Phần 1: Dương Quảng giết cha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tùy nhân thọ năm thứ hai, 8 tháng 24 ngày, Độc Cô Hoàng Hậu lâm trọng bệnh rồi qua đời. Dương Kiên nhìn thê tử đã sống cùng mình mấy chục năm, nước mắt rơi như mưa. Nàng khuôn mặt an tường, tràn ngập giải thoát. Hắn nhịn không được nghĩ đến vì cái gì nàng sẽ bình tĩnh như thế, chẳng lẽ đối với mình đã không còn một chút tình cảm nào sao?

Thái tử Dương Quảng ở một bên khuyên cha "Phụ hoàng người phải bảo trọng thân thể". Dương Kiên phất tay nói "A Quảng, phụ hoàng mệt mỏi, muốn bồi mẫu hậu con một chút. Con lui xuống trước đi" ngừng một chút lại nói "Trong khoảng thời gian này con giám quốc đi". Dương Quảng trong mắt chợt lóe tinh quang nhưng nhanh chóng biến mất rồi vội vàng thoái thác. Dương Kiên kiên trì hạ lệnh, hắn mới làm bộ bất đắc dĩ đáp ứng.

Hồi phủ, Dương Quảng sau mặt ngoài nước mắt như mưa, lại là bộ dáng vui mừng khôn xiết trong mật thất nói cười cùng đám oanh oanh yến yến "Phụ hoàng già rồi, mẫu hậu cũng đã chết. Không còn người nào có thể quản thúc ta nữa". Đột nhiên ngay lúc này sau lưng có một luồng khí lạnh đánh tới, Dương Quảng nghi hoặc nhìn chung quanh. Không phát hiện gì liền ôm mỹ nhân đi ngủ. Hắn không phát hiện cũng không có khả năng phát hiện sau lưng có một người. Không đúng, là một âm hồn. Không phải người khác mà chính là mẫu thân hắn, Độc Cô Già La.

Giờ khắc này, Độc Cô Già La trợn mắt hốc mồm. Đây chính là Thái tử mình vẫn luôn vừa ý, hoàng đế Đại Tùy tương lai ư? Xem ra Đại Tùy sớm hay muộn cũng sẽ bước vào vết xe đổ của Bắc Chu – Đại Tề. Nàng tưởng đã ngăn cản hết thảy nhưng đáng tiếc hiện tại đã bất lực. Báo ứng! Hết thảy đều là báo ứng!

Tùy nhân thọ năm thứ tư, Nhân Thọ cung, Dương Kiên nhìn sủng phi quần áo không chỉnh tề trước mặt. Nháy mắt cảm thấy tối sầm, hô lớn "Độc Cô hại ta. Độc Cô hại ta rồi!".

Đáng tiếc hết thảy đã quá muộn. Dương Quảng cầm kiếm đứng trước mặt Dương Kiên, cười nói "Phụ hoàng, người tuổi cao sức yếu nên chừa lại chút hơi sức, tránh tổn hại sức khỏe a".

Dương Kiên phẫn nộ giơ tay lên, mắng to "Nghịch tử, ngươi dám giết cha soán vị ư".

Dương Quảng từng bước tới gần, nói "Phụ hoàng năm đó chịu sự gửi gắm Chu Vũ Đế nhưng lại đoạt đi giang sơn Chu thị, lại diệt hết hậu nhân của Vũ Văn Ung hắn. Nói đến soán nghịch có ai qua được Phụ hoàng người? Nha" Nói rồi hắn đâm thẳng kiếm về phía Dương Kiên, máu tươi đầm đìa.

Ở một góc hắn nhìn không tới, Độc Cô Già La sắc mặt một mảnh tái nhợt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro