kia về nước C, không có lệnh của ta không được phép nhập cảnh."

Trong lòng Viên Cửu kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về phía Viên Tòng Thư, phát hiện y chưa từng ngẩng đầu lên, Lăng Sơ Nam vẫn chơi điện thoại như cũ. Viên Cửu biết quyết định này tương đương với việc hoàn toàn đuổi cổ 4 tên thân vương kia. Trong lòng Viên Cửu âm thầm rơi một giọt nước mắt đồng tình cho bọn họ, sau đó nhanh chóng đáp.

"Vâng ạ."

Ba ngày sau, Viên Cửu đưa mấy tên hủy hút máu tạm thời bị phong ấn năng lượng rời đi.

"Giá trị nghịch tập +5%, hiện tại giá trị nghịch tập là 75%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

098: "Ký chủ, hiện tại chỉ còn hai nam chính chưa xuất hiện."

"Biết rồi."

Lăng Sơ Nam nhìn vé xem biểu diễn trong tay mình, lại nhìn về phía Trương Vân Nhã đang dùng ánh mắt đầy mong chờ nhìn cậu, trong lòng có chút khó hiểu.

Thấy Lăng Sơ Nam đang nhìn về phía mình, vẻ mặt của Trương Vân Nhã đầy kích động.

"Nhất Hành, cuối tuần sau cùng bọn tôi đi xem buổi biểu diễn của Nhiễm Phong Lâm đi! Tiểu Kỳ đã đồng ý rồi, tôi đã mua thêm hai vé, cậu có thể dẫn chú cùng đến xem. Có được không?"

Giọng nói của Trương Vân Nhã cũng không nhỏ, những bạn học bên cạnh nghe thấy tên Nhiễm Phong Lâm liền ồn ào chạy đến.

"Thật sự là vé vào buổi biểu diễn của Nhiễm Phong Lâm sao? Hôm trước mở bán tớ đã thức suốt đêm, nhưng lại không thể cướp được!

"Đừng nói nữa, tớ cũng canh nguyên một đêm, sau đó nửa tiếng trước khi mở bán tớ đã ngủ mất, lúc tỉnh lại đã không còn vé nữa."

"Trương Thúy.. không đúng... Vân Nhã, sao cậu lại lợi hại như vậy chứ? Còn bao nhiêu vé vậy? Bán cho tớ một vé được không? Tớ ra giá gấp hai lần."

......quát pát

Nhiễm Phong Lâm là ca sĩ vô cùng nổi tiếng trong giới ca hát đang lưu hành hiện nay, từ lúc xuất đạo cho đến nay đã liên tục nhận được danh hiệu ca vương trong 3 năm liên tiếp. Giọng hát của hắn được ca ngợi còn mê hoặc hơn cả người cá. Nghe nói hắn sẽ đến Giang thành để tổ chức biểu diễn, vô số người cả nam lẫn nữ đều trở nên điên cuồng, vé xem biểu diễn nhanh chóng bán hết. Trương Vân Nhã có thể mua được bốn tấm vé dưới tình huống như vậy, mặc dù chỉ là vé vào cửa trung gian, nhưng cũng đủ để chứng minh năng lực kinh tế của cô rất mạnh.

Có thể nói, hiện tại một tấm vé xem biểu diễn ở hàng đầu tiên đã lên đến ba vạn tệ một tấm.

Trong lúc nhất thời, Trương Vân Nhã liền trở thành người được hoan nghênh nhất, một đám người bắt đầu nhìn chằm chằm tấm vé xem biểu diễn.

Trương Vân Nhã chưa từng được các bạn học đối đãi nhiệt tình như vậy, không khỏi có chút khó xử.

"Tớ không bán vé, tuần sau bọn tớ muốn đi xem."

Lăng Sơ Nam vỗ vỗ bả vai cô.

"Bán đi, tôi cũng có mua vé, hai ngày nữa sẽ đem cho cậu."

"Sao lại có thể như thế được?" Trương Vân Nhã vội vàng từ chối.

Lăng Sơ Nam lộ ra một nụ cười, nhẹ giọng nói.

"Đừng khách sáo, xem như là để chúc mừng cậu đại không chết. Hơn nữa buổi biểu diễn này là do Tiểu Kỳ muốn xem nhỉ."

"Bán cho tớ đi bán cho tớ đi! Tớ ra giá 5 vạn."

Một bạn học nam giàu có ngồi ở phía sau lớn tiếng nói.

"Tớ ra giá 5 vạn 5 một vé! Mua hết bốn vé!"

"Mười vạn!"

Cuối cùng Trương Vân Nhã lấy giá 5 vạn một tấm bán cho người đầu tiên ra giá, dưới sự kiên trì của cô, cuối cùng toàn bộ tiền đều đưa cho Lăng Sơ Nam.

Trải qua chuyện này, ấn tượng của mọi người trong lớp với Trương Vân Nhã đều cao hơn, kể từ đó không còn ai gọi cô là Trương Thúy Hoa nữa.

Sau khi Trương Vân Nhã đã bán vé xem biểu diễn xong, 098 cuối cùng cũng không nhịn được chen vào nói.

"Ký chủ, ngài không có mua vé mà?"

Bây giờ để Trương Vân Nhã bán vé đi, sau này không mua được vé thì phải làm sao đây?

Lăng Sơ Nam: "Sẽ có thôi."

"....."

Rất nhanh 098 liền phát hiện lo lắng của bản thân là dư thừa, mặt khác lại cảm thấy ký chủ nhà mình thực sự quá thông minh.

Hôm nay khi Viên Tòng Thư vừa đón Lăng Sơ Nam quay về trang viên, liền nhìn thấy một chiếc xe bảo mẫu màu đen ngừng ở bên ngoài sân, một người đang đứng ở cửa, hiển nhiên đã chờ đợi rất lâu. Người kia không phải ai khác chính là ca vương nổi tiếng khắp nơi, được vô số người bàn tán gần đây, Nhiễm Phong Lâm, đồng thời cũng là nam chính số 5 trong cốt truyện.

Có thể nói Nhiễm Phong Lâm sở hữu gương mặt kết hợp hoàn mỹ giữa phương Đông và phương Tây, đôi mắt mà lên sâu thẳm giống như biển rộng, lúc nhìn người khác vừa u buồn lại vừa thâm tình. Khó có khi thấy được một nam chính phù hợp với thẩm mỹ, Lăng Sơ Nam không khỏi nhìn thêm vài lần.

Đương nhiên Viên Tòng Thư cũng chú ý đến ánh mắt của Lăng Sơ Nam, y nhìn về phía vị khách không mời mà đến này, nói.

"Có chuyện gì?"

"Hoàng, điện hạ."

Nhiễm Phong Lâm ưu nhã cúi người hành lễ.

"Xin thứ lỗi cho tôi đã mạo muội đến chơi."

Nói xong, hắn cầm lấy chiếc hộp được đóng gói tinh xảo đưa cho Viên Thất đang tạm thời đảm nhận chức quản gia của trang viên.

"Đây là một chút thành ý của tôi, mong hoàng và điện hạ vui lòng nhận cho."

Viên Thất nhìn về phía Viên Tòng Thư, Viên Tòng Thư nhìn về phía Lăng Sơ Nam, Lăng Sơ Nam khẽ gật đầu. Thấy Viên Thất đã nhận lấy hộp quà, Lăng Sơ Nam mới nói với Nhiễm Phong Lâm.

"Cảm ơn."

"Nếu đã tặng quà xong vậy chúng tôi không tiễn nữa." Viên Tòng Thư nói.

"Vâng. Vậy tôi xin cáo từ trước."

Nhiễm Phong Lâm cúi người tạm biệt. Hắn nhìn về phía Lăng Sơ Nam, đang định nói chuyện, đột nhiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, theo bản năng ngậm chặt miệng, nhanh chóng đi vào trong xe. Sau đó chiếc xe bảo mẫu kia giống như chạy đua, nhanh chóng nhả khói rời khỏi hiện trường.

Lúc này Viên Tòng Thư mới vừa lòng thu hồi tầm mắt, sau đó vẻ mặt lập tức thay đổi, đầy ủy khuất nói.

"Bảo bối thích tên đó sao?"

Đối với người đàn ông nói đổi mặt liền đổi mặt này, Lăng Sơ Nam sớm đã tạo thành thói quen, trên mặt cậu lộ ra một nụ cười có chút kích động.

"Đúng vậy, anh ta hát rất hay, cũng rất đẹp trai. Không ngờ người thật so với trong ảnh còn đẹp hơn."

Điện hạ ngài đừng nói nữa, Hoàng sắp bùng nổ rồi kìa! Viên Thất đứng cách đó không xa ngay khi Lăng Sơ Nam nói ra từ đầu tiên liền hận không thể chui vào lòng đất. Hắn chưa từng nhìn thấy Viên Tòng Thư tức giận đến như vậy.

Có điều ngay lúc Viên Thất cho rằng Viên Tòng Thư sẽ nổi giận, Viên Tòng Thư lại lần nữa lên tiếng, nhưng không phải giống như tưởng tượng của hắn, ý nói.

"Anh hát cũng rất hay, anh cũng đẹp trai hơn tên đó, hơn nữa anh còn lợi hại hơn tên đó..."

Lăng Sơ Nam bị y chọc đến nỗi cười ha ha.

"Ha ha ha.... lừa anh thôi, em không thèm thích người khác..."

Biết bản thân đã bị trêu đùa nhưng Viên Tòng Thư cũng không tức giận, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, bất đắc dĩ hôn hôn Lăng Sơ Nam đã cười đến nỗi ngã trước ngã sau.

"Được rồi, về nhà thôi..."

Viên Thất đứng tại chỗ trợn mắt há mồm: "....."

Tối hôm đó, Lăng Sơ Nam mở hộp quà Nhiễm Phong Lâm tặng ra.

Phía trên một là một viên đá quý màu lam không lớn lắm, là một viên tinh hạch đầy đủ năng lượng. Lăng Sơ Nam ném nó qua một bên, sau đó lấy thứ đặt phía dưới ra.

"Đây là cái gì?" Viên Tòng Thư nhìn đồ vật trên tay Lăng Sơ Nam.

Lăng Sơ Nam vẫy vẫy những thứ đó trong tay.

"Là vé xem buổi biểu diễn."

Tận 20 tấm vé VIP, có thể nói tên quỷ hút máu thân vương này rất coi trọng huyết hoàng là Viên Tòng Thư, mà trong cốt truyện đương nhiên không kể ra chuyện này.

"Bảo bối muốn đi xem sao?"

Viên Tòng Thư luôn có thể biết Lăng Sơ Nam đang nghĩ cái gì.

"Ừm. Anh có muốn đi cùng không?"

Lăng Sơ Nam gian xảo liếc nhìn Viên Tòng Thư một cái, biểu tình cười như không cười.

Mặc dù đối với tên quỷ hút máu thu hút được sự chú ý của bảo bối nhà mình không vừa lòng lắm, nhưng đương nhiên Viên Tòng Thư không muốn bỏ lỡ thời gian ở cùng với Lăng Sơ Nam, lập tức đem chuyện này dời lên đầu lịch làm việc.

"Đương nhiên rồi."

"Không phải tuần sau anh cần đến nước F đi công tác à?" Lăng Sơ Nam hỏi.

"Đến trễ vài ngày cũng không sao."

Viên Tòng Thư ôm lấy bả vai Lăng Sơ Nam, nhỏ giọng hỏi.

"Bảo bối muốn khen thưởng anh như thế nào đây?"

Dựa theo kịch bản, vai chính trong cốt truyện phải thẹn thùng hôn một cái, sau đó đầy xấu hổ chạy đi. Có điều đương nhiên Lăng Sơ Nam không phải là vai chính trong kịch bản, cậu xoay người đè Viên Tòng Thư ở phía dưới.

"Không thì hôm nay em ở phía trên đi?"

"......"

Hậu quả của việc này là hai ngày liên tiếp Lăng Sơ Nam không xuống được giường. Sáng sớm ngày thứ ba, cậu cuối cùng cũng tìm được cơ hội đạp người đàn ông nọ xuống giường. Trưa hôm đó, dưới gương mặt tươi cười đầy ân cần của y, Lăng Sơ Nam quay về trường học.

Đây là một tiết học công khai, Tô Tử Kỳ và Trương Vân Nhã ngồi cùng nhau, hai người nhìn thấy Lăng Sơ Nam đều nhẹ nhàng thở ra. Thấy Lăng Sơ Nam ngồi xuống bên cạnh, Tô Tử Kỳ liền nhỏ giọng hỏi.

"Nhất Hành, hai ngày nay anh đã đi đâu vậy? Điện thoại cũng không gọi được, suýt chút nữa em đã báo cảnh sát."

"Xin lỗi, điện thoại hết pin." Lăng Sơ Nam trả lời.

"Vậy anh...."

Tô Tử Kỳ còn muốn nói tiếp đã bị Trương Vân Nhã đánh gãy.

"Được rồi Tiểu Kỳ, Nhất Hành không có chuyện gì là được rồi."

Cô nghiêng đầu về phía trước một chút, lướt qua Tô Tử Kỳ, nói với Lăng Sơ Nam.

"Nhất Hành, tối hôm nay cậu có rảnh không? Đi ăn cơm với tôi và Tiểu Kỳ đi. À, nếu chú có rảnh thì gọi chú ấy cùng đến đi."

"Hửm? Có chuyện tốt gì sao?" Lăng Sơ Nam hỏi.

"Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Nhã." Tô Tử Kỳ nói.

"Ừm, Tiểu Kỳ nhất định cứ muốn làm cho tôi."

Trương Vân Nhã gật đầu. Mặc dù ngoài miệng oán giận, nhưng trong mắt lại giấu không được vui vẻ.

Tô Tử Kỳ: "Một năm chỉ có một lần, hơn nữa hôm nay là sinh nhật 20 tuổi của cậu, có thế nào cũng phải chúc mừng một chút chứ. Nhất Hành, anh nhất định phải đến đó."

"Được." Lăng Sơ Nam gật đầu đồng ý.

Hai cô gái đều vui vẻ ra mặt.

"Vậy tan học chúng em sẽ đi mua đồ ăn!"

Sau khi tan học, Tô Tử Kỳ và Trương Vân Nhã mua một đống đồ ăn, vừa bước vào tiểu khu, bước chân của Trương Vân Nhã đột nhiên hơi dừng lại.

"Có chuyện gì vậy?" Tô Tử Kỳ hỏi.

Trương Vân Nhã cười cười: "Không có gì, nhanh chuẩn bị thôi, đã khuya rồi."

Về đến nhà, Trương Vân Nhã lập tức khóa trái cửa, sau đó nhìn vào mắt mèo, phát hiện trên hành lang trống rỗng, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra.

"Tiểu Nhã, có chuyện gì vậy?" Tô Tử Kỳ hỏi lại lần nữa.

"Vừa nãy tớ phát hiện có người theo dõi chúng ta."

Trương Vân Nhã cau mày, sau đó hơi giãn mặt ra.

"Chắc là không cho chuyện gì đâu, đừng sợ."

"Có cậu ở đây tớ không sợ nữa."

Tô Tử Kỳ thân mật kéo cánh tay của Trương Vân Nhã.

"Được rồi, nhanh đi nấu cơm thôi, lát nữa Nhất Hành sẽ đến."

Bởi vì không biết phải tặng quà sinh nhật gì cho con gái, cho nên một tiếng sau Lăng Sơ Nam mới đến. Đương nhiên Viên Tòng Thư không yên tâm để bảo bối nhà mình đến nhà của cô gái đã từng yêu thầm lẫn nhau một mình, dĩ nhiên cũng đi theo.

Vừa bước vào tiểu khu, Lăng Sơ Nam liền phát hiện hơi thở của một huyết tộc khác. Hiện tại tiểu khu này có ít nhất bốn năm tên quỷ hút máu, thậm chí còn có một tên đạt cấp bậc thân vương, nguyên nhân bọn họ ẩn nấp ở chỗ này không cần nói cũng biết được.

Mùi hương trên người nữ chính đối với huyết tộc mà nói không khác gì thuốc phiện, đây đã là kết quả sau khi có lực lượng của huyết hoàng che chở, nếu không thì toàn bộ quỷ hút máu đã tràn đến Giang thành này. Tô Tử Kỳ cũng sẽ giống như trong cốt truyện, mọi lúc mọi nơi đều cần phải có nam chính đến cứu.

Sau khi đuổi hết quỷ hút mát trong tiểu khu, Lăng Sơ Nam quay đầu nhìn về phía Viên Tòng Thư.

"Có cách nào thay đổi hoàn toàn thể chất của em ấy hay không?"

Đương nhiên Viên Tòng Thư hiểu em ấy trong miệng Lăng Sơ Nam là ai. Nghĩ đến việc nếu thay đổi thể chất của Tô Tử Kỳ, có thể Lăng Sơ Nam sẽ không còn quan tâm đến cô ta nữa, giọng nói của y liền trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Đổi máu."

—--

Chương 127

Edit: YuTuyTien

"Đổi máu?" Lăng Sơ Nam lặp lại lần nữa.

"Đổi với ai?"

"Ai cũng được." Viên Tòng Thư trả lời.

"Chỉ cần người hiến máu hoàn toàn tự nguyện."

Lăng Sơ Nam: "Có chết người không?"

Viên Tòng Thư: "Hiến máu có một nửa khả năng tử vong."

Hoàn toàn tự nguyện, hơn nữa chỉ có 50% tỉ lệ sống, người bình thường đều sẽ không đồng ý. Xem ra chuyện này chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn.

Thang máy phát ra âm thanh nhắc nhở, đã đến lầu 8.

"Gâu gâu gâu!"

Chú chó lớn gầy đến nỗi da bọc xương bị cột vào cánh cửa ở cuối hành lang sủa vài tiếng với hai người, sau đó dưới tầm mắt của Viên Tòng Thư cuộn thành một đoàn.

"Tiểu Kỳ, mau đi mở cửa, nhất định là bọn Nhất Hành đã đến."

Trương Vân Nhã đem đồ ăn bỏ vào trong nồi, nói với đang Tô Tử Kỳ lặt rau ở bên cạnh.

Tô Tử Kỳ lau lau tay lên tạp dề, một bên đáp lại một bên đi về phía cửa. Vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Lăng Sơ Nam, theo bản năng muốn vươn tay ôm lấy cánh tay cậu, đột nhiên nhìn thấy Viên Tòng Thư đang đứng bên cạnh, vội vàng bỏ tay xuống.

"Nhất Hành, chú, hai người đến rồi."

"Đây là quà sinh nhật cho Tiểu Nhã."

Lăng Sơ Nam đem hộp quà đưa cho Tô Tử Kỳ.

"Đợi chút nữa sẽ có đồ ăn rồi, Tiểu Kỳ cậu tiếp đón Nhất Hành về chú một chút nhé."

Giọng nói của Trương Vân Nhã truyền ra từ trong bếp.

"Nhất Hành, lát nữa hai người nhất định phải ăn nhiều một chút."

Tô Tử Kỳ ân cần đem trái cây cho hai người.

"Tay nghề của Tiểu Nhã rất tốt."

Có lẽ từ nhỏ đã sống một mình, cho nên tay nghề của Trương Vân Nhã rất tốt. Mỗi khi Tô Tử Kỳ nhắc đến cô với Lăng Sơ Nam đều khen ngợi không dứt lời. Lăng Sơ Nam cũng không muốn khiến cô ta thất vọng, liền gật đầu đồng ý.

098 âm thầm ngạc nhiên, từ khi nào ký chủ muốn ăn đồ người khác làm rồi? Đặc biệt ở thế giới này còn biến thành quỷ hút máu, đương nhiên càng thêm kén ăn. Hơn nữa ngay cả khi hút máu, ngoại trừ Viên Tòng Thư, những người khác cậu đều coi thường.

Có điều sự ngạc nhiên của 098 không duy trì được bao lâu, bởi vì nó phát hiện, hai người có cấp bậc huyết hoàng này muốn hoàn mỹ che giấu người khác trên bàn cơm, hơn nữa còn là hai người bình thường, thật sự vô cùng đơn giản. Nhìn bọn họ thần không biết quỷ không hay di chuyển đồ ăn đến cái chén của chú chó bên ngoài và ánh mắt tràn ngập vui sướng của chú chó, trong lòng 098 âm thầm thở dài, thầm nghĩ bản thân quả thật quá đơn thuần.

Một bữa cơm này xem như cả khách lẫn chủ đều vui vẻ, lúc hai người ra đến cửa chuẩn bị tạm biệt, chú chó ban nãy còn vô cùng hung dữ liền thân mật vẫy vẫy chiếc đuôi nhìn hai người. Tô Tử Kỳ ra ngoài tiễn hai người liền ngạc nhiên.

"Sao nó lại thân thiết với hai người như vậy? Mỗi lần em ra ngoài nó đều điên cuồng sủa."

Nói xong cô ta liền đem phần thịt xương còn dư lại vứt về phía nó, lại thấy chú chó đầy ghét bỏ liếc mắt nhìn một cái, sau đó quay về cánh cửa nhắm hai mắt lại.

Vẻ mặt của đầy Tô Tử Kỳ khó hiểu.

"Sao lại như thế? Trước đây em cho nó ăn nó đều ăn rất nhiều, sao hôm nay lại không thèm ăn? Có phải đã bị bệnh hay không?"

Lăng Sơ Nam: "Có thể là vừa nãy có người đã cho nó ăn."

"Kỳ lạ thật, chủ của nó một ngày chỉ cho nó ăn một lần, hiện tại nó nhất định rất đói mới phải." Vẻ mặt Tô Tử Kỳ vẫn tràn đầy khó hiểu.

Sau khi mang theo vẻ khó hiểu tiễn hai người về, Tô Tử Kỳ liền giúp Trương Vân Nhã rửa chén, sau đó Tô Tử Kỳ đi tắm rửa, còn Trương Vân Nhã ngồi trên sô pha xem tivi. Lúc này cô đột nhiên nhìn thấy hộp quà bên cạnh bàn trà, hình như khi nãy Tô Tử Kỳ có nói đây là quà sinh nhật mà Lăng Sơ Nam mang đến.

Tô Tử Kỳ từ trong phòng tắm bước ra.

"Tiểu Nhã, đến lượt cậu, mau đi tắm rửa rồi ngủ thôi, ngày mai còn có tiết sáng. A? Cậu đang xem gì vậy?"

Ánh mắt Tô Tử Kỳ đột nhiên sáng lên.

"Đây... đây là vé xem buổi biểu diễn của Nhiễm Phong Lâm à?"

"Đúng vậy."

Trương Vân Nhã gật đầu: "Còn là vé VIP."

"A...."

Tô Tử Kỳ lập tức ngây người.

"Lợi...lợi hại quá! Sao Nhất Hành lại có thể mua được?"

"Tớ cảm thấy người đàn... chú kia có vẻ không đơn giản." Trương Vân Nhã nói.

"Cậu có biết thân phận của chú ấy không?"

Tô Tử Kỳ lắc đầu.

"Không rõ lắm. Tớ và Nhất Hành cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chưa từng nghe nói anh ấy có người chú nào. Nhất Hành cũng không nói với tớ về lai lịch của chú ấy. Có điều chú ấy đối xử với Nhất Hành rất tốt, có lẽ là không có vấn đề gì đâu."

Đối mặt với cô gái ngây thơ trước mắt, trong lòng Trương Vân Nhã âm thầm thở dài. Chưa nói đến hai tấm vé trong tay cô, hiện tại nếu không có quyền thế, cho dù là người giàu số 1 trong thành phố cũng không thể mua được. Mà nguyên nhân cô nói như vậy là bởi vì nhà cô chính là nhà giàu nhất Giang thành này.

Nghe nói Nhiễm Phong Lâm đến Giang Thành, những người có quyền thế ở khắp nơi trong nước đều đổ dồn về đây. Nhà cô cùng lắm chỉ là giàu nhất trong thành phố, cô dùng quan hệ cũng chỉ mua được 4 tấm vé bình thường.

Nhớ đến quan hệ thật sự của Lăng Sơ Nam và Viên Tòng Thư, Trương Vân Nhã không khỏi có chút lo lắng.

"Đây là cái gì?"

Tô Tử Kỳ đột nhiên nhìn thấy một chiếc hộp nhỏ bị Trương Vân Nhã ném qua bên cạnh.

"À, nó được đặt bên trong hộp quà."

Lúc này Trương Vân Nhã mới phản ứng lại, vừa rồi lực chú ý của cô đều dồn vào vé xem biểu diễn, vẫn chưa kịp nhìn thử bên trong chiếc hộp là gì."

Tô Tử Kỳ đưa chiếc hộp cho Trương Vân Nhã, vẻ mặt đầy mong chờ.

"Mau mở ra xem thử."

Bên trong là hai chiếc đồng hồ cho nữ được làm rất tinh xảo, ngoại trừ màu sắc bề ngoài đều giống nhau như đúc ,một cái màu bạc và một cái màu hồng. Bên trên là hai chữ cái đơn giản, nhìn qua không có gì đặc biệt.

Nhãn hiệu của chiếc đồng hồ này ở trong nước không nổi tiếng lắm, cũng chưa từng có chỗ nào quảng cáo qua, cho nên Tô Tử Kỳ không nhận ra đó là nhãn hiệu gì. Có điều trước đây Trương Vân Nhã từng tham gia một buổi tiệc, trong đó có một vị tiểu thư gia thế hơn trăm năm kiêu ngạo khoe chiếc đồng hồ này, ánh mắt của những người bên cạnh khi nhìn vị tiểu thư đó cô vẫn còn nhớ rất rõ. Giá trị của hai chiếc đồng hồ này tuyệt đối không thua kém gì hai tấm vé kia.

"Thật là đẹp."

Giọng nói đầy khen ngợi của Tô Tử Kỳ khiến Trương Vân Nhã bừng tỉnh, cô đóng hộp lại.

"Thứ này quá đáng giá, tớ không thể nhận. Ngày mai chúng ta đem trả lại cho Nhất Hành đi."

Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng Tô Tử Kỳ cũng không hỏi nhiều. Từ trước đến nay cô ta đều rất tôn trọng suy nghĩ của Trương Vân Nhã.

---quát pát

Có điều ngày hôm sau Lăng Sơ Nam lại xin nghỉ, lần này cậu không hề làm những vận động không hài hòa gì, mà là một mình đi đến Hải Thành bên cạnh.

Lúc này Lăng Sơ Nam đang đứng ngoài cửa của một khách sạn lớn, trên người cậu mặc một bộ đồ thoải mái, đội mũ, đeo tai nghe, trên vai mang theo hai cái ba lô. Nhìn sơ qua diện mạo quá mức xuất chúng của cậu, có vẻ giống như một sinh viên bình thường một mình ra ngoài du lịch.

"Ký chủ, ở bên trong." 098 nói.

"Không phải vẫn chưa chết à? Tại sao lại gấp đến như vậy?"

Lăng Sơ Nam chậm rãi lấy thẻ căn cước đưa cho lễ tân.

Thời gian quay lại buổi sáng hôm nay, Lăng Sơ Nam vừa mới chuẩn bị ra ngoài đi học, đột nhiên 098 lên tiếng.

"Nhiệm vụ phụ tuyến: Giải cứu nam chính (nhất định phải làm). Nam chính tử vong nhiệm vụ sẽ thất bại."

"Sao lại như thế?"

"Thưa ký chủ, nam chính số 6 xảy ra chuyện không rõ, hiện tại đang bị thợ săn quỷ theo dõi, hôm nay bọn họ sẽ tiến hành bắt giữ hắn." 098 nói.

Ngoại trừ huyết hoàng không thể bị thợ săn quỷ bắt, ngay cả thân vương và những quỷ hút máu khác, chỉ cần rơi vào tay thợ săn quỷ, trên cơ bản sẽ không có khả năng sống sót. Cho nên hệ thống mới tuyên bố nhiệm vụ như vậy.

Đối với tình huống đột ngột xuất hiện nhiệm vụ này, Lăng Sơ Nam cảm thấy rất hứng thú, cho nên đây cũng là nguyên nhân mà cậu xuất hiện ở chỗ này.

Trước quầy lễ tân là một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi, lực chú ý của Lăng Sơ Nam dừng trên thẻ nhân viên của cô, tên là Phương Viên. Cô gái nọ nhìn vào thẻ căn cước của Lăng Sơ Nam sau đó ngây người, lại nhìn về phía gương mặt của cậu tiếp tục ngây người. kế đó mới chậm rãi hồi phục tinh thần. lễ phép trả lại thẻ căn cước cho Lăng Sơ Nam.

"Thưa ngài, căn phòng ngày đặt là 1106, đến thang máy phía bên kia lên tầng 11, căn phòng thứ nhất bên trái chính là phòng của ngài."

"Cảm ơn."

Lăng Sơ Nam gật đầu nhận lấy thẻ căn cước và thẻ phòng, xoay người đi về phía thang máy.

Qua vài giây, cửa thang máy trước mặt Lăng Sơ Nam mở ra, ở bên trong là hai người đàn ông mặc áo gió màu đen. Điểm khác biệt chính là một người cao lớn, còn một người ốm yếu lưng hơi còng, đối lập vô cùng rõ ràng. Ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Lăng Sơ Nam tràn đầy vẻ tìm tòi. Người có vóc dáng nhỏ con dường như muốn nói gì đó, lại bị người cao lớn kéo lại, hai người nhanh chóng bước ra ngoài.

Lăng Sơ Nam nhấn vào nút số 11, cửa đang định đóng lại, đột nhiên có một bàn tay chặn ở giữa, cửa thang máy từ từ mở ra, bước vào là một người đàn ông đẹp trai biểu tình tối tăm. Hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn Lăng Sơ Nam lấy một cái, sau khi nhận ra tầng 11 đang sáng lên, liền đi thẳng về phía góc thang máy đứng.

"Ký chủ, là nam chính số 6." 098 nói.

"Tui không phát hiện ra linh hồn dị giới dao động trong cơ thể hắn, cơ thể và trạng thái linh hồn đều bình thường, có điều hình như đã rất lâu hắn không ăn cơm, cơ thể vô cùng suy yếu. Có thể là bởi vậy cho nên hắn mới bị thợ săn quỷ theo dõi."

"Không phải là người xuyên không?"

Lăng Sơ Nam xuyên qua ảnh phản chiếu trong thang máy nhìn về phía người đàn ông nọ.

"Rất thú vị."

"Đinh, đã đến tầng 11." Giọng nói máy máy thông báo đã đến tầng lầu.

Lăng Sơ Nam không hề dừng lại, trực tiếp ra khỏi thang máy, chậm rãi đi đến trước cửa phòng 1106 mở ra.

Lúc này nam chính đột nhiên không một tiếng động xuất hiện sau lưng Lăng Sơ Nam.

098: "Ký chủ cẩn thận!"

Đúng lúc này, nam chính đột nhiên ngừng lại, Lăng Sơ Nam quay đầu nhìn hắn, đột ngột lui về sau một bước dựa vào cửa.

"Anh làm tôi sợ muốn chết."

"Xin... xin lỗi."

Nam chính đột nhiên lên tiếng, giọng nói của hắn rất nhỏ, dường như bởi vì quá yếu ớt, lúc phát âm cũng có chút khó khăn. Nếu không phải lỗ tai của Lăng Sơ Nam khá tốt, chỉ sợ đã không nghe thấy được. Cậu nở một nụ cười, rộng lượng vẫy vẫy tay.

"Không sao đâu, sau này đừng đột ngột xuất hiện ở sau lưng người khác là được, sẽ hù chết người đấy."

"Được, được."

Nam chính gật đầu, tầm mắt của hắn nhìn chằm chằm vào cổ Lăng Sơ Nam, khó khăn nuốt nước miếng, lui về sau một bước, móc ra tấm thẻ phòng đi về phía căn phòng 1105 ở bên cạnh.

"Anh tên là gì?"

Lúc nam chính đang mở cửa, Lăng Sơ Nam đột nhiên hỏi.

"Lương...Lương Ấu Nghi." Nói xong liền đóng cửa lại.

Động tác của Lăng Sơ Nam hơi dừng một chút, cũng đẩy cửa đi vào.

098: "Ký chủ, nam chính số 6 không phải tên này."

"Ta biết." Lăng Sơ Nam trả lời.

"Tại sao hắn lại nói dối?" 098 không hiểu được.

Lăng Sơ Nam tháo mũ và ba lô xuống đặt lên sô pha.

"Với nhiều năm kinh nghiệm của ta thì, hắn cũng không hề nói dối."

"Nhưng mà...."

Tiếng gõ cửa đánh gãy lời nói của 098.

Lăng Sơ Nam nghe thử, sau đó đứng dậy mở cửa ra.

Lương Ấu Nghi đang đứng bên cạnh cửa, vẫn là biểu tình có chút tối tăm, khi nhìn thấy Lăng Sơ Nam mở cửa, lại trở nên có chút bối rối. Trong tay hắn đang cầm điện thoại, vẻ mặt có chút bất an.

"Vừa nãy nó kêu lên, cậu có biết tại sao không."

—--

Editor:

Còn 6 chương...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro