Chương 1. Người cá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Ong Mật

Hừng đông, trời mới tờ mờ sáng mà trong căn cứ gây giống người cá đã ồn ào tiếng người nói chuyện.

Trong hồ nước to, mặt nước phẳng lặng thỉnh thoảng có mấy người cá nhỏ ló đầu lên tò mò đánh giá người trên bờ.

Dưới đáy nước, một người đang dựa vào giữa khe đá nghỉ ngơi, tóc dài vàng kim tùy ý phiêu tán trong dòng nước, đuôi cá cùng màu tóc giấu kín khúc khởi chiếu ra chút vụn ánh sáng nhỏ như sao rơi.

'Đinh linh', nhân viên chăm sóc đứng trên bờ lắc lắc lục lạc gọi: "Ăn cơm thôi!"

Nghe tiếng gọi, các người cá nhỏ lập tức ồ ạt bơi về phía bờ, âm thanh đuôi cá đánh xuống mặt nước tạo ra không dứt bên tai.

Người cá ngủ giữa khe đá bị đánh thức, cậu nheo đôi mắt màu vàng kim vì mới thức giấc mà mơ mơ hồ hồ nhìn thoáng qua bầy cá bên trên. Cậu không bơi tới bờ để ăn giống họ mà chậm rãi chui qua khe đá, đuôi cá vẩy nhẹ đánh ra một chuỗi bọt nước dày, bơi xuống đáy nước sâu hơn.

Đến nơi, người cá tùy tiện dùng móng tay sắc bén cắt một cây rong biển, vừa ăn vừa nhặt một khối đá nén vào cục đá hình cái bát bên cạnh.

Trong chén đá đã có sáu cục đá nhỏ.

Vậy có nghĩa là... Hôm nay là ngày thứ sáu cậu xuyên sách tới đây.

Quân Thanh Dư thở dài. Sáu ngày trước cậu bị phần giới thiệu sảng văn vả mặt của một cuốn tiểu thuyết thu hút rồi thức đêm đọc hết một quyển tiểu thuyết đó.

Mở đầu truyện khá hay, vai chính tên là Phó Viễn Xuyên, xuất thân bình thường thậm chí là không tốt. Hắn dựa vào nỗ lực của bản thân mà một đường từ một kẻ thường dân tâm thường trở thành một nguyên soái địa vị tối cao. Phó Viễn Xuyên trong một lần tham gia chiến trường bị trọng thương, tinh thần lực nhiễu loạn, thức hải tổn thương.

Trong truyện thiết lập rằng loại thương tích của hắn chỉ có người cá mới có thể chữa khỏi. Người cá từ khi sinh ra đã có sẵn linh lực để ngưng tụ tinh thần lực bị nhiễu loạn, chữa trị thức hải.

Nhưng việc trọng thương khiến tính cách Phó Viễn Xuyên buồn vui thất thường, thô bạo không thể áp chế cảm xúc của chính mình. Những người cá đều sợ bị hắn làm bị thương nên bên ngoài thì đối hắn kinh cẩn tôn trọng còn trên thực tế thì sợ hãi hắn, không muốn tiếp xúc với hắn. Người cá không muốn chữa trị cho hắn, nếu áp dụng phương pháp ép buộc thi thố thì người cá sẽ trực tiếp phong bế ngũ cảm, nhất định không lộ ra một chút linh lực nào làm cho ai cũng không biết giải quyết làm sao.

Bệnh tình của Phó Viễn Xuyên càng ngày càng trở nặng.

Người nhà của hắn liền nhân cơ hội này trộm đi vật làm tin của hắn để phát động chiến tranh tinh tế. Bạn thân của hắn cũng phản bội hắn thừa cơ bỏ đá xuống giếng. Trong tức thời hắn trở thành kẻ bị người người chỉ trích, thảm đến không nỡ nhìn.

Vốn dĩ đến đây truyện sẽ mở ra tuyến tình tiết nam chính quật khởi, vả mặt toàn bộ những kẻ hại mình. Không ngờ, tác giả lâm thời bỏ chạy, thẳng tay cho nam chính chết.

Quân Thanh Dư đọc đến trang cuối, nhìn chằm chằm một chữ 'Hoàn' hồi lâu mà không thể tin được truyện đến đó là hết. Việc này làm cậu vừa sốc vừa suy nghĩ mãi đến mức ngủ mơ thấy Phó Viễn Xuyên cả đêm.

Cuối cùng, sau khi cậu ngủ một giấc thức dậy thì phát hiện... bản thân đã biến thành một người cá đuôi vàng kim.

Người cá còn nhỏ lớn bằng bàn tay, chiều dài chỉ lớn hơn cá vàng hai lần. Loại người cá như này nếu đơn thân độc mã phiêu dạt bên ngoài thì chưa chắc đã sống quá hai ngày. May mắn, nơi Quân Thanh Dư đang ở là căn cứ gây giống người cá.

Đây là nơi duy nhất ở Đế quốc có thể gây giống người cá.

Ở thời đại tinh tế, con người phát triển nhanh chóng, các phương diện đều được cường hóa. Cường hóa trình độ càng cao thì tích góp tạp chất cũng càng nhiều. Linh lực của người cá cho đến nay là phương pháp duy nhất được phát hiện có thể thanh trừ tạp chất.

Người cá sinh ra không lâu sẽ đồng loạt được đưa đến hồ cá được phục dựng tương tự như biển để phục vụ nhu cầu mua sắm của con người.

Thoạt nhìn thì có vẻ là con người chọn mua người cá, nhưng thực tế thì người cá cũng phải đồng ý đi theo đối phương. Đôi bên anh tình tôi nguyện thế mới được đưa đi.

Ngoại trừ yếu tố tiên quyết này thì còn có phân bậc giá cả và điều kiện cực kỳ hà khắc mà căn cứ nhân giống đặt ra.

Tuy vậy, mỗi ngày nơi này luôn có không ít người cá được mua đi.

Mỗi khi có người tới cạnh hồ lựa chọn, Quân Thanh Dư đều trốn sâu phía dưới, chui xuống khe đá nằm.

Cậu đang đợi Phó Viễn Xuyên.

Chỉ là......

Quân Thanh Dư nhìn sáu cục đá trong chén thở dài, không biết khi nào cậu mới có thể gặp được Phó Viễn Xuyên.

Cậu chỉ nhớ, trong nguyên tác, Phó Viễn Xuyên không ngừng tới căn cứ gây giống người cá. Vì bệnh trạng của hắn đặc thì nên bệnh viện vẫn chưa tìm ra phương pháp điều trị giảm bớt chứng bệnh. So với người khác, hắn là người cần linh lực của người cá hơn hết.

Chỉ là lần nào Phó Viễn Xuyên cũng không mua được người cá. Thời gian dài, bệnh của hắn càng lúc càng nặng nên mới để người nhà thừa nước đục thả câu.

Nhưng lâu như vậy rồi, Phó Viễn Xuyên một lần cũng không tới.

Có đôi khi Quân Thanh Dư không nhịn được mà nghi ngờ bản thân xuyên tới muộn nên lỡ mất cốt truyện.

Cậu lắc đầu chán nản, việc hiện tại cậu có thể làm chỉ có chờ.

Ăn hết rong biển, Quân Thanh Dư vẫy đuôi lại tìm một khe đá chui vào ngủ.

Lúc này trong tiếng người nói chuyện trên bờ, cậu nghe thoáng qua người đó nhắc đến cái tên Phó Viễn Xuyên.

"Sức hút của Noel điện hạ quả nhiên không tầm thường, ngài vừa đứng cạnh bờ biện, những người cá này đều lập tức bơi đến. Phó Viễn Xuyên kia nếu có được chút sức hút giống như điện hạ thì cũng không đến mức bị người cá từ chối liên tiếp. Nghe nói hắn đã mấy ngày đóng cửa không ra ngoài, cũng không có ai đến xem hắn sống chết ra sao, nói không chừng đến khi thi thể bốc mùi cũng không có ai phát hiện, chậc chậc chậc..."

Quân Thanh Dư nhăn mày, bơi tới gần một chút. Mỗi lần có người tới mua người cá, lời trong lời ngoài đều không khỏi nhắc đến Phó Viễn Xuyên, cười nhạo hắn một câu mới chịu. Như là hạ thấp Phó Viễn Xuyên thì bọn họ có thể cao hơn hắn vậy.

Người được gọi là điện hạ nhàn nhạt nói: "Người như hắn cũng xứng mang ra so sánh với ta?"

Quân Thanh Dư bực mình, cậu ngẩng đầu nhìn lên, qua mặt nước dù không thấy rõ mặt đối phương như nghe người kia gọi gã là 'điện hạ' thì có vẻ địa vị người này không thấp.

Nếu không nhờ Phó Viễn Xuyên vất vả chinh chiến sa trường thì Đế quốc đã sớm bị nuốt chửng trong trận đại dịch Trùng tộc. Đến lúc đó, gã 'điện hạ' này sao còn bình an đứng đây được? Một tên phế vật ngồi mát ăn bát vàng thì có tư cách gì để nói ra lời này?

Quân Thanh Dư không nuốt trôi cơn giận, nhìn Noel ngồi trên bờ cười lạnh mỉa mai Phó Viễn Xuyên, cậu nheo mắt chậm rãi bơi về phía bọn họ.

Người đàn ông đứng cạnh Noel nhìn thấy một người cá đuôi vàng kim đang bơi tới gần, gã vội vui mừng nói: "Điện hạ nhìn xem! Người cá đuôi vàng kim kia đang bơi về phía chúng ta, nó luôn nhìn điện hạ chằm chằm!"

Gã nịnh nọt cười nói tiếp: "Xem ra là muốn được làm người cá của điện hạ."

"Màu vàng kim của người cá rất hợp với màu tóc của ta." Noel đứng dậy, đi qua một khu nước khác không có người cá vây quanh. Gã hất cằm, kiêu căng ngồi xổm xuống, thả tay vào trong nước ra lệnh: "Tới đây!"

Quân Thanh Dư nhướng mày. Tới đây?

Đương nhiên phải tới rồi!

Đuôi cá nhẹ nhàng uốn lượn trong nước, khi bơi sắp tới chỗ Noel thì đột nhiên tăng tốc, trên mặt nước lập tức xẹt một đường bọt khí.

"Điện hạ xem, người cá này quả nhiên gấp gáp muốn..."

'Bẹp!'

Đuôi cá cuốn theo nước biển thẳng tắp vả mạnh vào mặt Noel.

'Bẹp' một tiếng giòn vang.

"A!"

"—— phụt!"

Nước biển văng tứ tung bắn vào miệng mũi Noel, mái tóc vàng của gã cũng bị dính nước dán hết trên mặt. Noel hốt hoảng vội đứng dậy chật vật lui lại rồi không biết gã vấp phải mà lảo đảo ngã chổng vó xuống đất.

"Điện hạ!"

Quân Thanh Dư đánh xong liền đắc chí bỏ chạy. Đuôi vảy nhẹ chui sâu xuống đáy nước đề phòng Noel trả đũa. Trốn trong khe đá lén nhìn lên bờ, cậu vui vẻ hí hửng thưởng thức tác phẩm mình tạo ra.

Ở trên bờ Noel đã nổi điên.

Cả người đầy mùi nước biển mặn chát, mặt bị tát một cái bây giờ đã ửng hồng vẫn còn đau rát. Gã tức giận thở phì phò nghiến răng chỉ xuống nước quát:

"Ngươi... khụ khụ khụ... quản lý, quản lý đâu? Mau đánh chết con cá thối này cho ta ——"

"Đem nó chiên xù lên cho bổn điện hạ!"

Quân Thành Dư trề môi nhìn bộ dạng tức muốn trào máu của Noel. Cậu chỉ xem hắn như con hề múa may loạn xạ chứ không hề lo lắng hắn dám xuống ta với người cá.

Người cá ở tinh tế là tồn tại đặc biệt. Dù bị con người nuôi như sủng vật nhưng con người ở tinh tế tinh thần lực cưỡng hãm, muốn sống phải dựa vào linh lực của người cá

Tuy người cá bị chăn nuôi trong một chỗ nhưng địa vị của người cá có khi còn cao hơn cả con người.

Cuối cùng thì có ai không muốn bản thân mình sống lâu thêm một chút chứ.

Quản lý chắc chắn sẽ không nhún tay vào chuyện này. Cho dù có thì họ cũng sẽ đứng về phía người cá.

Quân Thanh Dư không thèm để ý đến Noel làm trận làm thượng gì nữa, cậu xoay người muốn đi ngủ. Nhưng chưa kịp nhắm mắt thì cậu liếc thấy một nhóm người cá đang hoản loạn bơi về phía này.

Có chuyện gì vậy?

Không phải chỉ có một nhóm nhỏ người cá, ở phía sau họ là cả đàn bơi theo. Mấy người cá hồi nãy bơi tà tà gần bờ cũng hoản loạn nhập bọn bơi xa ra biển như đang chạy trốn gì đó.

Trên bờ cũng im lặng đến đáng sợ. Tiếng người nói chuyện ồn ào giao tạp với tiếng phố xá sầm uất vừa rồi đã biến mất, trong không gian chỉ còn lại tiếng nước thanh thanh vỗ vào nhau từng nhịp.

Quân Thanh Dư khó hiểu chui ra khỏi khe đá, không lẽ Noel thật sự muốn ra tay với người cá?

Lúc này cậu còn chưa hiểu rõ chuyện gì thì trên bờ lại có tiếng nói của Noel: "Ai cho phép ngươi tới đây? Mau cút đi cho bổn điện hạ!"

Quân Thanh Dư nhíu mày, kẻ này lại lên cơn đấy à?

Câu nói của Noel đánh vỡ bầu không khí im lặng của bờ biển, những người khác cũng theo sau mở miệng nói.

"Mẹ nó! Phó Viễn Xuyên? Anh tới đây làm gì! Người cá bị anh dọa chạy hết rồi!"

"Tôi phục thật đó, anh có thể tránh xa căn cứ gây giống được không?"

"Nếu tôi là anh thì tôi ở nhà chờ chết cho rồi chứ không có chạy tới đây làm phền người khác đâu."

Lời nói ai nấy đều như nhau, chỉ tràn đầy khinh thường mỉa mai.

Quân Thanh Dư sững sốt, biết được người trên bờ là ai, cậu vội vàng nhô đầu lên liền nhìn thấy một bóng người lẻ loi đứng bên kia.

Trong bán kính một mét xung quanh hắn không có lấy một người, bọn họ đều tránh hắn như tránh rắn tránh rết. Quân Thanh Dư mím môi, lặng lẽ ngắm nhìn sắc mặt tái nhợt người trên bờ.

Sắc mặt Phó Viễn Xuyên đạm mạc, ánh mắt phẳng lặng như hồ nước mùa thu trống rỗng nhìn vào hồ nước cũng trống rỗng như đáy mắt hắn.

Cậu cảm thấy ánh mắt Phó Viễn Xuyên không giống đang nghiêm túc chọn người cá, mua người cá. Có lẽ, hắn chưa bao giờ nghĩ tới bản thân có thể mua được một người cá mang đi. Hắn đến nơi này giống như đang hấp hối giãy giụa, người cá bơi càng xa thì càng chứng tỏ mạng của hắn càng không có khả năng giữ được.

Mọi người trên bờ đứng thành một nhóm vòng cung vây quanh Phó Viễn Xuyên vừa chỉ trỏ vừa lải nhải nhạo bán hắn. Nhưng hắn không quan tâm, chỉ im lặng đứng ở nơi đó.

Không hiểu sao mà lòng Quân Thanh Dư hơi chua xót.

'Rào' một tiếng. Quân Thanh Dư lần nữa bơi về phía bờ, đuôi cá cậu vẩy lên vẩy xuống ngược đàn cá bơi về phía Phó Viễn Xuyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro