Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học viện đại học nghệ thuật Nam Giang vô cùng nổi tiếng, ở ngoài cửa chính có một bãi đậu xe rất lớn, bình thường ở đây toàn các siêu xe tập hợp, các thiếu gia đều yêu thích tới nơi này để săn mồi.

Trước mắt, ở cửa, chiếc xe Porsche mui trần màu xanh đậm đậu trước thềm được lát bằng đá cuội.

Ngày báo danh tựu trường, xe chạy chậm mà ngang nhiên dừng lại ở chính giữa cửa, gây bất tiện cho nhiều người.

Hoàng Hạc Đình, kẻ cầm đầu dẫn đến ùn tắc giao thông lại không cảm thấy một chút nào bất tiện.

Hoàng Hạc Đình đứng trước cửa ghế phụ, trên mũi đeo cặp kính râm lớn làm che mất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi nét cường tráng ở dưới cằm.

Cửa xe ghế phụ mở lớn, Hoàng Hạc Đình dùng tay trái giữ cửa, tay phải đang siết chặt cổ tay Tạ Hề.

Giữa thanh thiên bạch nhật, căn bản xung quanh có rất đông người, Hoàng Hạc Đình không thèm quan tâm, coi mọi người như không khí, thái độ vô cùng thô bạo và thô lỗ như chỉ trực chờ cướp người đi, muốn đem Tạ Hề đẩy vào xe.

Hoàng Hạc Đình: "Tạ Hề, mới qua kỳ nghỉ hè, lá gan của cậu lại lớn hơn rồi? Hay là không muốn tôi giúp cậu giải quyết những phiền phức kia nữa?"

Tạ Hề mặc áo phông rộng rãi màu trắng, trên áo còn có hình chữ T, tay còn cầm túi rất nặng, Hoàng Hạc Đình dùng sức kéo cậu, hai người kéo qua kéo lại, phần áo bên vai Tạ Hề cầm túi không chịu nổi sức ép, "Xoẹt" một tiếng dài, rách một mảng lớn.

Bờ vai trắng mịn cứ thế mà hiện ra trước mắt những người vây xem.

"Hoàng Hạc Đình vừa nhìn là biết ngay là không biết cách dụ người ta rồi, chắc tại hắn dùng lực mạnh, dụ người lên xe làm sao có thể dữ dằn như vậy, tính tình lại quá cục cằn đi."

"Hoàng Hạc Đình muốn ai còn phải tự mình đi dụ dỗ sao? Chỉ cần nhìn khuôn mặt của hắn, không quan tâm hắn có tiền hay không, tôi đã cam tâm tình nguyện 419* với hắn rồi!"

"Tạ Hề cũng không phải dạng vừa, chuyện của cậu ta với Hoàng Hạc Đình đã lan truyền khắp trường học hơn nửa năm trước, bây giờ còn chơi cái gì mà lạt mềm buột chặt, thủ đoạn cũng kém quá đi. . ."

"Hơn nửa năm trước? Mọi người là đang nói Tạ Hề được Hoàng Hạc Đình bao dưỡng? Nhưng tôi nghe nói Tạ Hề cúp tiếp nửa học kỳ là vì trong nhà cậu ý xảy ra chuyện? Cậu ấy về nhà để xử lý sự việc mà?"

"Chuyện gì cần việc gì phải trốn tiết xử lý? Thi học kỳ cũng không tới, môn nào cũng trượt, năm thứ tư đại học mà trong lòng không nghĩ mình là học sinh khối B sao? Cũng đáng đời không tốt nghiệp được. "

"Ôi trời, mọi người không biết đâu, tôi nghe tình nhân cũ Hoàng Hạc Đình trước trước trước trước kể là. . . Khụ khụ, thỉnh thoảng Hoàng Hạc Đình nổi máu dâm, sẽ đem người nhốt tại căn phòng nhỏ tối mịt từ bên trong, nhốt vào trong đấy mấy tháng, trói ở trên giường không cho phép được xuống dưới. . ."

"Chơi ngông dữ vậy! Có tiền thật là sướng!"

Đám người không cảm thấy đây là chuyện lớn, vừa xem vừa trò chuyện càng vui vẻ hơn.

Tiếng trò chuyện thì thầm to nhỏ ở bên tai, phạm vi giãy dụa của Tạ Hề cũng càng nhỏ.

Liếc nhìn cái áo đã bị rách một mảng, Tạ Hề cúi người tiến tới chỗ Hoàng Hạc Đình, thấp giọng nói: "Tôi và hiệu trưởng đã hẹn gặp lúc mười rưỡi, cậu hãy để tôi đi lên phòng hiệu trưởng trước."

Đối phương đột nhiên tới gần làm tim Hoàng Hạc Đình nhảy dựng một cái, Hoàng Hạc Đình nâng cằm Tạ Hề lên, nhìn thấy hắn rũ mắt xuống, lông mi run rẩy, hình như là muốn khóc?

Thật giống một bông hoa nhỏ màu trắng, thuần khiết mà lại yếu đuối, càng khiến người ta yêu thích.

Dưới ánh mặt trời kính râm của Hoàng Hạc Đình loé sáng, hầu kết lăn mấy lần, cũng dịu giọng: "Lên xe đi, đừng khóc bây giờ, tiết kiệm sức lực, chút nữa từ từ mà khóc. Chờ một lát nữa khóc đi, khiến tôi vui vẻ, tôi liền dẫn cậu đi tìm hiệu trưởng."

Tạ Hề lảo đảo vì tay Hoàng Hạc Đình không những không an phận mà còn sờ soạng khắp người cậu, cậu vùi đầu càng thấp hơn, hai vành tai ửng đỏ, tay phải giả vờ ôm lấy eo Hoàng Hạc Đình.

Thấy thế đám người phía sau hai người càng ngày càng náo nhiệt:

"Biết ngay mà, không ai có thể cự tuyệt Hoàng Hạc Đình, Tạ Hề cũng chỉ đến như thế, nào có thanh cao như lời đồn."

"Chắc không phải đâu, trả treo với Hoàng Hạc Đình lâu như vậy, tại sao đột nhiên liền bị thu phục? Hơn nữa tôi nghe nói sau lưng Tạ Hề còn có thế lực khủng bố khác nữa?"

Hoàng Hạc Đình nhếch mép cười nói: "Tôi nghe nói học trưởng Tạ Hề chưa bao giờ quan tâm ý kiến của người ngoài, xem ra tin đồn thất thiệt, học trưởng hiện tại có vẻ rất sợ hãi?"

Tạ Hề cúi đầu, không có trả lời.

Hoàng Hạc Đình cũng không tức giận, cười híp mắt nói: "Học trưởng năm cuối trốn học, trượt kỳ thi, thời gian ở trường học so với tôi còn ngắn hơn, các hiệu trưởng học viện nghệ thuật của anh đều nổi tiếng là cổ hủ, không thể cấp giấy chứng nhận tốt nghiệp cho một học sinh như anh, chỉ cần làm tôi vui vẻ, cả đời cũng không phải lo lắng, còn cần gì dăm ba cái bằng cấp!"

Tạ Hề sững người, lưng có chút cứng ngắc.

Nam sinh viên đại học có đôi tai nhanh nhẹn lộ ra vẻ ghen tị: "Đâu chỉ còn có phú bà, tôi cũng không muốn nỗ lực."

Một học sinh khác liếc mắt cười nhạo: "Muốn bao dưỡng, đầu tiên, cậu phải học tập Tạ Hề nhiều vào."

Mọi người càng thêm phấn khởi, đều muốn xem Tạ Hề sẽ làm gì tiếp theo.

Tạ Hề liền ngẩng đầu lên, cách xa một khoảng cách lớn với Hoàng Hạc Đình, ánh mắt lạnh băng:"Cậu đã đáp ứng với tôi thời gian một năm để trả tiền lại."

"Ha ha, cậu sao lại đáng yêu đến như vậy." Thấy Tạ Hề muốn lùi lại, Hoàng Hạc Đình nắm lấy cổ tay cậu, kéo vào lòng: "Tôi đổi ý không được sao, hửm?"

Hoàng Hạc Đình từ trước đến giờ rất ngang ngược, làm sao chịu để tiểu bạch hoa sắp tới tay rồi mà thả đi như thế được.

Tạ Hề chân đứng không vững, bị kéo một cái liền lảo đảo. Hoàng Hạc Đình dương dương tự đắc: "Đừng có làm tôi bực bằng cách mặc cả với tôi, cậu bây giờ không ai chống lưng, phía sau một đống người muốn ngáng chân, ngoại trừ tôi ra không ai có thể giúp cậu, có hiểu hay không?"

Dưới ánh mặt trời, bả vai Tạ Hề lộ ra ngoài trắng nõn bóng loáng, ngày hè nóng nực, Hoàng Hạc Đình bị phơi nắng nửa ngày, càng xem lửa nóng trong lòng càng thêm mãnh liệt, muốn vươn tay sờ vào.

Chỉ là của hắn tay còn chưa kịp chạm được vào vai Tạ Hề thì một vật xuyên qua mặt mọi người, tiếng đánh giòn tan vang lên, đập trúng tay Hoàng Hạc Đình.

"Bốp"

Đột nhiên bị tấn công khiến Hoàng Hạc Đình theo bản năng lùi về sau, lưng hắn đập mạnh vào góc cánh cửa đang mở một tiếng "Rầm".

Đau!

"Mẹ kiếp! Tên nào ngu ngốc không có mắt nhìn người vậy hả?" Hoàng Hạc Đình bực mình hét lên, trên trán hằn rõ gân xanh, nhìn về phía trước, qua kính râm hắn thấy được một. . .

Có lẽ nam nhân đó mới từ chỗ nào mùa đông đi ra?

Trong bộ đồ âu phục sẫm màu, trên người mặc áo khoác dày, hoàn toàn không phù hợp với mùa, Cố Dần xuất hiện ở trước mắt quần chúng ăn dưa.

Đẩy đám người đang ngơ ngác sang một bên, Cố Dần đi về phía Hoàng Hạc Đình, khóe môi hắn giương lên, ánh mắt sắc bén mà lộ liễu, "Ai nói hắn không có người thân, không có quan hệ?"

Khá lắm, thậm chí còn có người dám đứng ra đối kháng Hoàng Hạc Đình!?

Đám đông nhất thời hóa thân thành dưa trong ruộng.

Đồng thời mọi người có chút bối rối:

Hắn là ai?

Hắn tại sao mặc đồ mùa đông kỳ quái như vậy?

Hắn lại dám lấy đồ vật ném vào Hoàng Hạc Đình?

Hắn là đang không muốn sống tại đại học Nam Giang!?

Thế nhưng hắn thật đẹp trai!

Tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, bị thồn dưa đến căng bụng, thấy dưa hôm nay thật là ngon.

Cố Dần không quan tâm chút nào đến những ánh mắt như đang chào dũng sĩ tập trung xung quanh mình, dưới những ánh mắt đấy, đem Tạ Hề từ trong lồng ngực Hoàng Hạc Đình kéo ra ngoài, vòng tay kéo ra phía sau mình.

Hành động này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên, trong mắt Hoàng Hạc Đình cùng Tạ Hề đều chợt lóe một tia kinh ngạc.

Kéo Tạ Hề ra sau lưng, Cố Dần rũ bỏ chiếc áo khoác trên tay mình.

Nhiều người đều nghĩ rằng áo khoác cũng sẽ khoác lên người Tạ Hề, hiện giờ Tạ Hề trông rất tơi tả.

"Đệt, anh hùng cứu mỹ nhân? Nhưng đừng có làm Tạ Hề say nắng đấy chứ. . ."

"Điều hòa trong xe Mercedes không tốt sao, cần gì cái áo khoác mùa đông!"

"Tôi thấy người này có khí tức con ông cháu cha không kém gì Hoàng Hạc Đình, lẽ nào người nọ chính là thế lực khác sau lưng Tạ Hề?"

Chiếc áo khoác bị tung lên vẽ nên một vòng cung tuyệt đẹp trong ánh mắt của đám đông đang mong đợi, trùm lên đầu Hoàng Hạc Đình.

Hoàng Hạc Đình: "..."

Mọi người: "..."

Không khí đột nhiên yên tĩnh lạ thường.

Cố Dần tốc độ rất nhanh, sau khi trùm áo khoác lên đầu Hoàng Hạc Đình, đá Hoàng Hạc Đình về phía chiếc xe khiến hắn ngã vào ghế phụ.

Hoàng Hạc Đình: "!!!"

Đại thiếu gia chưa từng bị ai "đối đãi" như vậy, trong lúc nhất thời liền ngồi vào chiếc áo khoác.

Không cho Hoàng Hạc Đình thời gian để suy nghĩ, hắn dùng bàn tay đánh mạnh một cái vào thân xe, Cố Dần cúi người xuống, cười khanh khách mà nói: "Ai nói tiểu Tạ Hề không có quan hệ, tôi là —— "

Đôi tai của đám đông lại náo nhiệt hẳn lên, hận không thể chen chúc gần họ hơn để lắng nghe.

Tôi là cái gì?

Thích nhất là xem loại tình tay ba kiểu này!

Đôi môi mỏng mang ý cười, nét mặt của Cố Dần lộ ra trông rất nhu hòa, ánh mặt trời đổ xuống, phủ lên mái tóc đen mềm mại của hắn một lớp nắng vàng nhạt.

Hắn đảo mắt, kéo dài giọng nói ra kết quả: "—— anh họ của Tạ Hề."

Đứng hình mất 5 giây, mấy giây sau bầu không khí bùng nổ hơn bao giờ hết.

"Trời má, là anh họ, làm tôi suy nghĩ lung tung lâu như vậy!"

"Tôi tin rồi!"

"Vãi lìn, đây là người thân á, tôi chỉ muốn hỏi Tạ gia nhà bọn họ ăn cái gì lớn lên mà đẹp vậy?"

"Trước mặt anh họ mà đùa giỡn Tạ Hề như vậy, được nha. . ."

Hoàng Hạc Đình cuối cùng cũng phản ứng lại.

Vứt áo khoác ra, tháo kính râm ném mạnh qua một bên, Hoàng Hạc Đình cắn răng từng chữ từng chữ nói: "Mày đừng có mà xạo lìn! Tao đã điều tra gia cảnh Tạ Hề rõ ràng từ trong ra ngoài, hắn làm đ*o gì có anh họ!"

"Nói chuyện văn minh một chút, đừng có nói chuyện như đang nói mình như vậy." Giọng của Cố Dần trong trẻo, như trong tiết trời oi bức, nóng nực bỗng một cơn gió mát thổi qua, khiến người ta rất thoải mái.

Mà Hoàng Hạc Đình hiển nhiên sẽ không cảm thấy thoải mái, đã làm cho hắn bị xấu hổ, còn bị ăn chửi ngược lại, chọc tức hắn, không chút suy nghĩ, vung tay đấm thẳng vào mặt Cố Dần.

Nhưng Cố Dần tay mắt lanh lẹ, lập tức đóng cửa xe lại.

Cửa xe đóng sầm lại, kèm theo một tiếng hét thảm.

Mọi người: "..."

Mọi người triệt để trợn tròn mắt, đột nhiên xuất hiện anh họ đến cuối cùng là thân phận gì đây? Làm sao hắn còn hung hăng hơn cả Hoàng Hạc Đình? Là không muốn lăn lộn tại Nam Giang đi?

Thản nhiên đứng thẳng dậy, hai chân chống vào cửa xe, Cố Dần quay đầu nhìn lại Tạ Hề: "Dọa sợ rồi?"

Đôi mắt chứa chan ý cười, như hai bông hoa đào được tắm gội trong làn mưa xuân, trong suốt, sáng rực rỡ.

Nam nhân này có khuôn mặt mà ai đã từng thấy đều sẽ không dễ dàng quên được.

Tạ Hề lắc lắc đầu, biểu tình lạnh nhạt: "Tôi chưa từng thấy anh, cũng không có anh họ nào cả."

Cố Dần mở miệng bước tới: "Ai nói không có, anh còn bế em khi em còn đang mặc tã lót, chẳng qua sau đó dì Tạ tái hôn chuyển đến Nam Giang, chúng ta chưa từng gặp mặt kể từ đấy."

Cố Dần cũng đang quan sát Tạ Hề, hắn thực sự rất tò mò vai chính thụ rốt cuộc làm thế nào, trở thành dạng thần tiên gì mà có thể làm cho tất cả những người nam nhân trong cuốn sách trở nên phát điên, điên cuồng mà giày vò hắn.

Hiện tại vai chính thụ đang đứng ở trước mặt Cố Dần.

'Chẳng trách nó được gọi là (108 loại play, chơi chết tiểu bạch hoa).' Cố Dần lập tức hiểu tiêu đề cuốn sách.

So với người thật, những miêu tả trong sách rất khô khan và sáo rỗng.

"Tôi biết tất cả mọi chuyện về dì Tạ, em phải chịu khổ rồi." Liên quan tới mẹ của vai chính thụ tái hôn là bối cảnh ẩn trong cuốn sách, rất ít người ngoài biết được. Để chiếm được lòng tin của vai chính thụ, Cố Dần trực tiếp tung ra thiết lập.

Quả nhiên, một chút đau thương xuất hiện trên khuôn mặt lạnh nhạt của Tạ Hề, nhưng sự đau đớn đó biến mất trong nháy mắt, nhanh đến mức mà Cố Dần cho là mình nhìn nhầm rồi.

Biết là đã đụng vào nỗi đau của tiểu bạch thỏ, Cố Dần thở dài nói sang chuyện khác: "Không nhớ anh cũng không sao, lát nữa anh sẽ nói chuyện với em sau, trước tiên phải giải quyết tên cặn bã này đã."

"Cặn bã" Hoàng Hạc Đình cho cửa kính xe xuống, vừa nghe thấy mình bị mắng, tức đến nổ phổi hét lên: "Mẹ kiếp, mày gọi ai là đồ cặn bã?"

Xung quanh im lặng như tờ.

"Giời ạ quá ngông cuồng, sự thật trước mặt Hoàng Hạc Đình là gì? Tôi tôn hắn là dũng sĩ!"

" Anh họ của Tạ Hề từ đại học Nam Giang? Nếu vậy, sẽ rất khó kết thúc mà không bỏ học."(đoạn này mình hơi chém tý:)))

Không đợi Hoàng Hạc Đình ra tay, Cố Dần đã vươn tay qua cửa sổ xe nắm lấy cổ áo hắn: "Tiểu tử, cậu còn muốn nhìn thấy con chó của mình không?"

"Cái gì?"

Hoàng Hạc Đình sững sờ, lửa giận nhất thời bị lời nói đột ngột của Cố Dần dập tắt: "Làm sao ngươi biết được?"

Cố Dần cười nói: "Số 2, tòa nhà 18, Thịnh Thế Hoa Đình, bây giờ cậu vẫn có thể tìm được con chó của mình, muộn một chút lông chó có thể không còn."

Mặc dù Cố Dần đang cười, nhưng trong mắt anh ta có một tia nhìn sắc bén, giọng điệu rất chắc chắn, Hoàng Hạc Đình xác thực có chuyện nên trong lòng không khỏi hoang mang lo sợ, sắc mặt đen như đít nồi, thấp giọng hỏi: "Anh là người của ba tôi? Anh đang uy hiếp tôi?"

Cố Dần buông cổ áo Hoàng Hạc Đình ra, vỗ đầu của hắn như đang vỗ đầu chó con, nói: "Tôi chẳng phải là người của ai cả. Ngay cả con chó mà cậu bí mật nuôi cũng không thể bảo vệ được, vừa bất tài lại còn vô dụng, suốt ngày đeo bám theo em tôi để làm phiền, cậu không giỏi chuyện đó sao, tra nam cặn bã?"

"Tại sao tôi lại phải tin anh?" Hoàng Hạc Đình mặt càng đen hơn, bởi vì bất ngờ và xấu hổ, hắn thậm chí quên mất Cố Dần đang chửi hắn.

Cố Dần: "Có tin hay không thì tùy cậu, thời gian không chờ một ai."

Hai giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Hoàng Hạc Đình chảy xuống.

Sau khi lên đại học hắn đúng là có lén lút nuôi một con chó, mà việc này hắn làm cực kỳ bí mật, chỉ có hắn biết, ngay cả việc kia bại lộ với cha chỉ mới xảy ra hôm qua, tại sao người này lại biết được?

Tra công rõ ràng là đang do dự , Cố Dần áp sát vào tai Hoàng Hạc Đình, nhẹ giọng nói: "Tôi còn biết tên con chó là. . .Dejavu*.

"?!" Mắt Hoàng Hạc Đình trợn to như muốn lồi ra bên ngoài, miệng há to khiếp sợ nhìn chằm chằm Cố Dần.

Thu lại sự hung hăng sắc bén, nụ cười Cố Dần trở nên ôn hòa, sau khi nói ra thông tin khá lớn, hắn đã tạm thời ổn định được tra công cặn bã.

Ở trong sách, bên sâu trong nội tâm tra công vẫn luôn muốn thoát khỏi sự kiểm soát gắt gao của người cha mình, sau khi biết con chó mà mình bí mật nuôi bị cha giết chết, hắn lại một lần nữa rơi vào đáy vực sâu, trút hết sự tức giận và bất bình tột độ lên trên người Tạ Hề.

Câu chuyện 108 loại play, mà lại bắt đầu từ điều này.

Khụ khụ. . . Nghĩ tới miêu tả ở những phần khác trong sách, ánh mắt Cố Dần đảo qua, ý tứ cũng không quá tốt, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tạ Hề, trực tiếp nắm lấy tay hắn, bỏ vào trong túi của mình, kéo hắn tới phía đại học Nam Giang.

Mọi nguời đều choáng váng.

Thậm sự có người chiếm thế thượng phong trước mặt Hoàng Hạc Đình?

Còn trước mặt Hoàng Hạc Đình dắt tay con mồi của hắn?

"Tôi cược một tháng tiền cơm, Hoàng Hạc Đình không để cho hai người này đi."

"Đặt cược lớn, tôi đánh cược cho một học kỳ!"

Hoàng Hạc Đình hít một hơi thật sâu, vội vàng khởi động xe.

Chiếc xe không hề nhúc nhích.

Hoàng Hạc Đình đưa tay sờ hông, đột nhiên gầm lên một tiếng, "Đm! Chìa khóa xe trên thắt lưng của tôi đâu rồi!?"

Hắn treo chìa khóa xe ở trên thắt lưng tự dưng biến mất từ bao giờ?

Mà Tạ Hề, tay trái Tạ Hề bị Cố Dần nắm, tay phải thì nhét vào túi quần jean của mình.

Một chiếc chìa khóa lặng lẽ chui vào trong túi từ lòng bàn tay Tạ Hề.

ảnh xe:

*419(one for night): tình 1 đêm

*Dejavu: gốc của nó là 逮虾户 theo mình hiểu nghĩa là bắt tôm=))Bạn nào biết bảo mình với nha.

-Sẽ không có lịch ra chương cụ thể, khi nào mình rảnh mình sẽ edit

8/2/2022

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro