Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất Bác từ công ty đi ra, nhìn người đi tới đi lui, trong lòng không biết là đang suy nghĩ gì. Về đến nhà, cảm giác căn nhà đặc biệt quạnh quẽ, một chút cảm giác ấm áp cũng không có.

Ngày hôm sau, Nhất Bác không có tâm tình đi làm liền xin nghỉ bệnh ở nhà nghỉ ngơi, vậy mà cũng không được yên ổn.

" Ting, ting, ting..."

Nhất Bác nghĩ thầm: " Là ai đến?" Nhìn qua chiếc gương nhỏ trên cửa, nhìn thấy được một gương mặt cực kỳ không muốn nhìn thấy.

Nhất Bác mở cửa lạnh giọng hỏi: " Cô tới đây làm gì?"

Nhất định muốn là rõ sự tình với cậu trai trẻ hôm qua. Tân Nhụy ho khan một tiếng nói: " Tôi tới tìm cậu vì chuyện hôm qua!"

" Vô vị!" Nhất Bác để lại hai chữ liền đóng cửa. Cũng không thèm nhìn lại cánh cửa trên.

" Này, ngươi cái đứa trẻ này sao lại không có phép tắc như vậy?" Tân Nhụy thấy cậu không mở cửa tức giận nói.

Tân Nhụy vẫn lỳ đòn tiếp tục đứng nhấn chuông cửa, vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Liền vô phép mà hét lên ở ngoài cửa nói: " Này, cậu không biết tôi cùng Chiến ca có quan hệ gì sao?"

Nhất Bác nghe được 2 chữa Chiến Ca, thì lại đi ra mở cửa cho Tân Nhụy. Hừ tiểu tam đến giáo huấn chính thất!.

Nhất Bác mở cửa ra nói: " Đứng ở đây nói đi!"

" Ta không!" nói rồi chen người mà vào. Nhất Bác không cản ả ta, dù sao ở góc độ một người đàn ông có lễ giáo cũng không thể đối với nữ nhân làm ra hành động gì quá đáng được.

Tân Nhụy vừa vào bên trong, xem như nhà mình ngồi ở trên ghế salon nói:

" Khách đến nhà, ngay cả mời nước cũng không mời sao?"

" Đối với khách mời hung hăng như cô, cần gì phải khách khí?"

Nhất Bác không thích cùng Tân Nhụy nhiều lời tán nhảm, liền nói: " Có lời gì, nói thẳng!"

" Này đứa trẻ như ngươi, không hiểu được phải tôn trọng trưởng bối. Ta tên tân Nhụy, ngươi có thể gọi ta là tỷ tỷ, dù sao ta cùng Chiến ca quan hệ không bình thường!" Tân Nhụy vô sĩ nói.

A, gọi tỷ tỷ, lớn gần bằng tuổi mẹ ta, trên mặt đầy phấn, ra ngoài không soi gương sao? Nhất Bác nhất thời không lên tiếng.

Tân Nhụy cho rằng mình thành công dùng thân phận ép được cậu, liền tiếp tục nói: " Ta là vợ chưa cưới của Chiến ca, chúng ta đã gặp mặt cha mẹ. Ngươi tốt nhất thu hồi thủ đoạn, đừng có mơ mộng nữa!" Nói qua, còn cố ý giơ tay để Nhất Bác thấy chiếc nhẫn cưới trên tay.

Nhất Bác nhìn chiếc nhẫn kia càng chói mắt, càng khiến tâm đau đớn. Thì ra mình chỉ là người qua đường!

Tân Nhụy thấy nói cũng không xê xích gì nhiều, liền hiểu đứa trẻ này không thức thời.

Tân Nhụy đi rồi, Nhất Bác trong lòng sinh phiền muộn, mấy ngày này phát sinh nhiều việc. Trong lòng có một những cảm xúc không nói ra được, không có chỗ phát tiết. Quyết định đi siêu thị mua bia, vừa đi vừa uống, kết quả đi tới cổng công ty Tiêu Chiến.

Nhất Bác cũng không biết vì sao lại đi tới nơi này. Chuẩn bị sắp đến, từ đằng xa nhìn thấy Tiêu Chiến từ công ty đi ra, bên cạnh là Tân Nhụy khoác tay anh. Khung cảnh trông giống như vợ chồng thực sự.

Nhất Bác vì có rượu trong người, chạy ngay đến trước mặt anh, cậu đẩy Tân Nhụy ngã xuống đất.

" A!" Tân Nhụy giả vờ đau đớn, rơi nước mắt, dáng vẻ là để nam nhân nhìn thấy đều muốn bảo vệ.

Tiêu Chiến nhìn cún con từ đâu lao ra, trên mặt xuất hiện hai cái vệt đỏ ửng do rượu, thực sự không chịu nổi cậu như vậy mà xuất hiện trước mặt mọi người.

Tiêu Chiến một tay vác Nhất Bác lên muốn vác người nhét vào trong xe, Nhất Bác vẫn nhìn người đang ngồi trên đất ôm lấy đầu gối nói: " Cách xa BẠN TRAI của tôi ra một chút! Tiêu Chiến nhét người vào xe liền lái xe rời đi. Những người bên cạnh đều đang đứng xem kịch hay, đều kinh sợ đến mức không nói nên lời. Cảm thán Tiêu tổng thật mạnh mẽ. Tân Nhụy ngồi dưới đất, móng tay bấm vào lòng bàn tay đến mức sắp trào máu, dáng vẻ kia cực kỳ chật vật.

Về đến nhà, Tiêu Chiến đem người đang bám vào người anh như bạch tuột, ném tới trên giường. Dọc đường về cậu đều ăn nói linh tinh, làm cho Tiêu Chiến đen cả mặt. Gì mà " Chiến ca, không cần em nữa!" Nhóc con còn uống nhiều như vậy, vẫn là do anh quản quá lỏng chăng. Nói rồi Tiêu Chiến cởi cravat rồi cũng lên giường!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro