Chương 6: Mắt của ngươi thật đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Nibbles

Nàng vốn dĩ còn tưởng rằng, tứ hôn là ý của hoàng đế.

Nhưng hiện tại ngẫm lại, nếu không có sự đồng ý của Vân Bắc Hàn, hoàng đế sao có thể tự tiện tứ hôn.

Nếu hắn để cho hoàng đế ban hôn cho hai người, đó chính là thích nàng, muốn cùng nàng ở bên nhau?

Chẳng qua những điều hắn trải qua trước đó, dường như chẳng có chút liên quan nào đến nàng.

Vậy vì sao hắn lại có tình cảm sâu đậm với nàng như vậy? Sâu đến mức có thể vì nàng báo thù, vì nàng mà chết.

Ở trong trí nhớ của nàng, nàng với Vân Bắc Hàn cũng không có chút qua lại nào.

Chẳng lẽ ——

Chẳng lẽ đoạn thời gian hai người gặp nhau là đoạn kí ức nàng đã bị mất đi trước kia?

Trước khi được ban hôn hai năm, ở Hoành Đoạn Sơn nàng đã gặp một số sự cố.

Nhưng cụ thể đã xảy ra cái gì, nàng không nhớ rõ, bởi vì từ sau khi trở về từ núi Hoành Đoạn Sơn, rất nhiều chuyện nàng đã không nhớ rõ.

Có thể nhớ kỹ chỉ có phụ mẫu, huynh đệ, cùng với thân phận của bản thân.

Mặt khác càng cố nhớ thì càng mơ hồ.

Xem ra nàng phải nghĩ biện pháp tìm lại ký ức trước kia mới có thể hiểu rõ ràng Vân Bắc Hàn vì sao có thể vì nàng làm được đến đấy.

Nàng trầm mặc một hồi lâu, dùng mồi lửa đem tư liệu trong tay đốt, ném vào trong sọt rác.

"Đại tiểu thư, Tứ thiếu gia lại tới nữa, nói là muốn xin lỗi với người, người vẫn là không gặp sao?" Thanh Thanh đi đến, mở miệng hỏi.

"Không gặp." Tô Ngôn Sơ xác định kia một phần tư liệu đều đốt sạch mới duyên dáng tựa vào ghế, có chút lười biếng mà mở miệng nói.

Thanh Thanh nhìn thoáng qua đại tiểu thư đang nhàn nhã, nhớ tới Tứ thiếu gia ở bên ngoài sốt ruột như con kiến đang trên chảo nóng, không khỏi nở nụ cười: "Nô tì thấy Tứ thiếu gia là thật sự biết sai rồi, đại tiểu thư tại sao vẫn không muốn gặp?"

"Hắn biết sai thì ta phải tha thứ cho hắn?" Tô Ngôn Sơ không chút để ý mà nói một câu.

Tô Hữu An chính xác là đến để giải thích tại sao hắn trước đấy phạm phải sai lầm như thế, nàng cũng không nghĩ tới sẽ để ý tới hắn.

Bằng không thì hôm nay xin lỗi, ngày mai vẫn sẽ bởi vì Tô Yên Nhiên cố tình châm ngòi ly gián, lại tới ghê tởm nàng.

Tha thứ một lần thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, nàng ngại phiền phức.

Thanh Thanh thập phần thượng nói: "Có tha thứ cho ngài ấy hay không, tất nhiên phải xem đại tiểu thư có nguyện ý hay không, người không muốn thì cứ mặc kệ ngài ấy. Còn có một việc, đó là Trọng vương điện hạ và nhị tiểu thư vừa mới cho người tới đưa thiệp, hẹn người ba ngày sau đi đến khu vực săn bắn Li Sơn săn thú, người đi không?"

"Đi!" Tô Ngôn Sơ gật đầu, nhàn nhạt đáp ứng.

Khu vực săn bắn Li Sơn, là nơi mà đời trước nàng bị này hai người hại chết.

Đời trước, cũng là bọn họ hẹn nàng đi khu vực săn bắn Li Sơn.

Khi đó bởi vì quá mức tín nhiệm hai người này, nàng không có phòng bị cái gì, uống phải nước đã bị hạ dược, cho nên tạm thời bị mất đi linh lực, để cho bọn họ có cơ hội bắt được.

Hiện tại, còn chưa tới thời gian lúc trước chết.

Khu vực săn bắn Li Sơn, kỳ thật bọn họ cũng thường xuyên đi, mỗi năm đều đi vài lần.

Nhưng ở đời trước, vào lúc này, hẳn là không có đi khu vực săn bắn Li Sơn.

Nhưng nàng cũng không ngoài ý muốn, bởi vì nàng lựa chọn đồng ý hôn sự với Vân Bắc Hàn, không thể nghi ngờ rằng đã ảnh hưởng kế hoạch của bọn họ.

Hiện tại khẳng đinh bọn họ đã luống cuống tay chân, tính toán làm chút sự tình gì đó để thay đổi chuyện này.

Cho nên phát sinh một chút chuyện đời trước không có phát sinh cũng là việc bình thường.

Nàng ngược lại muốn xem xem, bọn họ có thể chơi ra cái quỷ kế gì.

-

Chạng vạng hai ngày sau.

Tô Ngôn Sơ ở ngoài phủ Trọng vương, tìm tửu lầu muốn một phòng, gọi chút đồ ăn.

Nhưng ý định của nàng cũng không phải muốn ăn cơm, mà là muốn nhìn chằm chằm xem Vân Thiên Trọng có động tĩnh gì.

Ngày mai chính là ngày bọn họ muốn hẹn nàng đi săn thú.

Nếu Vân Thiên Trọng bọn họ có kế hoạch gì, khẳng định sẽ bố trí trong ngày hôm nay.

Nàng chính là muốn nhìn rõ ràng kế hoạch của bọn họ, chuẩn bị phòng bị cho tốt.

Vào lúc ban đêm, có bóng đen đột nhập vương phủ của Vân Thiên Trọng.

Tô Ngôn Sơ ánh mắt sáng lên, liền phảng phất giống như thả câu lâu ngày có con cá cắn câu.

Nàng thi triển bộ pháp, lặng yên đi theo phía sau, cuối cùng đi theo hắc ảnh đi tới bên ngoài thư phòng của Vân Thiên Trọng

Hắc ảnh tiến vào thư phòng, mà nàng nhảy lên trên nóc nhà.

Nàng thật cẩn thận mà rời một mảnh ngói, liền có ánh sáng nhạt truyền ra.

Nàng thông qua lỗ nhìn vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy ở phòng trong Vân Thiên Trọng đang ở cùng người mặc quần áo đen bàn giao công việc.

Bất quá, nàng còn chưa xem rõ ràng, đôi mắt đã bị một bàn tay hơi lạnh bịt kín.

Nàng kinh hãi, sẽ là người nào, đi đến bên cạnh cô, nàng đều không có nhận thấy được?

Nàng muốn động thủ, lại bị người nọ vòng tay giam vào trong lòng ngực.

"Là ta, Vân Bắc Hàn."

Một giọng nói lạnh lùng dễ nghe, không mang theo bất cứ cảm xúc gì, cũng không có bất luận tạp chất gì truyền vào trong tai nàng, dễ dàng khiến cho nàng toàn thân thả lỏng lại.

Linh lực vừa ngưng tụ, cũng tản mất.

Có lẽ là đời trước hồn thể nhìn thấy sự việc kia, làm nàng biết Vân Bắc Hàn sẽ không hại nàng.

Người đời tuy rằng đều đang nói Hàn Vương lạnh băng thích giết chóc, nhưng nàng xác thật không sợ hắn.

Nàng muốn đưa tay đem tay của Vân Bắc Hàn kéo xuống để nhìn rõ ràng tình huống trong phòng.

Mà Vân Bắc Hàn lại không phối hợp, không chút lung lay mà che lại mắt nàng.

"Buông tay." Tô Ngôn Sơ nhàn nhạt nói.

"Đừng nhìn hắn! Đừng nhìn hắn, được không?"

Vẫn là cái tiếng nói thanh lãnh lạnh thấu xương, nhưng nàng lại nghe ra một tia run rẩy cùng khắc chế, còn mang theo khẩn cầu như có như không.

Nàng nhớ tới kiếp trước nghe hắn từng nói, nàng nhìn Vân Thiên Trọng liếc mắt một cái, hắn liền muốn ở trên người Vân Thiên Trọng thọc một cái lỗ thủng, là bởi vì sợ nàng chán ghét mới liều mạng khắc chế.

Tâm nàng co lại một chút, có chút không đành lòng, cho nên khóe miệng cong lên, cười khẽ ra tiếng: "Được, không nhìn."

Nói xong, nàng đứng thẳng người, quyết định không hề chú ý sự tình trong thư phòng.

Vân Bắc Hàn sau khi nghe nàng đáp ứng, buông lỏng đôi tay đang che mắt nàng ra

Nàng chớp chớp mắt, thích ứng một chút, mới thấy rõ ràng Vân Bắc Hàn ở bên cạnh.

Người này vẫn như cũ, đường hoàng mặc một thân màu đỏ, mái tóc đen chỉ là tùy ý buộc lại, gió đêm thổi nhẹ một cái, liền tùy ý phiêu tán.

Thiếu niên tuyệt mỹ, hồng bào phiêu dật, ở dưới ánh trăng bao phủ, yêu dị mà đẹp.

Trên khuôn mặt trắng tuyệt mĩ của hắn không có biểu tình gì, nhưng đôi mắt nhìn nàng lại rực rỡ lấp lánh, giống ngôi sao trên bầu trời, thập phần đẹp đẽ.

Nàng theo bản năng mà vươn tay lên vuốt ve đôi mắt hắn một chút.

Ý thức được người con gái ở trước mặt chạm vào mình, Vân Bắc Hàn cả người cứng lại.

Trong lòng hắn có một ý nghĩ đang kêu gào, muốn đem nàng kéo vào trong lồng ngực, gắt gao khóa lại, không bao giờ để nàng rời đi.

Nhưng hắn không dám có bất luận động tác gì, sợ kinh động đến nàng.

"Đôi mắt của ngươi thật xinh đẹp." Tô Ngôn Sơ nói một tiếng, buông tay xuống.

Được nàng khen một câu, Vân Bắc Hàn môi mỏng nhẹ nhấp, nhẹ nhàng nói ra một câu: "Ngươi muốn sao?"

Tô Ngôn Sơ sửng sốt, hắn bỗng nhiên thốt ra một câu như vây là có ý tứ gì?

Chẳng lẽ nàng muốn, thì hắn còn muốn xẻo xuống dưới đưa nàng sao?

Bất quá ngẫm lại đời trước khi còn là hồn thể nghe được lời hắn nói, nàng cảm giác Vân Bắc Hàn đối nàng giống như có chút cố chấp, thậm chí điên cuồng tiếp cận.

Nàng không dám xác định, hắn có phải ý tứ này hay không.

Cho nên nàng thử hỏi một câu: "Nếu ta nói muốn, chẳng lẽ ngươi sẽ đem nó xẻo xuống cho ta?"

Vân Bắc Hàn nhấp môi, không muốn trả lời, bởi vì hắn vẫn là sợ dọa đến nàng. Nhưng cuối cùng hắn vẫn gật gật đầu.

Hắn chính là nghĩ như vậy.

Tô Ngôn Sơ ngạc nhiên mà nhìn hắn, vì sao hắn lại có ý nghĩ như thế? Là bởi vì những việc đã trải qua mấy năm nay sao?

-----

Chúc mọi người năm mới vui vẻ <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro