Chương 17: Vuốt đuôi nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm nay Trì Ninh ngủ cực kỳ an ổn, không còn nửa đêm cả người lạnh như băng mà bừng tỉnh nữa.

Y sợ lạnh, mùa hè đắp chăn nhung dày còn cảm thấy lạnh đến không thể ngủ được.

Tối nay lại không giống thế, bên cạnh Trì Ninh giống như có đốt một cái lò sưởi, cả người được ôm đến vô cùng ấm áp, nóng hừng hực.

Nguồn nhiệt kia ôm lấy y, đưa y vào một nơi trú ẩn.

Trì Ninh nếm được chút ngọt ngào, nhịn không được cuộn người nhích gần lại phía trước, trong cổ họng phát ra tiếng lẩm bẩm thoải mái.

Cánh tay để ngang bên hông y tăng thêm sức lực, da thịt dán vào nhau nhanh chóng nóng lên, Trì Ninh mơ hồ nghe thấy có người hỏi: "Còn lạnh sao? "

Trì Ninh một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau Cố Lăng Tiêu đúng giờ tỉnh lại, đầu óc hỗn độn một lát, hắn chậm rãi nhớ tới mình đang ở phòng ngủ của sư tôn, trên giường sư tôn, nằm trong ngực hắn...

Là Trì Ninh.

Cố Lăng Tiêu cúi đầu nhìn, chỉ thấy đệm chăn trước ngực phồng lên một đống. Là do tối hôm qua Trì Ninh ngủ say lăn qua lăn lại, đem cả người mình nghiêm nghiêm cẩn cẩn giấu vào trong chăn.

"Đừng để chăn quấn làm cho nóng." Cố Lăng Tiêu lẩm bẩm, nhấc góc chăn lên rồi kéo xuống.

Theo chăn gấm được kéo xuống, người trong ngực lộ ra chóp tai, còn có mấy sợi tóc tản ra sau lưng... Tóc trắng?

Trong lòng Cố Lăng Tiêu cả kinh, ngay cả động tác trên tay cũng dừng lại.

Hắn dùng sức chớp chớp mắt, xác nhận mình không nhìn lầm, sợi tóc đích thật là màu trắng như tuyết.

Đầu óc Cố Lăng Tiêu còn chưa xoay chuyển, ngón tay đã quấn lên một sợi tóc, sợi tóc quấn quýt ngón tay hắn.

Xúc cảm mỏng và mềm mại.

Cố Lăng Tiêu khi còn bé nghe lão nhân nói qua, tóc mềm thì người cũng mềm.

"Mềm mại một chút thì tốt biết bao, đừng suốt ngày lạnh mặt, sinh bệnh còn không nói một tiếng." Cố Lăng Tiêu lo lắng thân thể Trì Ninh còn có vấn đề khác, "Để ta kiểm tra linh lực giúp người, tóc của người xảy ra chuyện gì thế? "

Trì Ninh trong giấc ngủ cảm thấy lò sưởi trước mặt có chút ồn ào, y kháng cự giơ tay đẩy bếp lửa một cái, lẩm bẩm: "Đừng ồn ào. "

Chưởng này không dùng khí lực, đầu ngón tay quét qua cằm Cố Lăng Tiêu, bị Cố Lăng Tiêu dễ dàng bắt được, nắm trong tay.

Cố Lăng Tiêu nhân cơ hội phân ra một đạo linh lực, đi vào từ đầu ngón tay Trì Ninh.

Quá trình dò xét linh mạch cũng không thoải mái, Trì Ninh giãy dụa rất khẽ.

Cố Lăng Tiêu rất nhanh kiểm tra xong, buông tay ra, dỗ dành y: "Được rồi, không có việc gì. "

Trì Ninh cảm giác được lò sưởi không nghe lời y, không cao hứng quấn chăn xoay người, để lại bóng lưng cho Cố Lăng Tiêu.

Cố Lăng Tiêu lẻ loi ở bên ngoài giường, chăn trên người toàn bộ bị cuốn đi.

Hắn đứng dậy dở khóc dở cười.

Trước kia sao không phát hiện, lúc sư tôn ngủ sẽ có một chút nóng nảy.

Cũng rất đáng yêu.

Sau khi Trì Ninh xoay người hô hấp lại dần dần khôi phục vững vàng, Cố Lăng Tiêu muốn cho Trì Ninh ngủ thêm một lát, chuẩn bị lặng lẽ rời đi.

Nhưng lúc này, hắn chú ý tới sau lưng Trì Ninh còn có mấy cái đuôi nhung từ trong chăn thò ra.

Màu trắng như tóc, chỉ có nhúm lông ở cuối nhuộm một chút màu đỏ.

Cố Lăng Tiêu trong lòng ngứa ngáy, nghĩ: Ta chỉ sờ một chút.

Ngón tay hắn khẽ cạo ngược chiều hướng lông tơ, lông ngắn xù xì nhất thời dựng lên, Cố Lăng Tiêu lại xấu xa xoa loạn nó.

Giấc mộng đẹp của Trì Ninh bị quấy rầy, y nhíu mày, lắc lắc đuôi, giống như né tránh tên quỷ đáng ghét kia.

Lúc này Cố Lăng Tiêu hoàn toàn quên ý nghĩ lúc trước chỉ sờ một lần, thân mật vuốt ve một đoạn đuôi nhỏ kia.

"Ngươi làm cái gì đấy?!" Không biết Trì Ninh tỉnh từ lúc nào, quay đầu trừng mắt nhìn Cố Lăng Tiêu.

Tay Cố Lăng Tiêu còn chưa kịp dời khỏi đuôi đã bị bắt tại trận, bắt cả người lẫn tang vật.

Hắn cố gắng giải thích: "Ta ..."

Trì Ninh không cho Cố Lăng Tiêu cơ hội, một cước đạp người xuống giường.

Một lát sau, Trì Ninh ngồi trên mép giường, sắc mặt không vui: "Sao ngươi lại ở trong phòng ta?" "

Cố Lăng Tiêu đứng ở giữa phòng tiếp nhận thẩm vấn, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, bộ dáng đồ đệ ngoan ngoãn: "Ta lo lắng cho thân thể sư tôn, tối hôm qua sư tôn ăn Tang Đô Quả, hiện tại chính là thời điểm suy yếu. "

Trì Ninh lại hỏi: "Linh lực của ta là sao vậy? Sao không thể điều động được? "

"Sư tôn đừng lo lắng, đây là tác dụng của Tang Đô Quả, chờ qua một đoạn thời gian tự nhiên sẽ khôi phục bình thường."

Trì Ninh vừa tỉnh ngủ cảm giác long trời lở đất: "Ngươi và Tiêu Kính hợp tác lừa gạt ta."

"Nếu như không lừa gạt, " Cố Lăng Tiêu nói, "Sư tôn sẽ không nghe lời bọn ta..."

"Cút". Trì Ninh quăng gối gỗ trên giường tới.

***

Tiêu Kính đang ở phòng bếp sắc thuốc, thấy Cố Lăng Tiêu bình yên vô sự từ phòng Trì Ninh đi ra, thoạt nhìn tâm tình rất tốt.

"Tiểu Cố," Trải qua chuyện ngày hôm qua, Tiêu Kính đối với tiểu đồ đệ Trì Ninh này ấn tượng rất tốt, đối với xưng hô của hắn đã từ "Lăng Tiêu" biến thành "Tiểu Cố", "Thế nào rồi? Tang Đô Quả có tác dụng không? "

"Ta thăm dò qua linh mạch sư tôn, so với lúc trước vững chắc hơn một chút, Tang Đô quả thật có hiệu quả, " Cố Lăng Tiêu đáp.

"Tang Đô quả có tác dụng kỳ diệu, nếu có thể dùng thường xuyên thì chẳng có gì bằng, chỉ là..." Tiêu Kính trầm ngâm, "Quả này không dễ dàng có được, nếu có một ngày nào đó. Sư tôn ngươi có nguy hiểm đến tính mạng, lại không có Tang Đô quả có thể ăn, nên làm cái gì bây giờ? "

Cố Lăng Tiêu không biết trả lời như thế nào.

"Tiểu Cố," Tiêu Kính vỗ vỗ bả vai Cố Lăng Tiêu, "Ta chỉ cho ngươi một cách. "

......

"Song tu?"

Tiêu Kính nói, "Suỵt, nhỏ giọng một chút. Ngươi có nhớ tất cả những gì ta nói với ngươi không? "

"Nhớ rồi ạ, " Cố Lăng Tiêu vẫn khó xử, "Sư tôn như vậy, làm sao có thể đồng ý cùng ta song tu. "

"À, nếu ngươi không muốn." Tiêu Kính đứng dậy muốn đi, "Vậy ta đi tìm Tông Đại. "

Cố Lăng Tiêu vội vàng giữ người lại: "Ta biết rồi, Tiêu tiền bối. "

Tiêu Kính khó có được dáng vẻ nghiêm túc: "Sư tôn ngươi nhìn lạnh lùng thế thôi, kỳ thật bên trong bướng bỉnh vô cùng, ta chỉ sợ tính cách như vậy sẽ đẩy hắn vào đường chết, ngươi là đồ đệ của hắn, ta cũng hy vọng ngươi có thể chiếu cố hắn nhiều hơn một chút. "

"Về phần ta vừa nói, là biện pháp vạn bất đắc dĩ."

Trì Ninh ở phòng ngủ một mình ngây người một ngày, không dám đi ra ngoài gặp mặt đồ đệ với bạn tốt.

Y vốn dĩ sớm đã tích cốc, ăn hay không ăn cơm cũng không sao cả. Nhưng hiện tại không có linh lực, theo thời gian càng ngày càng muộn, bụng y lại ùng ục kêu lên.

"Sư tôn, ăn cơm tối thôi." Cố Lăng Tiêu xách hộp thức ăn đóng cửa phòng Trì Ninh lại, "Nếu không ăn sẽ đói, ảnh hưởng không tốt cho thân thể. "

Trong phòng không có người đáp lại, Cố Lăng Tiêu rất kiên nhẫn chờ, quay đầu đùa giỡn Thanh Diện đứng đậu trên cột trước hành lang.

Lông chim Thanh Diên run rẩy, đuôi dài phía sau vểnh lên.

Cố Lăng Tiêu lại nhớ tới cái đuôi trắng buổi sáng, mềm mại bồng bềnh, khi bị tay bao vào cũng nhẹ nhàng run rẩy như vậy.

"Thanh Diều, chẳng lẽ sư tôn cũng giống như ngươi, cũng là một linh điểu sao?"

Thanh Diên dùng ánh mắt màu xanh biếc nhìn hắn, nghiêng đầu, không nói lời nào.

Thời điểm một người một chim giằng co, cửa phòng mở ra, bên ngoài Trì Ninh khoác một chiếc áo choàng màu trắng trăng, mũ rộng lớn khoác lên đầu, khiến khuôn mặt có vẻ nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay.

Cố Lăng Tiêu phản ứng lại: "Sư, Sư tôn. "

Trì Ninh cầm lấy hộp thức ăn trong tay đồ đệ, xoay người lại vào phòng.

Cố Lăng Tiêu vội vàng đuổi theo.

"Không được vào." Trì Ninh lạnh nhạt nói.

Tầm mắt Cố Lăng Tiêu theo vai Trì Ninh trượt xuống, giống như là đang xác nhận chuyện gì đó. Cuối cùng, hắn phát hiện ra áo choàng bị nhô ra ra một khúc nhỏ, vừa vặn ở gần xương cụt.

Cổ họng Cố Lăng Tiêu có chút khô: "Sư tôn, cái đuôi của người, có phải không thu về được đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro