Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai tay cậu ta cầm cốc cà phê, đầu ngón tay dần có chút trắng, cậu ta ngẩng đầu lên gian nan nở một nụ cười:" Anh có thể đến gặp anh ấy một chút được không?".

Tôi có chút kinh ngạc, sững sờ nhìn cậu ta "Tại sao?"

"Tôi chỉ muốn anh giúp tôi thôi. Anh ấy rất đáng thương. Anh ấy yêu anh suốt tám năm, anh cũng biết tám năm là khái niệm gì. Kháng chiến đều có thể kết thúc, nhưng anh ấy vẫn không thể nào quên được anh."

Tôi nhíu mày nói "Cậu chấp nhận buông tay ?"

Cậu ta lắc lắc đầu nói "Không buông được cũng phải buông , nếu như tôi vẫn luôn không tìm đến anh, anh ấy sẽ luôn chôn đoạn tình cảm này ở trong lòng."

Tôi cười cười, cũng không có lên tiếng, bởi bệnh của tôi nên từ lâu đã dưỡng thành tính cách nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện , tôi nghĩ tôi không thể đáp ứng cậu trai này. Tuy rằng chuyện này quả thật làm cho tôi rất bất ngờ, thế nhưng tôi không muốn tự gây phiền phức.

Tôi là người sắp có gia đình , lần này trở về cũng chỉ là gặp gỡ mấy anh em tốt trước đây cùng bọn họ gặp mặt ôn chuyện, sau đó tôi sẽ nhập cư ở nước ngoài, thời gian về nước rất ít, hay đúng hơn, nếu không có gì ngoài ý muốn tôi cũng sẽ không trở về nữa.

Tôi dứt khoát từ chối. Cậu ta hạ thấp mí mắt, có chút mất mát.

Chúng tôi đi ra ngoài cửa, một chiếc xe thể thao từ bên cạnh người chúng tôi sượt qua, rồi ngừng lại cách đó vài bước chân.

Một người đàn ông bước xuống từ trên xe, hắn xanh mặt đi tới dùng sức nắm lấy cổ tay cậu trai"Tư Minh, em đang làm gì?muốn ở sau lưng anh tìm nam nhân khác? Hả?"

Cậu trai có chút kinh hoảng quay sang nhìn tôi,người đàn ông kia cũng theo ánh mắt của cậu ta nhìn về phía tôi, sửng sốt một chút, buông cánh tay cậu tên Tư Minh kia xuống. Khuôn mặt trong nháy mắt cứng ngắc

Sắc mặt trở nên hơi eo hẹp "Dư... Dư... Trì... Dư."

Tôi gật gật đầu đánh giá hắn, ngũ quan trong sáng, thâm thúy. Dáng người khá cao. Là một nam nhân có vẻ ngoài xuất sắc
Nhưng tính cách quá nóng nảy, tim của tôi không tốt, không thích cùng người như vậy tiếp xúc.

Tôi nhẹ nhíu mày ,may là vừa nãy tôi không đáp ứng cậu ta, tính khí của người như vậy, tôi rất khó để đối mặt.

Tôi hướng Tư Minh ra hiệu, quay người liền đi.

Ở chỗ rẽ trên cửa thủy tinh, tôi thấy ánh mắt của hai người bọn họ đều dừng lại trên người tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro