Chương 4: Tư chất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


✩✩✩

Chỉ thấy quầng sáng trên đỉnh đầu xuất hiện một đoàn thanh quang, cực kỳ mờ nhạt, phảng phất như ảo giác, nhưng nếu chăm chú nhìn kỹ thì nó thật sự tồn tại.

Quản sự trung niên thấy thế, có chút do dự bất định, sau đó nhìn về phía trưởng lão nội đường. Trưởng lão nội đường trầm ngâm chốc lát, nói: "Hạ hạ."

Từ Tử Thanh trong lòng "lộp bộp" một chút, biết là vô vọng trở về. Nghĩ đến lúc trước nhìn thấy cột sáng các màu, tư chất càng xuất chúng màu sắc càng sáng ngời, của cậu thì ánh sáng nhạt như khói nhẹ, quả thật là xa xa không bằng.

Nhưng hiện giờ chẳng những phải ở lại, mà tư chất còn là hạ hạ, sau này tiền đồ mờ mịt.

Âm thầm thở dài, tới đâu hay tới đó, Từ Tử Thanh cũng không nghĩ nhiều nữa.

Còn lại khoảng bốn năm người kiểm nghiệm linh căn, trong đó có một người tứ linh căn, bất quá là nhất thô tam tế (một mạnh ba yếu), tư chất trung hạ.

Kết quả lần này trong mười ba đệ tử phân gia Từ gia đến từ thành Phượng Lâm, sáu người có linh căn, tương đối không tồi. Nhất là Từ Tử Thục và Từ Tử Thiên tứ linh căn, hai người đều có tư chất trung hạ, trong huyết mạch phân gia, lại càng hiếm thấy.

Những đệ tử không có linh căn được thị nữ dẫn ra ngoài, đến ngoại đường Kính Vũ Các mong được các võ giả ưu ái, nếu vẫn không được chọn, sẽ được an bài ở lại một đêm, sáng sớm mai sẽ bị đưa về.

Từ Tử Thanh cùng năm người khác theo trưởng lão nội đường rời khỏi Điện Quan Linh, sau khi tiến vào một mảnh đất rộng lớn. Trưởng lão nội đường hô lên một tiếng vào không trung, trên trời cao đột nhiên xuất hiện một con ác điểu đáp xuống.

Chỉ thấy trên đầu màu hồng của nó có lông bạch vũ, chiều cao một trượng, hai cánh sau khi mở ra như một mảnh khinh vân, ngẩng đầu kêu to một tiếng, tiếng kêu lảnh lót, thanh phá trời cao, thần tuấn dị thường. Nhìn ngoại hình, con chim này vốn là tiên hạc, nhưng bất đồng với tiên hạc bình thường, cái mỏ dài bén nhọn, lại có màu vàng kim chói mắt.

Từ Tử Thục tâm tính tiểu nữ nhi, thấy con chim này, không khỏi than thở nói: "Bạch hạc thật đẹp!"

Trưởng lão nội đường cũng không cho rằng hành vi này là ngỗ nghịch, vuốt râu cười nói: "Đây là Kim Uế tiên hạc, có thể một ngày bay ngàn vạn dặm. Toàn bộ Đăng châu, chỉ có Từ gia tài lực phong phú, mới có thể nuôi dưỡng được loại linh cầm này."

Kim Uế tiên hạc không tầm thường, không chỉ có tốc độ phi hành cực nhanh, chở người cũng cực kỳ vững vàng. Hơn nữa tính tình tương đối ôn hoà, chỉ là hằng năm phải ăn một viên linh châu, bởi vậy gia tộc bình thường không nuôi nổi. Dù hào phú như Từ gia, cũng chỉ nuôi mười con mà thôi.

Tiên hạc sau khi đáp xuống, theo tiếng hô của trưởng lão nội đường chậm rãi nằm xuống. Trưởng lão nội đường vừa nhấc tay, đám người Từ Tử Thanh liền cảm thấy đứng không vững, thân hình đong đưa trên không, nhìn lại thì đã ngồi trên lưng tiên hạc. Lại một tiếng huýt gió, tiên hạc bay lên trời, lao thẳng vào đám mây.

Tiếng gió bên tai thổi phần phật, bên người mây trôi lượn lờ, Điện Quan Linh sớm đã không thấy bóng dáng. Từ Tử Thanh cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy tiên hạc bay cách mặt đất khoảng trăm trượng, lại không bay cao hơn nữa.

Ước chừng bay khoảng nửa khắc, tiên hạc nhẹ nhàng hạ xuống, đôi móng thép nắm lấy thảm cỏ, vững vàng mà dừng lại.

Chợt trưởng lão nội đường nhảy xuống, thân hình nhẹ nhàng, không mang theo một tia khói lửa nhân gian. Bởi vì có kinh nghiệm lúc trước, sáu người Từ Tử Thanh tự mình đi xuống, phần lớn là chậm rãi bò, Từ Tử Thanh cũng không ngoại lệ. Chỉ có Từ Tử Thục nhảy thẳng xuống, sau khi hạ xuống hai đầu gối hơi khuỵ xuống giảm lực xóc nảy, vừa lúc đứng vững vàng.

Trưởng lão nội đường vì vậy mà liếc mắt nhìn Từ Tử Thục một cái, Từ Tử Thục cũng không sợ, đối diện với trưởng lão cười nghịch ngợm. Trong mắt trưởng lão mang theo ý cười, xem ra có ấn tượng vô cùng tốt với Từ Tử Thục. Hiển nhiên là tướng mạo bản thân Từ Tử Thục chiếm ưu thế, hơn nữa tư chất cũng không thấp, nếu là một người có tư chất hạ hạ đứng trước mặt trưởng lão làm dáng, tất nhiên sẽ bị trách cứ "Tâm tư nóng nảy, không thể trọng dụng."

Từ Tử Thanh lúc này mới để tâm quan sát hoàn cảnh xung quanh. Chỉ thấy phía trước là mảnh sân trùng trùng điệp điệp, khó có thể đếm hết, mỗi cái sân đều lớn hơn rất nhiều với cái cậu từng thấy ở phân gia. Xa hơn là vô số đồng ruộng phì nhiêu, hồ nước, vườn hoa, bãi cỏ, các loại cây cảnh. Bên trái có một ngọn núi, ngọn núi cao mấy ngàn thước, xung quanh mây mù mênh mông, làm người ta không thể thấy quang cảnh trong núi, thậm chí nhìn lâu, còn sinh ra sợ hãi mãnh liệt.

Hiển nhiên không phải chỉ mình Từ Tử Thanh bị ngọn núi này hấp dẫn lực chú ý, mấy người khác cũng đều có vẻ mặt kinh hãi, quả thực không thể nhúc nhích.

Trưởng lão nội đường có lẽ do thường xuyên đưa các đệ tử có linh căn vào nội đường, nên đối với biểu hiện của mọi người là thấy nhưng không trách, chỉ phất tay áo dài rộng một cái, rất tự hào nói: "Ngọn núi này tên "Phi Thứu Sơn" là nơi các đệ tử ưu tú của tộc ta tiềm tu. Tu vi khác nhau, độ cao động phủ cũng khác nhau. Các ngươi hiện tại vừa tiến vào nội đường, chưa biết tiềm lực tu hành ra sao, không có tư cách đi lên."

Phi Thứu Sơn khí thế hào hùng, sớm đã làm mọi người sinh lòng hướng tới, hôm nay nghe nói không thể đi lên, mỗi người đều hiện ra thần sắc thất vọng.

Từ Tử Thanh cũng như vậy, bất quá trong lòng lại sinh ra ý tưởng khác. Cậu luôn cảm thấy, ngọn núi này không phải đơn giản như vậy... Trong lời trưởng lão nội đường còn sự tình chưa nói đến. Bất quá dù sao cũng là một vị trưởng lão, có thể hạ mình tới tiếp đãi những mao đầu tiểu tử như bọn họ đã hi quý, sao có thể quá đáng cầu ông giới thiệu tường tận được? Nếu muốn biết, e rằng sau khi thu xếp xong xuôi sau này mới hỏi thăm được.

Sau khi giảng giải sơ lược phân bố trong nội đường cho mọi người, trưởng lão dẫn bọn họ tới một tòa thiên điện. Thiên điện này cũng có một vị trưởng lão nội đường tọa trấn, hiện giờ liền ra tiếp tiếp, vị này chính là quản sự đứng đầu "Phi Linh Các".

Quản sự bộ dạng ục ịch, thấy trưởng lão nội đường lại đây, cười thân thiết nói: "Trương trưởng lão, ngài tới phối nơi ở cho tân đệ tử sao?"

Trưởng lão nội đường đối với vị quản sự này không khách khí như với tân đệ tử, chỉ gật đầu, nói: "Tổng cộng có sáu người. Hai tư chất trung hạ, một người tư chất hạ, ba người hạ hạ. Ngươi ghi chép lại đi".

Quản sự nhanh chóng lấy xuất ra một quyển sách lớn chừng bàn tay, bên trên đánh dấu đã hơn mười năm. Ông mở quyển sách ra, ghi tính danh và tư chất của sáu người Từ Tử Thanh, lại lấy ra một ngọc phù dài cỡ ngón cái, khắc ấn từng cái tên vào, rồi mới thu hồi.

Mấy đệ tử nhìn lướt qua ngọc phù, tên của bọn họ phát ra bạch quang, đều thập phần kinh ngạc, càng thêm cảm thấy người có tiên duyên của Tông gia đều có bản lĩnh rất lợi hại.

Quản sự lúc này mới cười nói: "Đã viết xong rồi."

Trương trưởng lão dẫn Từ Tử Thục và người có tứ linh căn tư chất tốt hơn một chút lên phía trước, nói với quản sự: "Hai người này ta sẽ dẫn đi tam viện bồi dưỡng, tư chất hạ thì ngươi đưa hắn đến tứ viện giao cho Phó Thanh. Còn lại ba người, ngươi xem tình huống rồi phân phối nhiệm vụ cho họ đi."

Quản sự kéo người có tư chất hạ tứ linh căn đến cạnh mình, luôn miệng nói với Trương trưởng lão: "Xin Trương trưởng lão cứ yên tâm, chút việc nhỏ này, ta nhất định làm được."

Từ Tử Thanh cùng hai người có ngũ linh căn khác cứ như vậy bị lưu lại nơi này, quản sự trực tiếp giao bọn họ cho một thanh niên mặt vàng vừa từ sau đi tới, chính mình thì mang theo người có tứ linh căn kia đi về hướng trong sân.

Còn lại ba người đều là tư chất hạ hạ, Từ Tử Thanh hai đời làm người, tâm tính cũng thành thục, vì vậy còn tốt chút, chỉ là trên mặt cố ý khẩn trương mà thôi. Nhưng hai người còn lại bất quá chỉ là thiếu niên hơn mười tuổi, thấy thái độ quản sự lạnh lùng như vậy, liền cảm thấy lo sợ. Hơn nữa ngoại trừ sợ hãi tiền đồ một mảnh mờ mịt của mình, còn có càng nhiều hơn là thương tâm.

Thanh niên mặt vàng tướng mạo tuy khó coi, nhưng ngoài dự đoán là tính tình khong tồi. Hắn thấy sắc mặt bọn họ đều rất khó nhìn, liền cười nói: "Không cần quá lo lắng, các ngươi mới đến, nhiệm vụ cũng sẽ không quá nặng nề."

Có một thiếu niên kinh hoàng hỏi: "Vâng, là nhiệm vụ gì vậy?"

Thanh niên mặt vàng ngữ khí ôn hoà nói: "Trước tiên ta giới thiệu một chút thường thức cơ bản trong nội đường tông gia Từ gia, sau đó sẽ giải thích tỉ mỉ. Những lời ta nói, các ngươi phải nghiêm túc nghe rõ."

Ba người tất nhiên là liên tục gật đầu.

Thì ra chỉ cần có linh căn thì sẽ có tư cách tiến vào nội đường, nhưng đồng dạng cũng phải phân ra ba bảy loại. Đứng đầu dĩ nhiên là Phi Thứu Sơn, thông thường chỉ có tu sĩ đạt tới Luyện Khí tầng ba trở lên, mới được phép tiến vào núi tu luyện. Mà đệ tứ mới đến có tư chất trên thượng đẳng, được phá lệ tiến vào. Từ gia tồn tại hơn vạn năm, thiên tài tư chất thượng đẳng không vượt quá mười người, có thể thấy người có tư chất tốt là khó gặp cỡ nào!

Ngoại trừ Phi Thứu Sơn, thì còn có rất nhiều sân khác cung cấp cho mọi người tu hành.

Trong chủ viện phía Đông, sân được chia thành bốn phần. Trong đó đứng đầu sẽ được gọi là "Nhất viện", đệ tử nhập môn có tư chất trung thượng có thể tiến vào tu luyện, nội môn cung cấp linh dược, công pháp, tự do, tài nguyên, trưởng lão chỉ điểm, đều tốt hơn các viện khác, "Nhị viện" đứng thứ hai, đệ tử tư chất trung đẳng đều có thể tiến vào, các phương diện tài nguyên hơi kém "Nhất viện" một bậc. Vì thế suy ra, "Tam viện" cho phép đệ tử tư chất trung hạ tiên vào, "Tứ viện" thì cho phép đệ tử tư chất hạ đẳng tiến vào.

Thấp hơn tư chất hạ đẳng, chỉ có thể đến Nam viện, ở chung với người hầu. Cũng có thể học tập một ít công pháp, nhưng chỉ là công pháp dễ hiểu nhất, thân phận cũng kém một bậc, tuy trên danh nghĩa không bị xưng là tôi tớ, nhưng thực tế địa vị cũng không sai biệt lắm.

Những đệ tử đó hoặc là mỗi tháng hoàn thành nhiệm vụ để trao đổi, lợi ở chỗ có thể lấy được thứ mình muốn; hoặc là trường kỳ ở một nơi làm tạp vụ, lĩnh tài nguyên đều cố định, lợi ở chỗ ổn định, nhưng chỉ sợ khó được người nhớ tới; hoặc là vứt bỏ tự tôn lựa chọn hầu hạ một ít đệ tử có thể vào chủ viện phía đông —— nếu như có thể học được một vài thứ, vận khí tốt, nói không chừng có thể đề cao thực lực đến trên Luyện Khí tầng ba, nếu được một trưởng lão coi trọng, có thể trở thành quản sự nội đường, cũng coi như có chút thành tựu.

Nếu như nói các đệ tử tư chất tốt được Từ gia nuôi dưỡng, thì các đệ tử tư chất hạ hạ chính là tự mình nuôi mình.

Bất quá đừng chỉ nhìn phong quang hiện giờ của các đệ tử tư chất tốt, áp lực của họ cũng rất lớn. Tu sĩ tiến vào Luyện Khí hậu kì, thọ mệnh tăng lên hai trăm tuổi, nhưng nếu không trong vòng hai trăm năm thăng lên Trúc Cơ, kết quả của bọn họ là thọ nguyên tận, sau đó tử vong.

Dòng họ Từ gia thị vì phát triển lâu dài, cũng có một quy định, chính là người trong chủ viện phía Đông, chỉ cần trong vòng năm mươi tuổi đạt đến Luyện Khí tầng ba, có thể tiến vào Phi Thứu Sơn tiềm tu. Các đệ tử đã một trăm năm mươi tuổi nhưng tu vi dưới Luyện Khí tầng năm sẽ bị chuyển thành quản sự cấp cao, thân phận bình thường; dưới tầng tám trên tầng năm, chuyển thành trưởng lão nội đường, vì tông gia cống hiến, mà từ tầng tám đến dưới Trúc Cơ, chuyển thành thái thượng trưởng lão, một bên làm cường giả của gia tộc thỉnh thoảng xuất lực chấn nhiếp các gia tộc khác, một bên tiếp tục tu luyện cố gắng đột phá Trúc Cơ.

Về cơ bản nếu tới tuổi rồi mà không đột phá, thì người này trên lưng sẽ xuất hiện rất nhiều tục vụ, càng khó có thể tiến triển. Cho nên ai cũng không hy vọng bị chuyển thành quản sự trưởng lão gì đó, đều muốn có nhiều tài nguyên hơn để gia tăng tu luyện. Đó là lí do những đệ tử này thường cạnh tranh nhau rất kịch liệt.

Hiện tại có ba tân đệ tử tư chất hạ hạ trước mặt này, chỉ có ba con đường lựa chọn như vậy.

Thanh niên mặt vàng cười cười, hỏi bọn họ: "Các ngươi lựa chọn thế nào?"

_oOo_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro