Chương 8* (chưa Beta)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xuyên thành người yêu của cha bạn trai cũ

Chương 8

Tác giả: Thú Tâm

Edit: Sâu

Sau khi Thịnh Nguyên kinh ngạc lại khiếp sợ, tâm lý sinh ra một luồng hoả vô danh.

Nhưng mà cỗ hỏa khí này còn không chờ phát tiết ra ngoài, dưới ánh mắt uy hiếp lạnh lẽo thoáng qua của cha gã nhanh chóng tiêu giảm xuống.

Thịnh Nguyên nghĩ đến một vấn đề quan trọng người gã mới vừa nhìn đến chính là một nam sinh, không phải nữ nhân.

Nếu không phải nữ nhân, thì không có thể có khả năng tiến vào nhà Thịnh gia bọn họ.
______________________________________
truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘
_

_____________________________________

Một người nam nhân làm sao gả được cho cha gã?

Huống chi nam nhân không thể sinh con.

Đối phương căn bản không tạo thành uy hiếp đối với gã.

Liền đi qua mà nói, Thịnh Nguyên kỳ thực thỉnh thoảng sẽ có cảm giác nguy hiểm.

Cha gã tuy rằng không phải thanh niên, nhưng nếu đứng chung một chỗ với người trẻ tuổi tất nhiên hắn là người hấp dẫn ánh mắt người nhìn.

Bất kể là soái khí, tài hoa hay tướng mạo sáng sủa, vẫn là khí chất văn nhân đặc biệt quanh thân, đều khiến không người nào có thể rời mắt.

Chính là bản thân Thịnh Nguyên hết sức rõ ràng một sự thật, nếu là gã và cha gã đứng cùng một chỗ, tất cả danh tiếng đều ở trên người cha gã.

Nhiều năm như vậy, cha gã trước sau một lòng đắm chìm trong công tác, bên người cũng không có người.

Thân là người nhà kiêm con trai, Thịnh Nguyên có lúc hi vọng bên người cha có thể có người bầu bạn.

Chỉ là vừa nghĩ tới nếu như đến bên cạnh là nữ nhân, đối phương sinh thêm con cho cha, mà gã vốn dĩ không được cha yêu thích, Thịnh Nguyên nhất thời liền cảm thấy tâm tình không quá vui vẻ.

Nháy mắt vừa mới nhìn thấy người, tâm lý Thịnh Nguyên có chút hoảng loạn.

Bất quá rất nhanh gã đac tỉnh táo lại.

Một nam tiểu tình nhân, bò lên giường cha gã, dù sao cũng là vì tiền, huống hồ làm như thé nàocũng sẽ không mang thai.

Thịnh Nguyên nhất thời buông xuống tâm.

Nhìn biểu tình lạnh lùng của cha, Thịnh Nguyên hạ thấp con ngươi nói một tiếng xin lỗi: "Ba, xin lỗi!"

Gã làm một người con trai không có quyền lợi can thiệp việc tư vào việc tư của cha mình.

"Không có chuyện gì khác thì trở về đi, nhớ trở lại trước một ngày sinh nhật ông nội cậu." Thịnh Lâm Dương thanh sắc trầm ổn, phảng phất tình cảnh vừa nãy giống như chưa từng phát sinh.

Chính mình nuôi tiểu tình nhân, bị con trai thấy được, đổi thành những nhà khác có thể sẽ có xung đột.

Hắn nơi này, Thịnh Lâm Dương biết đến đứa con trai này của hắn có nhãn lực, sẽ không làm việc gì không đúng lúc.

Thịnh Nguyên gật đầu vâng một tiếng, trước khi rời đi lặng lẽ nhìn về phía lầu hai.

Nếu như là nữ khả năng trở về gã phải tìm người điều tra một chút.

Nếu là nam, Thịnh Nguyên đi ra cửa phòng lấy chìa khóa xe mở cửa xe ngồi vào trong xe, dẫm chân ga, Thịnh Nguyên cầm tay lái đáy mắt nổi lên một nụ cười, nam thì không cần thiết.

Thịnh gia không có khả năng sẽ lại thêm một người nam chủ nhân.

Ô tô lái đi ra ngoài, Thịnh Nguyên bật radio tâm tình vui vẻ.

Bởi vì chuyến đi này mục đích của gã đạt tới, không chỉ là đạt được, thậm chí có thể nói vượt qua gac mong muốn.

Hai trăm triệu trực tiếp biến thành năm trăm triệu.

Cha con bọn họ hai người tình cảm tuy rằng không ấm áp như những gia đình khác bất quá Thịnh Nguyên bên trong việc ở nơi này lần thứ hai xác nhận, tình cảm nhạt cũng không liên quan, Thịnh Nguyên gã sẽ chỉ là con trai duy nhất của Thịnh Lâm Dương.

Sau khi Thịnh Nguyên rời đi, phải qua một lúc Lê Nhiễm mới một lần nữa mở cửa đi xuống dưới tầng .

Trái tim cậu ở trong lồng ngực còn nhảy nhanh hơn so với thường ngày.

May là vừa nãy chạy trốn đúng lúc, không phải thật bị Thịnh Nguyên nhận ra, cái hiệp ước lái xe dài hạn này mới vừa đạt thành liền muốn xé bỏ.

Nghĩ đến nam nhân kỹ thuật cao siêu, trong lòng Lê Nhiễm có chút không muốn.

Cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.

Ăn qua mấy lần thịt heo, hiện tại Lê Nhiễm nhìn thấy nam nhân phảng phất có thể ngửi thấy được mùi thịt.

Nếu là sau này không thể ăn, Lê Nhiễm cảm thấy thật sự tiếc nuối.

Thịnh Lâm Dương ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách bên đó xem văn kiện công ty, tiếng bước chân của Lê Nhiễm từ thang lầu đi xuống hắn nghe được.

Chờ người đi tới bên cạnh ghế sô pha, hắn mới thả xuống văn kiện trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía Lê Nhiễm.

Lê Nhiễm đứng, mà Thịnh Lâm Dương ngồi, cho dù nam đang nhân ngồi, bị ánh mắt lãnh trầm nghiêm túc của đối phương nhìn chằm chằm, Lê Nhiễm cũng thấy giống như chính mình bị nhìn từ trên xuống.

Tầm mắt nam nhân giống như thực thể quấn vòng quanh thêm thể Lê Nhiễm.

Lê Nhiễm hầu kết lăn lộn lên xuống nuốt nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng có chút hơi khẩn trương.

"Tôi... Khát nước, nghĩ xuống dưới uống nước, không biết anh nơi này có những người khác đến." Lê Nhiễm nói lời giải thích.

Thịnh Lâm Dương hướng Lê Nhiễm duỗi tay, ra hiệu Lê Nhiễm đi tới.

Lê Nhiễm nháy mắt mấy cái, cậu không có kinh nghiệm cùng bạn tình ở cùng nhau, nhưng mà người trước mắt này thân thể hay mặt cậu đều yêu thích, biểu đạt thuận theo một chút, là xây dựng ở hắn yêu thích, dưới tình huống cảm thấy được thoải mái

Lê Nhiễm đi tới, tay nam nhân vươn tới eo cậu, đem cậu ôm tới trên người ngồi.

Lê Nhiễm đôi mắt hơi mở lớn, vùng vẫy một hồi tưởng đứng dậy rời đi.

Nam nhân ở sau lưng Lê Nhiễm nhéo một cái, nơi đó dường như đặc biệt mẫn cảm, Lê Nhiễm a một tiếng thân thể đột nhiên tê dại, ngã ngồi trở lại trong ngực Thịnh Lâm Dương.

Lê Nhiễm quay đầu, tức giận trừng Thịnh Lâm Dương, người này nhìn một bộ ông chủ lớn chính kinh tinh anh dáng dấp, làm sao trong âm thầm, thật giống yêu thích bắt nạt người.

Thịnh Lâm Dương thấy Lê Nhiễm tức đến hai má hơi phồng lên, như một bé chuột hamster nhỏ đáng yêu.

Ngón tay đâm lên trên, đâm vào hai bên má mềm mại của cậu, Lê Nhiễm nhìn động tác ấu trĩ của nam nhân quay đầu tránh đi.

"Anh bao nhiêu tuổi a?" Lê Nhiễm mắt lạnh suy nghĩ hỏi.

Hỏi sau cậu lập tức hối hận rồi, Thịnh Lâm Dương tuổi đời này cơ bản có thể làm cha cậu, cậu hỏi đối phương tuổi tác Lê Nhiễm thực khẩn trương sợ nam nhân không vui.

Kết quả Thịnh Lâm Dương không có không vui, trái lại quét nhẹ qua cái mũi khéo léo của Lê Nhiễm.

"Tôi năm nay bốn mươi, phải cùng cha em không chênh lệch lắm."

Thịnh Lâm Dương đối với tuổi tác chính mình không có cấm kỵ, mỉm cười nói.

Lê Nhiễm nhìn chằm chằmkhuoon mặt suất khí của nam nhân, dù cho khóe mắt có chút nếp nhăn, cậu có ít bạn học thời đại học -- ở thế giới kí trước lúc xuyên sách, thời kì đại học nhìn già hơn tuổi không nói, nếp nhăn nơi khóe mắt so với Thịnh Lâm Dương còn nhiều.

"Người vừa nãy đến nơi này là con trai của tôi, cậu ấy đoán chừng lớn hơn em vài tuổi, cho nên..." Thịnh Lâm Dương đột nhiên ngừng một chút.

Lê Nhiễm trừng đôi mắt tròn xoe đầy tò mò cho nên cái gì.

Thịnh Lâm Dương cười đến có nhiều thú vị: "Em có muốn giống như cậu ấy hay không, cũng gọi tôi là ba ba?"

Lê Nhiễm sợ ngây người, không nghĩ tới hắn là người không biết xấu hổ như vậy.

"Muốn tôi đây gọi anh là cha, chúng ta không phải loạn luân ? Loạn luân sẽ bị sét đánh." Lê Nhiễm không cảm thấy lời này thú vị, nhíu chặt lông mày mặt lạnh nói.

Thịnh Lâm Dương không nghĩ tới Lê Nhiễm sẽ là câu trả lời này, nắm cằm dưới Lê Nhiễm đến gần hôn một cái lên tiểu tình nhân mới tới tay của hắn.

Cùng nam sinh một chỗ nói mấy câu, Thịnh Lâm Dương cảm thấy tâm tình trước nay chưa có vui vẻ.

"Là em nói, tôi không sợ bị trời phạt." Thịnh Lâm Dương cười nói.

Chú già này già mà không đứng đắn, nếu không phải xem dung mạo anh đẹp trai nắm đấm cậu đã lên bắt chuyện rồi.

Lê Nhiễm tức giận nói: "Tôi sợ!"

Thịnh Lâm Dương bị tiểu dáng dấp nghiêm túc của Lê Nhiễm làm cho bật cười, ôm người cười ra tiếng âm thanh từ tính êm tai.

Lê Nhiễm thấy ngực hơi hơi nóng lên.

Quá phạm quy cậu ngầm suy nghĩ.

Vốn là xuống dưới uống nước, kết quả sau một khúc nhạc dạo ngắn lớn mạnh như vậy Lê Nhiễm cũng quên mất việc uống nước.

Vẫn là sau đó nam nhân đưa chén nước đến bên miệng cậu cho cậu uống thì cậu mới nhớ lại.

Lê Nhiễm cũng không ngượng ngùngthẹn thùng, hé miệng liền tiếp thu nam nhân đầu uy.

Cậu ngước mắt nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng đẹp trai của người nào đó gần ngay trước mặt, từ trong mắt nam nhân Lê Nhiễm nhìn thấu đối phương đối với cậu yêu thích, đồng thời Lê Nhiễm đáy lòng cũng rõ ràng, loại yêu thích này là loại mà đối tiểu sủng vật tiểu tình nhân yêu thích.

Lê Nhiễm không biết những người khác đối mặt loại nam nhân thâm tình ôn nhu này sẽ như thế nào.

Cậu một mặt sa vào, một mặt trong lòng cậu chỗ nào đó lại tỉnh táo dị thường. truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘

Cậu cảm thấy được nếu như sau một khắc nam nhân ôm những người khác, đối với người khác cũng ôn nhu như vậy cậu chỉ sẽ cảm thấy đó mới bình thường.

Một người vừa nhiều tiền lại đẹp trai, cả người nam nhân còn tràn ngập mị lực, sẽ chuyên tâm yêu một người đúng là kỳ tích.

Nếu là kỳ tích, sẽ không dễ dàng xuất hiện như vậy.

Lê Nhiễm uống nửa chén nước, có một giọt thuận khóe miệng chảy xuống, Lê Nhiễm đầu lưỡi câu qua giọt nước kia cạu không biết cái động tác nhỏ này của mình có bao nhiêu dụ hoặc mê người.

Đột nhiên cảm thấy trên mặt có tầm mắt nóng rực lướt qua đây, Lê Nhiễm vừa ngẩng đầu nhìn lên đôi mắt đôi mắt đầy nóng bỏng của nam nhân.

Lê Nhiễm hiếu kỳ, lẽ nào bọn họ mấy giờ trước không phải mới vừa ở trong xe từng làm một lần, nam nhân tại sao lại hưng phấn.

Chắc trước đây nam nhân không đến mức giống như cậu, tất cả đều mở tự động chặn xe.

Lê Nhiễm nghĩ sai rồi, Thịnh Lâm Dương không ra tự động chặn xe, hắn thậm chí không lái xe.

Thịnh Lâm Dương từ trong đôi mắt kinh ngạc của Lê Nhiễm thấy được biểu tình lúc này của bản thân.

Tràn đầy dục vọng, Thịnh Lâm Dương ngược lại không để biểu lộ kinh ngạc ra ngoài, hắn người này từ trước đến giờ đối tự thân sở cầu (ở đây Sâu cũng không hiểu ý lắm) , cũng không kiêng dè.

Hắn yêu thích Lê Nhiễm, cho nên đem người đặt bên người.

Lúc này ôm người vào trong ngực, nhiệt độ cơ thể nam sinh nhu ấm, ôm vào trong ngực vừa thuận theo vừa nghe lời, Thịnh Lâm Dương lúc đó liền suy nghĩ, có lẽ cái hiệp ước này có thể kéo dài một chút, không phải một hai năm, mà là càng lâu dài hơn.

Về phần đến cùng bao lâu, Thịnh Lâm Dương trước mắt không xác định, hắn tin tưởng hứng thú của mình cho nam sinh không thể biến mất nhanh như vậy.

Việc diễn ra sau đó dường như không có chút trì hoãn nào, thuận theo tự nhiên hai người liền ở trên ghế sa lon tiếp tục làm việc lúc trước ở trong xe.

Lê Nhiễm cảm giác sau khi vừa làm gì đó kia trực tiếp ngủ thẳng đến buổi trưa ngày hôm sau.

Buổi trưa cậu dậy hoa mắt váng đầu, lấy điện thoại di động qua, vừa nhìn dĩ nhiên đã mười hai giờ.

Cậu nhớ tới buổi chiều phải đến công ty một chuyến, người đại diện mấy ngày trước từng gửi nhắn tin nói với cậu, trước mắt có một chương trình tống nghệ nhỏ, giúp cậu tranh thủ đến vị trí khách quý thường trú.

Khách quý thường trú có năm người, bốn vị khác địa vị trong giới đều so với Lê Nhiễm cao hơn một chút, nhưng cũng chưa tới tuyến hai, ba

Cho nên xem như là tiểu chế tác tống nghệ.

Thù lao tự nhiên cũng không cao, nhưng dù sao có cũng tốt hơn không có.

Thù lao có thấp, so với Lê Nhiễm trên mạng nhận đơn thiết kế đơn vẫn là muốn cao hơn một đoạn dài, Lê Nhiễm cũng sẽ không ngại tiền không cao.

Vừa xem thời gian đều đã trễ thế này, cậu lập tức đứng lên mặc quần áo.

Bộ quần áo ngày hôm qua không có ở trong phòng, cuối giường đặt một bộ mới tinh.

Nhãn treo quần áo đã bị xé, Lê Nhiễm cầm lên nhìn một chút cổ áo nhãn hiệu không quen biết.

Sau khi mặc quần áo vào, mới phát hiện thoạt nhìn kiểu dáng đơn giản, nhưng quần áo được may vừa người, giống như so với kích cỡ thân thể nhỏ bé của cậu mà làm ra.

Eo tuyến vai tuyến đều được may đến cực kỳ tốt, Lê Nhiễm đứng ở trước gương, nhìn khuôn mặt dần dần quen thuộc bên trong.

Đôi mắt này càng ngày càng giống cậu ở thế giới kia.

Chuẩn bị xong Lê Nhiễm đi xuống dưới lầu, đi đến phòng khách, nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ, thanh niên áo sơ mi âu phục, tây trang giày da, vừa nhìn chính là nhân sĩ điển hình công tác xã hội tinh anh.

Thanh niên tựa hồ ở phòng khách chờ được đoạn thời gian, vừa nhìn Lê Nhiễm xuống dưới lập tức đi lên trước.

"Chào ngài, tôi là Đỗ Lợi phụ tá riêng của Thịnh tổng, ngài ấy để cho tôi tới đưa cậu trở về."

Thái độ thanh niên không làm cho Lê Nhiễm cảm thấy người kia cao lãnh, trái lại mang có một loại cung kính.

"Vậy, kia đã làm phiền anh." Lê Nhiễm cũng không cùng Đỗ Lợi khách khí, tiếp nhận người đưa cậu trở về.

Biệt thự đến tiểu khu nhập khẩu có một khoảng cách, Lê Nhiễm eo mỏi chân đau, thường ngày chút khoảng cách ấy cậu thấy không sao cả nhưng ngày hôm nay cậu không muốn đi.

Rời khỏi biệt thự, Lê Nhiễm ngồi vào trong xe liền vùi ở ghế ngồi phía sau.

"Đúng rồi, trước tiên không về nhà đi tới công ty quản lý của tôi trước, buổi chiều tôi có việc." Lê Nhiễm không gạt chuyện cậu là diễn viên này.

Đỗ Lợi từ giữa kính nhìnLê Nhiễm nơi đó, nam sinh lớn lên không tính là người xinh đẹp nhất trong đám người anh gặp qua, nhưng thần thái khí chất tản mát ra từ trong thân thể cho người cảm giác trước mắt sáng mắt ngời.

Người có thể bị ông chủ coi trọng, nghĩ đến cũng không phải người kém cỏi.

Đỗ Lợi gật đầu, hỏi Lê Nhiễm địa chỉ cụ thể.

Sau bốn mươi phút, ô tô chạy tới công ty quản lý, Lê Nhiễm lần nữa nói tiếng cám ơn đẩy cửa xuống xe.

Đỗ Lợi ở trước khi Lê Nhiễm rời đi gọi cậu lại, biểu thị anh sẽ chờ Lê Nhiễm ở bên ngoài.

"Không cần."

Lê Nhiễm lắc đầu khéo léo từ chối: "Một lát tôi lại đón xe khác, không làm phiền anh."

"Không phiền phức, đây là ông chủ dặn dò, đến việc tìm phòng ở sau này, cậu yêu thích khu nào, hoặc là cái tiểu khu nào, cậu nói cái phạm vi, tôi lập tức bắt tay đi tìm."

Đỗ Lợi nói rõ ràng

Tác giả có lời muốn nói: ý.

Không chỉ là việc đưa đón Lê Nhiễm, còn có việc thuê phòng cho Lê Nhiễm, Thịnh Lâm Dương đã nói với anh ta giao cho anh ta phụ trách.

Lê Nhiễm sửng sốt vài giây, thoạt nhìn Thịnh Lâm Dương so với cậu còn sốt ruột hơn. truyện chỉ được đăng tại wattpat_be_sun_ những nơi khác đăng đều là ℜεપ℘

Lê Nhiễm gật gật đầu, trả lời: "Vậy được, bên cạnh có quán cà phê, anh đến trong cửa hàng ngồi chờ đi."

Luôn luôn chờ ở trong xe, nhất định sẽ nhàm chán, Lê Nhiễm nâng ngón tay chỉ quán cà phê ở phố đối diện.

...

Thịnh Lâm Dương: Ngoan, gọi bố.

Lê Nhiễm: Phi, không biết xấu hổ!

!

Muộn chút trảo trùng

Hết chương 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro