CHƯƠNG 10: "BẠCH ĐƯỜNG, BUỔI SÁNG TỐT LÀNH."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm, tia nắng chiếu đến sàn nhà, gió thổi lung lay trên màn cửa sổ tạo thành những hoa văn hoàng kim vỡ vụn, Tưởng Vân Thư hình như cảm nhận thấy ánh nắng chiếu vào, mở mí mắt mông lung mê mang, nhìn thấy những hoa văn kỳ quái do ánh nắng tạo thành trên trần nhà, người không nhúc nhích.

Anh rời giường với khí lực lớn, nhưng không phải là kiểu nổi giận với người khác, mà là nằm rất lâu trên giường mới bắt đầu thanh tỉnh, anh chậm rãi mở to mắt nhìn, nhìn thấy tủ kính trống không không còn cúp, ánh mắt dời đến cái ổ khoá sắt ở ngăn tủ thứ ba.

Tưởng Vân Thư nhớ lại, đây là tối qua anh ở trước mặt Bạch Đường khoá lại.

Đêm qua trong lúc thay băng gạc, cả quá trình Bạch Đường run như muốn đòi mạng, run rẩy đến nổi tay của Tưởng Vân Thư cũng run theo, băng gạc băng nhiều lần mới chuẩn xác được, Tưởng Vân Thư rất phiền muộn, nhớ lại hành vi của mình, vẫn không nghĩ ra là có chỗ nào hù dọa đến tiểu tổ tông này.

Anh nghĩ Bạch Đường chắc chắn không thích căn phòng này, ngoại trừ những đồ vật đó ra anh không biết còn có cái gì khác tạo ra ác mộng nữa không, nên anh dọn dẹp sơ qua giường cùng phòng ngủ đang ở, rồi nhường phòng lại cho Bạch Đường.

Tuy rằng ngay từ đầu Bạch Đường thề sống thề chết không nhận, nói cái gì mà muốn ngủ bên chân anh, mặt khác thì dùng biểu cảm sợ sệt mà to gan nói.

Nhưng Tưởng Vân Thư kiên quyết cự tuyệt bốn lần, Bạch Đường liền nơm nớp lo sợ mà ngậm miệng lại, yên lặng đứng ngốc một bên nhìn anh đổi ga trải giường mới, còn nhớ lúc ấy Bạch Đường nhìn động tác lưu loát sạch sẽ của anh mà có chút chấn kinh.

"Ân, Bạch Đường", Tưởng Vân Thư đem chìa khoá đặt vào trong lòng bàn tay Bạch Đường: "Từ đây về sau đây chính là phòng ngủ của cậu, ngày mai tôi gọi người giúp việc đến dọn dẹp đồ đạc trong căn phòng này, chờ chân cậu lành lại rồi, sẽ đi mua một chút đồ nội thất mà cậu thích".

"Không, không được tiên sinh!". Bạch Đường trong lòng rơi lộp bộp một tiếng: "Em..."

Lời chưa nói xong liền bị Tưởng Vân Thư đánh gãy: "Trước đó chúng ta có thuê người giúp việc nhà chưa?". Trong ấn tượng, đây là lần thứ hai anh đánh gãy lời nói của người khác, nhà anh giáo dục vô cùng nghiêm khắc, từ nhỏ đã được dạy dỗ hiểu phép tắc lễ nghĩa, phải đợi người nhà nói xong mới đến lượt mình nói. Năm anh lên 5 tuổi, bởi vì chen ngang lời ba nói, cho nên anh ba dùng thước sắt đánh vào lòng bàn tay ba mươi cái.

Lực chú ý của Bạch Đường quả nhiên bị di dời, cậu vội vàng nói: "Có! Nhưng cách thức liên lạc để ở ngăn tủ dưới lầu..."

Tưởng Vân Thư liền bế cậu đi xuống lầu, giữa rất nhiều ngăn tủ Bạch Đường kéo ra chính xác ngăn tủ thứ ba bên tay phải, lấy ra một tờ giấy, trên đó có ghi cách thức liên lạc với mấy công ty cho thuê người giúp việc.

Bạch đường rất lợi hại, cũng rất kiên cường, đây là kết luận mà Tưởng Vân Thư nhanh chóng đưa ra sau hai tuần ở chung với cậu. Thời gian dài bị ngược đãi bạo lực, mỗi ngày trôi qua trong lòng có trăm thứ để lo sợ, còn có thể đem tất cả các công việc nhà trong căn biệt thự hai tầng này xử lý ngăn nắp gọn gàng, những chuyện nhỏ nhặt lại càng được xử lý tốt hơn, đồng thời còn nhớ chính xác tờ giấy thông tin này để ở đâu.

Công việc có khối lượng lớn như vậy, người bình thường không làm được, nếu cậu ở trên cương vị hành chính, năng lực tuyệt đối không thua kém ai.

Bị thương không kêu đau, còn có thể nhẫn nhịn chịu đau chạy tới chạy lui... Tưởng Vân Thư hồi tưởng lại, không biết tâm tình mình thế nào, chỉ có một điều anh hiểu nhất, chính là Bạch Đường nhịn đau rất giỏi.

Đầu óc đã tỉnh ngủ hẳn, anh thở dài một hơi, ngồi dậy gấp chăn mềm xong, anh nhìn qua qua tờ giấy chứng nhận hôn thú với Bạch Đường, ngày đăng ký là ngày 17 tháng 4, cách đây ba năm rưỡi về trước, Tưởng Vân Thư không dám nghĩ tới ba năm này làm thế nào mà Bạch Đường có thể chống đỡ nổi, mỗi ngày trôi qua có dư vị gì.

Nếu như đổi lại là anh, Tưởng Vân Thư cảm thấy mình không thể kiên trì lâu như Bạch Đường.

Sống trong áp lực như thế, suy nghĩ của Bạch Đường nhất định sẽ nhạy cảm hơn rất nhiều so với những người thường, một cơn gió thổi qua làm ngọn cỏ lung lay cũng khiến cậu suy nghĩ lung tung, lo trước lo sau.

Nguyên nhân mà Tưởng Vân Thư đem chìa khóa duy nhất của gian phòng kia giao cho Bạch Đường, vì Tưởng Vân Thư muốn để cho Bạch Đường chậm rãi ý thức được, cậu cũng có không gian riêng thuộc về cậu, nhưng chỉ mang lại cảm giác mê mang, sợ hãi, tứ cố vô thân, cần có một thứ bảo hộ lớn hơn để cậu có thể an tâm dựa vào.

Tưởng Vân Thư thực sự là sợ tinh thần của Bạch Đường căng như dây cung, căng quá mức chịu đựng mà "Bang" một tiếng đứt dây.

Hoa tươi đầu giường còn đọng lại vài giọt sương. Tưởng Vân Thư nhìn đồng hồ, 6 giờ 47 sáng, còn 13 phút nữa báo thức sẽ reo, anh kéo màn cửa màu vàng nhạt ra, trong một khắc phong cảnh tươi sáng đủ màu sắc tràn vào đáy mắt, chim sẻ tung tăng bay nhảy, anh nhìn thấy có nhành cây ngay cửa sổ, phía trên phủ lá xanh mơn mởn, anh đưa ra chạm đến, tâm tình cảm thấy thoải mái rất nhiều.

Tưởng Vân Thư sau khi rửa mặt rón rén đi ra cửa, nhìn thấy trên tay nắm cửa phòng Bạch Đường treo lẻ loi một chiếc chìa khoá.

Quả nhiên vẫn không dám nhận sao, cũng không biết tối qua tiểu tổ tông có ngủ trên giường không... Anh thu hồi ánh mắt, đang định đi xuống lầu, thì có một tiếng vang nhỏ, cửa phòng mở ra, gương mặt Bạch Đường mang nét ửng hồng, đứng ở cửa ló đầu ra, mái tóc dài đến vai đã được chải qua, nhưng vẫn có một cọng tóc cố chấp vểnh lên.

Khi cậu nhìn thấy Tưởng Vân Thư đang đứng ngay cầu thang thì trong nháy mắt liền thanh tỉnh, bị doạ đến tay chân luống cuống, mở cửa ra nhưng lại quên mình còn đứng phía sau cánh cửa, "bốp" một tiếng đụng vào đầu, Bạch Đường a lên một tiếng ngắn ngủi: "Tiên sinh, ngài dậy rồi!".

"Bạch Đường, buổi sáng tốt lành". Tưởng Vân Thư chào buổi sáng, âm thanh nghe dễ chịu tựa như một cơn gió mát, cảm xúc sợ hãi của Bạch Đường giảm xuống một chút, anh nhịn không được cười khẽ: "Mau xoa xoa đầu".

Lúc ở bệnh viện trong thành phố, tất cả bác sĩ đều nói anh có giọng nói dễ nghe, nhiều bệnh nhân còn nguyện ý nghe anh nói dù chỉ là lải nhải trong vài phút, nhưng đáng tiếc bác sĩ Tưởng là người không thích nói nhiều. Bác sĩ Lâm vì thế mà bị ăn giấm: "A, phiền chết rồi, mấy ý tá dễ thương của khoa chúng ta luôn nói giọng cậu nghe rất êm tai a a a a".

Bạch Đường nghe vậy sững sờ, vừa ngủ dậy đầu óc còn trì độn, ngốc ngốc sờ lên đầu mình.

Tưởng Vân Thư ý cười bên miệng càng lớn, Bạch Đường bình thường dùng phòng rửa mặt ngay sát vách, anh nói: "Đi rửa mặt đi, cậu có thể tự mình làm được không?"

"Có thể!". Bạch Đường lập tức thả tay xuống: "Không cần làm phiền tới tiên sinh..."

Tưởng Vân Thư đáp lời: "Nhưng lúc xuống cầu thang vẫn là nên để tôi bế cậu xuống đi, tự đi rất nguy hiểm".

Bạch Đường bất an mấp máy môi, nói: "Ân...Cảm ơn tiên sinh".

Nói xong hai người cũng không động, Bạch Đường khẩn trương nhìn qua anh, Tưởng Vân Thư ánh mắt nhu hòa nhìn tới: "Đi thôi".

"A, thật xin lỗi tiên sinh...!" Bạch Đường lập tức quay người, tay trái vịn tường, một chân nhảy lò cò hướng tới phòng rửa mặt, thi thoảng quay đầu sợ Tưởng Vân Thư đuổi theo đánh cậu.

Tưởng Vân Thư một mực đứng yên tại chỗ, chờ đến khi Bạch Đường tiến vào phòng rửa mặt, mới đến trước cửa phòng ngủ nhìn vào, trên giường hoàn toàn không có dấu vết ngủ qua.

Anh thở dài một hơi, nhưng tình huống này là nằm trong dự liệu a.

Trong phòng bếp cũng có một cái cửa sổ nằm hướng đông, ánh mặt trời chiếu thẳng đến, trên bệ cửa sổ đặt một chậu cây nhỏ, xanh tươi đầy sức sống.

Lúc đầu Tưởng Vân Thư định sẽ nấu cháo thịt bằm, nhưng lại sợ Bạch Đường không ăn, đành phải lựa chọn nấu cháo rau xanh, vừa quay đầu lại đã gặp Bạch Đường đứng sững sờ ở bậc cầu thang, không biết là đã đứng bao nhiêu lâu rồi, anh hai ba bước liền đi tới. Bàn tay Bạch Đường chà sát vào nhau, vô thức lùi về sau một bước: "Lần sau trực tiếp gọi em tới liền tốt".

Lên tầng một, anh ôm Bạch Đường xuống dưới lầu: "Muốn làm cái gì thì làm, tôi đi chưng thịt nạc."

Sắc mặt Bạch Đường lo lắng, thần sắc sợ hãi, còn đang nghĩ mở miệng như thế nào, Tưởng Vân Tô đã nói: "Tay cậu bị thương, không thể đụng vào nước."

Bạch Đường còn muốn nói, Tưởng Vân Thư đã tiếp tục bổ sung: "Tuyệt đối không được".

Bạch Đường lúng ta lúng túng ngậm miệng lại, con ngươi run run, có chút mê mang. Cậu không biết Tưởng Vân Tô làm như vậy là vì mục đích gì. Cậu có cảm giác hai chân mình không đụng được tới đất, đầu óc trống rỗng cùng rối bời, cảm giác giống như không biết thanh đao treo trên cổ khi nào thì chém xuống.

Nếu như là nói vì đùa cợt cậu, nhìn bộ dáng cậu ngu xuẩn, vậy cái trò chơi này đã diễn ra ít nhất hai tuần lễ rồi. Với tính cách của Tưởng Vân Tô, sớm nên cảm thấy phiền chán mới đúng. Nếu như cho là hắn mượn cớ để hung tợn tra tấn cậu, như vậy thì Tưởng Vân Tô cũng đã đạt được mục đích. Dù sao thì tối hôm qua cậu để cho Alpha dọn giường, lại không cùng ngủ bên chân Alpha, sáng nay lại để cho Alpha nấu cháo. Kia vì sao Tưởng Vân Tô còn chưa phát tiết?

Nhưng nếu như Tưởng Vân Tô muốn đánh cậu, thật sự cần tìm cớ sao...? Chẳng phải muốn đánh là đánh sao? Lông mi Bạch Đường hoảng sợ run lên.

Hay nói là, hắn thật sự đã mất trí nhớ...?
Nhưng bất luận là thế nào, Bạch Đường cũng không biết nên đối phó như thế nào với cái bộ dạng xa lạ này của Alpha. Cái này cũng không nằm trong phạm vi hiểu biết của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro