Chương 5:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã ở nhà ngẫm nghĩ lại chuyện này vài ngày. Lúc tôi làm giải phẫu cũng chưa bao giờ buồn bực như vậy,,

Tôi hơi do dự đi tới phòng khách, cầm lấy tấm danh thiếp kia trong ngăn kéo.

Xoắn xuýt một lúc lâu. Tôi cầm điện thoại di động lên bấm số điện thoại trên đó.

Điện thoại rất nhanh bắt máy "alo "

Tôi sờ sờ chóp mũi có chút lúng túng

"À thì, anh còn nhớ tôi là ai không ? Tôi chính là người đênm đó cùng anh làm cái kia , anh... Anh có rảnh không ? Chúng ta hẹn thời gian gặp mặt một lần đi."

"Được, cậu muốn gặp ở đâu?"

Tôi nhìn vào tấm kính thủy tinh gắn trên tường trong phòng khách.."ừm, quán Starbucks ở trên đường Tân Hưng. "

"Ừm, tôi tới đón cậu."

"Không cần, tôi sẽ tự đi qua."

"Được, tôi ở chỗ đó chờ cậu."

Tôi cúp điện thoại, đem điện thoại để ở trước ngực, tôi không biết tôi nên dùng cái biểu cảm gì để đối mặt với người đàn ông bị tôi xâm phạm đây.

Tôi kéo khéo miệng ra một nụ cười, thế nhưng lập tức nghĩ đến thượng người ta mà còn cười thì có vẻ như đang cười trên sự đau khổ của người khác.

Tôi hạ xuống khóe mắt, mà như thế này lại làm cho người ta nghĩ tôi thượng người ta mà còn ra vẻ đáng thương, rõ ràng là tôi chiếm tiện nghi, còn làm bộ dạng như không sung sướng vui vẻ gì.

Ở trước gương làm trò cả buổi cũng không thấy vẻ mặt nào thích hợp, cuối cùng chỉ có thể trưng ra vẻ mặt không hề cảm xúc ra cửa.

Tôi ngồi xe đến Starbucks, đứng ở cửa là một người dáng vẻ thon dài kiên cường, mặc một thân âu phục đơn giản nhàn nhã, phối hợp với áo sơ mi trắng rất có cảm xúc, không có thắt cà vạt,  cổ áo hơi mở rộng. Y cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút lại nhìn xe ở ven đường một chút.

Tôi gọi lại số điện thoại. Thấy người đàn ông đó cũng móc điện thoại ra nhận.

Tôi cúp điện thoại, đi tới, đưa tay ra "Xin chào, chúng ta đi vào thôi."

Y hơi giật mình nhìn tôi. Cầm tay của tôi.

Tôi nhanh chóng lịch sự rút ra.

Y cùng tôi đi vào, chúng tôi tìm một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.

Ta gọi cho y một ly latte, y khẽ lắc đầu.

Chúng tôi lâm vào trầm mặc, không ai mở miệng nói chuyện, bầu không khí có hơi lúng túng.
Mãi đến tận khi nhân viên phục vụ bưng cà phê tới đặt trước mặt tôi.
Y đưa tay ra. Hai tay nắm ly cà phê, ngón tay không ngừng ở trên mép ly vuốt ve.

Y có một đôi tay cực kì đẹp, mười ngón thon dài, khớp xương đều đều.

Tôi giật giật đôi môi, do dự mở miệng " Cái... Cái kia... Về chuyện buổi tối ngày hôm ấy anh... Có ý kiến gì ?"

Y mở to mắt "..."

Tôi lấy ra danh thiếp của y "Kiều Trữ Phong, giám đóc công ty HL vậy thì hẳn anh không thiếu tiền. Nếu như tôi dùng tiền bồi thường cho anh, thì tôi đúng là nghịch đại đao trước mặt Quan công."

Y sửng sốt một chút không phản ứng lại

Tôi nói tiếp "Anh có bạn gái chứ ?"

Y lắc lắc đầu.

"Vậy như này đi.Khoảng thời gian này ở trong nước tôi sẽ  chăm sóc anh, dùng hết năng lực của chính mình bồi thường cho anh, tôi có thể giặt quần áo, làm cơm cho anh, dùng sức lao động để trả anh, anh thấy như vậy được không?"

Tôi cầm ly giơ lên nói "Chúc chúng ta ở chung vui vẻ, nhanh chóng mang anh ra khỏi bóng tối, tiếp thu cuộc sống mới."

Y sững sờ cầm lấy ly cùng tôi cụng một cái.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro