Chương 2: Trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nibbles

"Không cần...... Không cần...... Ta không đáng......"

Tô Ngôn Sơ từ trong cơn mê sợ hãi ngồi bật dậy, trái tim đập mạnh liên hồi.

Nàng ấn ngực, nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện bản thân đang ngồi trên giường của mình.

Nơi này là khuê phòng* của nàng!

*Phòng của thiếu nữ thời xưa.

Nàng có chút mờ mịt, nàng không phải bị Tô Yên Nhiên cùng Vân Thiên Trọng hại chết ở khu vực săn bắn Li Sơn sao?

"Đại tiểu thư, người sao thế? Gặp ác mộng?"

Thị nữ Thanh Thanh vội vàng chạy lại, duỗi tay khẽ vuốt lưng nàng.

Tô Ngôn Sơ nhìn Thanh Thanh, có chút sững sờ.

Đây là Thanh Thanh tràn đầy sức sống thanh xuân.

Nàng duỗi tay bắt lấy cánh tay Thanh Thanh, nàng có chạm vào! Hiện tại nàng không phải linh hồn.

"Ta không chết sao? Ta còn sống sao?" Nàng lẩm bẩm mở miệng, phảng phất bị ác mộng giữ lại.

"Ha ha ha ——" Thanh Thanh cười duyên ra tiếng, "Có phải đại tiểu thư ngủ đến hồ đồ không ạ? Đang yên đang lành, sống chết cái gì? Đại tiểu thư nhanh đứng lên đi, đợi lát nữa nội thị* tới tuyên chỉ."

*người trong cung

"Tuyên chỉ?"

Tô Ngôn Sơ cảm giác có chút mê man, nàng nhớ rõ ràng nàng đã chết, là bị hai con chó Tô Yên Nhiên và Vân Thiên Trọng hại chết, chết rất thảm.

Sau đó Vân Bắc Hàn đuổi tới, giúp nàng báo thù xong cũng tự sát.

Ký ức rõ ràng như vậy, bây giờ trong ngực nàng vẫn còn lưu lại hận ý đối với hai người kia, và cảm giác tội lỗi đối với Vân Bắc Hàn.

Sẽ không phải là giả.

Vậy tình huống hiện tại là như thế nào?

Nàng lặng lẽ nhéo đùi mình một chút, đau đến nàng mức nàng suýt chảy nước mắt

Thanh Thanh không chú ý tới sự khác thường của nàng, một bên đem mành vắt lên, một bên mở miệng nói: "Chính là thánh chỉ ban hôn cho người và Hàn Vương đó, ngày hôm qua lão gia có nói qua, người không nhớ rõ sao?"

Tô Ngôn Sơ giật mình, nàng nghĩ, bản thân hẳn là trọng sinh. Hẳn là trọng sinh trở lại ngày bệ hạ ban hôn cho nàng cùng Vân Bắc Hàn.

Thanh Thanh đem mành treo xong, lại bắt đầu dọn dẹp giường: "Đại tiểu thư, nếu bệ hạ thật sự đem người tứ hôn với Hàn Vương, vậy nên làm sao bây giờ? Nghe nói Hàn Vương này máu lạnh thích giết chóc, là đại ma quỷ......"

"Đừng nói bậy!" Tô Ngôn Sơ thoáng nhíu mày, đánh gãy lời nói của Thanh Thanh.

Nghĩ đến sau khi nàng bị hại chết, hắn giúp nàng báo thù rửa hận, còn tự vẫn, nàng cảm thấy người này cũng không máu lạnh vô tình như người đời nói.

Nàng không cho phép người khác nói hắn như vậy.

"Thanh Thanh biết sai rồi, nô tỳ đi múc nước rửa mặt cho đại tiểu thư ngay." Thanh Thanh nhìn ra sự không vui trong mắt Tô Ngôn Sơ, vội vàng mở miệng lấy lòng.

Nói xong, Thanh Thanh lè lưỡi, chạy chậm ra ngoài.

Tô Ngôn Sơ ngồi trên giường, như suy tư gì mà nhìn về phía cửa.

Nếu nàng thật sự trọng sinh về ngày bệ hạ tứ hôn, vậy đợi lát nữa hai súc sinh kia nhất định sẽ tới tìm nàng, lừa gạt nàng cự tuyệt việc thành thân với Vân Bắc Hàn.

Vân Thiên Trọng, Tô Yên Nhiên, ta đã trở về, các ngươi đã chuẩn bị tốt sao?

-

Quả nhiên, lúc Thanh Thanh bưng nước vào đã nói cho nàng: "Trọng vương điện hạ và nhị tiểu thư đến, nô tì đã để cho bọn họ chờ ở phòng khách."

"Ừ." Tô Ngôn Sơ tiếng nói nhàn nhạt, không có gì mặt khác biểu tình. Ngược lại là bình đạm mà rửa mặt chải đầu, phảng phất thờ ơ đối với hai người kia.

Thanh Thanh cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Trước kia đại tiểu thư rất thích hai người này, chỉ cần là bọn họ tới, đều là dùng tốc độ nhanh nhất để sửa soạn, sau đó vội vàng đi ra ngoài gặp hai người này.

Thế mà hôm nay lại rất nhàn nhã.

Tuy rằng không biết vì sao, nhưng nàng ta cảm thấy đại tiểu thư nhà mình làm cái gì cũng đều đúng hết.

Nghĩ lại, nàng ta tính toán định giúp tiểu thư nhà mình tìm y phục sẽ mặc trong hôm nay, cho nên hỏi một câu: "Đại tiểu thư, hôm nay người muốn mặc y phục màu gì nha?"

"Màu đỏ." Tô Ngôn Sơ không cần nghĩ ngợi mà nói hai chữ.

Thanh Thanh cảm thấy rất kỳ quái, đại tiểu thư của bọn họ trước kia không thích quần áo màu đỏ, mỗi lần may quần áo đều bỏ qua màu đỏ.

"Đại tiểu thư, người trước kia không phải không thích quần áo màu đỏ sao? Hôm nay sao lại bỗng nhiên muốn mặc màu đỏ. Nô tỳ còn không nhớ rõ người có quần áo màu đỏ hay không nữa." Thanh Thanh mở ra tủ quần áo, một bên tìm, một bên nói.

"Bỗng nhiên hôm nay ta rất muốn thử một chút, ngươi tìm đi, tìm không thấy lại nói sau."

Số lần Tô Ngôn Sơ gặp Vân Bắc Hàn không nhiều lắm, cũng chỉ có hai lần.

Hai lần hắn đều mặc áo gấm màu đỏ.

Nàng tuy rằng không thích y phục màu đỏ, nhưng chắc là hắn thích đi?

-

Thanh Thanh lục tung tủ, cuối cùng ở ngăn cuối tìm được rồi một bộ quần áo màu đỏ.

Quần áo rất mới, còn chưa mặc lần nào.

Tô Ngôn Sơ mặc quần áo vào, lại nhìn khuôn mặt tinh xảo, chải tóc xong, mới chậm rì rì đi đến phòng khách.

Đi vào cửa phòng khách, nàng liếc mắt một cái đã thấy được Tô Yên Nhiên và Vân Thiên Trọng ngồi bên trong.

Cảnh tượng đời trước nàng bị hai người này đâm xuyên xương bả vai, treo lên, lại bị đóng mười cái ly hồn đinh lại hiện lên.

Từng hình ảnh hai người đắc ý, kiêu ngạo mà nói nàng ngu ngốc, từng cái từng cái hiện lên.

Một cỗ hận ý ở lồng ngực tụ lại không thể tiêu tan.

Ánh mắt nàng lạnh băng, vô thức mà dùng sức nắm chặt chuôi ngọc của chiếc quạt.

"Răng rắc ——"

Chuôi ngọc của chiếc quạt phát ra tiếng đứt gãy.

"Đại tiểu thư, người sao thế? Tay có bị thương hay không?" Thanh Thanh bị hoảng sợ, vội vàng từ trong tay Tô Ngôn Sơ đoạt lấy quạt ngọc, còn thuận tiện xem xét tay nàng một chút.

"Ta không có việc gì." Tô Ngôn Sơ đem hận ý áp chế dưới đáy lòng, nhàn nhạt mà mở miệng nói, "Chính là cây quạt bạch ngọc này hơi giòn."

Kỳ thật nàng không cần thiết phẫn hận như vậy, bởi vì sống lại một đời, nàng nhất định phải làm này hai người như này giống như chiếc quạt ngọc kia, đầu lìa khỏi xác.

Đây là chuyện sớm muộn, cũng không cần sốt ruột.

Nghĩ rồi nàng cất bước tiến vào phòng khách.

"Tỷ tỷ......" Tô Yên Nhiên nhìn đến Tô Ngôn Sơ, thoáng giật mình, sau đó mở miệng hỏi, "Tỷ tỷ hôm nay sao lại mặc màu đỏ?"

Tô Ngôn Sơ này một thân quần áo màu đỏ, hoa văn phượng hoàng dùng chỉ vàng thêu, cực kì xinh đẹp.

Vốn dĩ làn da của nàng rất trắng. Dưới sự trợ giúp của y phục màu đỏ, càng hiện lên mềm mại, kinh diễm không thể cưỡng lại.

Vân Thiên Trọng nhìn thấy Tô Ngôn Sơ như vậy, liền thất thần trong chốc lát.

Thấy sự thất thần trong chốc lát ở trong mắt Vân Thiên Trọng, trái tim Tô Yên Nhiên có chút vặn vẹo đố kỵ, nàng ta không nghĩ tới Tô Ngôn Sơ mặc màu đỏ sẽ kinh diễm như vậy, ngay cả Vân Thiên Trọng cũng nhìn đến ngây người.

"Ta muốn mặc thì mặc, chẳng lẽ ta còn không thể mặc màu đỏ?" Tô Ngôn Sơ làm lơ phản ứng cả hai người, khắc chế sự xúc động muốn bóp chết hai người, nhàn nhạt mở miệng, biểu tình không chút để ý.

"Không có, chỉ là cảm thấy tỷ tỷ mặc màu đỏ thật xinh đẹp." Tô Yên Nhiên kìm lại suy nghĩ trong lòng mà khen ngợi một câu.

Tô Ngôn Sơ lại không muốn nghe người này dài dòng, trực tiếp mở miệng hỏi: "Tìm ta làm cái gì?"

Vân Thiên Trọng đi đến trước mặt Tô Ngôn Sơ, nhìn về phía nàng thật lâu, vẻ mặt thâm tình mà mở miệng: "Ngôn Sơ, nghe nói phụ hoàng ban hôn cho nàng và Hàn Vương, ta nghe thấy tin tức này thì trong lòng rất không dễ chịu...... Ta......"

Khóe miệng Tô Ngôn Sơ cong lên đầy ý cười trào phúng, nhìn Vân Thiên Trọng giả vờ một bộ dáng thâm tình như vậy, nàng cảm giác có chút buồn nôn.

Người này chính là như vậy, thích nhất làm bộ làm tịch, nói chuyện chỉ nói một nửa, sau đó vô tình cố ý mà ám chỉ hắn thích nàng.

Kiếp trước nàng còn tin là thật, thậm chí cảm thấy nếu hắn thích nàng, lại là một người quen thuộc như vậy, thì gả cho hắn cũng được.

Nhưng thẳng đến trước khi chết mới biết được, vốn dĩ hắn làm bộ làm tịch, làm bộ thích nàng, chính là dẫn dắt nàng kháng chỉ từ hôn.

Thật sự là thứ chó má.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro